Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2203

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2203: Doãn Ngạc chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Trước mặt Đế giả cũng muốn cưỡng ép, muốn chết sao?

Độc Cô Cảnh Văn quát nhẹ một tiếng, dứt lời, toàn thân Doãn Ngạc lập tức như bị giam cầm, căn bản không có cách nào nhúc nhích.

- Cảnh Văn tỷ, để cho muội tới, loại người này có lẽ nên tra tấn, để cho Lam Linh tỷ hả giận.

Sưu Sưu...

Tiếng kêu vang lên, cùng lúc, trong không gian có một đạo điện mang màu xanh tuôn ra, hung hăng cuốn lấy cánh tay Doãn Ngạc đang nắm cổ Lam Linh, điện mang màu xanh lóe lên, bàn tay Doãn Ngạc lập tức bị chặt đứt.

Phanh.

Cùng một lúc, một đạo điện mang màu xanh hóa thành một dây mây màu đen lập tức đập vào ngực Doãn Ngạc, đánh bay hắn lên thạch bích.

Phụt.

Miệng Doãn Ngạc phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi từ trên cánh tay bị chặt đứt không ngừng chảy xuống, tiếng kêu thê thảm vang vọng.

- Muốn chết, bằng vào thực lực của ngươi cũng dám ở trước mặt Đế giả uy hiếp con tin.

Lục Tâm Đồng xuất hiện sau lưng Doãn Ngạc, mắt nhìn bộ dáng thê thảm của Lam Linh, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

- Tâm Đồng, tha cho sư phụ ta một mạng, Thiếu Du, cầu chàng, buông tha cho sư phụ thiếp.

Lam Linh thấy thế lập tức cầu khẩn Lục Thiếu Du.

Sưu Sưu.

Nghe vậy Lục Tâm Đồng lập tức cấm chế Doãn Ngạc, hung hăng đạp hai cái, đá hắn sang một bên.

Ken Két.

Đồng thời, Vân Hồng Lăng cùng với Bắc Cung Vô Song đã chém đứt khóa sắt trên bàn tay Lam Linh, Bắc Cung Vô Song đánh mấy đạo thủ ấn xuống, dễ dàng cởi bỏ cấm chế trên người Lam Linh. Nhưng mà tuy rằng cấm chế được cởi bỏ, thế nhưng lúc này Lam Linh cũng chẳng khác gì phế nhân, toàn thân vô lực, rất là mềm yếu.

- Các ngươi cẩn thận, đây là Dung Cốt Hóa Hồn Trì, nước có thể khiến cho xương cốt trong cơ thể mềm đi, cuối cùng chậm rãi hóa thành huyết thủy, linh hồn cũng bị ăn mòn. Lam Linh sư tỷ đã bị ngâm trong huyết thủy tám năm. Hiện tại đã gần không thể chống đỡ được, toàn thân mềm yếu, chỉ cần các ngươi dùng một chút sức lực sẽ khiến cho thân thể tỷ ấy đứt gãy.

Trong thạch thất, Hồng Vân cố gắng đứng lên nói với Bắc Cung Vô Song và Vân Hồng Lăng.

Bắc Cung Vô Song và Vân Hồng Lăng liếc nhìn Hồng Vân, lập tức cẩn thận nâng Lam Linh lên trên.

Hai mắt Lục Thiếu Du đỏ tươi, mắt nhìn Lam Linh, lúc này nàng đâu còn vẻ tao nhã lúc trước mà gầy như que củi, khí tức toàn thân suy yếu, uể oải, trên bàn tay có lỗ máu. Tám năm a, Lam Linh bị tra tấn tám năm, nữ nhân của hắn bị tra tấn tám năm, chuyện này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du bắt đầu nhỏ máu.

Ánh mắt Lục Thiếu Du run rẩy, ngồi xổm trước mặt Lam Linh, nắm lấy bàn tay bị xuyên thủng, đôi tay này vốn cũng không được tính là trắng nõn như ngọc, giờ đây cũng là một bàn tay trắng nõn, thế nhưng hiện tại lại có lỗ máu, khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du đau đớn không thôi.

