Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1757

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1757: Điều kiện giải độc
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vù vù vù!

Sáu cột sáng đụng vào một điểm đột nhiên nổi lên từng đợt dao động, khí tức rung động hồn người khuếch tán. Không gian vặn vẹo dữ dội phát ra tiếng răng rắc như vòi rồng.

Thanh âm răng rắc khuếch tán, dao động sóng không gian càng lúc càng kịch liệt, như thể nguyên thiên địa đều run rẩy.

Giờ phút này, tất cả cường giả có mặt đều cảm giác tim đập nhanh. Trên sóng không gian dao động có sóng năng lượng cực kỳ khủng bố lan tràn, linh hồn mọi người run rẩy.

Các cường giả nhìn chằm chằm không gian vặn vẹo, mắt không chớp cái nào, hít thở trở nên nặng nề hơn nhiều, tâm tình cực kỳ căng thẳng. Thần điện mở ra là chuyện lớn nhất hiện nay đối với sáu gia tộc.

Răng rắc!

Chớp mắt sóng không gian mở rộng, khí thế khiến tim người đập nhanh. Mọi người nhìn không trung đằng trước xuất hiện một không gian to lớn hư ảo.

Không gian rộnglớnkhổng lồ, bốn phía một mảnh hư không bao la vô bờ, không thấy cuối. Tất cả bị sương mù dày đặc rộng lớn bao bọc, sóng không gian gợn sóng lăn tăn.

Trng hư không bao la vô bờ, một cung điện khổng lồ đứng sừng sững cả ngàn thước vượt hư không đâm thẳng chân trời. Nhìn từ xa không thấy nóc đại điện, không đo được độ rộng, tựa như thương long ngẩng đầu, có khí thế thông thiên. Khí tức kỳ dị lặng lẽ phô thiên cái địa xuyên qua không gian ập đến.

Lục Thiếu Du thì thào:

- Đó là thần điện sao?

Khí tức thương mang viễn cổ này làm tim người ngừng đập.

Độc Cô Ngạo Vũ nhìn sáu người:

- Các người vào hết đi, mọi thứ trong thần điện phải dựa vào các ngươi đi tìm hiểu.

Vù vù vù!

Sáu người gật đầu, Hiên Viên Triệt, Thái Công Tĩnh Nhiễm, Chuyên Tôn Tông Nguyên, Thác Bạt Thanh Vũ lao lên trước nhất, bay vào không gian vặn vẹo. Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn mắt đẹp liếc nhìn Lục Thiếu Du, thân hình yểu điệu nhảy lên theo sau. Sáu bóng người trong khoảnh khắc tiến vào không gian vặn vẹo, biến mất.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Cùng với sáu người vào không gian vặn vẹo thì không gian liền phục hồi lại như cũ, khí tức thê lương viễn cổ đang từ từ tan biến. Khi khí tức này hoàn toàn biến mất khỏi không gian, tất cả bình tĩnh lại.

***

Trong đình viện cổ xưa mà trang nhã, Lục Thiếu Du băn khoăn bất an.

Trong thiên thính, Độc Cô Ngạo Vũ mỉm cười nhìn Lục Thiếu Du:

- Ngồi xuống đi.

Đôi mắt Độc Cô Ngạo Vũ trong trẻo như có thể dung chứa mọi thứ.

Lục Thiếu Du ngồi xuống:

- Đa tạ nhạc phụ.

Lục Thiếu Du hơi ngạc nhiên, không biết nhạc phụ kêu hắn đến làm gì.

Độc Cô Ngạo Vũ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lục Thiếu Du, mắt nhìn thẳng hắn:

- Thiếu Du, kêu ngươi đến vì có hai chuyện.

Lục Thiếu Du thận trọng lên tiếng:

- Mời nhạc phụ nói.

Dù sao thân phận vị nhạc phụ này không tầm thường, tộc trưởng Độc Cô gia tộc một trong sáu đại gia tộc. Đẳng cấp tu vi thực lực của Độc Cô Ngạo Vũ thì đến nay Lục Thiếu Du vẫn không nhìn ra, nhưng ít nhất có thể khẳng định trước mắt gã là cường giả khủng bố.

