Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1769

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1769: Người Cực Lạc cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong sơn mạch hơi hoang vắng có hai mươi bóng người xuyên qua sơn mạch, biểu tình trầm trọng.

Hai mươi bóng người này tuổi khá trẻ, chừng hai mươi tuổi, có người chỉ mười mấy tuổi. Tất cả là thanh niên nam nữ khí chất bất phàm, khí thế tầm Vũ Tướng, Linh Tướng, có người ở giữa chừng Vũ Phách, Linh Phách, thiên phú khá cao.

Trong hai mươi người có năm người là bất phàm nhất, bốn nam một nữ. Nữ khoảng mười tám, chín tuổi, áo đỏ thướt tha, đôi mắt trong veo động lòng người khiến người nhìn chăm chú sẽ bị rung động. Ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn, nàng rất xinh đẹp.

Bên cạnh thiếu nữ tuyệt đẹp có một thiếu niên mặc hoa phục, một thanh niên mặc áo gấm, một thanh niên niên mặc trường bào, khí chất bất phàm. Cuối cùng là một thanh niên thân hình rắn chắc vạm vỡ, bề ngoài nhỏ tuổi nhất nhưng thiếu niên già dặn, trên vai có con vật rắn nhỏ màu vàng uốn quanh.

Nhìn kỹ thì ra rắn nhỏ màu vàng không phải rắn mà là một con rồng vàng, thè lưỡi phun ra nuốt vào, không phải Bảo Nhi thì là ai?

Có Bảo Nhi ở đây thì năm người này dĩ nhiên là năm người trẻ tuổi mạnh nhất Phi Linh môn hiện tại. Thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp là Hoàng Tĩnh Dao, đệ tử bảo bối của Thiên Thủ Quỷ Tôn. Hai người đi bên cạnh nàng là vũ giả tam hệ, đệ tử của Hổ Viêm Thiên Tôn, Trịnh Thánh Kiệt. Đồ đệ của Thanh Linh Tôn Giả, Dương Linh Hạo. Cộng với đệ tử của Thiên Địa Nhị Tôn Đoan Mộc Hồng Chí, người cuối cùng là Niếp Phong.

Năm người trẻ tuổi nhưng lúc này đều là khí chất bất phàm. Mười mấy thanh niên nam nữ khác là người nổi bật trong thế hệ trẻ hiện nay của Phi Linh môn.

Xem bộ dạng hai mươi người dường như đang lẩn trốn, nhiều người quần áo rách rưới cực kỳ chật vật.

Đoan Mộc Hồng Chí nói với cả nhóm:

- Mau chạy đi! Chúng ta vừa giết người của Cực Lạc cung, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi theo!

Đoan Mộc Hồng Chí ra hiệu mọi người nhanh chóng chạy trốn. Lúc này Đoan Mộc Hồng Chí đã sắp hai mơi tuổi, thân hình mảnh khảnh mà rắn chắc, bên dưới hàng chân mày rậm đen là đôi mắt to thông minh, mắt đen lấy trong trẻo mê người, cực kỳ đẹp trai. Sẽ làm nhiều thiếu nữ mê mẩn.

Niếp Phong nhìn sơn mạch thấp thoáng phía xa, thúc giục mọi người sau lưng:

- Mau, mau chạy vào rừng rậm đằng trước, gã muốn đuổi theo chúng ta sẽ khó khăn hơn!

Niếp Phong mới dứt lừi, trên bầu trời đột nhiên vang tiếng thú hú:

- Gru!

Hai con yêu thú hình ưng xuất hiện giữa không trung.

Hai con yêu thú phi hành mắt hung trợn, đôi cánh vỗ nhìn chằm chằm hai mươi người. Chúng nó sà xuống, đôi cánh vỗ làm không gian gợn sóng, dấy lên cuồng phong rít gào.

Đoan Mộc Hồng Chí hét to:

- Hai con yêu thú ngũ giai trung kỳ, chắc là tai mắt của Cực Lạc cung, mau cùng đánh chết chúng!

Đoan Mộc Hồng Chí lao lên trước nhất, quyền ấn được phong nhẫn bao bọc ập hướng một con yêu thú phi hành to nhất.

