Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1836

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1836: Rung động tất cả
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


Lục Thiếu Du nhìn qua đám người Thanh Quán Tôn giả, cũng phát hiện ra mấy người Thiên Vân đảo này chia ra hành động, cũng không phải cùng đi một chỗ, không ít cường giả không có mặt ở đây.

Thanh Quán Tôn giả đáp xuống đất, nhìn chung quanh, ánh mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng nhìn về phía Lục Thiếu Du, ở nơi này cũng chỉ có một mình Lục Thiếu Du.

- Các hạ, xin hỏi vừa rồi ở đây các hạ có thấy gì hay không?

Trong Thiên Vân đảo một nam tử trung niên tiến lên mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi hỏi, cực kỳ khách khí.

- Ta cũng không biết ngươi muốn hỏi về cái gì?

Là người của Thiên Vân đảo, thái độ của đối phương cũng không tệ cho nên Lục Thiếu Du cũng không ngại mở miệng nói.

- Các hạ, không biết các hạ vừa rồi có nhìn thấy có người giao thủ ở gần đây hay không?

Đạm Đài Tuyết Vi tiến lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du, cảm nhận khí tức trên người Lục Thiếu Du, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên sự nghi hoặc.

- Không có, lúc ta tới đã như vậy rồi.

Lục Thiếu Du nói.

- Thật sao?

Đạm Đài Tuyết Vi cũng không nhìn Lục Thiếu Du quá lâu, lúc ánh mắt rời đi cũng cực kỳ nghi hoặc.

- Vừa rồi nhất định có siêu cấp cường giả giao thủ, thực lực cực cao.

Thanh Quán Tôn giả nhìn không trung một lần, cảm nhận năng lượng mơ hồ còn sót lại trên không trung, ánh mắt khẽ biến đổi.

- Sư phụ, ảo trận này chúng ta cởi bỏ thế nào? Dường như lại có chút phiền phức.

Mộ Dung Lan Lan nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du, cũng không có nhìn nhiều. Bộ dáng lúc này của Lục Thiếu Du cũng không khiến cho đám người Thiên Vân đảo chú ý.

- Ảo trận này không biết là do người phương nào bố trí, thế nhưng nhất định người bố trí ảo trận này rất mạnh. Sợ rằng là cường giả thượng cổ.

Thanh Quán Tôn giả liếc nhìn bốn phía nói:

- May mắn là trong ảo trận này không có bố trí thủ đoạn công kích, cho nên muốn đi ra ngoài cũng không khó.

- Sư tổ, vậy phải làm như thế nào?

Đạm Đài Tuyết Vi nghi hoặc hỏi.

- Không cần phá, chờ một lát là được, ảo trận này dù sao cũng là do cường giả thượng cổ bày ra. Không gian này tương liên với bên ngoài, có chấn động đặc thù, các ngươi chỉ cần cẩn thận cảm nhận là có thể cảm giác ra được. Đến lúc đó có thể đi ra ngoài.

Thanh Quán Tôn giả mỉm cười nhìn phía trước nói:

- Tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.

Dứt lời, thân ảnh Thanh Quán Tôn giả lóe lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà thân ảnh biến mất trong không gian.

Đám người Thiên Vân đảo cũng không dám chần chờ, cả đám bước về phía trước, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

- Thì ra là vậy? Ta hiểu rồi.

Lục Thiếu Du nghe thấy vậy lúc này mới mừng rỡ hiểu ra. Tâm thần tràn ra, lúc này hắn mới phát hiện hóa ra phía trước có một đạo chấn động vô hình khó có thể cảm nhận ra được. Không gian này không phải là không gian bình thường, thế nhưng tuyệt đối tương liên với bên ngoài. Không gian này đang không ngừng biến hóa, có điểm tiếp xúc đang chậm rãi di chuyển. Cho nên mới xuất hiện chấn động, khi đó mới có thể rời khỏi không gian này. Cho nên Tử Yên, Lăng Thanh Tuyền, Lăng Thanh Tuyệt mới có thể biến mất không thấy gì nữa.

Suy nghĩ cẩn thận, Lục Thiếu Du mừng rỡ hiểu ra. Cũng không biết là ai bố trí nơi này, cảm thấy gợn sóng trong không gian lóe lên, thân ảnh Lục Thiếu Du lóe lên rồi cũng biến mất.

Nhảy ra một bước, trong khoảnh khắc Lục Thiếu Du xuất hiện ở một không gian khác, rõ ràng không phải là không gian vừa rồi.

- Rốt cuộc cũng đi ra rồi sao?

