Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0196

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0196: Gặp gỡ trong thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thiên Sí Tuyết Sư bay rất nhanh, gần một ngày đã đến trung tâm phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông. Lục Thiếu Du kêu Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi quá rêu rao, hắn sẽ đi bộ đến Quỷ Vũ tông.

Lục Thiếu Du thu Thiên Sí Tuyết Sư vào Không gian thú nang, hắn bước đi hướng Quỷ Vũ tông. Tuy Quỷ Vũ tông nằm trên núi nhưng bốn phía vì có Quỷ Vũ tông nên rất phồn hoa, hình thành một tòa thành lớn tên là thành Quỷ Vũ, có ngàn vạn cư dân. Trong phạm vi vạn dặm thành Quỷ Vũ là chỗ náo nhiệt nhất, trung tâm kinh tế, mậu dịch phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông.

Lục Thiếu Du sớm tìm hiểu rõ tất cả, Quỷ Vũ tông nằm trong thành Quỷ Vũ, cường giả như mây, toàn là địa bàn trung tâm nhất Quỷ Vũ tông.

Vù vù vù!

Tiếng xé gió xẹt qua đầu Lục Thiếu Du, mấy con yêu thú phi hành khổng lồ bay ra khỏi thành Quỷ Vũ trước mặt.

Lục Thiếu Du ngước lên nhìn, yêu thú phi hành toàn là đẳng cấp tam cấp, không uổng là địa bàn của Quỷ Vũ tông. Phi Linh Môn muốn đuổi kịp thế lực Quỷ Vũ tông hiện tại phải mất thời gian dài.

Lục Thiếu Du đi ra đỉnh núi, nhìn chăm chú thành Quỷ Vũ phía trước. Dãy kiến trúc liên miên không tới cuối, các đường cái có nhiều thương nhân, Vũ Giả tới lui cực kỳ náo nhiệt.

Vì không khiến người chú ý, mặc dù Tiểu Long phản đối nhưng Lục Thiếu Du vẫn bỏ nó vào Không gian thú nang. Lục Thiếu Du đi vào thành, hắn thầm ngạc nhiên. Nhiều người mặc chiến giáp canh gác ở cổng thành, thực lực là đẳng cấp Vũ Sĩ. Trong đó có mấy người Lục Thiếu Du liếc sơ xem xét thậm chí là Vũ Sư, chắc đều là đệ tử của Quỷ Vũ tông.

Lục Thiếu Du rất ngạc nhiên mọi thứ trong thành Quỷ Vũ. Vừa vào trong tiếng ồn ào đập vào mắt, con đường rộng rãi người đến người đi, xung quanh có nhiều kiến trúc hùng vĩ. Đường rộng rãi, nguyên thành Quỷ Vũ cho cảm giác hùng vĩ vô cùng, người đi đường không dứt, tiếng rao bán inh ỏi.

Thành Quỷ Vũ bao la mênh mông, rất to lớn. trong tòa thành này Quỷ Vũ tông là bá chủ tuyệt đối, nơi này là thiên hạ của Quỷ Vũ tông. Trên đường cái Lục Thiếu Du thấy toàn là đệ tử Quỷ Vũ tông mặc giáp đi tới đi lui như đang tuần tra.

Đương nhiên trong thành Quỷ Vũ còn có một số thế lực nhỏ khác, nhưng so sánh với Quỷ Vũ tông thì bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể sinh tồn bám vào Quỷ Vũ tông, như phù du, ngưỡng mộ Quỷ Vũ tông. Mọi thứ trong thành Quỷ Vũ đều là của Quỷ Vũ tông.

Sau khi Lục Thiếu Du đến thế giới khác, hắn chưa từng đến chỗ náo nhiệt như vậy. Tuy trấn Thanh Vân cũng rất náo nhiệt nhưng so với thành Quỷ Vũ thật là con kiến với con voi, không cùng đẳng cấp.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ hèn gì Nam thúc hay nói Lục gia không là gì, tính cả đại lục Linh Vũ này thì Lục gia đúng chẳng là cái gì.