Xoẹt!

Cùng lúc đó, Niếp Phong, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt, Hoàng Tĩnh Dao cũng nhảy ra. Dương Linh Hạo và Trịnh Thánh Kiệt cùng vỗ một chưởng vào con yêu thú phi hành mà Đoan Mộc Hồng Chí đối phó.

Niếp Phong một mình đấu với con yêu thú khác. Dưới chân Niếp Phong lóe ánh sáng vàng, giẫm đất vọt lên cao, đánh ra quyền ấn như đập vỡ không gian bay ra ngoài.

Hoàng Tĩnh Dao mắt lóe tia sáng, thanh trường kiếm hiện ra trong tay nàng, kiếm ảnh xẹt qua hư không dấy lên khí kình cường đại, cùng Niếp Phong vây công con yêu thú phi hành đó. Kiếm quang bắn nhanh ra.

Bùm!

Vang tiếng nổ trầm đục, Niếp Phong hơ nắm đấm oanh kích vào móng vuốt nhọn của yêu thú phi hành này, lực lượng cuồng bạo đánh bay thân thể to lớn của yêu thú phi hành ra xa chút.

Vù vù vù!

Hoàng Tĩnh Dao đâm mấy luồng kiếm quang trúng cánh phải của yêu thú phi hành làm mảng lớn lông chim rơi rụng, máu nhỏ xuống.

Bùm bùm bùm!

Cùng lúc đó, Đoan Mộc Hồng Chí, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo giáng đòn vào lưng con yêu thú phi hành kia, đánh văng cơ thể yêu thú phi hành to lớn phun máu.

Hai con yêu thú phi hành phát ra tiếng rít sắc nhọn thê thảm, vội vỗ cánh chạy trốn.

- Gru!!!

Ngay lúc này, Bảo Nhi biến thành luồng sáng vàng vọt lên cao:

- Trước mặt ta mà trốn được sao? Hừ!

Bảo Nhi ở giữa không trung biến to vài trăm thước, thân thể to lớn xuất hiện, ánh sáng vàng lấp lánh, long uy hiển lộ. Bảo Nhi như yêu thú phi hành lơ lửng trong không trung, uy áp vô hình khuếch tán, khí thế đã gần đến đẳng cấp lục giai.

Cảm nhận khí thế từ người Bảo Nhi, hai con yêu thú phi hành hình ưng run bần bật:

- Gru!!!

Bảo Nhi trầm giọng quát:

- Chết đi!

Thân hình to lớn phát ra ánh sáng vàng chói lòa, cái đuôi to vượt qua không gian chớp mắt quất mạnh vào lưng hai con yêu thú phi hành hình ưng.

Rầm!

Trên cái đuôi to kèm theo lực lượng ngút trời đập vào lưng hai con yêu thú phi hành hình ưng, vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời. Kình phong năng lượng khủng bố lan tràn nhanh.

Bùm!

Hai con yêu thú phi hành hình ưng há mồm hộc máu, không đánh lại Bảo Nhi được, thân hình rơi xuống đất, mặt đất run rẩy.

Ầm ầm ầm!

Cùng lúc đó, một con yêu thú phi hành hình ưng rơi xuống, cánh tay phải Niếp Phong dốc hết sức đấm ra một cú. Bao tay vũ linh khí hoàng giai thoáng hiện phối hợp cú đấm hết sức đánh quyền, quyền ấn chấn vỡ không gian, trực tiếp giáng xuống đầu yêu thú hình ưng. Cú đấm đánh vỡ đầu yêu thú hình ưng này thành mấy mảnh.

Bùm!

Chỉ giây lát Đoan Mộc Hồng Chí thay đổi thủ ấn, chưởng ấn hùng hồn ngưng tụ, chấn vỡ không gian đè xuống đầu con yêu thú hình ưng khác, trực tiếp giết chết.

Niếp Phong cực nhanh moi yêu đan trong bụng yêu thú phi hành ra, sau đó ra lệnh mọi người nhanh chóng vào khu rừng trước mặt:

- Mau vào khu rừng đằng trước, nhanh lên!

