Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1719

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1719: Lại phá hư chuyện tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Đồ khốn, là ai làm?

Bên trong một thạch thất, một thanh niên có chút tuấn lãng giận dữ quát lớn.

Lúc này nhìn thấy Độc Cô Trường Không bị chặt đứt một tay, máu tươi đầm đìa, thân thể thật thê thảm, thanh niên áo tro tràn ngập phẫn nộ.

- Thống soái, chính là Lục Thiếu Du, hắn làm nhục đội trưởng ngay trước mặt sáu đại hoàng tộc, còn nói chúng ta là phế vật!

Một thanh niên nhỏ giọng nói.

- Đại ca, huynh nhất định phải báo thù cho đệ, đệ muốn Lục Thiếu Du chết không toàn thây mới giải được mối hận trong lòng!

Khuôn mặt trắng bệch của Độc Cô Trường Không tràn ngập oán hận nói.

- Lục Thiếu Du, Độc Cô Trường Linh này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ánh mắt Độc Cô Trường Linh tràn ngập hàn ý, thủ ấn kết xuất rơi xuống người Độc Cô Trường Không, nói:

- Tam đệ, ta nối lại cánh tay cho ngươi trước, mối thù của ngươi, đại ca sẽ báo cho ngươi!

Bên trong một đình viện thanh nhã, đoàn người Hiên Viên hoàng tộc đang ngồi, Hiên Viên Tùng, Hiên Viên Triệt ngồi trên chủ vị.

- Thần tử, lần này giới trẻ tuổi trong các hoàng tộc, ngươi cảm thấy thế nào?

Hiên Viên Tùng bưng một chén linh dịch trong suốt nhấm nháp, sau đó uống cạn, tựa hồ cảm thấy hương vị không tệ lắm.

- Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Thái Công Tĩnh Nhiễm, Thác Bạt Thanh Vũ, Chuyên Tôn Tông Nguyên, chỉ sợ thực lực Độc Cô Cảnh Văn mạnh hơn một chút, những người khác hẳn không kém nhiều, nhưng cũng không thể khinh thường. Mặt khác Bắc Cung Ngọc cũng không yếu!

Hiên Viên Triệt nhìn chén linh dịch, nói:

- Độc Cô gia tộc cũng không tới nỗi keo kiệt, Tĩnh Thần Hồn Dịch cũng không tầm thường a!

Dứt lời hắn bưng chén lên uống cạn, vật này thật sự rất tốt cho linh hồn.

- Thần tử, ngươi cảm thấy Lục Thiếu Du như thế nào?

Hiên Viên Tùng chợt hỏi.

Hiên Viên Triệt nhướng mày, đặt chén rỗng lên bàn, nói:

- Nghe lời đồn đãi người này là kẻ mạnh nhất trong giới trẻ tuổi thế giới bên ngoài, Linh Vũ song tu, Vũ giả ngũ hệ, chưa từng có ai địch lại, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những như thế, thanh niên áo tro cùng tử y nữ tử đi cùng hắn cũng bất phàm, nếu ta đoán không tệ, hai người kia chính là người đứng thứ ba trong mười đại cường giả trận đấu năm xưa Độc Linh Ma Nữ Lục Tâm Đồng, cùng người thứ tư Trọng Kiếm Vô Phong Dương Quá!

- Thần tử lại xem trọng ba người kia sao?

Hiên Viên Tùng có chút ngạc nhiên nói.

- Không phải do ta nhìn trúng họ hay không, mà ba người họ tuyệt đối bất phàm, mượn Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng mà nói, Độc Cô Trường Không thi triển linh hồn công kích cực mạnh, còn có Thần Hoàng khí, nhưng tại hiện trường cả Dương Quá lẫn Lục Tâm Đồng không hề bị ảnh hưởng, chỉ điểm này đủ chứng minh được rồi!

Hiên Viên Triệt mỉm cười nói, phong thái thật xuất chúng.

Ánh mắt Hiên Viên Tùng biến hóa, không nghĩ tới thần tử có sức quan sát tỉ mỉ như vậy.

- Đại trưởng lão hẳn cũng chứng kiến kim bào lão giả đứng bên cạnh Lục Thiếu Du, người này ẩn dấu chân khí khiến cho ta không cách nào nhìn thấu, nhưng bản thể hẳn là yêu thú, cấp độ tuyệt đối cực cao, cũng không đơn giản.

Hiên Viên Triệt nói, trong mắt lộ ý cười:

- Lục Thiếu Du đích xác bất phàm, thật có ý tứ.

- Dù sao cũng là người bên ngoài, cho dù mạnh tới mấy nhưng so với sáu đại hoàng tộc chúng ta vẫn còn chênh lệch, có chút chênh lệch không cách nào bù đắp đâu.

Hiên Viên Tùng nói.

