← Ch.2190 | Ch.2192 → |
Nữ tử tuyệt mỹ này thì thào nói, thân ảnh lập tức lóe lên, sau đó biến mất tại chỗ.
Trong dị tượng thiên địa, cả Phi Linh môn gió nổi mây phun, tiếng sấm vang vọng, sự bi thương bao phủ cả Phi Linh môn, chúng đệ tử dưới khí tức này không khỏi cảm thấy bi thương.
Phanh.
Lục Thiếu Du dứt lời, hai đầu gối lập tức quỳ xuống trước mộ, hai mắt ngơ ngác nhìn bia mộ, không trung lúc này mới yên tĩnh trở lại, dị tượng thiên địa, gió nổi mây phun lúc này mới dần dần biến mất.
– Thiếu Du, đứng lên đi.
Thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh tiến lên bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
– Oánh tỷ, ta không sao, ta muốn ở cùng Đông lão.
Lục Thiếu Du nói, hai mắt chăm chú nhìn vào tấm bia mộ.
– Thù của lão gia hỏa phải báo, thế nhưng hiện tại Lam Linh còn bị Vạn Thú Tông giam giữ trong Vạn Thú Tông, Phi Linh môn cũng có không ít chuyện cần xử lý. Trước tiên ngươi nên xử lý những chuyện này đi.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với Lục Thiếu Du.
– Oánh tỷ, ta biết, ta ở cùng Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du nghe thấy Lam Linh bị Vạn Thú Tông bắt, ánh mắt lóe lên bất định, cánh tay khẽ phất, đem tất cả bảo vật chung quanh thu hồi vào trong nhẫn trữ vật giao cho Nam thúc rồi nói:
– Nghĩa phụ, những vật bên trong nghĩa phụ thấy thích hợp với ai thì cứ phân chia cho người đó.
Dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn vào tấm bia mộ, miệng nói với tất cả mọi người sau lưng:
– Tất cả lui ra đi. Ta muốn yên tĩnh một chút, hai ngày sau, tất cả người có tu vi?Suất cấp trở lên đi theo ta tới Vạn Thú Tông một chuyến.
– Lão đại, đệ trở về trước một chuyến.
Quang mang trên mi tâm của Tiểu Long lóe lên, ánh mắt khẽ biến ảo.
– Tiểu Long, có một ít chuyện Tứ đại Hoàng tộc cũng không thể nhúng tay vào bên trong. Đệ không nên làm bọn họ khó xử. Lần này tự chúng ta xử lý là được.
Lục Thiếu Du quay đầu nói với Tiểu Long, tâm tư của Tiểu Long Lục Thiếu Du đương nhiên hiểu rõ. Đối phó với Vạn Thú Tông và Thiên Kiếm môn, đồn rằng Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài.
– Vậy thì đệ ở lại, chúng ta ở cùng một chỗ.
Tiểu Long gật đầu.
– Tất cả lui ra, để cho ta ở cùng với Đông lão một lát.
Lục Thiếu Du khoát tay với đám người phía sau, thế nhưng cũng không quay đầu lại.
– Tất cả mọi người lui xuống trước.
Nam thúc phất tay rồi nói:
– Tất cả người có tu vi Tôn cấp cùng với cường giả Yêu đường cấp độ bát giai theo ta đi tới đại điện một chuyến.
Nam thúc dứt lời, đệ tử Phi Linh môn lập tức nhẹ giọng đáp một tiếng rồi rời đi, ai cũng không dám quấy rầy chưởng môn.
Sát Phá Quân, Hắc Vũ, Cực Lạc Tam Quỷ đứng một lát rồi cũng đi tới đại điện.
Cuối cùng chỉ còn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Bạch Linh đứng trước bia mộ.
Một lát sau, trước mộ của Đông Vô Mệnh ở hậu sơn cũng chỉ còn một mình Lục Thiếu Du.
Lẳng lặng nhìn bia mộ, Lục Thiếu Du có cảm giác dường như đang nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hắn khẽ nói:
– Đông lão, sao người có thể đi như vậy cơ chứ? Không có người sẽ không có Phi Linh môn, không có người cũng không có ta như hiện tại.