Mọi người không dám ở lại, không ai phản bác lời Niếp Phong, nối đuôi nhau vào rừng rậm. Trong sơn mạch trập trùng cây xanh, mọi người đi vào, tiếng gầm rống của nhiều dã thú vang lên làm vô số con chim đậu trên cành cây sợ hãi bay lên. Chim sợ hãi đập cánh bay làm không khí càng căng thẳng hơn.

Không gian phía sau truyền đến tiếng hét giận dữ vang vọng trong không trung:

- Khốn kiếp, dám giết tọa kỵ của Cực Lạc cung ta, các ngươi muốn chết!

Đoan Mộc Hồng Chí nhìn ra sau:

- Nguy rồi, trốn mau!

Biểu tình Đoan Mộc Hồng Chí trầm trọng nói:

- Tất cả nữ nhân mau trốn đi, Cực Lạc cung này rất hạ lưu vô sỉ. Nam thì cùng ta ngăn cản người Cực Lạc cung!

Hoàng Tĩnh Dao tiến lên nói:

- Để các sư muội trốn đi, ta cùng các ngươi.

Trịnh Thánh Kiệt căng thẳng nói với Hoàng Tĩnh Dao:

- Nhị sư tỷ đi đi, nếu sư tỷ rơi vào tay Cực Lạc cung thì thảm lắm.

Trịnh Thánh Kiệt liếc thân hình đường cong yểu điệu của Hoàng Tĩnh Dao vài lần.

Ánh mắt Hoàng Tĩnh Dao trầm trọng nói:

- Các người không ngăn cản được, chắc chắn có cường giả Cực Lạc cung đến.

Mọi người cùng nhau đến đây rèn luyện ai ngờ khi tới Bình nguyên Man Hoang thì đụng phải mấy đệ tử Cực Lạc cung, gây ra rắc rối lớn này.

Niếp Phong nhìn Hoàng Tĩnh Dao, nói:

- Nhị sư tỷ hãy mang theo mấy sư muội chạy trốn, thực lực của bọn họ khó thể trốn thoát, có sư tỷ bảo vệ bọn họ sẽ an toàn hơn chút.

*****

Hoàng Tĩnh Dao cắn chặt môi son:

- Vậy được rồi, các ngươi hãy cẩn thận.

Hoàng Tĩnh Dao biết tu vi của mấy sư muội không quá mạnh, lỡ gặp phải kẻ ác Cực Lạc cung thì hỏng. Hoàng Tĩnh Dao xoay người định mang đám sư muội rời đi.

Trên bầu trời vang tiếng hét lớn:

- Khục khục, không ai chạy thoát được đâu!

Đột nhiên từng đợt khí thế cường đại ập đến, trên bầu trời xuất hiện mấy con yêu thú phi hành. Bốn, năm mươi bóng người từ giữa không trung nhảy xuống rừng cây bao vây hai mươi người vào giữa.

Trong hai mươi người nữ nhiều nam ít, nữ thì toàn mặc quần áo hơi hở hang, giữa bắp đùi thon dài cứ lộ ra ngoài, cặp ngực thì nửa lộ, bọn họ nhìn gò bồng đào cao vút, ánh mắt dâm tà. Nam thì mặc đồ tay ngắn.

Hai người đi đầu một nam một nữ khoảng ba mươi tuổi. Nam mặc áo gấm, bề ngoài hơi đẹp trai nhưng ánh mắt âm tà.

Nữ nhân thì mặc rất thiếu vải, tuy ba mươi tuổi mà da trắng nõn, trông khá trẻ. Váy dài cung trang lộ ra bờ vai trân châu mềm nhẵn tôn lên tư thái của nàng linh lung đường cong. Cặp ngực to ẩn hiện trước người, khe rãnh sâu lồ lộ. Cặp chân dài trắng bóc cực kỳ chói mắt, vì mặc váy ngắn đến không thể ngắn hơn nên lộ hết ra ngài chỉ vừa đủ bao lấy cặp mông vểnh.

Ánh mắt nàng cũng cực kỳ quyến rũ, làm nam nhân nhìn một cái sẽ chìm sâu vào trong. Tổng thể thì nữ nhân này cực kỳ quyến rũ, khí chất không tệ.