Độc Cô Ngạo Vũ nói với Lục Thiếu Du:

- Việc thứ nhất là Cảnh Văn cũng đi vào thần điện, cần chút thời gian mới ra được. Ngày mai ngươi hãy vào mật địa tu luyện đi, về mặt tu luyện thì ngươi có đại ca của ta chỉ đạo, hiện tại còn lĩnh ngộ thuộc tính mới nên không cần ta nói thêm cái gì. Vào mật địa rồi sẽ giúp linh hồn được nhiều ích lợi, có nhiều trợ giúp cho ngươi.

Lục Thiếu Du cảm ơn:

- Đa tạ nhạc phụ.

Độc Cô Ngạo Vũ nói:

- Ngươi đã gọi ta một tiếng nhạc phụ thì không cần cẩn trọng, khách sáo vậy. Nha đầu Cảnh Văn không nhìn lầm người, lúc trước trưởng lão trong tộc có nhiều phê bình về ngươi xin đừng để bụng. Trưởng lão trong tộc cũng không sai, chỉ vì lập trường khác nhau.

Lục Thiếu Du gật đầu nói:

- Tiểu tế hiểu.

Độc Cô Ngạo Vũ nói:

- Ngươi hiểu thì tốt. Ngày mai ba huynh muội các ngươi vào mật địa, Hồng Lăng cũng đivào theo. Nàng cũng là một nửa người Độc Cô gia tộc, có hiện tại Độc Cô gia tộc ta. Lần này đi vào mật địa không chừng Hồng Lăng cũng sẽ tiến bộ.

Lục Thiếu Du hơi bất ngờ, hắn không ngờ ngày mai Vân Hồng Lăng cũng đi mật địa.

Độc Cô Ngạo Vũ nói:

- Chuyện thứ hai là về Thác Bạt gia tộc, tam muội của ngươiđánhcho Thác Bạt Thanh Lụcbị thương nặng, lại trúng Thiên Linh Hồn độc của tam muội ngươi, người bình thường không thể giải trừ. Đại trưởng lão Thác Bạt gia tộc đã tìm ta, hy vọng ta nói chuyện với ngươi. Nếu được thì ngươi hãy kêu tam muội giải trừ Thiên Linh Hồn độc cho Thác Bạt Thanh Lục đi.

Lục Thiếu Du gật đầu nói:

- Tiểu tế biết.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Người Thác Bạt gia tộc thật là ngang, tìm đến tộc trưởng Độc Cô gia tộc.

Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Lục Thiếu Du, mỉm cười nói:

- Ngươi và Thác Bạt gia tộc không có mâu thuẫngì, thìkhông cần tạo dựng một cường địch, không có lợi cho ngươi. Nhưng giải độc cho Thác Bạt Thanh Lục có thể thu chút lợi.

Lục Thiếu Du nói:

- Tiểu tế hiểu.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Nhạc phụ cũng không hiền lành gì.

Độc Cô Ngạo Vũ nói:

- Được rồi, ngươi chuẩn bị ngày mai đi mật địa đi, những chuyện khác ta sẽ sắp xếp sau. Lát nữa ta cũng kêu người Thác Bạt gia tộc đi tìm tam muội của ngươi.

Tay Độc Cô Ngạo Vũ bắn ra ánh sáng, một luồng sáng màu xanh hiện ra kèm theo khí tức cổ xưa bàng bạc.

Độc Cô Ngạo Vũ nói:

- Được đỉnh của ngươi vỡ, món Chất Linh Cốc đỉnh này đẳng cấp cỡ hồn khí địa giai đỉnh phong, không kém hơn Cổ Linh Dược đỉnh của Độc Cô Trường Linh bao nhiêu, thôi thì tặng cho ngươi đi.

Độc Cô Ngạo Vũ dứt lời, ánh sáng xanh trong tay chợt lóe cùng với khí tức cổ xưa bàng bạc bay tới trước mặt Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du mừng rỡ:

- Đa tạ nhạc phụ!