– Lúc trước ta lừa người gia nhập Phi Linh môn, ta đã từng đáp ứng với người, trong vòng mười năm, sẽ cho người nhìn thấy một Phi Linh môn không giống như trước, tiểu tử ta đã làm được. Tại sao người lại đi sớm như vậy? Người cam lòng bỏ Oánh tỷ sao? Cam lòng bỏ Tâm Đồng sao? Còn có Phi Linh môn, ta biết Phi Linh môn cũng là tâm huyết của người a, ngươi cứ như vậy mà giao cho ta sao?
Lục Thiếu Du thì thào nhìn bia mộ nói, vẻ mặt ảm đạm, những năm này trong lòng của hắn đã coi Đông Vô Mệnh là thân nhân, sau khi nhìn thấy Đông Vô Mệnh lần đầu tiên trong sơn mạch Vụ Đô, sau đó gia nhập Phi Linh môn cho tới bây giờ, Lục Thiếu Du luôn coi Đông Vô Mệnh giống như cha mình, tuy rằng trong lòng hắn đã sớm tha thứ cho Lục gia, cho Lục Trung.
Thế nhưng nếu nói trong nội tâm Lục Thiếu Du, người giống như phụ thân, nếu tính phương diện huyết thống tự nhiên là Lục Trung. Thế nhưng trong lòng, Lục Thiếu Du lại nghĩ tới Đông Vô Mệnh đầu tiên.
Hắn phất tay xuất ra một bầu rượu cùng với hai chiếc chén, rót đầy một chén đặt trước mộ, Lục Thiếu Du thì thào nói:
– Đông lão, đã lâu rồi chúng ta không uống với nhau rồi trò chuyện. Những năm này ta chạy ngược chạy xuôi, thời gian nói mấy câu với người cũng không có, người có trách ta hay không?
Tự rót rồi uống một mình, Lục Thiếu Du thì thào nói:
– Nếu tính từ lần chúng ta uống rượu nói chuyện cuối cùng chỉ sợ đã rất lâu rồi a. Có một ít chuyện hiện tại mới cảm thấy hối hận, ngay cả nhìn mặt người lần cuối ta cũng không nhìn được. Ta hối hận, thế nhưng hối hận thì làm được gì? Người đã đi rồi. Những năm này ta biết rõ người rất khổ sở, cũng tốt, hiện tại người có thể an tâm nghỉ ngơi dưới suối vàng, trên này đã có ta, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
– Đúng rồi, có lẽ người đã biết Tâm Đồng đột phá thành Đế. Đệ tử mà người tự tay dạy dỗ ra, không dưới bất luận một Hoàng tộc nào. Người thật lợi hại, về sau trên đại lục này còn có ai dám xem thường Thôi Hồn Độc Tôn Đông Vô Mệnh nữa...
Trên đỉnh núi xa xa, Bạch Linh khoanh chân ngồi, lẳng lặng nhìn nam tử áo xanh kia.
– Bạch Linh muội muội, Lục Thiếu Du giận dữ quả thực đáng sợ a. Thiên Kiếm môn kia ta cũng biết một chút, dường như thực lực không kém a.
Con mắt màu đỏ của Bạch Linh khẽ nhúc nhích, hỏi Bạch Linh.
– Có phải ta phải gọi ngươi là Mẫu Đơn tỷ tỷ hay không? Dường như chúng ta cũng không hơn kém lớn như vậy nha.
Bạch Linh nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm, giống như cự tuyệt người khác các xa ngoài ngàn dặm.
Mẫu Đơn khẽ thở dài, nhìn Bạch Linh bất đắc dĩ nói:
– Ta nói này Bạch Linh muội muội, ta so với muội lớn hơn, đột phá Đế cấp cũng sớm hơn muội. Gọi muội một tiếng muội muội cũng không tính là chiếm tiện nghi của muội. Tại sao vẻ mặt lạnh như băng này chỉ một mình ta chịu là sao?
– Ngươi có thể cách xa ta ra một chút.
Bạch Linh khẽ nhướng mày rồi nói.