Lục Thiếu Du đi trong con đường thông suốt bốn phương tám hướng gần một canh giờ mới bớt hào hứng, hắn ngước đầu nhìn cửa hàng tên Thiên Dược môn. Đây là cửa hàng bán đan dược, tài liệu luyện khí, dược liệu. Lục Thiếu Du đi vào trong, hắn muốn xem cửa hàng trong Quỷ Vũ tông đẳng cấp thế nào.

Lục Thiếu Du khá bất ngờ, cửa hàng này không phải tiệm lớn nhất thành Quỷ Vũ, nhưng bên trong có nhiều đan dược tứ phẩm, tài liệu luyện khí hiếm có.

Bên cạnh một quầy hàng có hai thanh niên mặc hoa phục đang xum xoe bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp.

- Biểu muội nhìn món này thế nào? Khối hàn ngọc thạch ngàn năm là thứ tốt cho Linh Sư các người.

Một nữ, một nam nhân trung niên đứng sau lưng thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân tràn ngập khí thế như có như không.

Trong cửa hàng có nhiều nam nhân liếc trộm thiếu nữ xinh đẹp, nam nhân trung niên bộ dạng quản sự đứng bên quầy cũng cúi đầu liếc trộm.

Nữ nhân quá xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, da trắng bóc, tóc đen dài, quan trọng là nàng mặc hở hang. Thân trên mặc giáp da bó sát bao hai bánh bao, đùi thon dài, mông vêu săn chắc. Hai bên eo giắt đoản kiếm nửa thước hao văn tinh mỹ, vừa đẹp vừa cuồng dã. Nam nhân nhìn nàng một lần sẽ luyến tiếc không nỡ dời đi. Đặc biệt cặp chân dài trắng săn chắc, nam nhân nào thấy cũng sẽ muốn bóp thử. Thiếu nữ xinh đẹp chính là Lữ Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh nói với phụ nhân trung niên:

- Vương trưởng lão nói cho biểu ca biết đi, lần trước ta muốn hàn ngọc thạch bao nhiêu năm tuổi?

Phụ nhân trung niên mỉm cười trả lời:

- Hàn ngọc thạch lần trước tiểu thư ném đi hình như là năm ngàn năm.

Thanh niên mặc hoa phục mới vừa nói chuyện biểu tình cực kỳ khó xem, ném mạnh khối ngọc thạch màu trắng vào người nam nhân trung niên quản sự.

Thanh niên mặc hoa phục tức giận nói:

- Hàn ngọc thạch rác rưởi gì, mới có một ngàn năm mà dám lấy ra bán? Lần sau ta mà thấy sẽ đập bể tiệm của ngươi!

Nam nhân trung niên sợ hãi mặt tái xanh nói:

- Vâng thưa Đới thiếu gia!

Nam nhân trung niên đứng sau lưng Lữ Tiểu Linh lên tiếng:

- Tiểu thư, chúng ta về đi, chưởng môn còn đang chờ tiểu thư. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.

Lữ Tiểu Linh trừng nam nhân trung niên:

- Lưu trưởng lão, ta đã nói là chờ đại hội tông môn Quỷ Vũ tông thì ta sẽ về. Thật không hiểu các người làm sao tìm được ta, nếu sớm biết vậy ta đã không đi thành Quỷ Vũ.

Phụ nhân trung niên nói:

- Tiểu thư, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau về đi. Nếu tiểu thư thích chơi chờ vào môn rồi kêu đệ tử chơi với tiểu thư được không?

Lữ Tiểu Linh phồng má trừng phụ nhân trung niên, định nói chuyện chợt liếc mắt thấy bóng áo xanh:

- A?

Lục Thiếu Du đang xem xét một tài liệu luyện khí, dùng để luyện chế khôi lỗi không tệ. Lục Thiếu Du chợt cảm giác có ánh mắt từ xa nhìn mình đăm đăm, hắn liếc nhanh hướng đó.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm thì thào:

- Lữ Tiểu Linh!