- Tuy có chênh lệch, chẳng qua vết xe đổ của Độc Cô Trường Không đã chứng minh hết thảy!

Hiên Viên Triệt nói.

- Rất ít khi thấy thần tử để ý một số người như thế a!

Hiên Viên Tùng mỉm cười nói.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe, nhìn Hiên Viên Tùng:

- Lần này đi ra, phụ thân có nói với ta một câu.

- Ồ, tộc trưởng nói gì làm cho thần tử để bụng như thế?

Hiên Viên Tùng chợt hứng thú.

- Thiên địa phong vân khởi, hoặc có yêu nghiệt xuất, dặn ta ít nói đi, nhìn nhiều hơn!

Hiên Viên Triệt nói.

...

Nhóm người Lục Thiếu Du đi lang thang, một dãy kiến trúc mênh mông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lại có từng đạo thân ảnh xuất hiện ngay bên ngoài dãy kiến trúc kia.

- Bái kiến đại tiểu thư!

Trên đường đi những thanh niên Độc Cô gia tộc đều xoay người hành lễ với Độc Cô Cảnh Văn, ánh mắt lướt qua nhóm người Lục Thiếu Du.

- Cảnh Văn, muội muốn dẫn ta đi gặp người nào ở đây?

Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.

Độc Cô Cảnh Văn cười nói:

- Huynh đi theo muội sẽ biết!

Bên ngoài đình viện phong cách cổ xưa, Độc Cô Cảnh Văn nhẹ nhàng bước vào, kêu lên:

- Có người không?

- Ai nha?

Một âm thanh nũng nịu truyền ra, lập tức một thân ảnh xinh đẹp từ bên trong đi nhanh ra ngoài, đó là một cẩm bào nữ tử, khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mái tóc màu vàng kim tán lạc trên vai, khuôn mặt cực kỳ thanh lệ, uyển chuyển lả lướt.

- Bái kiến tiểu thư!

Nữ tử nhìn thấy Độc Cô Cảnh Văn, cung kính hành lễ.

- Không cần đa lễ, ngươi xem ai đã tới đây!

Độc Cô Cảnh Văn kéo nữ tử, ý bảo nàng nhìn ra phía sau.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy Lục Thiếu Du cùng Bắc Cung Vô Song, nhất thời run lên.

Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười, Lục Thiếu Du nhận ra nữ tử này, năm xưa là Lục Mỵ của Lục gia, hiện tại hẳn tên là Độc Cô Mỵ.

- Ngươi là Thiếu Du ca!

Ánh mắt Độc Cô Mỵ biến đổi, nhất thời kích động, lại nhìn qua Bắc Cung Vô Song, cảm thán:

- Vô Song tỷ, ngươi cũng tới, sao mọi người đều tới Độc Cô gia!

- Mỵ nhi, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp!

Bắc Cung Vô Song mỉm cười đi tới mỉm cười chào hỏi.

- Mỵ nhi, ai tới vậy?

Một lam y trung niên đi ra, bộ dáng có vài phần tương tự Độc Cô Mỵ, vừa nhìn thấy Độc Cô Cảnh Văn chợt sửng sốt, lập tức hành lễ:

- Bái kiến tiểu thư!

- Không cần đa lễ!

Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười nói.

- Cha, hãy nhìn xem ai tới đây!

Độc Cô Mỵ kích động hô.

Trung niên vừa nhìn qua mọi người, lại có một người đi nhanh tới hô:

- Ngũ thúc!

- Ngũ thúc, xem chúng ta là ai!

Bắc Cung Vô Song đi tới.

- Thiếu Du, Vô Song, ta không nhìn lầm sao, tại sao là hai người, hai người sao tới đây!

Trung niên chính là Lục Bắc, nhìn thấy Lục Thiếu Du cùng Bắc Cung Vô Song, ánh mắt có chút không dám tin tưởng, còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

- Chúng ta có chút việc nên tới đây.

Lục Thiếu Du nói.

- Hiện tại Lục gia thế nào, còn có nghĩa phụ, nghĩa phụ thế nào!

Lục Bắc hỏi, dù sao hắn ở trong Lục gia nhiều năm như vậy, trong lòng nhiều ít vẫn nhớ nhung.

- Gia gia đã mất, năm đó sau biến cố, gia gia không còn chịu đựng được nữa.

Bắc Cung Vô Song nói.

- Ai!

Lục Bắc ngây người, trong mắt hiện tia đau buồn, lập tức nói:

- Đi vào trong ngồi xuống hãy nói, nói cho ta nghe dạo gần đây Lục gia thế nào.

Trong sảnh, mọi người ngồi xuống ghế, Lục Thiếu Du kể lại tình huống Lục gia, cũng biết Lục Bắc đổi tên là Độc Cô Bắc.

Trong bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.

Mọi người cáo từ rời đi, trận gió thổi qua, bóng đêm buông xuống.

