Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1954

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1954: Vũ Tôn cửu trọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bắc Cung Nhất mắt lóe tia sáng:

- Ta biết rồi.

***

Trong Thiên Trụ Giới, không biết từ bao giờ khí thế trên người Lục Thiếu Du lên đến đỉnh, khí thế tăng cao bị bình chướng vô hình chặn lại.

Khí thế lên cao bị ngăn cản nhưng không dừng lại đà đi lên. Từng khí thế dâng cao tụ tập lại không ngừng va chạm vào bình chướng vô hình, mấy lần đụng chạm rồi lại không thể phá vỡ. Khí thế dâng lên lùi ra một chút tụ tập năng lượng càng khổng lồ định một hơi đụng nát bình chướng vô hình.

Đêm khuya, giờ tý. Trong thành Mộc Hoàng sóng không gian lung lay, kết giới mở ra. Đám đông rậm rạp bắt đầu vào nội thành Bắc Cung gia tộc, trong Bắc Cung gia tộc thì đã sớm có người chạy đi tháp Mộc Hoàng.

Hôm nay là ngày Lục Thiếu Du cùng Đại trưởng lão chiến đấu, người Bắc Cung gia tộc làm sao còn tâm tình tu luyện? Đã sớm chạy tới tháp Mộc Hoàng để giành vị trí xem tốt nhất.

Nhiều người trong lòng ôm hy vọng đây là đại chiến, không chừng giúp ích cho tu vi của mình. Mọi người đều tận mắt thấy thực lực của Lục Thiếu Du, Đại trưởng lão.

Suốt đêm trong không trung, mặt đất rậm tạp bóng người xé gió bay tới. Từng bóng người kéo nhau đến tháp Mộc Hoàng.

Trước bao cặp mắt mong chờ, thời gian trôi dần. Hắc ám trước bình minh qua đi, sáng sớm tới.

Sáng sớm trong Bắc Cung gia tộc mọi người tĩnh lặng, tia ban mai thứ nhất bắn xuyên sương mù, Bắc Cung gia tộc phủ trong ban mai dịu dàng này.

Trong dãy núi bị sương mù dày đặc bao phủ, phương đông có tia sáng xuyên thấu xua tan tối đen. Dãy núi thấp thoáng hiện ra, ánh nắng sáng sớm lặng yên mà đạm nhã, không có loại không khí náo nhiệt, làm lòng người bình tĩnh, vui vẻ thoải mái.

Sáng sớm đến, trong không gian có nhiều hơi thở bắt đầu thức tỉnh. Trong dãy núi từng hơi thở dao động.

Trong sơn mạch bao la, cây cối cao lớn sum xuê. Cây che đầy núi cùng bầu trời xanh biếc bao la cấu thành bức tranh sơn thủy dạt dào.

Sơn mạch quay quanh, trên quảng trường nguy nga có một tòa tháp lớn đứng thẳng như đã sừng sững trong không gian này nhiều năm. Cao vút tựa cột trời, cho người cảm giác đồ sộ rộng lớn nguy nga, hơi thở cổ xưa hùng vĩ khuếch tán.

Khi tia nắng thứ nhất phía đông chiếu trên đỉnh tháp, mũi tháp cao vút đâm mây, ánh mặt trời khuếch tán ra. Trên quảng trường rộng lớn bên dưới đông đúc người cũng hơi náo động, từng tiếng xì xầm nhỏ to tụ thành sóng âm sôi trào giây lát vang vọng trên không gian này.

- Grao!

Trong không trung tĩnh lặng, mấy con độc long thú Thiên Mộc đập cánh bay đến. Đại hộ pháp Bắc Cung Nhất mang theo mấy hộ pháp đến bên ngoài đình viện trên đỉnh núi lĩnh Lục Thiếu Du đi tháp Mộc Hoàng.

Tuyết Sư tiến lên ngăn cản Bắc Cung Nhất cách đình viện trăm thước:

- Chủ nhân nhà ta đang bế quan, không ai được quấy rầy.

