← Ch.2271 | Ch.2273 → |
Tử Yên nói xong, trong bàn tay xuất hiện sáu hộp gấm lớn nhỏ, lập tức giao cho Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du do dự một lát rồi tiếp nhận hộp gấm. Chỉ là trong lòng hắn cực kỳ nghi hoặc, không biết là người phương nào đưa tới. Tâm thần lan tràn, dò xét trong hộp gấm thì lại phát hiện ra, những chiếc hộp gấm này không biết dùng loại tài liệu nào, không ngờ dùng tâm thần của hắn cũng không có cách nào tiến vào. Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống.
Nhìn qua ánh mắt Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên khẽ đổi, nói:
- Hộp gấm này chính là do Phó các chủ tự mình giao cho ta. Ta có thể lấy Thiên Địa các cam đoan trong sáu cái hộp gấm này không có nguy hiểm. Mong Lục chưởng môn tự mình giao cho sáu vị phu nhân a. Phó các chủ nói, không chừng sáu vị phu nhân đều có thể nhận được một ít chỗ tốt.
- Nàng thực sự không biết là người phương nào đưa hay sao?
Lục Thiếu Du hỏi Tử Yên, sáu hộp gấm này khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy bất phàm, cho nên không khỏi không đề phòng một chút.
Tử Yên lắc đầu, quả thực nàng không biết gì. Hộp gấm là do Phó các chủ tự mình giao cho nàng, bảo nàng nhất định phải giao tận tay Lục Thiếu Du.
- Đúng rồi, ta muốn ủy thác Thiên Địa các một chuyện.
Lục Thiếu Du không hỏi nhiều nữa. Nếu như Tử Yên đã cam đoan không gặp nguy hiểm thì có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm. Lục Thiếu Du trầm tư một hồi rồi ngẩng đầu nói với Tử Yên.
- Mời Lục chưởng môn cứ nói.
Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du cười nói:
- Nhưng dùng tu vi của Lục Thiếu Du hiện tại mà cũng không làm được, nói không chừng ủy thác cho THiên Địa các cũng phải thất vọng mà thôi.
- Ta muốn ủy thác cho Thiên Địa các giúp ta tìm mẫu thân của Kinh VÂn.
Lục Thiếu Du không quanh co lòng vòng, lúc trước Bắc Cung gia tộc có thể tìm được Vô Song, lúc này có lẽ Thiên Địa các cũng có thể tìm được mẫu thân của Kinh Vân.
Tử Yên nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp biến đổi, đối với chuyện Lục Kinh Vân, cả đại lục đều biết. Thiên Địa các đương nhiên còn biết rõ hơn. So với lời đồn trên đại lục còn rõ ràng hơn nhiều.
- Lúc này ngươi có còn coi ta là bằng hữu hay không?
Tử Yên không có trả lời Lục Thiếu Du, đôi mắt như bảo thạc nhìn chăm chú vào người Lục Thiếu Du.
- Đương nhiên, ta luôn coi nàng là Tử Yên cô nương mà không phải là Thánh nữ cũng đủ chứng minh nàng là bằng hữu của Lục Thiếu Du ta.
Lục Thiếu Du nhìn Tử Yên nói.
- Lục chưởng môn, thân là một phần tử của Thiên Địa các, ta vốn không nên nói thêm gì.
Tử Yên nhìn qua Lục Thiếu Du, do dự một lát, hàm răng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nói tiếp:
- Thế nhưng thân là bằng hữu, ta có thể nói cho ngươi biết một ít chuyện. Nếu như ngươi muốn biết mẫu thân Lục Kinh Vân là ai, có lẽ Đạm Đài đảo chủ có thể cho ngươi biết một ít manh mối cũng không nhất định. Thứ ta có thể cho ngươi biết cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Đa tạ Tử Yên cô nương.
Lục Thiếu Du gật đầu.
- Hơn hai năm nữa chúng ta đều đi vào trong Thiên Trủng. Người trong Hoàng tộc đều tưởng rằng là đại họa, người bên ngoài đều tưởng rằng là cơ duyên lớn lao. Kỳ thật đây vừa là đại họa vừa là cơ duyên. Nếu như có người có thể đạt được cơ duyen cuối cùng này thì có thể chính thức ngao du thiên địa. Sự tồn tại của Thánh nữ, Thánh tử Thiên Địa các cũng là vì tiến vào trong Thiên Trung. Chỉ là người khác thì không muốn đi vào, còn Thiên Địa các chúng ta lại ngóng trông nó từng ngày.