- Tiểu thư, ta đi trước!

Độc Cô Băng Lan giảo hoạt cười, lập tức lôi kéo Lục Tâm Đồng rời đi, Dương Quá cùng Tuyết Sư cũng quay về phòng mình.

*****

Hai người đi vào phòng, ngoài đình viện hoàn toàn yên lặng.

Không biết vì sao sắc mặt Độc Cô Cảnh Văn chợt đỏ bừng, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du nói:

- Thiếu Du, hôm nay huynh đã mệt mỏi, nhanh điều tức đi, ngày mai muội đưa huynh đi dạo!

- Được rồi!

Lục Thiếu Du mỉm cười đi tới nắm tay Độc Cô Cảnh Văn.

Sắc mặt nàng đỏ rực, nói:

- Huynh không được đánh chủ ý gì nha, tuy muội có nói là người của huynh, nhưng không nói ngay hiện tại.

- Trời đất chứng giám, huynh cũng không có đánh chủ ý gì, huynh chỉ biết lần này huynh tới đây là vì muốn nói với Độc Cô gia, muội là nữ nhân của huynh, bất kể thế nào cũng phải lấy cho được muội!

Lục Thiếu Du nói, tràn đầy vẻ kiên nghị.

Độc Cô Cảnh Văn thở dài, nói:

- Thiếu Du, sự tình chưa chắc đơn giản như huynh nghĩ, có một số việc rất khó giải quyết, quan hệ tới rất nhiều vấn đề, muội nghĩ huynh biết tình huống của Độc Cô gia!

Tạm dừng một chút, nàng lại nói:

- Nhưng muội đã quyết định, ngày muội được phong làm Thần Nữ, muội sẽ nói thẳng với trong tộc, nếu họ không đồng ý, muội không cần chức vị Thần Nữ kia, muội cũng sẽ không đi vào thần điện, họ muốn bức muội cũng không dễ dàng như thế!

- Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt!

Lục Thiếu Du siết chặt tay nàng nói, cho dù đối mặt cả Độc Cô gia tộc thì thế nào, thiếu nữ trước mắt chính là nữ nhân của hắn.

- Ân, chúng ta cùng nhau đối mặt!

Độc Cô Cảnh Văn nhìn hắn, ánh mắt mê ly, nói:

- Không biết tại sao muội gặp phải huynh, nếu ngày đó muội không đi Lục gia cũng sẽ không có sự tình hôm nay.

Nhìn nàng hồi lâu, Lục Thiếu Du nói:

- Đây có lẽ là duyên phận, mặc dù hai chữ này có chút hư ảo, nhưng có đôi khi thật sự kỳ diệu.

- Có lẽ vậy!

Độc Cô Cảnh Văn cười nói:

- Huynh còn nhìn muội như vậy làm gì, còn chưa nhìn kỹ sao?

- Nữ tử động lòng người như vậy, tự nhiên nhìn bao lâu cũng không đủ!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

- Huynh chỉ biết dỗ ngọt người ta!

Độc Cô Cảnh Văn thẹn thùng, cười ngọt ngào.

Lục Thiếu Du vuốt tóc nàng, nói:

- Cuộc đời này có muội chính là phúc phần của ta vậy!

- Có huynh, muội cũng vui!

Hai người ôm lấy nhau, lại hôn nhau, dần dần khơi dậy dục vọng, bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía giường.

- Khụ...

Đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới, một âm thanh già nua vọng vào:

- Tiểu thư, tộc trưởng thỉnh tiểu thư tới gặp mặt!

- Chết tiệt, lại là lão vương bát này!

Trong lòng Lục Thiếu Du tức giận, càng làm cho hắn phẫn nộ chính là nghe âm thanh cũng biết là đại hộ pháp Độc Cô gia, năm đó cũng bị lão vương bát đản kia quấy rầy ngay thời điểm mấu chốt, làm cho hắn không nhịn được mắng lên.

- Ta đã biết!

Độc Cô Cảnh Văn rời khỏi vòng tay Lục Thiếu Du, nói:

- Thiếu Du, muội đi trước, chỉ sợ cha tìm muội là vì chuyện của chúng ta, bất kể như thế nào muội cũng cùng huynh ở chung một chỗ!

Ánh mắt Lục Thiếu Du sáng ngời, nói:

- Ai dám ngăn cản ta cùng muội ở chung một chỗ, ta tuyệt không buông tha, cho dù trở thành kẻ địch với cả Độc Cô gia tộc thì thế nào!

- Muội hiểu tâm ý của huynh là được rồi, nhưng muội cũng không muốn huynh trở thành kẻ địch của Độc Cô gia tộc, bọn họ không đơn giản như huynh nghĩ đâu.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Ta không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần ngăn cản chúng ta, bất kể là ai cũng không được, cho dù trở thành kẻ địch của thiên hạ thì thế nào!