Bắc Cung Nhất biến sắc mặt nói:

- Chủ nhân nhà ngươi hôm nay sẽ luận bàn một trận chiến với Đại trưởng lão, phải sớm đi qua. Ngươi hãy thông báo với chủ nhân của ngươi một tiếng đi.

Tuyết Sư lắc đầu nói:

- Chủ nhân đang đang bế quan, không ai được quấy rầy. Ngươi có thể chờ ở đây.

Bắc Cung Nhất tức giận râu tóc dựng đứng nhưng không làm gì được:

- Ngươi... !

Nhìn Bắc Cung Nhất nổi sùng, Bắc Cung Nhất tiến lên trước:

- Đại hộ pháp, nhị thiếu gia nhà ta có dặn là không ai được quấy rầy nhị thiếu gia bế quan. Đại hộ pháp hãy đợi giây lát, nhị thiếu gia hiểu rõ cuộc chiến hôm nay với Đại trưởng lão, chắc cvhút nữa sẽ xuất quan.

Bắc Cung Nhất không còn cách nào khác hơn là yên lặng chờ một bên:

- Vậy được rồi. Trong Thiên Trụ Giới, toàn thân Lục Thiếu Du bao phủ trong vầng sáng màu lục thần dị, Mộc Hoàng linh dịch biến thành năng lượng liên miên bất tận bị luyện hóa trong người hắn, chân khí tinh thuần rót vào khí hải đan điền.

Không biết bắt đầu từ khi nào Lục Thiếu Du dần cảm giác trong khí hải đan điền khổng lồ của mình bắt đầu căng đầy. Chân khí đến mức độ không thể ức chế, khí thế quanh thân Lục Thiếu Du ngừng lại bên ngoài bình chướng vô hình, tích góp hơi thở dồi dào chực chờ phát động.

Lục Thiếu Du khống chế hơi thở chực chờ hành động trùng kích vào bình chướng vô hình. Khí thế tăng vọt kinh người như mãnh hổ xuóng núi, loáng thoáng có tiếng sấm nổ ầm ầm đụng mạnh vào bình chướng vô hình.

Phập xoẹt!

Lực lượng kinh người va chạm, nhưng phản lực to lớn đụng vào người Lục Thiếu Du. Hắn ngồi xếp bằng chợt người run nhẹ, khí huyết dâng trào, máu tuôn ồ ạt.

Lục Thiếu Du thầm giật mình:

- Tại sao không thể đột phá được?

Rõ ràng năng lượng đã đủ nhưng tại sao không thể đột phá?

Lục Thiếu Du cắn răng thầm nghĩ:

- Tiếp tục!

Lần này đã đến ranh giới đột phá nếu không một hơi xông lên thì lần sau sẽ càng khó khăn, huống chi hiện tại Lục Thiếu Du phải nhanh chóng đột phá.

Lục Thiếu Du cảm giác bình chướng vô hình trong người ngăn cách, mới rồi đụng mạnh mà không phá tan nó được. Lục Thiếu Du đổi thủ ấn, khí thế lại tụ tập chực chờ phát động, chuẩn bị trùng kích lần nữa.

Khí thế chực chờ phát động giây lát càng cuồng bạo tụ tập trong không gian quanh người Lục Thiếu Du, chấn động không gian lung lay không dứt. Âm Dương Linh Vũ quyết trong người nhanh chóng luyện hóa năng lượng trong Mộc Hoàng linh dịch cuồng mãnh rót vào khí hải đan điền.

Khí thế tụ tập càng lúc càng mạnh, mặt Lục Thiếu Du hơi ửng đỏ, gân xanh nổi lên mặt. Gân xanh như con giun bò trên mặt Lục Thiếu Du, bộ dạng của hắn hơi dữ tợn.

Vù vù vù vù vù!

Từ khi nào quanh người Lục Thiếu Du tụ tập năng lượng vô hình xoay tròn như vòi rồng bao phủ hắn, ánh sáng xanh bắn ra, rất thần dị.

Khi khí thế vô hình tụ tập đến mức độ Lục Thiếu Du không ức chế được nữa thì thủ ấn đè xuống, miệng quát to:

- Phá cho ta!