– Được rồi, ta đi dạo một lát, thế giới bên ngoài quả thực so với bên trong kia còn tốt hơn nhiều.
Mẫu Đơn dứt lời, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ không thấy.
Lá rụng, sắc trời dần dần bị màn đêm bao phủ, gió đêm mang theo hàn ý. Trong Phi Linh sơn mạch, lá khô héo úa rơi xuống, chỉ còn lại thân cây ngạo nghễ đứng thẳng, cành cây chập chờn trong gió đêm.
Trên vòm trời, ánh trăng ảm đạm, trên trời cao xuất hiện mấy ngôi sao lờ mờ, ánh trăng nhàn nhạt.
Bạch Linh khoanh chân ngồi đó, nhìn chăm chú vào những bông tuyết đang rơi lả tả trong màn đêm. Váy dài phiêu động, cánh tay ngọc vươn ra khỏi ống tay áo bắt lấy một bông tuyết trong màn đêm, bông tuyết lập tức hóa thành một vệt nước trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Nắm chặt bàn tay lại, Bạch Linh nhìn chăm chú vào nam tử áo xanh đang quỳ gối trước bia mộ đằng xa, đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn ngập vẻ lạnh lùng uy nghiêm như trước đó.
*****
Thế nhưng ánh mắt nhìn về phía nam tử áo xanh lúc này lại không giống bình thường, dường như đang do dự, do dự một lát vẫn cố nhịn không đi tới quấy rầy nam tử áo xanh kia.
– Lục Thiếu Du đi ra rồi.
Trong đình viện tinh xảo, ánh mắt Tử Yên chớp động, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
– Ba ngày sau huyết tẩy Thiên Kiếm môn, tên này vừa mới đi ra đã không nhàn rỗi rồi.
Lam Thập Tam nói tiếp:
– Đến lúc đó ta cũng phải đi xem náo nhiệt, ta nhớ lúc trước những sơn môn đánh lén Phi Linh môn có Lan Lăng sơn trang và Vạn Thú Tông a, không biết Lục Thiếu Du tại sao lại nhìn chằm chằm vào Thiên Kiếm môn. Lan Lăng sơn trang dường như còn gần đó hơn một chút a.
Tử Yên nói:
– Nếu ta suy đoán không sai, chắc hẳn là vì Đông Vô Mệnh khi trước vẫn lạc trong tay Phi Kiếm Tôn giả của Thiên Kiếm môn, dùng quan hệ của Đông Vô Mệnh và Lục Thiếu Du hiện tại, Thiên Kiếm môn lần này sợ rằng gặp phiền phức lớn rồi.
Nghe vậy, Lam Thập Tam lập tức sững sờ, nói:
– KHông ngờ Phi Kiếm Tôn giả của Thiên Kiếm môn lại gây ra phiền toái lớn nhưu vậy. Sợ rằng lúc này Phi Kiếm Tôn giả cũng không biết lý do tại sao Lục Thiếu Du lại nhìn chằm chằm vào Thiên Kiếm môn a.
– Thiên Kiếm môn cũng không phải dễ chọc, trong tất cả các sơn môn, thực lực của Thiên Kiếm môn tuyệt đối là tồn tại hàng đầu. Dương Quá và Lục Tâm Đồng, Thánh Thủ Linh Đế tuy rằng đều đột phá tới Đế cấp, thế nhưng dù sao cũng nhưng mà Đế cấp nhất trọng mà thôi. Coi như là Lục Thiếu Du thuộc tính kim đại thành, khống chế thuộc tính kim, thế nhưng cũng nhưng mà Đế cấp nhất trọng. Ở trong Thiên Kiếm môn dường như còn có vị kia tồn tại...
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên hiện lên vẻ lo lắng.
– Ngươi lo lắng cho hắn...
Lam Thập Tam mỉm cười, nhìn qua Tử Yên, trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
– Trong lòng ngươi cũng không phải có một người sao? Đừng tưởng ta không nhìn thấy.
Tử Yên tức giận lườm Lam Thập Tam.