Tay Lục Thiếu Du bắn ra ánh sáng thu luồng sáng to cỡ bàn tay vào trong tay. Đây là một tiểu đỉnh bát giác kỳ lạ, bên trên có bí văn quấn quanh, khí tức cổ xưa dồi dào khuếch tán khiến tim người đập nhanh, nhìn liền biết không phải vật bình thường.

Lục Thiếu Du rời khỏi đình viện, được một dược đỉnh đẳng cấp đỉnh linh khí địa giai làm hắn rất vui vẻ. Nhưng tiếp theo sắc mặt Lục Thiếu Du khó xem, hồn khí là phải thu vào trong não mình, nhưng hiện tại tiểu đao màu vàng đang bá chiếm đầu óc hắn, lần trước có một hồn khí địa giai bị hủy hoại ngay trong phút chốc.

Lục Thiếu Du thầm suy tính hoặc là thu Chất Linh Cốc đỉnh vào đầu, hoặc là đến lúc đó lại bị tiểu đao màu vàng một đao chém gãy, tiêu tùng.

Lục Thiếu Du không biết nên làm sao mới tốt, một đường suy tư. Lục Thiếu Du băn khoăn không biết có nên luyện hóa Chất Linh Cốc đỉnh mà nhạc phụ Độc Cô Ngạo Vũ cho không.

Sau khi Lục Thiếu Du quay về đình viện thì không nghĩ nhiều nữa, hắn tìm đến Lục Tâm Đồng, Dương Quá nói chuyện Thác Bạt gia tộc tìm Độc Cô Ngạo Vũ.

Lục Tâm Đồng chu môi nói:

- Cho hắn thuốc giải cũng được, ta vốn gai mắt hắn tự phụ mình là hoàng tộc chó má gì đó, cho hắn một bài học nhớ đời.

Lục Tâm Đồng hơi ghét Thác Bạt gia tộc.

Độc Cô Băng Lan mỉm cười nói:

- Tâm Đồng, thôi thì cứ giải độc cho Thác Bạt Thanh Lục đi, không cần vô cớ chọc cường địch cho Phi Linh môn. Cùng lắm chúng ta lấy chút lợi lộc là được.

Mắt Lục Tâm Đồng lóe tia cười gian:

- Cũng đúng, vậy ta sẽ thu chút lợi.

*****

Chốc lát sau, Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Độc Cô Băng Lan đang thảo luận chuyện đi mật địa tu luyện thì ngoài đình viện đã có người Độc Cô gia tộc đến bẩm báo, nói là đại trưởng lão của Thác Bạt gia tộc là Thác Bạt Đỉnh mang theo người Thác Bạt gia tộc đến.

Lục Thiếu Du do dự một chút rồi đứng lên mang theo nhóm Lục Tâm Đồng ra ngoài nghênh đón, dù sao là đại trưởng lão của Thác Bạt gia tộc.

Ngoài đình viện, Lục Thiếu Du thấy Thác Bạt Đỉnh liền cười bắt chuyện trước:

- Thác Bạt trưởng lão.

Sau lưng Thác Bạt Đỉnh mang theo Thác Bạt Thanh Lục ủ rũ và người Thác Bạt gia tộc khác.

Thác Bạt Đỉnh thấy Lục Thiếu Du thì cơ mặt hơi co giật:

- Lục chưởng môn.

Lục Thiếu Du trước mắt làm Thác Bạt Đỉnh rung động.

Lục Thiếu Du nói:

- Mời các vị.

Lục Thiếu Du ra hiệu mọi người vào đình viện rồi nói chuyện.

Trong đình viện, Thác Bạt Đỉnh không ngồi xuống, cũng không khách sáo mà nói thẳng ý định đến đây.

Lục Tâm Đồng cũng không khách sáo gì, nói đến giải độc thì nàng lộ vẻ mặt khó xử, khuôn mặt xinh đẹp thay đổi.

Lục Tâm Đồng tỏ vẻ vô cùng khó xử nói:

- Giải độc thì tất nhiên không thành vấn đề nhưng ta tu luyện Thiên Linh Hồn độc không rành, giải độc cũng không nắm chắc, tiêu hao rất lớn với ta, không chừng khi đó sẽ ảnh hưởng tu vi của ta.