Đôi mắt khép kín mấy đột nhiên mở ra, mắt Lục Thiếu Du bắn ra tia sáng, tia sáng gần nhưe thực chất hóa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vòng xoáy năng lượng không gian quanh Lục Thiếu Du có một cột sáng năng lượng tựa sấm sét táo bạo oanh kích vào người hắn. Bình chướng vô hình rốt cuộc vỡ nát.

Giờ phút này, Lục Thiếu Du điều khiển chân khí tinh thuần bàng bạc trong người rtó vào khí hải đan điền.

Bùm!

Trong khí hải đan điền vang tiếng nổ trầm đục, khí thế cường đại bắt đầu khuếch tán khiến không gian bốn phía dao động mãnh liệt.

Cùng lúc đó khí thế của Lục Thiếu Du bắt đầu tăng lên, đột nhiên phá bình chướng vô hình trên đỉnh Vũ Tôn bát trọng, một hơi đột phá đỉnh đặt chân lên đẳng cấp Vũ Tôn cửu trọng.

Năng lượng thiên địa bàng bạc tuôn ra quanh thân Lục Thiếu Du như các sợi tóc rậm rạp lượn lờ trên người hắn, tuần hoàn không dứt ngoài người hắn.

Năng lượng rót vào, khí thế quanh thân Lục Thiếu Du càng lúc càng mạnh lên, trong người nhanh chóng có thay đổi. Mỗi lần đẳng cấp tu vi thăng cấp là trong cơ thể Lục Thiếu Du sẽ có lột xác nho nhỏ.

Thời gian kéo dài không quá lâu, chỉ khoảng nửa canh giờ, khí thế mới ổn định đến Vũ Tôn cửu trọng liền ngừng lại.

Xoẹt!

Khí thế xung quanh từ từ nhạt dần, Lục Thiếu Du chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt đen lấy bắn ra tia sáng như ánh sao thực chất hóa, ánh sao thu về giấu trong mắt Lục Thiếu Du.

*****

- Vũ Tôn cửu trọng, rốt cuộc đột phá.

Ánh sao thu vào tròng mắt, đôi mắt Lục Thiếu Du càng sâu thẳm, hân hoan tuôn ra đáy mắt.

Xoẹt!

Con ngươi Lục Thiếu Du co rút, vung tay phải lên biến chưởng thành trảo. Trảo ấn xẹt qua không gian, nơi đi qua không gian bị xé rách năm khe hở đen ngòm, trảo ấn thu về khe nứt không gian mới từ từ tan biến trước mắt Lục Thiếu Du.

- Đây là thực lực Vũ Tôn cửu trọng sao?

Lục Thiếu Du cảm nhận chân khí bao la mênh mông như biển cả trong khí hải đan điền, khóe môi hắn cong lên vui vẻ. Lục Thiếu Du phát hiện rõ ràng biến đổi trong người, kinh lạc huyết mạch, gân cốt cơ bắ hay nội tạng đều tăng mạnh lên nhiều, linh hồn cũng được nhiều ích lợi.

Cái trảo vừa rồi khiến Lục Thiếu Du biết rõ hơn sự khác biệt hiện tại với Vũ Tôn bát trọng, hoàn toàn là đột phá về chất. Khác với lực lượng lớn nhất nằm ở khống chế năng lượng thiên địa, hiện tại Lục Thiếu Du giơ tay nhấc chân kéo theo càng nhiều năng lượng thiên địa cho sử dụng.

Tu vi thực lực Vũ Tôn cửu trọng cho Lục Thiếu Du cảm giác hắn vỗ nhẹ một cái là sẽ dễ dàng đánh chết cường giả đỉnh Vũ Tôn bát trọng, chặn giết tu vi giả cùng đẳng cấp không khó khăn gì.

Lục Thiếu Du cảm nhận chân khí bàng bạc trong người, khí hải đan điền vốn cực kỳ khổng lồ lúc này đột phá đến Vũ Tôn cửu trọng càng khủng bố hơn, diện tích mênh mông vô bờ.