Lục Thiếu Du sững sờ, trong lòng thở phào một hơi, ánh mắt bắt đầu tìm hiểu bốn phía. Lục Thiếu Du phát hiện ra nơi hắn đang đứng là một khối lục địa lơ lửng khác. Khối lục địa lơ lửng này có chút kỳ quái, mặt đất cực kỳ bằng phản, giống như một quảng trường cực lớn. Lục Thiếu Du lập tức cảm nhận được trên này có không ít thân ảnh.

Ánh mắt quét qua, Lục Thiếu Du nhíu mày, lúc này số lượng người ở đây không ít, tất cả cường giả các sơn môn đều có mặt ở trong đó. Không ít tán tu cũng có mặt.

Lục Thiếu Du còn chưa kịp tìm hiểu trong các sơn môn lớn có những cường giả nào thì đã khong nhịn được nhìn về phía trước. Bởi vì phía trước mắt hắn có một cỗ khí tức cổ xưa cực lớn lan tràn tới khiến cho Lục Thiếu Du không nhịn được mà muốn biết cỗ khí tức cổ xưa kia đến từ nơi nào.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía trước. Trên không gian phía xa, xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du là một màn sáng khổng lồ. Màn sáng khổng lồ vô cùng, giống như che khuất bầu trời, đứng sừng sững trên không gian bao la này.

Một cỗ khí tức cổ xưa trong lúc mơ hồ mang theo một cỗ khí tức sát phạt từ bên trên màn sáng này lan tràn ra. Khi thì biến ảo thành đủ loại chấn động hư ảnh hoặc giống như đường vân, khi thì giống như từ trên chín tầng trời trút xuống, có chút kỳ dị. Khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi suy nghĩ. Không hề nghi ngờ, nếu như người thực lực thấp một chút nhìn vào màn sáng này chỉ sợ không choáng váng đầu óc thì cũng phải hoa mắt.

Trên màn sáng cực lớn này có một cỗ uy áp cực lớn tràn ra. Gợn sóng không gian chấn động, lan tràn ra chung quanh. Diện tích khổng lồ vô cùng, liếc mắt không thấy tận cùng. Thế nhưng từ chung quanh màn sáng xem ra màn sáng này hẳn là hình tròn. Giống như là một nửa hình tròn bao phủ từ trên xuống, dường như bao phủ thứ gì đó trong màn sáng.

Quả nhiên, màn sáng trong suốt, dưới quang mang rực rỡ trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi cao ngất, cực kỳ khổng lồ.

Ngọn núi khổng lồ này giống như tương liên với hư không mênh mông và đám sương trắng trong không gian, lơ lửng trước mắt mọi người, đỉnh núi như ngàn thước xuyên thẳng lên trời cao giống như rồng lên trời, một cỗ khí tức thê lương xa lạ vô thanh vô tức quanh quẩn trong không gian.

Ngọn núi khổng lồ này cũng giống như vô biên, vô hạn. Mà trên đỉnh núi tựa như chọc trời kia có một tòa cung điện khổng lồ sừng sững đứng đó.

Cung điện này vắt ngnag đỉnh núi, khí thế phi phàm, dường như là đại điện ở nơi này. Phía chân trời xa xa có thể nhìn thấy mấy ngôi sao nhàn nhạt thoáng hiện.

Màn sáng khổng lồ trong không gian mênh mông, ngọn núi giống như một con rồng lên trời, cung điện khổng lồ vắt ngang đỉnh núi, một cỗ khí tức sát phạt cùng với thê lương lặng lẽ lan tràn ra. Bên ngoài màn sáng là biển mây, giống như tiên cảnh.

Trong không trung, vô số thân ảnh chăm chú nhìn về phía trước.

Cảnh này cùng với khí tức thê lương, cổ xưa và khí tức sát phạt khiến cho tim Lục Thiếu Du đập nhanh hơn, trong lòng xuất hiện cảm giác nhỏ bé.

- Đây là nơi nào?

Nhìn màn sáng trong suốt phía xa cùng với ngọn núi khổng lồ trong màn sáng giống như tồn tại vĩ đại nhất ở nơi này, Lục Thiếu Du nhìn vào còn có thể cảm giác được chấn động cực lớn trên màn sáng. Giống như tùy thời có thể lấy đi tính mạng của người khác. Trái tim Lục Thiếu Du dưới cỗ khí tức này nhảy lên kịch liệt.

- Đây là nơi nào?

Trên không trung vang lên từng tiếng kinh hô mang theo sự rung động. Lúc này Lục Thiếu Du mới quay đầu lại nhìn, người phát ra âm thanh rung động chính là người của Thiên Vân đảo vừa mới đi trước hắn.

