← Ch.2089 | Ch.2091 → |
Phanh.
Hai cỗ năng lượng va chạm, thanh âm trầm thấp vang vọng, từng vết nứt đen kịt trong không gian lóe lên rồi biến mất, thân thể Lục Thiếu Du và Huyết Linh Mẫu Đơn đồng thời bị đẩy lui.
Sưu...
Ngay lúc này trong tay trái của Lục Thiếu Du, một đạo Thiên Linh Diệt Hồn chỉ mang theo linh hồn chấn động kinh người đánh vào trong mi tâm của Nguyen Nhược Lan. Vừa vặn đánh vào ấn ký Huyết Linh Mẫu Đơn tà dị kia.
- Ah.
Một tiếng hét thảm từ trong miệng Nguyên Nhược Lan truyền ra, ở trong mi tâm của Nguyên Nhược Lan, bí văn tà dị giống như Huyết Linh Mẫu Đơn bắt đầu lắc lư giống như muốn rạn nứt, còn ở trong mi tâm của Nguyên Nhược Lan bắt đầu có một cỗ ma khí màu tím nổi lên.
- Nhân loại đáng chết, phá hỏng chuyện tốt của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thanh âm thanh thúy vang lên, ở trong mi tâm của Nguyên Nhược Lan, ấn ký Huyết Linh Mẫu Đơn bắn ra, hóa thành một đạo lưu quang huyết sắc lập tức chui vào trong thạch bích rồi biến mất không thấy.
Sưu Sưu...
Huyết Linh Mẫu Đơn vừa mới thoát khỏi thân thể, mái tóc Nguyên Nhược Lan bay múa, toàn thân tràn ngập ma khí cùng với vô số hư ảnh trường kiếm. Ma khí trong cơ thể chui ra, rồi theo đó là một thanh trường kiếm mang theo tiếng sấm nổ xuất hiện, lập tức đuổi theo Huyết Linh Mẫu Đơn. Nhìn thấy Huyết Linh Mẫu Đơn chui vào trong thạch bích biến mất khôn thấy, trường kiếm tức thì xoay quanh trên không gian.
Phụt.
Nguyên Nhược Lan phun ra một ngụm máu tươi, khí ức uể oải không thôi. Ánh mắt đỏ rực trở lại bình thường, cánh tay khẽ phất một cái thu hồi trường kiếm màu tím vào trong cơ thể.
- Nguyên cô nương, cô nương không sao chứ?
Lục Thiếu Du lập tức tiến lên hỏi.
- Ah...
Nhìn thấy Lục Thiếu Du Nguyên Nhược Lan lại kêu to một tiếng, nàng lập tức phát hiện ra bản thân mình lõa thể trước mặt Lục Thiếu Du, không có một mảnh vải che thân nào.
Tiếng kêu to này làm cho Lục Thiếu Du sững sờ một chút, vội vàng xoay người sang chỗ khác nói:
- Nguyên cô nương, đây là do Huyết Linh Mẫu Đơn kia làm, cô nương nhanh mặc y phục vào đi.
Nguyên Nhược Lan phục hồi tinh thần lại, đem y phục trên mặt đất mặc vào trên người, vẻ mặc cực kỳ bối rối. Nhìn qua bóng lưng trước mắt, trên khuôn mặt tái nhợt kia hiện lên vẻ thẹn thùng.
- Được rồi.
Vội vàng mặc bộ váy dài màu tím vào, Nguyên Nhược Lan khẽ cắn răng nhỏ giọng nói.
- Coi như ta không nhìn thấy gì, ta cũng chỉ cứu ngươi mà thôi, thật sự không có cách nào khác.
Lục Thiếu Du xoay người lại, nhìn Nguyên Nhược Lan nói:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta hiểu rồi, ta sẽ không trách ngươi, ngược lại còn phải cám ơn ngươi mới đúng.