Lữ Tiểu Linh hét to:

- Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, mau bắt hắn lại!

Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên nghi hoặc hỏi:

- Tiểu thư muốn bắt ai?

Chợt hai người biến sắc mặt, có hai bóng người lao vào Lữ Tiểu Linh.

Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên hét to một tiếng:

- Tiểu thư cẩn thận, có người đánh lén!

Hai người lao tới trước, chân khí bộc phát đánh nhau với hai kẻ kia.

Lữ Tiểu Linh bất chấp tất cả chỉ lo đuổi theo Lục Thiếu Du:

- Tên trộm đi, đừng chạy!

Lục Thiếu Du thầm than:

- Thật là oan gia ngõ hẹp.

Lục Thiếu Du nhanh chóng bỏ chạy, lao ra ngoài Thiên Dược Môn. Khóe mắt thấy Lữ Tiểu Linh bám theo không bỏ, Lục Thiếu Du tăng tốc chạy nhanh hơn.

Lữ Tiểu Linh hét lên:

- Tên trộm, không được chạy!

Lữ Tiểu Linh cắm đầu rượt theo, nhưng nàng chạy không nhanh bằng Lục Thiếu Du.

Trên đường cái, Lữ Tiểu Linh trơ mắt nhìn Lục Thiếu Du chạy xa.

- Cho bản tiểu thư mượn ngựa của ngươi dung đỡ!

Lữ Tiểu Linh giật lấy con ngựa cột trước cửa tửu quán đuổi theo Lục Thiếu Du.

- Biểu muội!

- Tiểu Linh tiểu thư... !

Hai thanh niên mặc hoa phục ngây người tại chỗ, một lúc sau phản ứng lại co giò đuổi theo.

Lục Thiếu Du ngoái đầu thấy Lữ Tiểu Linh vẫn rượt theo, lòng hắn chìm xuống.

- Chạy ra ngoài thành!

*****

Lục Thiếu Du cắm đầu chạy ra ngoài thành Quỷ Vũ, ở trong tòa thành khó ẩn thân.

Lữ Tiểu Linh giơ roi giục ngựa đuổi theo:

- Giá!

Một lát sau ngựa chạy tới cổng thành, thấy Lục Thiếu Du đã lao ra ngoài, Lữ Tiểu Linh đuổi theo ngay.

Một lát sau hai thanh niên mặc hoa phục chạy tới cổng thành, thấy Lữ Tiểu Linh giục ngựa khuất xa thì biến sắc mặt.

Thanh niên Vũ Sư ngũ trọng bên trái kéo lại một thanh niên mặc giáp:

- Mau đi thông báo mọi người đuổi theo!

- Tuân lệnh thiếu gia!

Mọi người ở gần cổng thành vội vã chạy theo ngay.

Lục Thiếu Du lao ra cổng thành thấy Lữ Tiểu Linh vẫn rượt theo sau lưng, hắn vội vỗ Không gian thú nang.

- Thiên Sí Tuyết Sư!

Một luồng sáng trắng bay ra.

- Grao!

Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện giữa không trung. Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Thiếu Du nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.

Lục Thiếu Du cười to bảo:

- Ha ha ha! Lữ Tiểu Linh, chậm rãi đuổi theo đi, ta đi trước!

Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh tới trước, ngựa làm sao đuổi kịp nó?

Lữ Tiểu Linh tức giận chửi:

- Ngươi tên lừa gạt, ăn cướp, tưởng ta không đuổi kịp ngươi sao? Ta sẽ không tha cho ngươi!

Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bỏ xa Lữ Tiểu Linh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Lục Thiếu Du ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một sơn mạch gần đó, định chờ mấy canh giờ sau sẽ quay về Quỷ Vũ tông. Lục Thiếu Du không ngờ Lữ Tiểu Linh cũng đến Quỷ Vũ tông, thật là oan gia ngõ hẹp.

Lục Thiếu Du cất đi Thiên Sí Tuyết Sư, quan sát sơn mạch xung quanh, rất gần với thành Quỷ Vũ. Hắn mới vào thành đã bị đuổi ra, thật xui xẻo.