Có khí hải đan điền khổng lồ thế này chống đỡ, Lục Thiếu Du cảm giác nếu hắn lại gặp đẳng cấp tu vi như Tật Phong Tôn Giả thì tuyệt đối có thể dễ dàng đối chiến, thậm chsi chà đạp Tật Phong Tôn Giả.

Còn tu vi giả đẳng cấp cỡ Phệ Hồn Lão Quỷ thì dựa vào các loại thủ đoạn của hắn có thể đối kháng lại.

Nhưng thực lực Bắc Cung Hùng mạnh hơn Phệ Hồn Lão Quỷ nhiều, cuối cùng như thế nào thì Lục Thiếu Du khó phán đoán được.

Đương nhiên lúc này đột phá Vũ Tôn cửu trọng, Lục Thiếu Du sẽ không thiếu tự tin như ở Vũ Tôn bát trọng. Hắn đột phá Vũ Tôn cửu trọng so với Vũ Tôn bát trọng có sự thẳng tiến về chất.

Huống chi Lục Thiếu Du biết Bắc Cung Hùng của Bắc Cung gia tộc rất mạnh. Nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương nói Bắc Cung Hùng dù gặp chuẩn đế bên ngoài cũng có sức đối kháng lại là vì Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc. Lục Thiếu Du hoàn toàn không sợ Mộc Hoàng chi khí, tương đương miễn dịch với Mộc Hoàng chi khí, ưu thế của Bắc Cung Hùng do đó bị giảm đi.

Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên cười tà:

- Ai thắng ai thua thì năm mươi năm mươi đi, e rằn ta là sáu mươi, ngươi bốn mươi.

Mộc Hoàng chi khí vô dụng với hắn, Lục Thiếu Du còn có Bất Diệt Huyền Thể để dựa vào. Ngoài ra ngũ hành tương khắc, thuộc tính kim ức chế thuộc tính mộc, cuối cùng thế nào thì phải chờ xem kết quả.

Lục Thiếu Du thì thào:

- Muốn ngăn cản ta? Không ai làm được. Bắc Cung Hùng, lần này sẽ khiến ngươi thất vọng.

Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên nụ cười tà.

Bên ngoài đình viện, thời gian chậm rãi trôi, mặt trời lên cao. Bắc Cung Nhất, mấy hộ pháp đã đợi mộ canh giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ. Làm hộ pháp Bắc Cung gia tộc, tự mình đến dẫn Lục Thiếu Du đi tháp Mộc Hoàng không ngờ còn phải ngoan ngoãn chờ ở ngoài và đợi lâu như vậy.

Bắc Cung Nhất biến sắc mặt tiến lên hỏi Tuyết Sư:

- Ngươi mau đi thúc giục, sắp không kịp lúc.

Tuyết Sư như bị trúng bùa đứng lù lù tại chỗ, ai cũng đừng hòng vào đình viện nửa bước:

- Chủ nhân đã nói không được quấy rầy.

Bắc Cung Nhất bất đắc dĩ định đi vào đình viện:

- Cuộc so đầu này rất quan trọng với chủ nhân của ngươi, nếu ngươi không kêu thì ta sẽ đi.

Tuyết Sư không nhường một ưbơcs:

- Dù hôm nay chủ nhân không đi cũng không ai được quấy rầy chủ nhân.

Mấy hộ pháp chờ đợi đến nổi nóng, thấy Tuyết Sư ngăn cản trước mặt Bắc Cung Nhất thì quát to:

- Càn rỡ, đang trong Bắc Cung gia tộc!

Lệ Quỷa quát:

- Trong Bắc Cung gia tộc thì sao? Không ai được đến gần nửa bước, không thì ta sẽ không khách sáo!

Ba người Cực Lạc Tam Quỷ phát ra khí thế, ba khí thế Vũ Tôn cửu trọng dâng lên. Mấy hộ pháp Bắc Cung gia tộc làm sao ức chế được ba người?

Cảm nhận khí thế trên người Cực Lạc Tam Quỷ, mấy hộ pháp biến sắc mặt. Tu vi của Cực Lạc Tam Quỷ thì dù bọn họ là người của Bắc Cung gia tộc cũng không làm gì được ba người.