Nguyên Nhược Lan hít sâu một hơi, nói:
- Ta bị tà vật kia khống chế linh hồn, nếu như không phải vừa rồi ngươi mới ra tay, sợ rằng ta sẽ lành ít dữ nhiều. Thế nhưng hiện tại cũng không còn khí lực, cần phải mau chóng khôi phục thì tốt hơn.
- Đó là Huyết Linh Mẫu Đơn, nó muốn thân thể ngươi mang nó ra bên ngoài.
Lục Thiếu Du nói:
- Trước tiên chúng ta rời khỏi đây, sau đó lại tìm nơi chữa thương.
- Được.
Nguyên Nhược Lan gật đầu, hai người không dám ở lại trong cung điện bằng đá mà nhanh chóng rời khỏi sơn động.
Trong không gian tối tăm mờ mịt, ngọn núi đứng sừng sững, từng đạo thân ảnh xuất hiện trên không trung, tất cả đều đạp không mà đứng, khí tức cường hãn lan tràn ra.
Trong đám người có một nam tử mặc cẩm bào dẫn đầu, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, trên người có một loại khí chất thong dong, ánh mắt cơ linh, đang nghiên cứu một tấm địa đồ trong tay, ánh mắt có chút nghi hoặc.
- Thần tử, có phát hiện gì hay không?
Một lão giả tóc bạc, mặt hồng hào sau lưng nam tử mặc cẩm bào này cung kính hỏi, đúng là Đại trưởng lão Hiên Viên tùng của Hiên Viên gia tộc.
- Một khối địa đồ cũng khó có thể phát hiện ra cái gì, nếu như có thể phát hiện ra thì tiền bối của Hiên Viên gia chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi.
Cẩm bào trên người Hiên Viên Triệt tung bay, thu địa đồ cổ vào trong người.
- Thần tử, người nói xem lần này liệu ba mảnh địa đồ cổ còn lại có xuất hiện hay không?
Hiên Viên Tùng hỏi.
Hiên Viên Triệt nhìn không gian phía trước, nói:
- Mười ba tấm địa đồ cổ, Lục đại Nhân Hoàng tộc, Tứ đại Thú Hoàng tộc đều có một phần, ba phần còn lại lưu lạc bên ngoài. Bất quá ta hoài nghi trong tay Thiên Địa các có một phần. Về phần hai tấm còn lại cũng không biết có xuất hiện hay không.
- Đồn rằng mười ba tấm địa đồ cổ hội tụ lại là có thể phát hiện ra bí mật trọng đại, thậm chí còn có liên quan tới bí mật phá toái hư không. Đây cũng là bí mật trọng đại nhất trong Hư Không Bí Cảnh. Chỉ tiếc mười ba tấm địa đồ cũng không có cách nào hội tụ lại một chỗ.
Hiên Viên Tùng nói.
- Thần tử, Đại trưởng lão, mười ba tấm đồ cổ này chẳng lẽ có liên quan tới Vô Tự Thiên Thư hay sao?
Một lão giả dường như là trưởng lão hỏi Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Tùng.
- Vô Tự Thiên Thư....
Ánh mắt Hiên Viên Triệt khẽ đổi, thì thào nói:
- Bí mật này cần phải hội tụ mười ba tấm địa đồ cổ mới biết được, đến lúc đó sẽ biết tất cả bí mật trong Hư Không Bí Cảnh này.
...
Ba ngày sau đó, tại một chỗ trong sơn động, quanh thân Nguyên Nhược Lan được bao phủ bởi ma khí, đang điều tức khôi phục. Bị Huyết Linh Mẫu Đơn gây ảnh hưởng chủ yếu về phương diện linh hồn, cũng may nàng tránh được một kiếp.
Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi đó, dừng điều tức, ánh mắt nhìn Nguyên Nhược Lan, hắn cũng không ngờ thân thể Nguyên Nhược Lan lại tốt như vậy.
- Sắc lang.
