← Ch.1957 | Ch.1959 → |
Lục Thiếu Du nhìn Bắc Cung Hùng, hỏi:
– Bắc Cung Hùng, ngươi có mệt không? Đây là cái gọi là Mộc Hoàng chi khí sao? Danh tiếng của Bắc Cung lão tổ đã bị ngươi làm mất hết!
Mặt thiếu chủ xanh mét, ánh mắt giận dữ:
– Hừ! Vậy sẽ cho ngươi biết thực lực thật sự của Bắc Cung gia tộc!
Khí thế hùng hồn bắn lên cao, sóng không gian cuồn cuộn trong không gian xung quanh, không gian run rẩy, mép bốn phía lộ ra khe nứt đen ngòm đáng sợ.
Vù vù vù vù vù!
Dứt lời Bắc Cung Hùng chợt nhảy lên, giơ tay nhấc chân kéo theo năng lượng thiên địa. Cả không gian lung lay sắp đổ, khí thế che rợp không gian. Bắc Cung Hùng nhanh như tia chớp xẹt qua, đãn hảy ra khỏi sóng không gian, một quyền ấn đấm vào Lục Thiếu Du.
Răng rắc!
Quyền ấn ập đến trực tiếp xuyên qua không gian, khí thế kinh người ập đến làm sự sống toàn không gian bị phong tỏa. Chân khí trong cơ thể các người xem cũng bị đông lại, đây là sự kỳ dị và đặc tính của thuộc tính mộc.
Mắt Lục Thiếu Du âm trầm:
– Đến đây!
Người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng vàng, trong khoảnh khắc vảy vàng biến thành áo giáp bao bọc toàn thân hắn. Thi triển Thời Gian Thác Loạn tốc độ chênh lệch gấp ba mươi lần, trong khoảnh khắc Lục Thiếu Du biến mất tại chỗ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bắc Cung Hùng một đấm đập vỡ không gian, trong chớp mắt này Lục Thiếu Du đã biến mất.
Ghế trên, Bắc Cung Kình Thương lại biến sắc mặt nói:
– Tiểu tử này thi triển thủ đoạn chắc chắn có liên quan đến hoàng tộc thú Bạch Hổ.
Bắc Cung Kình Thương đã xem kỹ càng, thiên phú quái dị chắc chắn liên quan đến hoàng tộc thú Bạch Hổ.
– Nhanh quá!
Bắc Cung Hùng nhăn nhó biến sắc mặt, Lục Thiếu Du vừa biến mất trước mắt thì lão vội xoay người nhìn ra sau.
Vèo!
Cùng lúc đó, khóe môi Lục Thiếu Du cong lên hiện ra trước mặt Bắc Cung Hùng.
Bắc Cung Hùng quát to:
– Tiểu tử, tốc độ nhanh hơn nữa cũng vô dụng, trước thực lực tuyệt đối thì mọi thứ uổng công, lùi xuống cho ta!
Tốc độ của Lục Thiếu Du có nhanh hơn thì lúc này đều ở trong vòng khống chế của Bắc Cung Hùng, phất tay lại ngưng tụ nắm đấm. Trước quyền ấn khuếch tán các tia dao động năng lượng oanh kích vào Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du hơi biến sắc mặt. Bắc Cung Hùng quá mạnh, khống chế lực lượng không gian mạnh hơn hắn nhiều. Tốc độ của Lục Thiếu Du bị Bắc Cung Hùng ảnh hưởng, cú đấm đập tới quá nhanh. Lục Thiếu Du không có thời gian do dự, ánh mắt âm trầm, khóe môi nhếch lên độ cong tàn nhẫn.
Lục Thiếu Du không lùi mà tiến lên:
– Hừ! Vậy nhìn xem ai mạnh hơn!
Lục Thiếu Du không trốn tránh, thân hình vọt thẳng lên.
Đối diện cú đấm của Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng nhưng Lục Thiếu Du không tránh né, mắt Bắc Cung Hùng dao động:
– Tiểu tử này muốn làm cái gì?