Ánh mắt Lam Thập Tam biến ảo, lập tức cười ha hả nói:
– Ha ha, ta có... nói trong lòng ngươi có hắn đâu? Đây là tự miệng ngươi không đánh đã khai a.
Dứt lời, thân ảnh Lam Thập Tam lóe lên, đã biến mất trong đình viện, chỉ lưu lại âm thanh:
– Ta đi trước, đến lúc đó sẽ đi tới Thiên Kiếm môn xem náo nhiệt.
Màn đêm bao phủ, từng dãy núi liên miên không ngớt, gió lạnh khẽ thổi qua.
Trong Vân Dương Tông, Vân Khiếu Thiên đi qua đi lại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ rồi nói:
– Tiểu tử này vừa ra đã muốn động vào Thiên Kiếm môn, Thiên Kiếm môn này cũng không dễ chọc a. Tiểu tử này, ta phải đi xem mới được.
– Thiên Kiếm môn cũng không dễ chọc, tiểu tử này cũng không thông tri cho tất cả các sơn môn lớn. Ta phải đi xem mới được.
Trong Linh Thiên môn, trong gian phòng ở một đình viện nào đó, Lữ Chính Cường cân nhắc một lát rồi lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng.
Trong Phi Linh môn, vô số cường giả Tôn cấp cùng với yêu thú bát giai hội tụ. Mắt nhìn thực lực của mọi người đều có không ít tiến bộ, Nam thúc đã sớm có chút nghi ngờ, thực lực chỉnh thể đề cao không ít, có chút không bình thường.
Dưới sự tự thuật của mọi người, Nam thúc mới biết được chuyện Thiên Địa tháp mở ra, tất cả mọi người đều đạt được chỗ tốt trong Thiên Địa tháp, Lục Tâm Đồng và Dương Quá cũng đột phá trong Thiên Địa tháp.
Đối với chuyện Thiên Địa tháp dường như Nam thúc cũng biết không ít. Hắn không ngờ tới trong khoảng thời gian mấy năm hắn bị nhốt trong Hư không bí cảnh, không có mặt ở ngoài thì Thiên Địa tháp này đã mở ra.
– Chư vị, lần này ta và Thiếu Du đạt được không ít chỗ tốt trong Hư không bí cảnh. Tin rằng vừa rồi chư vị cũng đã nhìn thấy.
Nam thúc nhìn mọi người nói.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt kích động và nóng bỏng. Vừa rồi mọi người đã tận mắt nhìn thấy, bên trong có không ít thần khí thượng cổ. Truyền thừa của Đế giả, vũ kỹ, linh kỹ Thiên cấp, còn có không ít đan dược Đế phẩm. Mỗi một thứ đều là trọng bảo mà tất cả mọi người trên đại lục mơ ước, mỗi một thứ đều có thể khiến cho người ta điên cuồng. Mà vừa rồi chưởng môn móc ra một đống lớn.
– Thiếu Du để cho ta phân phát những thứ phù hợp cho mọi người. Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà hai ngày sau, Thiếu Du muốn tới Vạn Thú Tông. Tất cả mọi người ở đây cũng không có thời gian luyện hóa bảo vật. Vậy thì đợi sau việc này sẽ phân cho mọi người. Chư vị thấy thế nào?
Nam thúc nói xong, nhìn qua mọi người rồi hỏi.
Mọi người nhìn nhau, tuy rằng Nam thúc nói có đạo lý, cũng quả thực là như vậy, thế nhưng trước mặt trọng bảo, ai cũng có một chút tư tâm. Nhưng mà Nam thúc đã nói vậy, mọi người tự nhiên không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến.
– Ta thấy cứ như vậy đi, hiện tại cũng không có thời gian luyện hóa bảo vật. Tất cả đợi sau này rồi tính tiếp, hiện tại tất cả trở về chuẩn bị đi. Huyết cừu tám năm của Phi Linh môn hiện tại cũng nên đòi lại từng thứ một.
Thánh Thủ Linh Đế nói.
– Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Hàn Băng Đại Đế nhìn mọi người rồi nói.
– Chúng ta tự nhiên không có ý kiến.