Thầm mắng mình một tiếng, Lục Thiếu Du suy nghĩ về Huyết Linh Mẫu Đơn, cũng không biết Huyết Linh Mẫu Đơn kia có cấp độ gì, thế nhưng Lục Thiếu Du có thể cảm giác được, Huyết Linh Mẫu Đơn kia tuyệt đối cường hãn. Sợ rằng lúc này đã bị thương một chút, hy vọng lần sau hắn không gặp phải nó, linh vật trời sinh cực kỳ quỷ dị, không phải dễ đối phó.
Trong lòng tuy rằng biết Huyết Linh Mẫu Đơn là trọng bảo, thế nhưng nhìn thấy thực lực của Huyết Linh Mẫu Đơn, lúc này Lục Thiếu Du cũng không dám mơ tưởng tới nó, thứ đồ chơi kia tuyệt đối khó đối phó.
Phù.
Nguyên Nhược Lan dừng điều tức, thủ ấn thu lại, ma khí quỷ dị chui vào trong cơ thể rồi biến mất. Miệng thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, khôi phục vẻ sáng ngời, tinh quang trong mắt lóe lên rồi biến mất.
- Sao rồi?
Lục Thiếu Du nhìn Nguyên Nhược Lan, dường như nàng cũng khôi phục không kém.
- Đã không còn gì đáng ngại.
Nguyên Nhược Lan gật đầu, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Không ngờ ngươi lại không để ý nguy hiểm đi theo ta, ta chết không phải đối với Đế Đạo minh các ngươi là tốt nhất sao?
- Nếu như ngươi chịu tải Huyết Linh Mẫu Đơn kia thì ta sẽ giết ngươi.
Lục Thiếu Du nói, lập tức lại nói đại khái về Huyết Linh Mẫu Đơn cho Nguyên Nhược Lan nghe một lần.
- Ta hiểu rồi, nếu như ta thực sự bị Huyết Linh Mẫu Đơn kia khống chế linh hồn thì so với chết cũng không khác là bao. Ngươi giết ta chỉ là đối phó với Huyết Linh Mẫu Đơn mà thôi.
Nguyên Nhược Lan nói.
*****
- Bây giờ ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta cũng nên đi. Nơi này cách địa bàn Huyết Linh Mẫu Đơn cũng không quá xa, chúng ta nên mau chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Tại một sơn cốc khác đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Trên đỉnh, giữa không trung lúc này có hơn mười đạo thân ảnh phân ra, khí tức sắc bén lan tràn.
Ngao.
Giữa không trung có một đầu yêu thú hung hãn vô cùng đang xoay quanh không trung, bộ dáng dữ tợn mà uy vũ tới tận cùng, giống như hổ lại giống như trâu, toàn thân như rồng lại như sói, trên lưng có một đôi cánh cực lớn, toàn thân có bộ lông giống như gai nhím, toàn thân màu đỏ giống như máu tươi đang chảy xuôi. Đây chính là hung thú Thôn Thiên Cùng Kỳ, một loại yêu thú tuyệt đối hung tàn, là vương của đám hung thú, huyết mạch từ thời viễn cổ, cực kỳ khủng bố.
Có Thôn Thiên Cùng Kỳ ở đây đương nhiên Cùng Kỳ Tôn giả cũng có mặt, xích bào tung bay, toàn thân có khí tức nóng bỏng lan tràn ra.
- Cùng Kỳ, ngươi có ý gì vậy?
Đối diện với Cùng Kỳ Tôn giả, một lão giả mặc trường bào màu vàng nhìn Cùng Kỳ Tôn giả, đôi mắt biến ảo bất định.
- Lão thất phu Địa Long, ngươi làm cái gì trong lòng lão thất phu nhà ngươi hiểu rõ nhất. Người Thánh Linh giáo ta cũng dám giết vậy thì đừng trách lão tử ta không khách khí.