- Xin lỗi nàng, ta tới chậm.

Lúc này Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, tám năm đã trôi qua, hắn không có cách nào quay ngược thời gian, chuyện tra tấn này đã xảy ra rồi.

- Chàng tới không muộn, thiếp biết chàng sẽ không có việc gì.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt vô thần hiện lên sự chấn động, khóe miệng khẽ mỉm cười, nụ cười này không động lòng người giống như khi trước.

- Lam Linh, ngươi đừng nói chuyện, nhanh dùng đan dược rồi nghỉ ngơi đi.

Độc Cô Cảnh Văn móc ra mấy khỏa đan dược nhét vào trong miệng Lam Linh, từng đạo thủ ấn trong tay rơi xuống, kiểm tra tình hình của Lam Linh.

- Đừng nói chuyện nữa, nàng nghỉ ngơi trước đi.

Lục Thiếu Du nắm tay Lam Linh, nhìn bộ dáng Lam Linh lúc này, hàn ý trong mắt không hề che dấu bắn về phía trước.

- Không, chàng phải đồng ý với thiếp trước, thả sư phụ và sư muội của thiếp. Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Nếu không phải có sư muội, thiếp đã sớm chết rồi. Xin chàng nể mặt thiếp, thả sư phụ và sư muội thiếp.

Lục Thiếu Du nhìn Hồng Vân, ánh mắt hàn ý nhìn vào trên người Doãn Ngạc, cả giận nói:

- Lão cẩu này tra tấn nàng như vậy, nàng còn muốn ta thả hắn sao? Ta phải băm vằm hắn thành vạn đoạn, để cho hắn nếm thử loại tư vị như vậy.

- Thiếu Du, nói như thế nào hắn cũng là sư phụ của thiếp, là thiếp nợ hắn, lần này thiếp cầu chàng, từ nay về sau thiếp và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, không có một chút quan hệ nào. Thiếp cũng không thiếu nợ hắn cái gì.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt cầu khẩn.

Lục Thiếu Du tràn ngập giận dữ, nhìn Doãn Ngạc trên mặt đất rồi nói:

- Không được, yêu cầu khác ta có thể đáp ứng nàng, thế nhưng yêu cầu này thì không được. Doãn Ngạc này phải chết, nếu không khó có thể giải mối hận trong lòng ta.

- Chưởng môn, để ta giết hắn.

- Giết tên Doãn Ngạc hỗn đản.

Chúng cường giả Phi Linh môn ngày càng tụ tập nhiều hơn, trong mắt tất cả mọi người hiện lên sát ý. Lúc này sợ rằng chỉ cần Lục Thiếu Du vung tay lên, những cường giả này có thể xé rách Doãn Ngạc thành mảnh nhỏ.

- Thiếu Du, nếu như chàng giết hắn thì chàng cứ giết thiếp đi.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Lam Linh, ngươi tội gì phải làm vậy? Thiếu Du vì ngươi mà đau lòng, cho nên mới tức giận a.

Vân Hồng Lăng nhìn Lam Linh, nói:

- Ngươi không nên nói nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt, ngươi đã bị tra tấn tới mức này rồi.

- Hồng Lăng, ta biết rõ Lục Thiếu Du vì ta mà tức giận.

Lam Linh nhìn qua Vân Hồng Lăng, ánh mắt lại nhìn về phía Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lữ Tiểu Linh, lần nữa lại nhìn về phía Lục Thiếu Du, nói:

- Thiếu Du, thiếp xin chàng được không? Dù sao hắn cũng là sư phụ của thiếp, trước kia hắn còn đối tốt với thiếp. Nếu như không có hắn cũng không có thiếp ngày hôm nay. Có lẽ chúng ta cũng không ở cùng một chỗ như hôm nay. Tất cả những thứ này ta phải trả lại, hy vọng chàng hiểu cho thiếp.

