← Ch.2150 | Ch.2152 → |
Mọi người sợ hãi than thở không thôi. Cường giả Thiên Vân đảo và Đạm Đài Tuyết Vi cũng chỉ có thể im lặng, không ngờ trong Vân Dương Tông lại xuất hiện một đệ tử kinh khủng như vậy.
Lạc Kiến Hồng của Nhật Sát các thì càng thêm im lặng, không ngờ mỗi một người xuất hiện lại mạnh hơn người trước.
- Tiểu tử, nể mặt ngươi là đệ tử Phi Linh môn, ngươi đầu hàng đi, ít nhất sẽ không quá thảm.
Một giờ sau, thanh niên Vũ Suất nhất trọng, vũ giả tứ hệ nhìn một thiếu niên mười ba tuổi trước năm, nhìn tuổi tác của đối phương, cũng không đặt vào trong lòng.
- Ta cũng nể mặt Phi Linh môn, cho ngươi hai lựa chọn, đầu tiên là đầu hàng, như vậy ngươi sẽ có một chút mặt mũi. Thứ hai, ngươi sẽ bại vô cùng khó coi, là rất khó coi.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia nở nụ cười tà, nhìn qua có chút phóng đãng không câu nệ, đôi mắt đen nhánh, giờ phút này nhìn qua lại vô cùng cuồng ngạo, hoàn toàn không đặt Vũ Suất nhất trọng trước mặt vào trong mắt.
- Ồ, thiếu niên này là môn hạ của người nào trong Phi Linh môn, dường như bất phàm a.
- Thiếu niên này nhìn có chút quen mắt.
Nhìn qua thiếu niên này, từ đầu tới giờ tất cả cường giả cũng không phải là người ăn chạy, trong lúc mơ hồ cũng có thể nhìn ra thiếu niên này có chút bất phàm. Thế nhưng dùng nhãn lực của bọn họ, lúc này không ngờ lại không thể nhìn ra tu vi của thiếu niên này. Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
- Còn có thể là ai nữa, đây là nhị đệ tử của Lục Thiếu Du.
- Là tiểu đồng năm đó sao? Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã lâu như thế, đứa nhỏ này cũng lớn như vậy rồi.
Trong tiếng nghị luận của các cường giả những sơn môn lớn, Kính Hoa, Thủy Nguyệt, Mộ Dung Lan Lan của Thiên Vân đảo nhìn nhau, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía quảng trường.
- Đứa nhỏ này sao lại đi ra, có chút không ổn a.
Trong Vân Dương Tông, ánh mắt Vân Khiếu Thiên lóe lên, mắt nhìn Lục Kinh Vân. Hắn là người quen thuộc với Lục Kinh Vân nhất, thế nhưng những năm này hắn cũng không biết được thực lực của Lục Kinh Vân ra sao, dù sao dạo này hắn cũng không có đi qua Phi Linh môn.
- Sư phụ, sư phụ lo lắng gì sao? Thực lực tiểu sư đệ lần này đủ để nắm chắc vị trí thứ thất. Thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi a. Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không phải là đối thủ của tiểu sư đệ.
Một nam tử trung niên khí độ bất phàm, mặc áo lam đứng bên cạnh Vân Khiếu Thiên nói. Chính là Hàn Phong đứng thứ hai trên Long bảng của Vân Dương Tông năm đó.
- Ngươi thì biết cái gì, đây chính là Lục Kinh Vân, đệ tử Thiếu Du, người khác không biết thế nhưng ta biết rõ. Tiểu tử này là Linh Vũ song tu, cũng là vũ giả toàn hệ.
Vân Khiếu Thiên liếc Hàn Phong, trong mắt đã có chút lo lắng, thậm chí trong lòng còn có dự cảm không tốt.
- Ah...
Hàn Phong sững sờ, lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống quảng trường.
Trong Phi Linh môn, lúc này đám người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Thiên Thủ Quỷ Tôn nhìn xuống quảng trường, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Vũ Suất nhất trọng trong tay Lục Kinh Vân, ngay cả một trăm người cũng vẫn ít a. Tu vi hiện tại của Lục Kinh Vân bằng vào Vũ Suất nhất trọng sao có thể chống lại, khi Lục Kinh Vân mới mười tuổi đã có thực lực đánh chết Vũ Suất nhất trọng.
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng vọng, ta cho ngươi động thủ trước.
Nhìn Lục Kinh Vân, thanh niên của Vân Dương Tông nói.
- Nếu như ta động thủ trước ngươi sẽ thua càng khó coi, huống chi tu vi của ngươi quả thực không có tư cách để cho ta xuất thủ trước. Lục Kinh Vân cười nhạt một tiếng.