Tử Yên chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Hy vọng sau hành trình Thiên Trủng, chúng ta còn cơ hội đi ra.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo, dường như Thiên Địa các biết rõ không ít chuyện về Thiên Trủng. Trong lúc mơ hô Lục Thiếu Du còn có cảm giác, có lẽ Thiên Địa các còn biết rõ về Thiên Trủng hơn các đại Hoàng tộc.
- Tử Yên cô nương..
Lục Thiếu Du ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, lúc này thân ảnh của Tử Yên đã biến mất, chỉ để lại một âm thanh vang vọng trên ngọn núi: - Lục chưởng môn, hẹn gặp lại trước Thiên Trủng. Hy vọng tới lúc đó thực lực của Lục chưởng môn đã có đột phá cực lớn.
- Đạm Đài Tuyết Vi biết mẫu thân của Kinh Vân sao?
Lục Thiếu Du nhìn bóng lưng Tử Yên, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng thì thào nói, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
- Hoa đường chủ, người Thiên Vân đảo đâu?
Lục Thiếu Du trở lại Phi Linh môn, trong tâm thần dò xét của hắn mới phát hiện ra lúc này người Thiên Vân đảo đã không còn ở trong Phi Linh môn. Vừa rồi hắn cũng không quá chú ý, có lẽ người Thiên Vân đảo đã rời đi.
- Chưởng môn, người của Thiên Vân đảo đã cáo từ rời đi rồi.
Hoa Mãn Ngọc trả lời, lập tức trong tay nàng xuất hiện một khối ngọc giản tin tức, nàng nói:
- Chưởng môn, đây là thứ mà Đạm Đài đảo chủ chỉ đích danh phải giao cho người.
Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản tin tức, trong tâm thần của hắn, trên ngọc giản này tổng cộng chỉ có một câu, đúng là âm thanh của Đạm Đài Tuyết Vi:
- Trên Đông Hải, trong ảo cảnh thật thật giả giả, như mơ như ảo.
Một câu chỉ có mười sáu chữ, Lục Thiếu Du nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.
- Chưởng môn, xảy ra chuyện gì sao?
Hoa Mãn Ngọc nhìn vẻ mặt chưởng môn, dường như có chút không bình thường.
- Không có việc gì.
Lục Thiếu Du dứt lời, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
- Nhất định là có việc gì đó.
Nhìn bóng lưng chưởng môn biến mất, Hoa Mãn Ngọc nhíu mày, dường như nhớ tới cái gì đó cho nên mới lớn tiếng nói:
- Chưởng môn, Vô Song phu nhân và người Bắc Cung gia cùng Cảnh Văn phu nhân và người Độc Cô gia đều đang tìm người.
- Ta biết rồi.
Âm thanh Lục Thiếu Du quanh quẩn bên tai Hoa Mãn Ngọc.
Thiên Vân đảo vốn là một trong tám thế lực lớn trong Đông Hải, hiện tại là một trong những thế lực mạnh nhất của cả Đông Hải.
Trên hải vực bao la có một quần đảo liên miên không ngớt, có không ít kiến trúc tọa lạc. Một tòa cung điện giống như đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, sừng sững đứng trên hải vực. Một mảng lớn yêu thú trong nước không dám tới gần phiến hải vực này.
Một ngày sau, trên Đông Hải, trên Thiên Vân đảo, trời bắt đầu tối dần, ánh mặt trời ở phía chân trời như ráng đỏ chiếu sáng một vùng hải vực.
Bỗng nhiên gợn sóng trên không trung chấn động, gió nổi mây phun. Cả hải vực phía dưới gợn sóng, khí tức mênh mông hàng lâm. Lập tức có hơn chục đạo thân ảnh xuất hiện trong bầu trời.
Hơn chục đạo thân ảnh hàng lâm, năng lượng trong thiên địa lập tức biến hóa.
Mấy người dẫn đầu chính là Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Tiểu Long, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Hổ Y, Chu Thần NHu, Huyền Doanh, Hàn Băng Đại đế, Khiên Bách Biến, Thánh Thủ Linh Đế, sau lưng còn có Cực Lạc Tam Quỷ, Hỏa Sí Tôn giả và cường giả Phi Linh môn.
- Phụ thân, mẫu thân của con thực sự ở trên Thiên Vân đảo hay sao?
Đôi mắt đen láy của Lục Kinh Vân nhìn qua Lục Thiếu Du, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
- Ngay trong Thiên Vân đảo.