*****

- Thanh Quán Tôn giả, sao các ngươi bây giờ mới tới? Không có chuyện gì chứ?

Một đạo thân ảnh đi tới bên người Thanh Quán Tôn giả, Lục Thiếu Du nghe âm thanh cũng biết người này chính là Thiên Dương Tôn giả Vân Phi Hồng của Vân Dương Tông.

- Trên đường đi trì hoãn một lát, không ngờ các ngươi đều tới rồi.

Thanh Quán Tôn giả lúc này mới thu hồi ánh mắt đang nhìn màn sáng cực lớn phía trước, quay sang nhìn Thiên Dương Tôn giả mỉm cười, đôi mắt đảo qua chung quanh, tất cả các sơn môn lớn đều tới.

Lục Thiếu Du cũng thu hồi ánh mắt kinh ngạc từ trên màn sáng cực lớn kia. Cảnh này quá mức rung động, ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy cách đó không xa, tất cả các sơn môn lớn trong Đế Đạo minh đều có mặt.

Sư tổ Thiên Dương Tôn giả Vân Phi Hồng của Vân Dương Tông, Mang Linh Lão tổ của Linh Thiên môn, Thiên Kiếm Tôn giả của Nhật Sát các, Kiền Chính Tôn giả của Kiền Hiên đảo, Thất Tinh Tôn giả của Tinh Ngục các, Giải Linh Tôn giả của Thánh Linh cốc, Trấn Sơn Tôn giả của Tiêu Dao bang, Kim Ưng Tôn giả của Kim Ưng Lâu đều có mặt. Thế nhưng cũng có không ít người còn chưa có mặt ở đây, cũng không có đầy đủ trăm phần trăm, không biết còn chưa tới hay là đã vẫn lạc.

Lục Thiếu Du còn nhìn thấy hai vị sư thúc Kim Lang Tôn giả, Cùng Kỳ Tôn giả cùng với Thánh Linh Thiên Tôn Tập Hạo Nhiên, Thánh Vũ Thiên Tôn Nguyễn Thượng Hành cùng đệ tử Thánh Linh giáo. Thế nhưng cũng không nhìn thấy được một ít Vương cấp. Trong lòng Lục Thiếu Du thở dài, sợ rằng lành ít dữ nhiều. Tử Vong thâm uyên này quả nhiên không phải vùng đất tốt lành gì.

- Tất cả không có việc gì là tốt rồi.

Bên cạnh Thánh Linh giáo là Thiên Địa nhị lão, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Băng Mộc Tôn Giả Sát Phá Quân, Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân, Long Linh, Thiên Độc Yêu Long, Quỳ Long NHư Hoa, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ cũng có mặt. Mà ngay cả đại ca Dương Quá, Hỏa Sí Tôn giả cùng Phích Lịch Tôn giả, Huyết Mị, Hắc Hùng, Xích Viêm cũng có mặt.

Nhìn thấy tất cả người của Phi Linh môn có mặt, tuy rằng tổn thất không ít cường giả thực lực không kém thế nhưng chỉnh thể mà nói, cường giả cao cấp đều còn. Đặc biệt là chúng cường giả như đám người Thiên Địa nhị lão, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, sư huynh Sát Phá Quân đều không có việc gì, trong lòng Lục Thiếu Du xem như thở phào một hơi.

Ánh mắt lần nữa đảo về phía xa, hắn nhíu mày, tất cả các sơn môn lớn của Thiên Địa minh cũng tới. Phong Vũ Tôn giả của Hóa Vũ tông cũng có mặt. Lộc Linh TÔn giả, Liễm Linh Tôn giả, Yết Sát Tôn giả cùng chúng cường giả đều có mặt.

- Người của Thiên Địa các sao?

Hơn chục đạo thân ảnh các đó không xa cũng khiến cho Lục Thiếu Du chú ý, đi đầu là một thanh niên mặc áo lam, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ đủ để khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ si mê, người này không phải là Lam Thập Tam thì còn có thể là sai? Mặc khác còn có đám người Hỏa Vân Tôn giả Lục Thiếu Du đều quen biết. Lúc này bên người Lam Thập Tam còn một mỹ phụ mặc cung trang khiến cho Lục Thiếu Du ngạc nhiên. Mỹ phụ này mặc trang phục mộc mạc thế nhưng không cách nào che dấu dáng vẻ quyến rũ động lòng người, quan trọng hơn là khí tức trên người nàng, Lục Thiếu Du cảm thấy đây tuyệt đối là siêu cấp cường giả.