- Thật đúng là cuồng vọng, vậy thì ta sẽ giải quyết ngươi sớm một chút, để cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Thanh niên của Vân Dương Tông nói xong, ánh mắt trầm xuống, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân thể thoáng yên lặng rồi giống như cây cung lên dây, thân thể đột nhiên kéo căng.
- Phù Quang Lược Ảnh.
- Phong Bạo Quyền.
Tiếng quát nhẹ vừa dứt, thân thể thanh niên của Vân Dương Tông nhảy lên, quang mang dưới chân lóe lên. Chân khí thuộc tính phong từ dưới lòng bàn chân tuôn ra. Một tiếng xé gió thanh thúy vang vọng trong không gian. Thân thể của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ. Trong chớp mắt đi tới bên người Lục Kinh Vân, tay nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo quyền ấn, đánh tới trước người Lục Kinh Vân.
Một quyền này xuất hiện, chân khí thuộc tính phong mang theo kình phong mạnh mẽ xé rách không khí, một cỗ kình khí vô hình đánh nát gợn sóng trong không gian trước quyền ấn, lập tức đập về phía Lục Kinh Vân.
Một quyền của thanh niên này phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh của Vân Dương Tông, tốc độ nhanh tới mức tận cùng, một quyền này cũng cực kỳ xảo trá, phối hợp không chê vào đâu được, vừa mới ra tay đã nhìn thấy bất phàm.
- Hảo tiểu tử, thực lực không tệ.
Nhìn thấy thanh niên này ra tay, không ít cường giả Vân Dương Tông cùng với cường giả của các sơn môn lớn không khỏi âm thầm gật đầu. Tuổi còn trẻ, không ngờ thực lực lại cường hãn tới tình trạng này.
Cảm nhận tiếng xé gió từ phía trước truyền đến, khuôn mặt Lục Kinh Vân không chút thay đổi, ánh mắt không có bất kỳ một chấn động nào, dường như không hợp với tuổi tác của hắn vậy.
Mà khi quyền ấn của đối phương sắp đánh tới mặt, Lục Kinh Vân mới khẽ cười nhạt một tiếng, cánh tay đột nhiên vung lên, quang mang trên nắm tay lóe lên, lập tức ngạnh kháng với quyền ấn của thanh niên Vân Dương Tông kia, hoàn toàn không có ý tứ tránh đi.
Phanh.
Thanh âm trầm thấp, bạo liệt từ nơi hai đạo quyền ấn va chạm vang lên, một cỗ kình khí cường hãn mà vô hình trong khoảng khắc phô thiên cái địa tuôn ra.
Sưu một tiếng, cơ hồ là trong sát na, thanh niên Vũ Suất nhất trọng của Vân Dương Tông, thân thể giống như cánh diều đứt dây, thân thể bay ngược về phía sau hơn trăm thước, hoàn toàn không có bất kỳ lực chống lại nào.
Phanh.
Thân thể của thanh niên này nện xuống mặt đất, mặt đất run lên. Vũ Suất nhất trọng, vũ giả tứ hệ, thế nhưng một chiêu đã bị đánh bay, hoàn toàn không có lực chống lại. Mà đối phương còn là một thiếu niên mười ba tuổi.
Hít.
Lập tức đám người đứng xem bên ngoài lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh, ai cũng thật không ngờ sẽ có loại kết quả này.
Thanh niên của Vân Dương Tông đập xuống mặt đất, thế nhưng lại lập tức đứng lên, dường như cũng không bị tổn thương. Cỗ lực lượng kia tuy rằng cường hãn vô cùng, thế nhưng lại cực kỳ nhu hòa, rõ ràng đối phương không có ý định làm tổn thương hắn.
Thanh niên này đứng dậy, ngơ ngác nhìn qua Lục Kinh Vân, trong mắt khiếp sợ, dường như đã bị đả kích, cũng không bị tổn thương, chân khí khẽ động, dường như còn muốn lần nữa ra tay.
- Ta đã hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không biết sống chết, ta không ngại cho ngươi phun chút máu. Trở lại Vân Dương Tông tu dương một hai năm đi.
Lục Kinh Vân nhìn thanh niên của Vân Dương Tông, cặp môi đỏ mọng, dày vừa phải mỉm cười khiến cho người ta hoa mắt. Nụ cười này mang theo sự cuồng ngạo không thèm che dấu, hắn lạnh nhạt nói:
- Vũ giả tứ hệ, Vũ Suất nhất trọng, trước mặt bổn vương, ngay cả tư cách xách giày ngươi cũng không có.