*****
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, nhìn chăm chú vào đám kiến trúc liên miên phía dưới khẽ thở dài một hơi. Đạm Đài Tuyết Vi lưu lại một ngọc giản, tăng thêm Tử Yên lại nhắc nhở, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du lập tức nhớ tới thời điểm hắn bị Linh Vũ giới bắt, sau đó lại rơi vào trong tay Mộ Dung Lan Lan ngay trên Đông Hải này.
Trên Đông Hải, trong ảo cảnh, thật thật giả giả, như ảo như mơ. Câu nói này khiến cho Lục Thiếu Du lập tức nhớ tới ảo cảnh kia.
- Phụ thân, rốt cuộc mẫu thân của con là ai? Con muốn gặp mẫu thân con.
Lục Kinh Vân nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
- Ta cũng không xác định lắm.
Lục Thiếu Du không gian phía trước, ngày hôm qua vốn hắn đã định tới đây. Thế nhưng cuối cùng lại trao đổi một ít chuyện Thiên Trủng và Linh Vũ giới cùng với Bắc Cung Kình Thương và Độc Cô Ngạo Vũ, cuối cùng lại nói ra nghi vấn của mình với chúng nữa Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Bạch Linh, cho nên hiện tại mới Thiên Vân đảo. Lúc này hắn muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Ánh mắt trầm xuống, trường bào màu xanh trên người Lục Thiếu Du tung bay, quanh thân lập tức có khí tức chấn động, tiếng gầm vang vọng:
- Lục Thiếu Du của Phi Linh môn tới bái phỏng Thiên Vân đảo.
Âm thanh không quá lớn, thế nhưng lại giống như gợn sóng liên miên, tiếp tục quanh quẩn trên không trung hải vực.
- Lục minh chủ mới thành hôn xong, không biết tại sao lại tới tệ xá?
Cũng không bao lâu sau, trên không trung có một âm thanh dịu dàng vang lên. Lập tức có từng đạo thân ảnh lăng không phóng tới, mang theo khí tức không kém. Mấy người dẫn đầu là Đạm Đài Tuyết Vi, Kính Hoa, Thủy Nguyệt, còn có Thiên Huyễn Tôn giả cùng với các cường giả của Thiên Vân đảo.
Mà người dẫn đầu là một vị phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, không có chút già nua nào. Ngược lại nhìn qua còn có chút vũ mị, người này chính là Thanh Quán Tôn giả.
Người của Thiên Vân đảo nhìn Lục Thiếu Du cùng với các cường giả hàng lâm Thiên Vân đảo, sắc mặt cả đám biến hóa không ngừng. Đồng thời còn vô cùng cảnh giác, tưởng Phi Linh môn muốn ra tay vói Thiên Vân đảo.
Chỉ có Đạm Đài Tuyết Vi trong đám người là ánh mắt biến hóa, nhị nữ KÍnh Hoa, Thủy Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt có chút phức tạp.
- Thanh Quán tiền bối, ta tới đây là muốn tìm Mộ Dung Lan Lan của quý đảo có một chút việc. Mong Thanh Quán tiền bối thành toàn.
Lục Thiếu Du ôm quyền thi lễ, nể mặt mũi Đông Cung Huyên và Nam thúc, cộng với quan hệ của Thiên Vân đảo, giờ phút này Lục Thiếu Du mới cung kính như vậy.
- Lục minh chủ đến không đúng lúc rồi. Tiểu đồ Lan Lan đã bế quan nhiều ngày. Lục minh chủ lần khác tới đây có được không?
Thanh Quán Tôn giả dịu dàng nói, thế nhưng vẻ mặt lại âm thầm biến hóa.
- Nếu như vãn bối nhất định phải gặp thì sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến hóa.
- Chẳng lẽ Lục minh chủ không giảng đạo lý, nhất định muốn xông vào Thiên Vân đảo ta hay sao?
Ánh mắt Thanh Quán Tôn giả biến hóa, dường như cũng có chút kiêng kỵ.
- Hừ, hay cho Thiên Vân đảo, không để cho chúng ta gặp thì chúng ta sẽ mạnh mẽ xông vào.
Trong Cực Lạc Tam Quỷ, Lệ Quỷ âm trầm quát, hắn hận không thể tính toán một ít sổ sách với Thiên Vân đảo.
- Lệ Quỷ, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Thanh Quán Tôn giả nhìn Lệ Quỷ, ánh mắt bắt đầu âm trầm.
- Cái gì mà Thiên Vân đảo, coi mình là cái gì chứ? Có tin ngay bây giờ ta sẽ san bằng Thiên Vân đảo chó má này hay không?