Nhìn đám người này, các đệ tử Phi Linh môn tự động bao vây thành hình tròn, tay siết chặt vũ khí, ánh mắt sắc bén nhìn đối diện.

Nam nhân ba mươi tuổi nhìn các đệ tử Phi Linh môn, cuối cùng ngừng lại trên người Hoàng Tĩnh Dao, mắt lộ rõ dâm dục:

- Khục khục, không ngờ còn mấy người tấm thân trong sạch. Nàng này không tệ.

Nữ nhân mặc nóng bỏng cũng nhìn Hoàng Tĩnh Dao, dường như nàng có bí pháp đặc biệt gì nên liếc sơ liền nhìn ra các thiếu nữ bên kia ai là xử nữ:

- Nàng này tư sắc cao lại là tấm thân trong sạch, nên giao cho sư phụ.

Nữ nhân mặc nóng bỏng lại nhìn Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt, mắt quyến rũ quét qua ngừng lại trên người Trịnh Thánh Kiệt.

Nữ nhân mặc nóng bỏng nói:

- Đáng tiếc, trẻ tuổi vậy mà không phải xử nam. Ba người này không tệ, còn trinh, đặc biệt là người này.

Cuối cùng nữ nhân mặc nóng bỏng ngừng lại trên người Đoan Mộc Hồng Chí, dường như thích gã nhất.

Trịnh Thánh Kiệt bị nữ nhân mặc nóng bỏng nhận ra ngay không phải xử nam làm sắc mặt của gã rất khó coi.

Nam nhân trung niên áo gấm thấy thiếu nữ đẹp nhất đã thuộc về sư phụ, không thể nhúng chàm thi đành nhìn sang sư muội:

- Sư muội, chẳng lẽ sư muội muốn mấy người này? Đám xử nam đó có gì hay? Chỉ sư huynh ta đây mới cho sư muội dục tiên dục tử được.

Nữ nhân mặc nóng bỏng quyến rũ liếc nam nhân áo gấm:

- Sư huynh, dù sư muội có chịu thì sư huynh dám không? Coi chừng bị sư phụ biết thì sư huynh khó giữ được mạng nhỏ. Để mấy tiểu xử nam này cho ta sẽ có nhiều ích lợi với ta, sư phụ cũng sẽ vui vẻ.

Nữ nhân mặc nóng bỏng cố ý rung ngực, gò bồng đào nảy tưng tưng làm nam nhân áo gấm suýt chảy máu mũi.

Đám nữ đệ tử Phi Linh môn như Hoàng Tĩnh Dao nghe lời nói đó thì xấu hổ mặc đỏ hồng.

Nam nhân trung niên nghe sư muội nói, ánh mắt thay đổi. Nam nhân trung niên luôn muốn ôm sư muội này nhưng không dám, vì nếu bị sư phụ phát hiện thì gã chết chắc. Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm đám người Phi Linh môn, biểu tình dâm dục nhìn mấy nữ đệ tử Phi Linh môn.

Nữ nhân mặc nóng bỏng nhìn Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Dương Linh Hạo chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn ba người:

- Các ngươi là đệ tử của sơn môn nào?

Đoan Mộc Hồng Chí nhìn nữ nhân mặc nóng bỏng, đáp:

- Chúng ta là đệ tử Phi Linh môn Đế Đạo Minh, Cực Lạc cung các ngươi tốt nhất là đừng trêu vào chúng ta, nếu không kết cuộc của Cực Lạc cung sẽ rất thảm.

Nam nhân trung niên và nữ nhân mặc nóng bỏng nhìn nhau, kinh ngạc nói:

- Đế Đạo Minh? Phi Linh môn?Nam nhân trung niên cười gian:

- Khục khục, nghe nói Đế Đạo Minh khá mạnh, cũng có nghe về Phi Linh môn. Nhưng hôm nay không ai trong các ngươi đi được, vậy thì Phi Linh môn sẽ không biết.

Ánh mắt Dương Linh Hạo âm trầm, mắt lóe tia sáng lạnh:

- Liều mạng với bọn họ!