Mấy thanh niên Thác Bạt gia tộc hoàn toàn biến sắc mặt hỏi:

- Vậy làm sao đây?

Thác Bạt Đỉnh gừng già càng cay, khuôn mặt già nua thay đổi sắc mặt, mắt lóe tia sáng nhìn thấu ý tưởng của Lục Tâm Đồng:

- Nếu giải độc có tiêu hao thì dĩ nhiên Thác Bạt gia tộc ta sẽ có bồi thường, nắm chắc được hay không cứ thử một lần xem.

Lục Tâm Đồng nhấn mạnh:

- Tiêu hao này hơi lớn.

Thác Bạt Đỉnh thầm bất đắc dĩ:

- Yên tâm, Thác Bạt gia tộc ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.

Ai kêu bọn họ gâysự trước, Lục Tâm Đồng hạ độc mạnh như thế, chính Độc Cô Phàm Vân cũng không cách nào giải độc mà hoàn hảo vô khuyết.

Lục Tâm Đồng liếc Thác Bạt Thanh Lục ủ rũ, nói như thể nàng chuyên giải độc chứ không phải người hạ độc:

- Vậy được rồi, ngươi đã nói có thành ý như vậy thế thì đưa mười món hồn khí địa giai đi, ta liền giải độc cho hắn.

- Cái gì???

Tuy Thác Bạt gia tộc giàu có sản nghiệp lớn nhưng Lục Tâm Đồng há mồm đòi mười món hồn khí địa giai làm người ta giật mình. Mười món hồn khí địa giai đối với Thác Bạt gia tộc cũng là số lượng không dễlấy ra.

Thác Bạt Đỉnh mắt lóe tia sáng:

- Tiểu nha đầu, khẩu vị hơi lớn rồi.

Mắt Thác Bạt Đỉnh hấp háy quét người Lục Tâm Đồng, Thác Bạt Đỉnh thật sự không ngờ tiểu nha đầu dám nói như vậy.

Lục Tâm Đồng nói:

- Thế này mà là khẩu vị lớn sao? Nếu không nể Độc Cô gia tộc thì ta đã không chỉ yêu cầu bấy nhiêu. Chỉ là hồn khí địa giai, trên người ta có mấy món. Thác Bạt gia tộc của ngươi nghèo tới mức không lấy ra được chứ?

Ánh mắt Lục Tâm Đồng nhìn người Thác Bạt gia tộc như thể người thành phố nhìn dân quê.

Người Thác Bạt gia tộc biến sắc mặt, mười món hồn khí đẳng cấp địa giai, Thác Bạt gia tộc là hoàng tộc thuộc tính thổ, hồn khí này có thể lấy đâu rầcónhiềuchứ.

Lục Thiếu Du mỉm cười nhìn Lục Tâm Đồng, nói:

- Tam muội, nể mặt đại trưởng lão hãy bớt chút đi.

Cô nương này sau khi nhìn bảo khố của Thanh Long hoàng tộc, cộng thêm thu hoạch hiện tại của Phi Linh môn thì không có khái niệm quý trọng hồn khí đẳng cấp địa giai.

Nhưng Lục Thiếu Du không quá lo lắng, lần này chắc chắn người Thác Bạt gia tộc hận hắn, tuy không đến mức thù sâu như biển nhưng sau này không ở chung tốt đẹp được.

Lục Thiếu Du tự biết dù hắn tốt thế nào với Thác Bạt gia tộc thì người ta cũng sẽ không cảm ơn, ngược lại cho rằng hắn dễ ăn hiếp. Chỉ có cho bọn họ bài học nhớ lâu chút thì mới khắc sâu trí nhớ, sau này không dám tùy tiện trêu vào. Cái này cũng như mối quan hệ của Lục Thiếu Du kiếp trước ở Hoa Hạ với tiểu đảo quốc kia.

Lục Thiếu Du không muốn trêu vào Thác Bạt gia tộc trong hiện tại nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua. Đây vốn là Thác Bạt gia tộc trêu chọc Tâm Đồng trước, bọn họ nên ăn trái đắng.

Lục Tâm Đồng nói:

- Thôi được, vì nể ca ca của ta nên đưa tám hồn khí địa giai được rồi, thiếu một món cũng không thể bù đắp tổn thất của ta, ta sẽ không giải độc được.