Lục Thiếu Du chậm rãi đi trở về, xác định Lữ Tiểu Linh không đuổi kịp Thiên Sí Tuyết Sư, hắn không ngốc luôn cắm đầu chạy trốn.

Lục Thiếu Du vượt qua một đỉnh núi, thành Quỷ Vũ xa xa đập vào mắt. Lục Thiếu Du cười khổ, đang định tiến lên bỗng nét mặt sa sầm, nhanh chóng thụt lùi.

Xoẹt!

Một bóng trắng khổng lồ nhảy ra, trảo quang sáu cạnh sắc bén cắm phập xuống vị trí Lục Thiếu Du vừa đứng. Đất cát bay lên, thủng một cái lỗ to.

Lục Thiếu Du nét mặt sa sầm nói:

- Ngân Linh Huyễn Thử, là Lữ Tiểu Linh!

Đây không phải yêu thú nào khác, là Ngân Linh Huyễn Thử lần trước đi cùng Thiên Sí Tuyết Sư, hiện là linh thú hộ thân của Lữ Tiểu Linh.

Một tiếng quát vang lên sau lưng Lục Thiếu Du:

- Đồ lừa đảo, ăn cắp, mau trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta!

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:

- Lữ Tiểu Linh, làm sao nàng đuổi theo kịp?

Lục Thiếu Du xoay người lại, Lữ Tiểu Linh ăn mặc hở hang đập vào mắt nàng, dụ dỗ nam nhân phạm tội.

Lữ Tiểu Linh đắc ý cười nói:

- Hừ! Ngươi nghĩ có Thiên Sí Tuyết Sư thì chạy nhanh rồi sao? Bản tiểu thư có cách riêng của bản tiểu thư.

Lữ Tiểu Linh đổi nét mặt tức giận mắng:

- Hãy mau trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta, nếu không thì ta sẽ không tha cho ngươi, đến chân trời góc biển quyết bắt ngươi!

- Ha ha ha!

Lục Thiếu Du cười tà:

- Tiểu thư, ta rất thuần khiết, dù tiểu thư đuổi theo ta thì chưa chắc thành công

Lữ Tiểu Linh phản ứng lại, mặt đỏ hồng:

- Ngươi... !

Lữ Tiểu Linh giậm chân hét to một tiếng:

- Tiểu Huyễn, bắt hắn lại!

Ngân Linh Huyễn Thử hú lên:

- Chít chít!

Ngân Linh Huyễn Thử hóa thành luồng sáng lao hướng Lục Thiếu Du, thân thể to lớn mấy chục thước cùng ới tiếng xé gió rít gào.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Ngân Linh Huyễn Thử của nàng thực lực không đủ.

Lúc này Ngân Linh Huyễn Thử vẫn chỉ là trung kỳ nhị giai, Lục Thiếu Du không sợ nó.

Lục Thiếu Du quát to:

- Khai Sơn chưởng!

Lục Thiếu Du nhanh như tia chớp vỗ chưởng ấn chứa năng lượng màu vàng đất, chưởng ân bao phủ không gian xung quanh đánh vào Ngân Linh Huyễn Thử khổng lồ.

Vù vù vù!

Ngân Linh Huyễn Thử há to mỏ nhọn nhe hai răng nanh nhọn phun ra phong nhẫn. Phong nhẫn không bị chưởng ấn ảnh hưởng ầm ầm ập hướng Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du giật mình kêu lên:

- Linh thú đúng là khác hẳn.

Giữa linh thú và yêu thú công kích khác nhau, linh thú công kích có tác dụng trực tiếp vào linh hồn người, giống như Linh Giả.

Lục Thiếu Du quát to:

- Tán!

Màn sáng vô hình phủ quanh thân Lục Thiếu Du, Ngân Linh Huyễn Thử phun phong nhẫn bắn vào màn sáng, tan rã.

Lữ Tiểu Linh hét lên:

- Lừa đảo, hãy xem bản tiểu thư dạy ngươi bài học!