Bắc Cung Diễn Siêu biến sắc mặt nói:
– Tiểu tử này bị ngốc sao?
Bùm!
Một quyền ấn của Bắc Cung Hùng chớp mắt đập vào ngực Lục Thiếu Du.
– Long Ảnh Tí!
Cùng lúc đó vang tiếng quát khẽ, Lục Thiếu Du huơ nắm đấm thẳng hướng mục tiêu. Hai nắm tay co lại, chân khí tuôn ra hình thành quyền ấn ánh sáng vàng. Chớp mắt hai cự long ảo màu vàng to lớn lao ra, lúc này Lục Thiếu Du không che giấu gì nữa, tu vi Vũ Tôn cửu trọng bùng nổ.
– Grao grao!
Tiếng rồng ngâm kinh người, ảo ảnh cự long mới xuất hiện, khoảnh khắc ngắn ngủi đã hung hăng đập vào ngực Bắc Cung Hùng.
Bùm bùm!
Hai lực công kích tương đương ra cùng một lúc, kình phong thổi quét. Không gian trên cao mấy ngàn thước hỗn loan, sóng không gian nổ vỡ từng tấc. Cả không gian bị chấn dao động nhanh, không gian xung quanh rạn vỡ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lực lượng hùng hồn không gì sánh bằng, Bắc Cung Hùng không kịp trở tay bị lực lượng đập vào người.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Lục Thiếu Du vùng hai nắm đấm ra thì người đã trúng cú đấm, lực lượng ngập trời trút xuống. Lực lượng này làm trước mắt Lục Thiếu Du tối đen, nội tạng bị chấn nát, thậm chí chân khí trong người nhanh chóng tiêu hao.
Lực công kích này vô cùng quái dị, chỉ giây lát Lục Thiếu Du như chim gãy cánh từ không trung rớt xuống quảng trường.
Bùm!
Quảng trường đất rung núi chuyển như có động đất, hố sâu to lớn xuất hiện, đá vụn tứ tung, tro bụi dày đặc.
Cộp cộp cộp!
Giữa không trung Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng liên tục bị đẩy lùi hơn chục bước trong không trung, ánh sáng xanh quanh thân bừng lên. Bắc Cung Hùng một chân đạp nát không gian sau lưng mới ổn định lại thân hình, mặt tái nhợt, cả người cực kỳ chật vật.
Bắc Cung Kình Thương mắt lóe tia sáng:
– Vũ Tôn cửu trọng!
Hơi thở Vũ Tôn cửu trọng của Lục Thiếu Du đều gaiỉ phóng, tu vi Vũ Tôn cửu trọng phô bày trước mặt mọi người. Ba ngày trước còn là Vũ Tôn bát trọng, trong ba ngày đã là Vũ Tôn cửu trọng khiến Bắc Cung Kình Thương rất ngạc nhiên.
– Tiểu tử này làm sao tu luyện được?
Mới đầu Bắc Cung Kình Thương thấy Lục Thiếu Du đã nghi ngờ có phải hắn lại đột phá không nhưng trong lòng không dám tin, Vũ Tôn bát trọng đột phá đến Vũ Tôn cửu trọng, bình thường cường giả thiên phú cao mấy nếu không bỏ ra hơn trăm năm thì đó là nằm mơ. Dù cho dùng thiên tài địa bảo luyện hóa nó thì ít nhất gần vài năm.
Bắc Cung Kình Thương biết rõ ba ngày trước đẳng cấp tu vi của Lục Thiếu Du mới hơn sơ kỳ Vũ Tôn bát trọng một chút. Lúc này Lục Thiếu Du đột phá hỏi sao Bắc Cung Kình Thương không ngạc nhiên? Thật khó tin.
Bắc Cung Diễn Siêu và nhiều cường giả Bắc Cung gia tộc nhìn ra được, bọn họ chưa từng nghĩ Lục Thiếu Du là Vũ Tôn cửu trọng.
– Vũ Tôn cửu trọng, Lục Thiếu Du là Vũ Tôn cửu trọng!