- Được rồi, ta sẽ tha cái mạng chó của hắn.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, nhìn Lam Linh nói:

- Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, không nên nói thêm nữa, mau chóng luyện hóa đan dược khôi phục một chút đi.

- Không, thiếp muốn chàng thề thiếp mới yên tâm.

Lam Linh nhìn qua Lục Thiếu Du rồi nói.

- Tốt, ta thề buông tha cho hắn, nàng yên tâm đi.

Lục Thiếu Du gật đầu nói, không muốn để cho Lam Linh bị ảnh hưởng.

- Chàng phải thề tất cả người của Phi Linh môn phải tha cho sư phụ thiếp, chỉ cần chàng còn sống một ngày thì hắn còn được sống, như vậy thiếp mới có thể yên tâm. Thiếp cầu chàng được không? Thiếp chỉ xin chàng lần này mà thôi.

Lam Linh khẩn cầu nhìn Lục Thiếu Du, nàng quá hiểu hắn, cũng biết cường giả Phi Linh môn, lúc này mỗi một người đều có thực lực có thể giết chết sư phụ Doãn Ngạc của nàng, cho nên nàng không thể không đề phòng tất cả những thứ này.

Cơ mặt Lục Thiếu Du co rúm lại, có chút bất đắc dĩ, tâm trí Lam Linh không dưới Cảnh Văn, đã sớm tính toán tất cả, chỉ cần hắn còn sống một ngày thì Doãn Ngạc sẽ không có việc gì. Trầm tư một lát, quay đầu lại hằm hằm nhìn vào Doãn Ngạc đang bị Lục Tâm Đồng cấm chế dưới mặt đất, cắn răng nói:

- Doãn Ngạc lão cẩu, ngươi thu đệ tử rất tốt, lần này ta thả ngươi, thế nhưng từ hôm nay trở đi, Lam Linh không còn quan hệ nào với ngươi nữa.

*****

tuy rằng Doãn Ngạc bị cấm chế, thế nhưng cũng có thể nghe được và nhìn được, trong mắt hắn cực kỳ kinh ngạc, dường như hắn cũng thật không ngờ Lam Linh lại che chở hắn như vậy.

Lục Thiếu Du dứt lời, quay đầu lại nhìn chúng cường giả Phi Linh môn rồi nói:

- Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta, tha cho cái mạng chó của Doãn Ngạc, không được ai động tới hắn, Tâm Đồng, thả hắn đi.

- Vâng.

Chúng cường giả Phi Linh môn, Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Cực Lạc Tam Quỷ cùng với đám người Hỏa Sí Tôn giả không khỏi bất đắc dĩ gật đầu. Mệnh lệnh của chưởng môn bọn họ phải nghe, Kim Xà Tôn giả cũng gật đầu, thế nhưng ánh mắt lúc này biến hóa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Hừ, lão cẩu, cho dù vận khí của ngươi tốt.

Lục Tâm Đồng hung hăng đá Doãn Ngạc mấy cước, lập tức giải cấm chế trên người Doãn Ngạc.

Doãn Ngạc dãy giụa, cố gắng bò lên, tay trái nắm tay phải bị đứt, khí tức suy yếu, lúc này chung quanh có rất nhiều cường giả Phi Linh môn, thậm chí còn có cả Đế giả khiến cho linh hồn hắn chịu áp lực, không ngừng run rẩy.

Trong sát na này hắn có cảm giác giống như trời đất quay cuồng, Vạn Thú Tông thua, hắn cũng thua, từ nay về sau hắn không còn là gì nữa. Vạn Thú Tông truyền thừa trên vạn năm triệt để biến mất trên đại lục, thất bại thảm hại.

- Còn không mau cút đi.

Doãn Ngạc quay đầu nhìn Lam Linh trong ngực Lục Thiếu Du, còn có Hồng Vân trên mặt đất, lập tức quay người rời đi.