Lục Thiếu Du trầm giọng nói.

Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười, vừa vui mừng lại lo lắng, nói:

- Thiếu Du, vậy muội đi trước!

- Đi thôi!

Lục Thiếu Du nhìn theo thân ảnh xinh đẹp rời đi, khoanh chân ngồi xuống.

- Lão vương bát đản!

Lục Thiếu Du mắng một câu, hai lần chuyện tốt đều bị đại hộ pháp quấy rầy, sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng suy đoán chỉ sợ là người của Độc Cô gia cố ý.

Màn đêm bao phủ thiên không, ánh trăng treo cao, chiếu sáng khắp đại địa.

Trên một ngọn núi nguy nga như phi long trùng thiên, sừng sững hùng vĩ vô cùng.

Bên trong đình viện, một thân ảnh cao ngất đang khoanh tay đứng thẳng, trên người tràn ngập khí thế như đang liếc nhìn thiên địa.

- Cha, muộn như vậy gọi con, có chuyện gì sao?

Độc Cô Cảnh Văn đi vào, ngẩng đầu hỏi.

- Cảnh Văn, con băng tuyết thông minh như vậy, chẳng lẽ thật không biết dụng ý cha gọi con tới đây, ở trước mặt cha không cần che giấu!

Thân ảnh xoay người, lộ ra khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua thật đơn giản nhưng không gian xung quanh hắn như cô đọng lại, từng cử động của hắn đều khiến cho không gian biến hóa.

- Cha cũng vì chuyện của Thiếu Du sao?

Độc Cô Cảnh Văn khẽ động, hỏi:

- Cha, chẳng lẽ cha cũng muốn phản đối?

Trung niên nhíu mày, trầm mặc một lúc, nói:

- Thân là phụ thân của con, việc con thích làm, cha tự nhiên không phản đối, bởi vì con là nữ nhi của cha!

Độc Cô Cảnh Văn đi tới, nói:

- Nhưng cha là tộc trưởng Độc Cô gia tộc, con là người của Độc Cô gia, cho nên cha không thể không làm, đúng không?

- Con cũng hiểu chuyện này, tránh việc hiểu lầm giữa cha với con, với tâm trí lẫn trí tuệ của con, căn bản không cần cha nói thêm chuyện gì, con cũng sẽ hiểu được ý tứ của cha. Mặc kệ con làm gì, cha hi vọng con phải suy nghĩ kỹ càng, làm như vậy rốt cục có đáng giá hay không, con ở chung với Lục Thiếu Du, cha tin tưởng con đã suy nghĩ kỹ, mặc dù cha chưa từng gặp qua Lục Thiếu Du, nhưng từ tin tức nhận được mà xem, hắn đích xác bất phàm!

Độc Cô Ngạo Vũ nhìn nữ nhi, ánh mắt mang theo vẻ từ ái, dừng một chút mới nghiêm túc nói:

- Nhưng con muốn ở chung với Lục Thiếu Du, cũng phải suy nghĩ, con là người Độc Cô gia tộc, từ nhỏ ở trong tộc, vốn không giống người thường, cho nên con có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, việc này không cách nào thay đổi, cũng không phải con muốn thay đổi thì có thể làm được.

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn chợt lóe, nói:

- Giữa hai bên chẳng lẽ không thể tìm được điểm thăng bằng sao?

- Kỳ thật con rõ ràng nhất, thân là một trong sáu đại hoàng tộc, căn bản không có điểm thăng bằng lựa chọn!

Độc Cô Ngạo Vũ nói.

- Từ nhỏ tới lớn, con đều nghe trong tộc an bài lại an bài, con sinh ra trong Độc Cô gia tộc, từ nhỏ không giống người thường, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, nhưng hôm nay nếu cho con lựa chọn, con tình nguyện không cần bất cứ thứ gì của Độc Cô gia, nếu nhất định phải như thế, con sẽ tự mình lựa chọn hết thảy!

Độc Cô Cảnh Văn nói, âm thanh không mang theo một tia cảm tình, nhưng rơi vào trong tai vô hình trung làm lòng người run lên.

Ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ nhìn nàng thật lâu, nói:

- Lần này con thật sự muốn tự mình lựa chọn sao?

- Từ nhỏ tới lớn, con chỉ lựa chọn lần này mà thôi!

Độc Cô Cảnh Văn kiên nghị đáp.

- Con xem trọng hắn như thế, hắn thật sự đáng cho con xem trọng sao?

Độc Cô Ngạo Vũ hỏi.

Độc Cô Cảnh Văn kiên định:

- Ngay cả ánh mắt nữ nhi của cha mà cha cũng không tin tưởng sao?

- Ý con đã quyết, cho dù ai nói cũng vô dụng đi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)