Cùng Kỳ Tôn giả hét lớn, phất tay nói với Thôn Thiên Cùng Kỳ bên người:
- Đi, giết không tha.
Ngao.
Thôn Thiên Cùng Kỳ rít gào một tiếng, khí tức hung hãn kia khiến cho trong lòng không ít người rung động, thân thể hung hãn, dữ tợn lập tức hung hăng đánh về phía hơn mười người trên không trung
- Giết.
Mấy cường giả Thánh Linh giáo lúc này có Nguyễn Thượng Hành, Quân Bất Phàm cùng với mấy người khác lập tức đánh về phía trước, từng đạo chân khí, linh lực ngưng tụ, cả không trung run rẩy không ngớt.
- Hỗn trướng, Cùng Kỳ, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?
Lão giả tóc vàng quát lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng ẩn chứa kình khí khủng bố. Chưởng ấn mang theo thanh âm trầm thấp bạo liệt, không gian trước chưởng ấn đều bị đánh nát, đột nhiên đánh về phía Cùng Kỳ Tôn giả.
- Dù sao lão tử cũng không có ý định buông tha cho ngươi.
Cùng Kỳ Tôn giả lạnh lùng quát một tiếng, trường bào run lên, phất tay đánh ra một đạo quyền ấn về phía trước, lập tức va chạm với công kích của lão giả tóc vàng.
Phanh.
Năng lượng khủng bố va chạm, không gian lập tức nổ tung, kình khí ngập trời lan tràn. Thân thể hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau, thực lực hai người dường như tám lạng nửa cân, không ai chiếm được tiện nghi.
- Cùng Kỳ, đừng tưởng rằng ngươi tới Chuẩn Đế là có thể chống lại ta, ta đã sớm là Chuẩn Đế, muốn động vào ta ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lão giả tóc vào nhìn hằm hằm vào Cùng Kỳ Tôn giả cả giận nói.
- Không giết được ngươi thì thế nào? Chỉ cần giết người Hóa Vũ tông ngươi là được rồi.
Cùng Kỳ Tôn giả cười nhạt một tiếng, muốn đánh chết đối thủ đồng cấp, đặc biệt là tu vi càng cao rất khó, trên cơ bản đều là chuyện khó có khả năng, thế nhưng mục tiêu của hắn chỉ là đánh chết đám người Hóa Vũ tông còn lại mà thôi.
- Đáng chết.
Lão giả tóc vàng nghe vậy lập tức nhìn về phía sau, lúc này dưới sự công kích của Thôn Thiên Cùng Kỳ, cường giả Hóa Vũ tông đang liên tục vẫn lạc. Một Vũ Tôn tam trọng bị đôi cánh của Thôn Thiên Cùng Kỳ đánh vào, dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ thân thể người này bắn ngược về phía sau, hung hăng đập vào một ngọn núi khổng lồ, trong khoảnh khắc sơn băng địa liệt.
Tiếng quát vừa dứt, lão giả tóc vàng lần nữa đánh về phía Thôn Thiên Cùng Kỳ.
- Trở lại cho ta.
Cùng Kỳ Tôn giả khẽ quát một tiếng, đạp không nhảy ra. Chân khí thuộc tính hỏa phô thiên cái địa bắt đầu lan tràn ra. Trong nháy mắt bao phủ cả không gian, năng lượng thuộc tính hỏa rít gào, hóa thành biển lửa, vây lão giả tóc vàng vào trong biển lửa.
Sưu.
Thủ ấn trong tay lão giả tóc vàng biến hóa, qunah thân có một cỗ quang mang màu vàng tuôn ra, xé mở biển lửa, muốn thoát ra ngoài.
- Hừ.
Cùng Kỳ Tôn giả khẽ quát một tiếng, chân khí phô thiên cái địa bắt đầu lan tràn, biển lửa rít gào, gắt gao vây khốn lão giả tóc vàng vào bên trong.