- Doãn Ngạc, đi chết đi.

Lúc này một tiếng quát vang vọng trong không gian, thân ảnh Kim Xà Tôn giả lóe lên, trong sát na đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo linh hỏa nóng bỏng, xé nát không gian, trong gang tấc đánh vào người Doãn Ngạc.

Phanh.

Âm thanh trầm thấp bạo liệt vang lên, Doãn Ngạc còn chưa kịp có phản ứng, thân thể đã lập tức hóa thành huyết vụ, Kim Xà Tôn giả là Linh Tôn cửu trọng hậu kỳ, thực lực này Doãn Ngạc căn bản không phải là đối thủ.

- Sư phụ.

Lam Linh, Hồng Vân lập tức biến sắc, hét lớn một tiếng.

Cơ hồ tất cả đệ tử Phi Linh môn kinh ngạc nhìn và ocanrh này, tuy rằng Doãn Ngạc chết khiến cho trong lòng bọn họ mừng thầm, thế nhưng bọn họ lại kinh ngạc vì Kim Xà Tôn giả này không ngờ lại dám cãi lệnh chưởng môn, người này muốn chết hay sao?

- Kim Xà Tôn giả, ngươi có nghe thấy ta nói hay không?

Cùng lúc đó, Lục Thiếu Du quát lớn một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Kim Xà Tôn giả.

- Thuộc hạ nghe rõ.

Kim Xà Tôn giả gật đầu đáp.

- Ngươi nghe được, vì sao lại làm trái lời của ta? Chẳng lẽ ngươi không coi ta ra gì?

Lục Thiếu Du phẫn nộ quát.

Mọi người cũng bất dắc dĩ, thời gian Kim Xà Tôn giả này gia nhập Phi Linh môn quá ngắn, không ngờ ngay cả mệnh lệnh của chưởng môn cũng dám không nghe, rõ ràng là không muốn sống.

Nhưng lúc này lại có vài đệ tử Phi Linh môn, ánh mắt khẽ đổi.

- Thuộc hạ chỉ cảm thấy Doãn Ngạc này đáng chết, thuộc hạ có tội, mong chưởng môn trách phạt, thuộc hạ tuyệt đối không dám nói một lời.

Kim Xà Tôn giả quỳ một gối xuống trước người Lục Thiếu Du.

- Tốt, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?

Lục Thiếu Du tức giận, phất tay một cái, chân khí trong người tràn ra.

- Chưởng môn bớt giận, Kim Xà đà chủ cũng tức giận thay Lam Linh tẩu tử mà thôi, tuy rằng có tội, thế nhưng những năm nay Kim Xà đà chủ vẫn luôn trung thành và tận tâm với Phi Linh môn. Mong chưởng môn tha tội cho Kim Xà đà chủ a.

Thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí tiến lên, lập tức hành lễ nói.

- Sư phụ, nể tình Kim Xà đà chủ cũng có công lao, tha cho Kim Xà đà chủ đi.

Ánh mắt Niếp Phong biến ảo, lập tức hành lễ, cầu khẩn cho Kim Xà đà chủ.

- Công tử, mấy năm nay Kim Xà đà chủ trung thành và tận tâm với Phi Linh môn. Sáng hôm nay còn lập nhiều đại công, công tử, người tạm thời tha cho Kim Xà đà chủ đi.

Lục Tiểu Bạch tiến lên, cầu tình thay cho Kim Xà Tôn giả.

Ánh mắt Kim Xà Tôn giả nhìn về phía ba ngươi đứng ra xin tha tội cho hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt tràn ngập cảm kích với ba người này.

Con mắt Lệ Quỷ trong Cực Lạc Tam Quỷ biến ảo, mỉm cười, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Kim Xà Tôn giả, cũng tiến lên phía trước nói:

- Nhị thiếu gia, lão gia hỏa Kim Xà này tuy rằng chống lại mệnh lệnh của chưởng môn, thế nhưng cũng có thể hiểu được, lại có công lao với Phi Linh môn, Nhị thiếu gia tạm thời tha lão gia hỏa này đi.