Một đạo quang mang léo lên, trường bào màu vàng trên người Tiểu Long tung bay, chân đạp mạnh hư không, lập tức đi lên phía trước. Yêu Hoàng khí, Linh Hoàng khí nhàn nhạt lan tràn. Dưới cỗ khí tức này, tất cả cường giả Thiên Vân đảo run rẩy, từ sâu trong linh hồn cảm thấy bất an.
Tiểu Long âm trầm nhìn về phía Thanh Quán Tôn giả, trong mắt hiện lên sự khinh thường. Hắn không đặt Thiên Vân đảo vào trong mắt.
Nghe vậy Thanh Quán Tôn giả không dám nói nhiều, thân phận của Tiểu Long nàng rất rõ ràng. Nếu như Tiểu Long muốn san bằng Thiên Vân đảo thành bình địa tuyệt đối không phải khoác lác.
- Hay cho một Thanh Long Hoàng tộc. Thanh Long Hoàng tộc đã bị lênh cấm, người Thanh Long Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài. Ta không tin Thanh Long Hoàng tộc các ngươi dám động vào Thiên Vân đảo.
Lúc này, trên không trung có một âm thanh già nua vang lên. Đồng thời có hai đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt đám người Thiên Vân đảo.
Trong hai người tới có một người thân thể mềm ại, uyển chuyển, người này chính là Đông Cung Huyên. Mà một người khác dường như là người vừa mới nói chuyện. Đây cũng là lão phụ nhân xuất hiện lần trước định đối phó với Huyết Kiếm Đại Đế. Bộ dáng tuổi già sức yếu, tóc trắng xóa, khuôn mặt lại cực kỳ bóng loáng, mượt mà, ánh mắt thâm thúy như sao.
Lão phụ nhân này xuất hiện, ánh mắt đảo qua mọi người, lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, Lục Kinh Vân, còn có Tiểu Long.
Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi trầm xuống, lão phụ nhân này tuy rằng ẩn nấp khí tức, lần trước hắn không có cách nào dò xét ra thực lực rõ ràng. Thế nhưng hắn biết người này mạnh hơn Đông Cung Huyên kia một ít.
Lúc này dò xét Lục Thiếu Du nhanh chóng nhận ra tu vi của lão phụ nhân này không ngờ đã đạt tới Linh Đế tam tọng. Xem ra trong Đế Đạo minh thì thực lực của Thiên Vân đảo tuyệt đối nằm trong top đầu.
- Chỉ là Linh Đế tam trọng mà thôi, ta muốn nhìn xem ta diệt Thiên Vân đảo các ngươi thì các ngươi làm khó dễ gì được ta? Để xem cái lệnh cấm kia có quản được ta hay không?
Ánh mắt Tiểu Long giờ phút này tràn ngập hàn ý nhìn về phía lão phụ nhân kia, linh nguyên mênh mông bắt đầu khởi động khiến cho không trung phía sau lưng Tiểu Long gió nổi mây phun. Tiểu Long sắp ra tay.
- Chư vị bằng hữu Thiên Vân đảo, ta chỉ muốn gặp Mộ Dung Lan Lan mà thôi. Nếu như chư vị không đồng ý, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Trường bào màu xanh trên người Lục Thiếu Du tung bay, cũng không có ngăn cản Tiểu Long, mà quanh thân cũng có khí tức mênh mông lan tràn. Kim Hoàng khí phô thiên cái địa tuôn ra. cả hải vực run rẩy rồi lập tức cuồn cuộn.
- Ah...
Dưới Kim Hoàng khí, người Thiên Vân đảo lập tức bị áp chế kêu thảm thiết, sắc mặt trắng bệch.
- Thiên Vân đảo đã không thức thời thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Cực Lạc Tam Quỷ lạnh lùng quát một tiếng, chân khí phô thiên cái địa lan tràn ra. Tất cả cường giả Phi Linh môn đều nhảy về phía trước.
Không gian ru rẩy, phong vân biến sắc, trong mắt cường giả Phi Linh môn tràn ngập hàn ý. Chỉ đợi Lục Thiếu Du ra lệnh một tiếng, chỉ sợ cả đám sẽ không chút do dự ra tay với người Thiên Vân đảo.
Tất cả người của Thiên Vân đảo có mặt lúc này vô cùng kinh hãi. Sự khủng bố của Lục Thiếu Du bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, nhớ tới kết cục của Thiên Kiếm môn, trong lòng bọn họ hiện tại còn đang sợ hãi. Bọn họ cũng không biết tại sao Lục Thiếu Du lại đột nhiên ra tay với Thiên Vân đảo.
← Ch. 2271 | Ch. 2273 → |