Mọi người ngạc nhiên tu vi thực lực của Lục Thiếu Du, các cặp mắt nhanh chóng tập trung vào hố to trên quảng trường.
– Lục Thiếu Du sao rồi? Dù là Vũ Tôn cửu trọng cũng tuyệt đối không đỡ nổi một kích của Đại trưởng lão đi?
– Nhị thiếu gia!
Bốn người Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư ở phía xa ánh mắt lo lắng. Thực lực Bắc Cung Hùng mạnh không tầm thường.
Trong cặp mắt của mọi người, tro bụi biến mất dần, bóng người chậm rãi bò ra khỏi hó to.
Khi tầm mắt rõ ràng hơn thì thân hình Lục Thiếu Du xuất hiện trong mắt mọi người. Vị trí ngực áo giáp Thanh Linh mới trúng cú đấm đã nứt vỡ, có vết máu ứa ra. Khóe môi Lục Thiếu Du tràn vệt máu.
Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư mắt hấp háy, yên tâm:
– Nhị thiếu gia thật cường đại.
Nhìn Lục Thiếu Du đứng lên, nhiều cặp mắt ngạc nhiên.
– Tiểu tử này chống đỡ được, dường như không có vấn đề gì lớn.
Cường giả Bắc Cung gia tộc biết một kích của Đại trưởng lão như thế nào. Dù Lục Thiếu Du hiện tại là Vũ Tôn cửu trọng cũng khó thể đối kháng lại, nhưng cố tình hắn làm được, có vẻ không nghiêm trọng.
– Hai người mạnh quá!
Đối với đệ tử Bắc Cung gia tộc bình thường thì đã tới tiết mục phấn khích.
Cái gọi là người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn thấu chiêu tò. Tu vi giả Bắc Cung gia tộc bình thường không chú trọng ai thắng ai thua, hai người chính thức đánh một chiêu đã rung động bọn họ. Thực lực của Lục Thiếu Du, Đại trưởng lão đều siêu khủng bố, giơ tay nhấc chân gió mây biến đổi, không gian tan nát.
*****
Ngoài đám người đoàn Mộc Hoàng, mắt Bắc Cung Ngọc hấp háy. Thấy chiêu này làm Bắc Cung Ngọc lộ nụ cười khổ, không khó hiểu được chênh lệch giữa gã và Lục Thiếu Du càng lúc càng xa.
Bắc Cung Hùng đứng trên cao:
– Tiểu tử thật kỳ dị.
Hai cú đấm vừa rồi chỉ mình Bắc Cung Hùng biết nó mạnh cỡ nào. Rõ ràng Lục Thiếu Du mới vừa đột phá tu vi Vũ Tôn cửu trọng nhưng thực lực đã mạnh đến không dưới cường giả đỉnh Vũ Tôn cửu trọng. Nếu không phải Bắc Cung Hùng một chân bước ra tôn giai thì e rằng hôm nay đã gặp rắc rối to.
Bắc Cung Hùng ngạc nhiên nhưng không lộ ra ngoài mặt, lòng càng cảnh giác hơn.
Bàn tay Lục Thiếu Du lau vết máu bên khóe môi:
– Đại trưởng lão Bắc Cung gia tộc đến thế là cùng.
Lực công kích kỳ dị trong người vừa rồi giống như Ám Nhiên Tiêu Linh Chưởng của Lục Thiếu Du, tiêu hao chân khí trong người hắn. Nhưng chân khí thuộc tính kim vận chuyển thì lực công kích đó cũng tan biến.
Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên nụ cười, tuy mới rồi lại bị thương nhưng trong lòng hắn rất vui vẻ, giờ địa khái đã biết thực lực của Bắc Cung Hùng.
Đẳng cấp chuẩn đế, đây là đạt tới yêu cầu đột phá chân khí và linh lực, nhưng lĩnh ngộ thì chưa đủ, là đẳng cấp chuẩn đế. Cường giả một chân bước ra đẳng cấp tôn giai là thực lực vượt qua tôn giai nhưng chưa tới chuẩn đế, kẹt giữa chuẩn đế và tôn giai cửu trọng nhưng chưa phải chuẩn đế, chỉ vô địch ở đẳng cấp tôn giai.