- Mong chưởng môn cho Kim Xà Tôn giả cơ hội chuộc tội.

Cường giả Phi linh môn nhìn nhau, nhìn thấy Đoan Mộc Hồng Chí, Lục Tiểu Bạch, Lệ Quỷ đều cầu tình, bọn họ lập tức theo đuôi mà cầu tình. Bất kể như thế nào Doãn Ngạc bị giết, trong lòng bọn họ cũng mừng thầm, ngược lại còn bội phục lá gan của Kim Xà Tôn giả này. Chỉ là cãi mệnh của chưởng môn cũng không hay cho lắm.

Ngược lại đám người Độc Cô Cảnh Văn, Nam thúc, Thánh Thủ Linh Đế cùng với Linh Hạo đại Đế, Vân Thủy Đế Tiên nhìn về phía Kim Xà Tôn giả, trong mắt có chút hiểu ra, khẽ mỉm cười.

- Hừ.

Lục Thiếu Du nhìn mọi người hừ lạnh một tiếng, thế nhưng ánh mắt đảo qua ba người Đoan Mộc Hồng Chí, Lục Tiểu Bạch, Niếp Phong lại có chút hài lòng, thậm chí còn cảm thấy bất ngờ đối với Niếp Phong.

- Thiếu Du, được rồi, tất cả đều là số mạng...

Ánh mắt Lam Linh có chút uể oải, bất đắc dĩ thở dài nói.

Lúc này Lục Thiếu Du mới nhìn qua vô số cường giả Phi Linh môn trước người, phẫn nộ quát Kim Xà Tôn giả:

- Kim Xà, không ngờ tình cảm của ngươi với mọi người không tồi, thế nhưng tội chết có thể miễn, cãi mệnh lệnh của ta, tội sống khó tha, ngươi có gì không phục không?

- Thuộc hạ không có bất kỳ ý kiến nào, đa tạ chưởng môn tha mạng. Về sau thuộc hạ tuyệt đối không dám cãi lời chưởng môn. Nếu không mời chưởng môn cứ chém cứ giết, thuộc hạ tuyệt đối không hé miệng nói nửa câu.

Kim Xà Tôn giả nói.

- Sau khi trở về tự mình tới chỗ của ta tiếp nhận xử phạt.

Lục Thiếu Du cả giận nói với Kim Xà Tôn giả, lập tức phất tay bảo mọi người đứng dậy.

Mọi người lúc này mới đứng dậy, trong lòng thầm thở dài một hơi, lúc này có chút bội phục lá gan của Kim Xà Tôn giả. Thế nhưng giết Doãn Ngạc lại khiến cho mọi người thống khoái, khiến cho không ít lão nhân của Phi Linh môn vốn có tâm lý bài ngoại với Kim Xà TÔn giả, dù sao mà nói, Kim Xà Tôn giả trước kia là người của Thiên Địa minh, lại là người mới tới, thế nhưng lúc này không khỏi sinh lòng hảo cảm với Kim Xà Tôn giả.

Mà có mấy người như đám người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Lục Tiểu Bạch, Nam thúc mỉm cười không nói gì.

- Thiếu Du, sư muội chiếu cố cho thiếp có thừa, không có muội ấy âm thầm che chở, sợ rằng thiếp đã không còn sống để gặp mặt chàng ngày hôm nay. Đồng ý với thiếp, cho sư muội thiếp một con đường sống.

Ánh mắt Lam Linh tha thiết cầu khẩn Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nhíu mày, nhìn Hồng Vân rồi nói:

- Ngươi đi đi, ngươi che chở cho Linh nhi, ta thiếu nợ ngươi một phần nhân tình. Ngươi đi đi, tự giải quyết cho tốt, ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, chỉ cần ta còn sống, ngươi có thể tùy thời tới gặp ta đòi phần nhân tình này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)