← Ch.1921 | Ch.1923 → |
Mọi người kinh thán, lúc này mới thấy xuất hiện trước mặt Dương Quá là một lão nhân trường bào màu vàng ít nói. Vốn không phát hiện chút hơi thở nào từ lão nhân nhưng giờ ánh sáng rực rỡ, trong không gian bốn phía vô hình trung năng lượng thiên địa bị ảnh hưởng lớn.
Kim Huyền xuất hiện, khẽ quát:
- Phá!
Cánh tay dài qua đầu gối vung nhẹ, trường bào màu vàng bay lên, bàn tay vươn ra khỏi ống tay áo biến chưởng thành trảo. Một luồng sáng vàng bắn ra, cùng là trảo ấn nhanh như tia chớp oanh kích vào trảo ấn của lão nhân áo xám.
Răng rắc!
Hai trảo ấn va chạm, không gian run rẩy, trảo ấn cùng biến mất, không gây nhiều động tĩnh.
Lão nhân áo xám nhìn chằm chằm người áo vàng trước mắt:
- Ngươi là ai?
Mới rồi lão nhân áo xám không phát hiện hơi thở của người này, hỏi sao lão không ngạc nhiên?
Kim Huyền phất trường bào nhìn lão nhân áo xám:
- Ngươi có biết ta là ai cũng vô dụng, nhưng ngươi bớt vênh váo trước mặt ta đi.
Ánh mắt lão nhân áo xám âm trầm:
- Khục khục, lão phu đã nhìn nhầm, vậy để lão phu nhìn xem ngươi có thực lực gì phách lối trước mặt lão phu!
Lão nhân áo xám phất tay trước mặt, không gian nổi lên cuồng phong rít gào. Không gian rung động đầy trời, đất rung núi chuyển. Mấy ngọn núi bên dưới liên tục sụp đổ, tay lão nhân áo xám bắn ra cột sáng trắng to lớn hướng tới Kim Huyền.
Mọi người kinh hán:
- Mạnh quá, đây là thực lực cỡ nào?
Lão nhân này giơ tay nhấc chân đất rung núi chuyển, thực lực thật khủng khiếp. Biểu tình của Lục Thiếu Du càng trầm trọng, khí thế trên người lão nhân áo xám làm hắn có cảm giác đẳng cấp rất quen thuộc.
Kim Huyền nhìn cột sáng ập đến, hờ hững liếc mắt qua:
- Hừ!
Kim Huyền vung cánh tay phất ống tay áo, ánh sáng vàng đáng sợ quét qua chân trời va chạm vào cột sáng trắn.
Bùm!
Hai cột sáng đụng chạm như thiên thạch mạnh nhất đụng vào, ánh sáng bắn tung, nguyên không gian run rẩy. Trong khoảnh khắc không gian bị va chạm thủng cái lỗ to sâu, dư âm kình khí chấn nát sóng không gian xung quanh, đất rung núi chuyển, núi sập đất nứt.
Cộp cộp cộp!
Cú va chạm làm lão nhân áo xám lảo đảo thụt lùi mấy bước, mắt nhìn Kim Huyền chằm chằm lộ vẻ kinh sợ.
Dư âm kình khí khủng bố, Kim Huyền vung áo vào đánh tan dư âm kình khí ập tới trước mặt. Chiêu này chứng minh Kim Huyền chiếm ưu thế.
Kim Huyền đứng ngạo nghễ trên trời, năng lượng thiên địa bàng bạc rít gào quanh thân lão, trường bào màu vàng bay phần phật. Bầu trời như chỉ còn một mình Kim Huyền đứng, không gian bị ảnh hưởng nổi lên dao động.
Lão nhân áo xám nhìn Kim Huyền, ngạc nhiên thì thào:
- Yêu thú chaunả đế, ngươi là yêu thú đẳng cấp chuẩn đế!
Nghe vậy rất nhiều cường giả rung động:
- Yêu thú chuẩn đế, lão nhân kia là yêu thú chuẩn đế!
Cực Lạc Tam Quỷ, Đông Hải Tam Sát, và Giải Linh Tôn Giả, Dạ Vị Ương, thậm chí đám người Lục Tâm Đồng hơi ngạc nhiên.
- Chuẩn đế!
Lòng mọi người rung động, hai chữ chuẩn đế đối với nhiều cường giả hiện có mặt rõ ràng đại biểu cho cái gì, đó là con đường phải đi từ yêu đế bát giai thông hướng cửu giai.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Kim Huyền thúc thật sự là yêu thú chuẩn đế sao.
Lục Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm. Kim Huyền thúc là yêu thú chuẩn đế, trong lòng Lục Thiếu Du luôn phân vân nhưng đã có chuẩn bị tâm lý nên lúc này không kinh ngạc bao nhiêu.
Hắc Vũ ở phía xa ánh mắt thay đổi lộ ý cười, dường như cũng đã biết trước mọi thứ.