*****
Dứt lời, trong mắt Lục Kinh Vân đột nhiên có tinh quang tràn ra, bàn tay khẽ chộp về phía trước một trảo, không gian trước mặt lập tức bị vặn vẹo. Trong lúc mơ hồ giống như nổ tung.
Vận dụng lực lượng không gian, chính là biểu tượng của Vũ Suất. Mà không chế lực lượng không gian là biểu tượng của Vũ Vương. Lúc này Lục Kinh Vân không thể nghi ngờ đang chứng minh mình đã là Vương cấp. Cùng lúc, khí tức Vũ Vương nhất trọng phô thiên cái địa tuôn ra.
Dưới cỗ uy áp mạnh mẽ này, toàn thân thanh niên của Vân Dương Tông run rẩy, chân khí trong cơ thể giống như đình trệ.
- Vương cấp, làm sao có thể, tại sao có thể là Vũ Vương?
Suất cấp cùng với Vương cấp hơn kém nhau quá lớn, chính là một cái hào cực rộng. Thanh niên Vân Dương Tông kia lúc này làm sao còn có dũng khí động thủ, đã bắt đầu khiếp sợ, ngây ra như phỗng.
- Trời ạ, Vũ Vương, thiếu niên này là Vũ Vương.
- Vừa rồi tuyên bố gọi hắn là gì, đúng rồi, Lục Kinh Vân. Chính là Lục Kinh Vân, mới mười bốn tuổi a, tại sao lại có thể là Vương cấp, ta có nhìn nhầm không?
Trong nháy mắt đám người vây xem chung quanh kinh hãi, im lặng, tất cả cường giả của các sơn môn lớn lúc này cũng khiếp sợ, khiếp sợ tuyệt đối. Cả đám nghẹn họng nhìn trân trối về phía Lục Kinh Vân.
Trong Thiên Vân đảo, tam nữ Mộ Dung Lan Lan, Kính Hoa, Thủy Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt ngây dại.
Xì xào.
Sau một hồi yên lặng, đám người vây xem phía ngoài nuốt nước miếng, ánh mắt kinh hãi liên tục quét qua người Lục Kinh Vân.
- Biến thái, lại là một kẻ biến thái.
Lạc Kiến Hồng nghẹn họng nhìn trân trối, con mắt dường như muốn rớt ra khỏi hốc mắt vậy.
- Hảo tiểu tử, lúc trước Lục Thiếu Du đoạt được vị trí quán quân của thập đại cường giả trẻ tuổi mới là Vũ Vương nhất trọng mà thôi. Tiểu tử này so với sư phụ của hắn còn biến thái hơn.
Vân Khiếu Thiên khiếp sợ, giờ phút này tất cả cường giả Đế Đạo minh không còn ai có thể bình tĩnh được nữa. Vũ Vương mười ba mười bốn tuổi, điều này đại biểu cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
- Lại là một Lục Thiếu Du, ài.
Hàn Phong kinh hãi kêu một tiếng rồi lập tức im lặng.
Nhìn thấy mọi người kinh ngạc, cường giả Phi Linh môn thỏa mãn cười cười, so với Lục Kinh Vân, đệ tử tất cả các sơn môn lớn hiển nhiên không thể so sánh được.
- Lục Kinh Vân, ta nghe nói hắn là đệ tử thân truyền của Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du khi trước. Linh Vũ Chiến Tôn thu hai đệ tử, đại đệ tử chính là Niếp Phong, còn nhị đệ tử là Lục Kinh Vân này.
- Thì ra là đệ tử Linh Vũ Chiến Tôn, khó trách lại mạnh như vậy.
- Chỉ tiếc Linh Vũ Chiến Tôn mất sớm, thời vận bất lực a. Nếu như còn tại thế, nhất định là một người phong vân trong thiên địa này.
- Nực cười, Linh Vũ Chiến Tôn đã sớm là cường giả phong vân trong thiên địa, chỉ là mất sớm, đáng tiếc.
Trong đám người vang lên tiếng xì xào nghị luận, trong đám người lúc này có một thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ áo xanh này cúi đầu. Nghe thấy mọi người chung quanh nghị luận mới ngẩng đầu nhìn lên quảng trường.
Lúc này mới có thể nhìn rõ, khuôn mặt thiếu nữ áo xanh này tinh xảo, tuyệt mỹ. Chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thế nhưng làn da lại trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, mắt sáng như sao. Sau đầu là mái tóc đen nhánh như mây, nhìn qua xinh đẹp tuyệt luân.
Nhìn thiếu niên trên quảng trường, đôi mắt thiếu nữ áo xanh khẽ đổi, tiếp đó biến mất trong đám người không thấy.