Lục Thiếu Du còn nhớ lúc trong hoàng tộc huyền Vũ thì Đại trưởng lão hoàng tộc Huyền Vũ cũng một chân đột phá tôn giai, rất giống Bắc Cung Hùng. Nhưng cuối cùng Đại trưởng lão hoàng tộc Huyền Vũ bị chà đạp trong tay Huyền Hạo, phụ thân Tiểu Long. Nên một chân bước ra tôn giai còn chưa thể so sánh với đẳng cấp chuẩn đế.
Nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương nói có năng lực đối kháng với chuẩn đế ý chỉ Mộc Hoàng chi khí ảnh hưởng, Lục Thiếu Du thì không sợ cái này. Bắc Cung Hùng ở trước mặt Lục Thiếu Du đã mất chỗ dựa, chỉ mạnh hơ nđỉnh Vũ Tôn cửu trọng một chút.
Lục Thiếu Du đỡ được một kích của Bắc Cung Hùng, xem như biết lực công kích của Đại trưởng lão. Tuy Bắc Cung Hùng rất mạnh nhưng Lục Thiếu Du có áo giáp Thanh Linh, Bất Diệt Huyền Thể, muốn đối kháng không đến mức không làm được.
Bắc Cung Hùng từ trên cao nhìn xuống:
– Tiểu tử có chút bản lĩnh nhưng đừng quên hiện tại là ngươi bị thương!
Bắc Cung Hùng phất trường bào, mắt lạnh lùng nhìn xuống Lục Thiếu Du. Qua một chiêu tuy chiếm ưu thế nhưng Bắc Cung Hùng bị Lục Thiếu Du hai đấm đẩy lui, khiến Đại trưởng lão mất hết mặt mũi.
Lục Thiếu Du quét mắt qua:
– Chút vết thương nhỏ này mà gọi là bị thương sao? Ta thấy ngươi già thật rồi, cú đấm này như gối thêu hoa, không có sức gì hết.
Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng lo.
Bắc Cung Hùng lần nữa bị Lục Thiếu Du chọc giận:
– Thứ ngông cuồng, lập tức cho ngươi hối hận cũng không kịp, trong vòng ba chiêu lão phu sẽ khiến ngươi không thể nhúc nhích!
Bắc Cung Hùng lắc người trên cao, sóng không gian quanh thân bị ngăn cách, khí thế đè ép không gian làm lòng người run sợ. Bắc Cung Hùng lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm.
Bắc Cung Hùng dứt lời, toàn thân Lục Thiếu Du run nhẹ, tinh thần cảm ứng được lúc này Bắc Cung Hùng đã troa định hắn trong thế công. Nếu lại công kích thì sẽ là đòn tấn công cuồng mãnh dời núi lấp biển.
Lục Thiếu Du cười cười, khóe môi dính máu vẽ ra độ cong ý cười. Khí thế Bắc Cung Hùng tỏa định, khí lạnh ngập trời như nước lũ nhanh chóng dâng trào. Lục Thiếu Du rướn người, toàn thân tỏa ánh sáng vàng.
Ong ong ong ong ong!
Cùng lúc đó, sau lưng Lục Thiếu Du vang tiếng sấm nổ ầm ầm, không gian sau lưng vặn vẹo. Chỉ giây lát lưng Lục Thiếu Du mọc đôi cánh chim màu xanh hoàn mỹ vô khuyết. Mép cánh chim lan tràn ánh sáng xanh như tai điện lượn lờ, uy áp đè ép không gian, ngưng tụ ra năng lượng đáng sợ khiến lòng người run rẩy, hơi thở làm tim đập nhanh cùng sóng không gian thành hình vòng cung khuếch tán bốn phía.
– Thần khí bay, rốt cuộc Lục Thiếu Du sử dụng thần khí bay!
– Đây là thần khí bay của Lục Thiếu Du trong tin đồn sao? Trọng bảo!