Cực Lạc Tam Quỷ lập tức nói, chuyện có lợi dù sao cũng không tránh thoát khỏi đầu bọn họ, cho nên hiện tại cũng không cần phải nóng nảy.
– Ta cũng không có ý kiến, hai ngày sau sẽ tới Vạn Thú Tông.
– Ba ngày sau huyết tẩy Thiên Kiếm môn.
Một đống Tôn giả của Phi Linh môn lập tức lớn tiếng nói, huyết cừu tám năm, hiện tại rốt cuộc có thể báo thù, tám năm rồi, bọn họ đã chịu áp lực tám năm rồi.
– Lần này nhất định phải thu thập bọn họ cho tốt.
Độc Long khẽ quát, đôi mắt to như chuông đồng đỏ thẫm.
– Tất cả xuống dưới chuẩn bị đi.
Thánh Thủ Linh Đế khua tay nói, phần đông Tôn giả cùng với yêu thú linh thú bát giai, cường giả lập tức lui ra.
– Độc Cô lão đệ, đệ mau nói với ta chuyện mấy năm qua đi. Trong Hư không bí cảnh kia rốt cuộc mấy người đã phát hiện ra thứ gì?
Một đống lớn bảo vật kia Thánh Thủ Linh Đế cũng nhìn thấy, tất cả đều là trọng bảo. Chuyện này khiến cho trong lòng Thánh Thủ Linh Đế và Hàn Băng Đại Đế kinh ngạc.
– Khi nào ở cùng một chỗ ta sẽ nói, dường như lại có người tới.
Ánh mắt Nam thúc biến đổi, trong tâm thần dò xét của hắn lúc này đã phát hiện ra một ít động tĩnh bên ngoài Phi Linh môn, sắc mặt kinh ngạc nói:
– Là hai Đế giả.
– Là nhị đệ cùng với tam đệ của ta.
Thánh Thủ Linh Đế lập tức nói:
– Không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.
– Đế giả, bọn họ cũng thành Đế sao?
Nam tuhsc kinh ngạc không thôi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
– Động tĩnh vừa rồi Thiếu Du làm ra cũng không nhỏ, có lẽ toàn bộ đại lục lúc này đều đã biết nó đi ra khỏi Hư không bí cảnh.
Ánh mắt Hàn Băng Đại Đế vẫn còn có chút rung động, nói:
– Không ngờ Thiếu Du giận dữ lại khiến cho thiên địa dị tượng, quá kinh thiên động địa, không phải là người thường a.
*****
– Thiếu Du khống chế thuộc tính kim, được thiên địa chiếu cố, nó vừa mới giận dữ, kích thích thuộc tính kim trong thiên địa biến hóa. Chuyện này cũng chứng minh phân lượng của Đông Vô Mệnh trong lòng nó. Ta thấy, ngay cả Lục Trung cũng không có nặng như Đông Vô Mệnh trong lòng nó.
Ánh mắt Nam thúc cũng rung động, khẽ lắc đầu.
– Đông Vô Mệnh này ta chỉ gặp qua một lần, thực lực người này bình thường, thế nhưng lại có thể dạy dỗ ra đệ tử thiên phú mạnh mẽ như Tâm Đồng, còn có trọng lượng như vậy trong lòng Thiếu Du, người này không phải bình thường.
Hàn Băng Đại Đế nói.
– Đông Vô Mệnh vẫn lạc quả thực đáng tiếc, không có hắn và Bạch Oánh, Phi Linh môn cũng không có như ngày hôm nay nhanh như vậy.
Nam thúc nhìn ra bên ngoài đại điện, vẻ mặt có chút rung động.
– Đông Vô Mệnh chết, Thiên Kiếm môn sẽ phải trả một cái giá lớn.
Thánh Thủ Linh Đế nói.
– Chúng ta cũng đi thôi, hai vị Kim Lang và Bạch Lang đã tới, dường như vị kia của Thánh Linh cốc cũng tới.
Nam thúc như cười như không nhìn Thánh Thủ Linh Đế nói.
– Ha ha, chúng ta đi thôi.
Thánh Thủ Linh Đế coi như không hiểu ý tứ của Nam thúc, cười ha hả, cánh tay khẽ phất, lập tức biến mất tại chỗ...