Kim Huyền nhìn lão nhân áo xám, không gian bị lão ảnh hưởng phong ân biến sắc:
- Ngươi chỉ mới bước chân vào đẳng cấp chuẩn đế, thiếu chủ nhà ta sao có thể cho người như ngươi đụng vào? Ngươi chưa đủ tư cách đó, cút đi!
Lục Thiếu Du hít sâu, nói:
- Chuẩn đế, lão nhân này thật sự là chuẩn đế!
Lục Thiếu Du cảm nhận hơi thở của người này tuyệt đối không dưới Huyền Hạo bao nhiêu, đám người Tật Phong Tôn Giả không thể so sánh. Bản thân Tật Phong Tôn Giả là cường giả một chân bước ra đẳng cấp tôn giai.
Cho nên Lục Thiếu Du hơi nghi ngờ, giờ nhìn mới biết người này thật sự là cường giả chuẩn đế. Đẳng cấp chuẩn đế tuy rằng không phải đế giai nhưng vượt qua tôn giai, khiến lòng Lục Thiếu Du rung động. Khí thế to lớn đè ép, Lục Thiếu Du mới rồi cảm giác tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài, dù hắn dốc hết sức chống lại thì cảm giác mình tuyệt đối không đánh lại lão nhân áo xám.
Lão nhân áo xám biến sắc mặt, mắt nhìn Kim Huyền chằm chằm, con ngươi âm trầm trong hốc mắt như lửa ma trơi lấp lóe.
Lão nhân áo xám liếc khóe mắt qua đám người Lục Thiếu Du, Dương Quá:
- Không ngờ Phi Linh môn trừ Độc Cô Ngạo Nam ra còn có yêu thú chuẩn đế.
Kim Huyền bá đạo nói:
- Cút đi, ta không giết ngươi được nhưng giết mấy đệ tử của ngươi thì không tốn chút sức nào.
Khuôn mặt khô gầy của lão nhân áo xám co giật:
- Núi không chuyển nước chuyển, lần sau gặp mặt không biết ai sẽ chết.
Khuôn mặt da bọc xương biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng lão nhân áo xám biết rất khó đối phó yêu thú chuẩn đế này. Khi cùng đẳng cấp thì vũ giả và Linh Tôn rất khó đấu lại yêu thú, linh thú. Với ưu thế bản thể của yêu thú và linh thú là lạch trời mà vũ giả, Linh Giả bình thường khó thể vượt qua.
Tử Yên quay đầu lại, sắc mặt khó xem nói với Đông Hải Tam Sát:
- Chúng ta đi.
Ánh mắt lão nhân áo xám lưu luyến nhìn dao động năng lượng đậm đặc trên Thánh Linh phong, đây là thứ tốt, tiếc rằng hiện tại có yêu thú chuẩn đế nên lão không còn cơ hội, nếu ở lại không chừng nguyên Hải Sa môn bị tiêu diệt hết.
Lúc này bị đuổi đi vì lão nhân áo xám không còn cách nào khác, coi như hôm nay xui. Lão nhân áo xám vốn cho rằng vô tình chiếm hết lợi lộc, chiếm báu vật trên người Lục Thiếu Du, báu vật sắp xuất thế trên Thánh Linh phong, là một mũi tên trúng hai con chim. Ai ngờ trong Phi Linh môn còn có yêu thú chuẩn đêá đáng sợ, tính ra hì yêu thú chuẩn đế cường đại hơn vũ giả, Linh Giả chuẩn đế.
Đông Hải Tam Sát cúi đầu im lặng, sắc mặt ba người khó xem. Sư phụ chịu bực tức, bọn họ không dám nói linh tinh vào lúc này, đụng vào cơn giận của sư phụ thì toi.
Người Hải Sa môn quay đi, Lục Thiếu Du cũng không có cách nào. Lão nhân áo xám cùng là chuẩn đế, tuy rằng Kim Huyền thúc tuyệt đối mạnh hơn người kia một chút, nhưng xem thái độ của Kim Huyền thì Lục Thiếu Du đoán Kim Huyền thúc cũng không thể hoàn toàn đánh chết chuẩn đế đó.
Trong cùng đẳng cấp muốn giết chết không dễ gì, huống chi tới đẳng cấp tu vi cỡ này muốn giết càng khó khăn hơn. Đối phương một lòng muốn trốn, tu vi giả cùng đẳng cấp cũng bất lực. Lục Thiếu Du càng biết Kim Huyền thúc có điều e ngại khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đám người Hải Sa môn mới xaoy đi thì trên Thánh Linh phong lại vang tiếng nổ. Trên bầu trời tuôn ra mây đen ngày càng dày đặc hơn.
- Uy nhiếp linh hồn mạnh quá!
- Uy nhiếp linh hồn càng lúc càng mạnh!
Uy nhiếp kinh người khiến nhiều cặp mắt nhìn lại. Uy nhiếp linh hồn vô hình khuếch tán khiến linh hồn người rung động, uy nhiếp linh hồn cường đại đến tột đỉnh.
← Ch. 1921 | Ch. 1923 → |