- Kinh Vân sư đệ, có lẽ đệ không nên bạo lộ toàn bộ thực lực, Bạch cung phụng đã từng nói qua, có lẽ đệ nên che dấu một ít tu vi. Nếu không sẽ dẫn tới một ít nguy hiểm.
Sau một lát, trong một đình viện tinh xảo, Niếp Phong nói với Lục Kinh Vân.
- Sư huynh, đệ biết rõ Bạch cung phụng lo lắng Thiên Địa minh sẽ gây bất lợi với đệ. Lục Kinh Vân nhíu mày nói, không những có thực lực vượt quá tuổi tác mà còn có tâm trí hoàn toàn vượt quá tuổi tác, hắn nói:
- Nhưng mà đệ muốn cho tất cả mọi người biết, sư phụ và Dương Quá sư bá, Lục Tâm Đồng sư thúc không có mặt, nhưng còn có sư huynh đệ chúng ta. Còn có Lục Kinh Vân đệ. Phi Linh môn vĩnh viễn là Phi Linh môn. Đệ không muốn sư phụ bị mất mặt. Những chuyện khác, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì lớn.
- Ha ha. Kinh Vân nói đúng, ta ủng hộ ngươi. Hiện tại chưởng môn không có mặt vẫn còn có sư huynh đệ ta. Phi Linh môn vĩnh viễn là Phi Linh môn.
Trường bào trên người Đoan Mộc Hồng Chí run lên, nói.
- Nói cũng đúng, thế nhưng sau này phải cẩn thận một chút.
Niếp Phong dặn dò với Lục Kinh Vân.
- Đệ biết rồi sư huynh, đệ sẽ chú ý nhiều hơn.
Lục Kinh Vân gật đầu, sư huynh quan tâm như vậy hắn hiểu rõ. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ tôn trọng vị sư huynh này.
- Kỳ thật như vậy cũng tốt, tin rằng Kinh Vân sư đệ xuất đầu sẽ khiến cho Phi Linh môn ta rực rỡ hẳn lên.
Đoan Mộc Hồng Chí mỉm cười nói.
- Nhị vị sư huynh, hai người còn nhiều chuyện phải làm, đệ về trước.
Lục Kinh Vân nói, sau khi cáo từ hai vị sư huynh, lập tức rời khỏi đình viện.
Nhìn bóng lưng Lục Kinh Vân, Đoan Mộc Hồng Chi lập tức nhìn Niếp Phong, nói:
- Có lẽ hiện tại Phi Linh môn chúng ta cần người như Kinh Vân sư đệ, ngươi không được mà ta cũng không được.
- Có lẽ vậy, nhưng mà ta sợ sẽ dẫn tới một ít phiền toái đằng sau.
Niếp Phong do dự một chút rồi nhàn nhạt nói.
Những năm này trong Phi Linh môn cũng phân không ít chuyện để hai người nhúng tay vào. Hiện tại Phi Linh môn quả thực có không ít chuyện rơi vào trên hai người bọn họ. Cho dù là đại hội Đế Đạo minh lần này, Phi Linh môn hoàn toàn buông tay giao cho hai người phụ trách, Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng chỉ phụ trợ hai người mà thôi.
Hoàng hôn, sắc trời gần vào đêm, trong không khí, sương mù ẩm ướt, cảm giác mát mẻ khuếch tán trong không khí, sắc trời bắt đầu mông lung.
Trong một sơn mạch, một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững, quang mang chiếu rọi xuống như được phủ một tầm lụa mỏng màu vàng.
Đi xa khỏi tiếng ầm ĩ trong thành, Lục Kinh Vân đi tới sơn mạch, ánh mắt đột nhiên biến đổi.
- Kinh Vân, dường như chúng ta đang bị theo đuôi.
Bên người Lục Kinh Vân, thanh âm khả ái của một thiếu nữ mặc y phục màu vàng vang lên trong đầu Lục KInh Vân. Cả hai ký kết huyết khế, có thể cảm ứng, so với truyền âm còn cao hơn một cấp độ.
- Ai là con mồi còn không nhất định a.
Lục Kinh Vân nhíu mày, lập tức đi tiếp về phía trước, cũng không có để ý quá nhiều.
Ken Két.
Trong sơn mạch, lá cây khô dưới bước chân không ngừng vang lên thanh âm, trong sơn mạch yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lên lá cây khô vang vọng trong ánh trời chiều.
- Ngươi chính là đệ tử của Lục Thiếu Du?
Một lát sau, tại một nơi giống như hạp cốc, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Một đạo thân ảnh màu xanh xuất hiện trước mặt Lục Kinh Vân, đây là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mỹ. Lúc này nàng ta nhíu mày, trong mắt có hàn ý nhàn nhạt.
← Ch. 2150 | Ch. 2152 → |