Màn đêm bao phủ, ánh trăng lờ mờ, từng dãy núi liên miên không ngớt, tiết trời đầu mùa đông nhìn qua vô cùng tiêu điều.
Trong dãy núi, có không ít kiến trúc liên miên, diện tích bao la vô cùng. Một quảng trường nguy nga xuất hiện ở phía xa xa, bên trên dường như có một vật chỉ thẳng trời xanh.
– Ngươi có nghe gì hay không? Nghe nói Lục Thiếu Du kia đã đi ra, ngay sau đó sẽ huyết tẩy Thiên Kiếm môn chúng ta.
– Lục Thiếu Du đi ra rồi sao? Tên sát thần kia muốn tới Thiên Kiếm môn chúng ta, phải làm sao bây giờ?
Trong Thiên Kiếm môn, tin tức Lục Thiếu Du muốn đồ sát toàn bộ Thiên Kiếm môn lan truyền ra trong đám đệ tử, lập tức cả Thiên Kiếm môn thần hồn nát thần tính.
Bầu trời đêm lờ mờ, những ngôi sao lơ lửng trên bầu trời, trên ngọn núi, thân ảnh xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan đứng đó, đôi mắt nhìn chăm chú về phía xa, bộ váy dài máu tím phiêu động trong gió.
Mãi một lúc lâu sau nàng mới thì thào nói:
– Rốt cuộc cũng có ngày hôm nay sao?
Trên Vạn Thú Tông, trong một thạch thất được bảo vệ nghiêm ngặt, toàn thân Lam Linh bị ngâm trong huyết thủy, hai tay bị hai cái khóa sắt màu đen xuyên qua lòng bàn tay, mái tóc dài rối tung, dính đầy huyết thủy, thân thể gầy gò như củ, đã sớm mất đi vẻ tao nhã khi trước.
– Tất cả các ngươi lui ra đi.
Thân ảnh Hồng Vân xuất hiện ngoài thạch thất, quát lui mấy đệ tử Vạn Thú Tông canh gác bên ngoài.
– Vâng, tông chủ.
Mấy đệ tử Vạn Thú Tông lập tức cung kính lui ra.
– Sư tỷ... Sư tỷ.
Nhìn thấy mấy đệ tử này lui ra, lúc này sắc mặt Hồng Vân mới khẽ đổi, lập tức tiến vào trong thạch thất.
– Sư muội...
Hai mắt Lam Linh vô thần, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
– Sư tỷ, hắn thoát khốn rồi.
Hồng Vân nhìn Lam Linh nói.
– Thiếu Du đi ra? Thật sao?
Hai mắt vô thần của Lam Linh lập tức sáng ngời, vội vàng nói với Hồng Vân:
– Có phải hắn tới Vạn Thú Tông hay không? Muội giúp ta van cầu sư phụ, không nên làm khó xử Thiếu Du, Vạn Thú Tông hòa giải với Đế Đạo minh lúc này còn kịp, ta có thể cầu Thiếu Du.
Ánh mắt Hồng Vân khẽ đổi, nhìn Lam Linh nói:
– Hắn chưa tới Vạn Thú Tông, mà ba ngày sau muốn huyết tẩy Thiên Kiếm môn, có lẽ hắn không biết sư tỷ bị nhốt trong Vạn Thú Tông.
Lam Linh sững sờ một hồi, lập tức nói:
– Không, nhất định hắn sẽ tới, chỉ cần hắn biết ta ở Vạn Thú Tông, nhất định sẽ tới. Ta tin tưởng hắn.
– Sư tỷ, nếu hắn đến chẳng lẽ hắn có năng lực làm gì Vạn Thú Tông chúng ta sao? Còn có cả Thiên Địa minh ở phía sau nữa.
Hồng Vân nói.
Ánh mắt Lam LInh lập tức ảm đạm, mãi một lúc sau mới nhìn Hồng Vân nói:
– Sư muội, nếu như chàng tới, làm phiền muội nói cho chàng, Vạn Thú Tông không phải nơi mà chàng có thể tùy tiện tới.