- Thiếu Du, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Ngay khi Lục Thiếu Du dò xét, một âm thanh dịu dàng vang lên trong tai Lục Thiếu Du. Một thân ảnh xinh đẹp cũng đi tới bên người Lục Thiếu Du, chính là Tử Yên đã dịch dung.

- Ta không sao.

Lục Thiếu Du nhìn thấy Tử Yên cũng nhẹ nhõm không ít, nàng không có việc gì là tốt rồi.

- Xem ra tất cả mọi người đều vì nơi này mà tới.

Tử Yên nhìn màn sáng khổng lồ trước mắt, thì thào truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

- Nàng có biết nơi này là nơi nào không?

Lục Thiếu Du hỏi, lúc này mặc dù cách màn sáng kia cực xa, thế nhưng trong lúc vô hình Lục Thiếu Du cũng có thể cảm giác được khí tức cổ xưa và sát phạt kia.

Khí tức này vô hình vô dạng, thế nhưng lại phô thiên cái địa lan tràn ra, đặc biệt là cung điện ở trên ngọn núi kia giống như đứng sừng sững trong thiên địa, là tồn tại cổ xưa to lớn nhất. Khí tức cổ xưa và sát phạt kia dường như đều từ cung điện khổng lồ trên ngọn núi này mà ra.

- Ta cũng không biết, Tử Vong thâm uyên chính là bí cảnh thứ ba lạ lẫm nhất, tuy rằng không phải thần bí nhất thế nhưng bởi vì là vật vô chủ, cho nên lai lịch của Tử Vong thâm uyên này cũng không có ai biết rõ.

Tử Yên nói, trong tư liệu của Thiên Địa các chỉ có một ít ghi chép về Tử Vong thâm uyên.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, tin tức của Thiên Địa các luôn linh thông nhất đại lục. Thiên Địa các cũng không biết vậy thì tỉ lệ những người kia biết được càng nhỏ. Thế nhưng không thể nghi ngờ cung điện trên ngọn núi trong màn sáng trước mắt này ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Đương địa phương có nguy hiểm thì cũng có thu hoạch cực lớn.

Sưu Sưu.

Giữa không trung, không biết cụ thể ở nơi nào lần nữa có không ít thân ảnh nhảy ra, từng đạo ánh mắt nhìn lên không trung lập tức kinh ngạc.

Sưu Sưu.

Lại có ba đạo thân ảnh đáp xuống, ba người chăm chú nhìn về phía trước, khuôn mặt rung động.

- Cực Lạc Tam Quỷ.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, ba người này tới đây, Lục Thiếu Du nhìn đám người Lan Lăn sơn trang nở nụ cười lạnh lẽo, sao đó thu liễm không thấy.

Cực Lạc Tam Quỷ đáp xuống, cũng không có nhận ra Lục Thiếu Du, ánh mắt vẫn nhìn vào trên màn sáng đang chấn động kia.

Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn về phía ngọn núi cực lớn trước mắt, sau lưng xuất hiện mấy ánh mắt lạnh lẽo, mấy đạo ánh mắt lạnh lẽo này đều đến từ Thiên Địa minh, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Vạn Thú Tông, không ít người đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Trong đám người Lục Thiếu Du nhìn thấy Doãn Ngạc và hai Tôn giả dùng kiếm của Vạn Thú Tông đã đến bên người Thao Ưng lão tổ. Sắc mặt đám người Doãn Ngạc cũng không tốt nắm, dường như đang nói gì đó với Thao Ưng lão tổ. Ánh mắt Thao Ưng lão tổ lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Đối với người của Vạn Thú Tông Lục Thiếu Du cũng không chút cố kỵ, hắn và Thiên Địa minh dù sao cũng đã không thể chung sống hòa bình, có một chút chuyện cũng cần phải giải quyết. Nhìn đám người Doãn Ngạc, trong lòng Lục Thiếu Du nhớ tới Lam Linh, có lẽ đến lúc đó hắn và Lam Linh sẽ phải ở hai chiến tuyến khác nhau, chẳng lẽ hắn và nàng phải đi tới bước này sao?

- Đây là nơi nào?

- Nhất định có bảo vật, sợ rằng có quan hệ với Đế giả thượng cổ.

- Loại địa phương như như thế này họa phúc song hành, có bảo vật cũng có nguy hiểm.

Trong đám người có không ít tiếng nghị luận vang lên, dưới uy áp bực này cũng không có ai dám tiến lên.

Ken két.

Màn sáng cực lớn này tiếp tục chấn động, Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào cung điện khổng lồ trên đỉnh núi. Trong cung điện kia lúc này dường như có mấy đạo lưu quang tràn ra.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)