Lúc này một bóng người áo xanh bên ngoài đình viện lắc người lao đến:

- Tam Quỷ, Tuyết Sư không được vô lễ với các vị hộ pháp!

Người đó lặng lẽ xuất hiện trước mặt Cực Lạc Tam Quỷ, môi treo nụ cười tà, là Lục Thiếu Du chứ còn ai.

Mấy hộ pháp Bắc Cung Nhất ngây người:

- Mạnh quá!

Lục Thiếu Du xuất hiện như thế nào, vì sao bọn họ không hề cảm giác được? Lúc này họ không nhìn thấu khí thế trên người Lục Thiếu Du được, nhưng vô hình trung khiến họ nhìn lâu sẽ nhận được uy áp kỳ diệu.

Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư thấy Lục Thiếu Du đi ra thì cung kính cúi đầu lui xuống:

- Tuân lệnh!

Ánh mắt Cực Lạc Tam Quỷ thay đổi, khí thế vô hình làm ba người cảm giác sau ba ngày bế quan hơi thở trên người nhị thiếu gia đã khác biệt. Cụ thể khác chỗ nào thì ba người khó nói rõ.

Lục Thiếu Du mỉm cười đến trước mặt Bắc Cung Nhất:

- Đại hộ pháp, chúng ta đi thôi.

Bắc Cung Nhất ngây người sau đó gật đầu:

- Mời Lục cô gia.

Khí thế vô hình làm lòng Bắc Cung Nhất run rẩy, mơ hò cảm giác trong ba ngày này Lục Thiếu Du thay đổi so với ba ngày trước. Cụ thể thì Bắc Cung Nhất không nói được, sự thay đổi này khiến Bắc Cung Nhất khi đối diện Lục Thiếu Du bỗng thấy lòng rung động.

Bắc Cung Nhất nghi hoặc thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ trong ba ngày thực lực đột phá lớn vậy sao?

Lục Thiếu Du cười tủm tỉm làm lòng Bắc Cung Nhất thấp thỏm. Trận chiến sắp đến, đối diện Đại trưởng lão nhưng dường như Lục Thiếu Du không thèm quan tâm, loại tự tin này khiến Bắc Cung Nhất hơi sợ.

Trước tháp to, trên quảng trường rộng lớn đông đúc biển người, tiếng người ồn ào, thanh âm huyên náo vang vọng trên bầu trời.

Trên một bệ đá chính giữa quảng trường thường là nơi các trưởng lão ngồi khi Bắc Cung gia tộc cử hành nghi thức quan trọng. Trong ngày náo nhiệt hôm nay hầu hết trưởng lão rảnh rỗi đều có mặt.

Người vạm vỡ ngồi ngay ngắn đằng trước nhất, khí thế hùng hồn, khí hoàng giả bễ nghễ thiên hạ lộ rõ, chính là Bắc Cung Kình Thương chủ Bắc Cung gia tộc.

Nhìn quanh quảng trường rậm rạp tử đệ trong tộc, Bắc Cung Kình Thương quét mắt qua rồi thản nhiên trò chuyện điều gì với mấy trưởng lão.

Nhiều trưởng lão khác sắc mặt khó coi, từ sáng sớm chờ tới bây giờ đã là một canh giờ.

Trên phương trận hàng nhất gần quảng trường, có mấy trăm thanh niên mặc gáip màu lục, khí thế ngạo nghễ đứng thẳng. Ai nấy sống lưng thẳng tắp, khoảng năm, sáu trăm người, khí thế cường đại. mấy người đứng đầu có Bắc Cung Ngọc, Bắc Cung Hạo Nam ở trong đó.

Những thanh niên này xuất hiện hấp dẫn nhiều ánh mắt thanh niên nam nữ. Nam toàn là hâm mộ ghen tỵ, nữ thì si mê ngưỡng mộ. Đây là người đoàn Mộc Hoàng, người trẻ tuổi có tương lai nhất gia tộc mới có tư cách tham gia. Trong tộc những người này có địa vị siêu nhiên, đặc biệt thống soái đoàn Mộc Hoàng địa vị trên cả đa số trưởng lão.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)