Lục Thiếu Du bày ra Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, tất cả cặp mắt nhìn chằm chằm cánh chim màu xanh trên người hắn, khí thế đáng sợ dâng trào từ csanh chim khuếch tán, cùng với hơi thở áp lực dao động làm lòng mọi người cảm giác bị ức chế tuyệt đối.
Có người biết hàng đôi mắt lộ tia rung động:
– Lục Thiếu Du này quá may mắn, có thần khí bay hiếm có như vậy!
Uy năng bàng bạc trên cánh chim màu xanh khiến người cảm giác rung động.
Lục Thiếu Du phớt lờ ánh sáng của mọi người, hắn bàn chân đạp đất, mặt đất rạn nứt. Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực sau lưng đập csánh, mép cánh chim kéo dài các tia khe nứt không gian đen ngòm nhỏ xíu không thể phát hiện trong không trung, Lục Thiếu Du một đường thẳng nhảy lên cao.
Đặt chân lên không trung, Lục Thiếu Du nhìn thẳng Bắc Cung Hùng phía trước, mắt bắn ra tia sáng lạnh. Tia mắt lạnh băng quét xung quanh như rơi vào hầm băng.
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:
– Trong vòng ba chiêu làm gì ta? Đừng nói ba chiêu, dù là ba trăm chiêu thì Bắc Cung Hùng nhà ngươi cũng không được. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết dù ngươi một chân bước ra tôn giai cũng không có tư cách cậy già lên mặt trước bản tôn!
Lục Thiếu Du dứt lời sóng âm cuồn cuộn như sấm sét vang vọng trên bầu trời, mang theo bá đạo trước sau như một quanh quẩn trong sân. Bá khí ngập trời khiến nhiều người thực lực thấp cảm thấy máu nóng sôi sục.
– Người gì bá đạo quá.
– Hèn gì Vô Song tiểu thư chung tình với Lục Thiếu Du. Tuy không đệp trai bằng Ngọc thống soái nhưng khí chất bá ngạo lăng tuyệt thế này là thứ Ngọc thống soái không có.
Nhìn Lục Thiếu Du trên trời, khí thế bá đạo lăng tuyệt làm nhiều thiếu nữ Bắc Cung gia tộc tim đập nhanh.
Nhìn khí diễm cuồng ngạo của Lục Thiếu Du thì Bắc Cung Hùng xụ mặt xuống, nói Đại trưởng lão không lo lắng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực của hắn là giả. Thần khí bay không dễ đối phó, chắc chắn tốc độ của Lục Thiếu Du nhanh đến khủng khiếp. Bắc Cung Hùng không muốn chậm trễ thời gian, vừa dứt tiếng thì người Đại trưởng lão lóe ánh sáng lục, tốc độ như hồn ma cượt lóe xé gió đến trước mặt hắn.
Bóng người xuất hiện, Bắc Cung Hùng vận dụng từng đợt thủ ấn kéo theo năng lượng thiên địa thuộc tính mộc bàng bạc tụ tập. Một chưởng ấn màu lục to lớn ngưng tụ ra, thoáng chốc nguyên không gian như bị đông lại.
– Thứ cuồng vọng, có thần khí bay thì sao? Chênh lệch tức là chênh lệch!
Bắc Cung Hùng quát to:
– Tuyệt Không Ấn!
Bắc Cung Hùng đã nói trong vòng ba chiêu đánh bại Lục Thiếu Du nhưng Mộc Hoàng chi khí không ảnh hưởng đến hắn chút nào, vì vậy Đại trưởng lão dốc hết sức ra. Một chưởng ấn màu lục to lớn như sấm sét bay ra khỏi tay Bắc Cung Hùng đè không gian vặn vẹo đường vòng cuang oanh kích vào Lục Thiếu Du.
Dưới chưởng này xung quanh gió mây biến sắc, chưởng ấn như tia sáng thiên thạch lại oanh kích vào Lục Thiếu Du. Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng bmuốn dùng nhanh chế nhanh, không cho Lục Thiếu Du ỷ vào thần khí thoát thân.
← Ch. 1957 | Ch. 1959 → |