– Sư tỷ, tỷ kiên trì cho tới hiện tại không phải là muốn hắn tới sao? Tại sao hiện tại lại không muốn?
Hồng Vân nói.
– So với việc đó ta càng không muốn chàng có việc nhiều hơn, nếu như chàng có thể tới thì chứng minh lựa chọn ta là đúng. Cho dù chết ta cũng thỏa mãn.
Lam Linh mỉm cười, nụ cười vui vẻ lúc này nhìn qua có vẻ dữ tợn.
Sáng sớm, cả Phi Linh môn đã bị tuyết trắng bao phủ, trong sơn mạch một mảnh trắng xóa, mà bông tuyết vẫn đang không ngừng từ trên trời rơi xuống, cả Phi Linh sơn mạch trắng xóa, gió lạnh thấu xương.
Mà kỳ quái là bên trong Cổ Vực này cũng chỉ có Phi Linh sơn mạch này trắng xóa, nơi khác tuy rằng âm trầm, thế nhưng cũng chưa tới mức có tuyết rơi. Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho vô số người cảm thấy kỳ lạ.
– Bạch Linh, chàng không sao đó chứ? Chàng đã quỳ hai ngày hai đêm rồi.
Trên một đỉnh núi bị tuyết trắng bao phủ, Vân Hồng Lăng mặc trang phục màu xanh, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác. Trang phục màu xanh bao phủ đường cong động lòng người, vẫn vô cùng hấp dẫn mê người như vậy.
Lúc này ánh mắt của Vân Hồng Lăng đang lo lắng nhìn về Lục Thiếu Du đang quỳ trước ngôi mộ. Đã quỳ hai ngày hai đêm không nhúc nhích một chút nào khiến cho nàng cực kỳ lo lắng.
– Hồng Lăng tỷ, trong lòng Thiếu Du chỉ bi thương mà thôi. Phân lượng của Đông lão trong lòng chàng rất lớn, hiện tại chàng còn chưa bỏ xuống được. Cứ để cho chàng yên lặng ở đó là được, chàng không có chuyện gì đâu.
Lữ Tiểu Linh nói, trên người mặc một bộ trang phục màu xanh lá gần giống như Vân Hồng Lăng, hai đạo thân ảnh linh lung, mê người tới cực điểm.
– Thiếu Du không có việc gì đâu, các ngươi yên tâm đi.
Bạch Linh nói, y phục trắng như tuyết lúc này giống như có thể tương dung với bông tuyết ngập trời, giống như khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
– Nhân loại này rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân a. Không ngờ tất cả đều xinh đẹp như vậy.
Mẫu Đơn đứng ở bên cạnh, ánh mắt không ngừng dò xét Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh, vẻ mặt nghi hoặc.
Trong Phi Linh môn, tuyết bay ngập trời, tán loạn, mà giờ phút này trên quảng trường Phi Linh môn từ sáng sớm đã có hơn một ngàn đạo thân ảnh tụ tập, khí tức trên mỗi một đạo thân ảnh đều kinh người, bông tuyết ngập trời rơi xuống tự động tan rã trên không trung. Ngàn người tụ tập tại một chỗ, không có một bông tuyết nào có thể chạm xuống đất.
Trong đám người, đi đầu là Thiên Địa nhị lão, Cực Lạc Tam Quỷ, Sát Phá Quân, Bàn Hủy, Xích Viêm, Thiên Thủ Quỷ Tôn, Độc Long, Huyết Mị, Hắc Hùng, Hỏa Sí Tôn giả cùng chúng cường giả khác.
Đám người Lục Tiểu Bạch, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Niếp Phong, Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng TĨnh Ngọc cũng có mặt.
Ngàn người im lặng không nói gì, tất cả lẳng lặng đứng đó, trong không trung hoàn toàn yên tĩnh. Mà sau lưng ngàn người này còn có vô số yêu thú linh thú lục giai thu nhỏ lại thân thể, từng cỗ khí tức hung hãn lan tràn ra.
Mọi người và chúng thú đều đang đợi, đợi ngày hôm nay tới.
← Ch. 2190 | Ch. 2192 → |