Linh lực ngưng tụ lại tạo thành một thanh trường kiếm chém vào Lục Thiếu Du, linh lực cuồng bạo tràn ngập, dòng không khí rít gào xẹt qua. Lữ Tiểu Linh có tu vi Linh Sư tam trọng, trong thế hệ trẻ nàng xem như cường giả.

Lục Thiếu Du nhanh chóng thụt lùi lại, lúc này không có người ngoài, hắn không sợ Lữ Tiểu Linh. Lục Thiếu Du nghiêng người né tránh công kích của nàng.

Lữ Tiểu Linh lại hét to:

- Hừ! Ngươi dám bỏ ta lại một mình trong Lan Lăng sơn!

Linh lực tuôn ra, Lữ Tiểu Linh nhanh chóng kết thủ ấn, không gian vặn vẹo. Linh lực cuồng bạo hóa thành các sợi tơ xuyên thấu không gian ập hướng Lục Thiếu Du.

Biểu tình Lục Thiếu Du trầm trọng. Lữ Tiểu Linh là Linh Sư tam trọng, không dễ chọc. Lục Thiếu Du đánh ra thủ ấn, vốn định thi triển Đao Hồn kỹ nhưng chợt nhớ Đao Hồn kỹ rất bá đạo, nếu hắn sử dụng Đao Hồn kỹ thì Lữ Tiểu Linh sẽ bị thuương.

Lục Thiếu Du đổi thủ ấn:

- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!

Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí phô thiên cái địa tụ lại, toát ra lực lượng cuồng bạo như thủy triều tụ vào chưởng ấn của Lục Thiếu Du.

Một chưởng ấn vàng đất bắn lên cao hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ như từng đợt tàn ảnh ghép thành hoa sen. Chưởng ấn chấn mở, vô số linh lực ngưng tụ thành sợi tơ trong không gian, vang tiếng nổ kinh thiên động địa. Kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời.

Bùm!

Một bóng áo xanh xuyên thấu không gian kéo một chuỗi tàn ảnh, chưởng ấn đập trúng vai Lữ Tiểu Linh, lực lượng cường đại trút xuống.

Lữ Tiểu Linh bị đau hét lên:

- A!

Rồi nàng ta bị đánh bay đi.

Rầm bịch!

Tiếng rớt xuống nước, gần đó có một cái ao cạn, dòng nước trong vắt. Lữ Tiểu Linh bị đánh rớt vào trong ao.

Thấy chủ nhân bị đánh bay, Ngân Linh Huyễn Thử lại lao hướng Lục Thiếu Du:

- Chít chít!

Lục Thiếu Du mắng:

- Súc sinh!

Linh thú nhị giai trung kỳ thì Lục Thiếu Du không sợ, kết thủ ấn, năm Hỏa Ảnh Chỉ xẹt qua dòng không khí bắn hướng Ngân Linh Huyễn Thử.

Cùng lúc đó Lục Thiếu Du ngoái đầu nhìn hướng cái ao cạn:

- Người đâu?

Lục Thiếu Du không thấy bóng dáng Lữ Tiểu Linh đâu nữa.

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

- Chắc sẽ không chết chìm chứ?

Lục Thiếu Du không định giết Lữ Tiểu Linh, nàng ngây thơ không rành sự đời, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, nếu còn giết người thì thật vô đạo đức.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm ao cạn, tuy cái ao không sâu nhưng cũng không quá cạn, mặt nước trong suốt nhưng khó thấy đáy.

Bì bõm!

Một bóng người trồi lên ao nước, Lữ Tiểu Linh phun nước ra, dường như nàng vừa bị sặc.

Lục Thiếu Du như trúng sét đánh, quá nóng bỏng trào máu mũi!

Người Lữ Tiểu Linh ướt đẫm nước, da trắng như ngọc, tóc dài màu đen xõa ra ướt nước dính vào vai ngọc. Vóc dáng thon dài yểu điệu, eo nhỏ một bàn tay ôm hết, giáp da nửa người trên bao cặp ngực, còn lại hoàn toàn trong suốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)