Đoan Mộc Hồng Chí quát to:

- Mọi người nếu có cơ hội liền trốn đi, trở về nói cho cường giả trong môn san bằng Cực Lạc cung!

Người Đoan Mộc Hồng Chí tuôn ra chân khí, mắt long lên sòng sọc nhìn đám người Cực Lạc cung xung quanh, âm trầm lạnh lùng nói:

- Cực Lạc cung ti tiện muốn đối phó chúng ta sao? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã!

Lời nói của Đoan Mộc Hồng Chí làm nam nhân trung niên, nữ nhân mặc nóng bỏng cười to bảo:

- Tiểu tử chưa dứt sữa vênh váo thật, mới chỉ là Vũ Tướng bát trọng, thực lực còn hơi thấp.

Nam nhân trung niên cười dâm uế văng vẳng trên bầu trời:

- Không ai trốn thoát được, giết nam, nữ thì... Giữ lại đi, hầu hạ ta thật tốt. Ta sẽ cho các ngươi dục tiên dục tử.

Tiếng cười dâm ô vang vọng trên bầu trời, mấy nữ đệ tử Phi Linh môn sợ tái mặt. Danh hiệu Phi Linh môn không là gì trong Bình nguyên Man Hoang này.

Đoan Mộc Hồng Chí nói với Hoàng Tĩnh Dao, Niếp Phong:

- Nhị sư muội hãy mang theo các sư muội khác thừa dịp tốn đi. Tam sư đệ, chúng ta cùng nhau liều mạng với họ!

Hoàng Tĩnh Dao cắn chặt môi đỏ, tay thuôn nhỏ siết chặt:

- Ừm! Vậy các người hãy cẩn thận một chút.

Hoàng Tĩnh Dao biết rất rõ đám người Đoan Mộc Hồng Chí ngăn cản chắc chắn là liều mạng, không thì khó mà bám giữ được cường giả của đối phương, bản thân không thể trốn thoát. Hoàng Tĩnh Dao cũng muốn chạy trốn, nhưng mấy sư muội không thể rơi vào tay Cực Lạc cung. Cực Lạc cung này cực kỳ dâm tà.

Ánh mắt Niếp Phong trầm xuống:

- Liều mạng!

Linh khí bao tay đã bao lại nắm tay, mắt Niếp Phong như dã thú, khí thế tu vi Vũ Tướng thất trọng mạnh mẽ phát ra.

- Liều mạng!

Các đệ tử Phi Linh môn linh lực chân khí khuếch tán, tuy đơn độc thì không mạnh nhưng khi tụ tập lại với nhau sẽ có chút thanh thế.

Ánh mắt nam nhân trung niên lộ ý cười giễu cợt, trầm giọng nói:

- Ha ha ha, muốn liều mạng sao? Giết cho ta!

Tiếng quát dứt, bốn, năm mươi đệ tử Cực Lạc cung xung quanh cầm binh khí của mình công kích đám người Đoan Mộc Hồng Chí.

Đoan Mộc Hồng Chí hét to một tiếng:

- Giết!!!

Đoan Mộc Hồng Chí đánh ra chưởng ấn.

Chưởng ấn bay ra đập một thanh niên Cực Lạc cung xông lên trước mặt phun máu như mưa, té ra thật xa, không chết cũng bị thương nặng.

Nhưng khi người đó bị đánh bay thì các bóng người Cực Lạc cung loa nhanh đến, khép nhỏ lại vòng vây đám người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong. Từng đợt công kích đổ ập xuống.

Giây lát ngắn ngủi, đệ tử Phi Linh môn và đệ tử Cực Lạc cung đã sống mái với nhau, linh lực chân khí sắc bén tuôn ra.

Đám đệ tử Cực Lạc cung này toàn là thực lực không mạnh, cao nhất cỡ Vũ Tướng cao trọng. Tuy số người nhiều hơn đệ tử Phi Linh môn nhưng Cực Lạc cung không có khí thế sắc bén, liều mạng như đệ tử Phi Linh môn, đông người cũng không chiếm ưu thế hơn được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)