Lão giả tóc vàng muốn thoát thân ra vô cùng khó khăn.
Sưu Sưu.
Phía xa xa trên không trung, từng đạo lưu quang xẹt qua không gian, lập tức rơi vào giữa không trung. Thân ảnh hiện ra, trong đó có mấy người Cổ Kiếm Phong ở bên trong, đám người đến chính là người của Thiên Kiếm môn.
- Băng Kiếm Tôn giả, nhanh thay ta ngăn chặn Thôn Thiên Cùng Kỳ.
Trong biển lửa, lão giả tóc vàng nhìn thấy người Thiên Kiếm môn tới lập tức hét lớn một tiếng, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Là Cùng Kỳ Tôn giả của Thánh Linh giáo.
Một lão giả mặc áo lam lưng đeo trường kiếm màu trắng nhìn Thôn Thiên Cùng Kỳ trên không trung, trong mắt hiện lên một cỗ sát ý.
- Nghiệt súc, chịu chết đi.
Mũi chân lão giả khẽ điểm mặt đất một cái, lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng về phía Thôn Thiên Cùng Kỳ.
Hơn mười người còn lại của Thiên Kiếm môn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, khí tức lạnh lẽo lan tràn, lập tức lao về phía cường giả Thánh Linh giáo. Liên thủ với cường giả Hóa Vũ tông vây công cường giả Thánh Linh giáo.
Ngao.
Thôn Thiên Cùng Kỳ khổng lồ rít gào một tiếng, cảm nhận thực lực của người vừa tới lợi hại, hai cánh chấn động, bộ lông giống như gai nhím lập tức mở rộng, một đạo quang trụ huyết sắc trong miệng mang theo khí tức hung hãn bắn về phía trước.
- Phá.
Lão giả áo lam đứng ở giữa không trung, dường như cũng không quá đặt Thôn Thiên Cùng Kỳ vào trong mắt, tay rút thanh trường kiếm màu trắng sau lưng, một đạo kiếm quang bắn ra, kiếm quang giống như muốn đóng băng không gian, kiếm quang cắt vỡ hư không, bổ vào trên đạo quang trụ huyết sắc.
Phanh.
Thanh âm vang vọng, quang trụ huyết sắc tức thì bị đóng băng, bên ngoài có hàn băng màu trắng lan tràn, ngay sau đó quang trụ huyết sắc tức thì nứt vỡ từng khúc, không gian chung quanh xuất hiện khe nứt đen kịt.
- Đi chết đi.
Tiếp đó khi lão giả tóc vàng xuất hiện đi tới phía trên thân thể khổng lồ của Thôn Thiên Cùng Kỳ, tay trái ngưng tụ một đạo quyền ấn, hung hăng đánh về phía Thôn Thiên Cùng Kỳ, dưới quyền ấn, không gian vặn vẹo lộ ra vết nứt đen kịt trong không gian.
Phanh.
Đạo quyền ấn này đánh xuống, tốc độ như ánh sáng, thế nhưng đạo quyền ấn này cũng không phải đánh vào trên người Thôn Thiên Cùng Kỳ mà đập vào ngực một thân ảnh mặc áo xanh.
Dưới cỗ lực lượng ngập trời này thân thể màu xanh kia không nhúc nhích một chút nào, thậm chí còn không có rung động, hoàn toàn có cảm giác giống như con kiến lay động con voi vậy.
Một quyền đập xuống mang theo lực lượng mạnh mẽ, thế nhưng ngay cả thân thể đối phương cũng không có rung chuyển. Lão giả áo lam biến sắc, một quyền này của hắn giống như đánh vào bọt biển, có cảm giác đánh vào bịch bông, hoàn toàn không có cách nào phát lực. Cùng lúc trên thân thể đối phương giống như có một cỗ hấp lực cực lớn, thôn phệ lực lượng trong một quyền của hắn vậy.
← Ch. 2089 | Ch. 2091 → |