Nghe Lục Tâm Đồng nói, người trong Thác Bạt gia tộc biến sắc mặt nhưng biết nàng không ra tay thì Thác Bạt Thanh Lục tiêu đời.

Thác Bạt Đỉnh nhìn Lục Tâm Đồng, khuôn mặt già nua run rẩy, ánh mắt bất đắc dĩ, biểu tình oán hận tràn đầy rồi lại hết cách:

- Tám hồn khí địa giai thì chúng ta không mang theo. Vậy đi, ba hồn khí địa giai, năm vũ linh khí địa giai được không?

Mắt Lục Tâm Đồng hấp háy, lạnh nhạt nói:

- Thôi được, ta chịu thiệt một chút.

Bình thường hồn khí và vũ linh khí cùng đẳng cấp thì giátrị hồn khí sẽ cao hơn chút.

Tám món linh khí địa giai, ba món hồn khí địa giai, năm món vũ linh khí cuối cùng do mấy trưởng lão, thanh niên Thác Bạt gia tộc gom góp lại. Đại trưởng lão Thác Bạt Đỉnh không mang nhiều thứ như vậy.

Lục Thiếu Du lặng lẽ quan sát tất cả. Không biết đại trưởng lão Thác Bạt Đỉnh lấy ba món hồn khí địa giai này ở đâu ra. Tám món linh khí địa giai rơi vào tay Lục Tâm Đồng, đám người Thác Bạt gia tộc vẻ mặt lòng nhỏ máu nhưng không còn cách nào khác hơn.

Cuối cùng Lục Tâm Đồng giải độc cho Thác Bạt Thanh Lục không đến một phút, dễ dàng làm xong. Điều này khiến người Thác Bạt gia tộc có cảm giác bị hố, bọn họ nâng Thác Bạt Thanh Lục, căm phẫn đau lòng rời đi.

Lục Tâm Đồng nhìn theo bóng lưng người Thác Bạt gia tộc đi xa, bĩu môi nói:

- Hừ! Lần sau còn chọc vào ta thì ta không dễ nói chuyện như vậy!

Có được tám món linh khí địa giai làm Lục Tâm Đồng hơi vui vẻ.

Lúc chạng vạng, Độc Cô Băng Lan dẫn Lục Thiếu Du đi tìm Nam thúc. Trong kiến trúc cung điện thanh nhã, Lục Thiếu Du thấy Kim Huyền, Nam thúc đang ở cùng nhau.

Lục Thiếu Du hành lễ, nói với Nam thúc chuyện ngày mai đi mật địa Độc Cô gia tộc tu luyện.

Nam thúc nói:

- Trong mật địa có nhiều ích lợi cho linh hồn lực, có lẽ sẽ giúp ích nhiều cho tu vi linh lực của ngươi, nhưng tác dụng với vũ giả nhỏ hơn chút.

Lục Thiếu Du hỏi:

- Nghĩa phụ còn muốn tiếp tục ở lại Độc Cô gia tộc sao?

Lục Thiếu Du sẽ ở lại Độc Cô gia tộc thêm một năm, lòng hắn hơi lo lắng Phi Linh môn.

Nam thúc mỉm cười, biết suy nghĩ trong lòng Lục Thiếu Du:

- Ngươi cứ yên tâm tu luyện trong mật địa, mấy ngày nay ta sẽ rời khỏi Độc Cô gia tộc. Lần này cùng ngươi đến cũng vì có hai chuyện khác phải làm. Một là bái tế mẫu thân của ta, thứ hai là ngôi vị thành chủ thành Thần Hoàng, ta nên trao lại. Có một số việc ta cần đi ra ngoài làm, nên mấy ngày nay sẽ quay về Phi Linh môn.

Lục Thiếu Du nghe thế thì yên lòng một chút, lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Nghĩa phụ chẳng lẽ không muốn ngôi vị thành chủ thành Thần Hoàng?

Nam thúc liếc Lục Thiếu Du:

- Trừ thành chủ thành Thần Hoàng ra ta cần nó làm gì? Không cần nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)