← Ch.2317 | Ch.2319 → |
Phanh.
Cát đá bắn tứ tung, từng đạo âm thanh trầm thấp bạo liệt vang vọng. Lúc này trong cát đá bao la phía trước có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang kịch chiến với mấy đạo thân ảnh khác. Từng đạo công kích được đánh ra, cát đá bắn tứ tung.
Từng đạo thân ảnh cực lớn kia đều do vô số đá vụn ngưng tụ mà thành. Lớn nhỏ chừng trăm thước, rập rạm chằng chịt. Mỗi một cự nhân bằng đá đều có thực lực Đế giả nhất trọng đang vây công một đạo thân ảnh xinh đẹp ở bên trong khiến cho nàng ta không có cách nào thoát thân. Thân ảnh xinh đẹp kia lúc này chật vật không thôi, trên người dường như còn có thương thế.
- Đông Cung Huyên.
Khi ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh này, ánh mắt hắn lập tức biến đổi. Người này chính là nữ tử đeo khăn che mặt màu hồng của Thiên Vân đảo - Đông Cung Huyên. Đồn rằng có quan hệ không phải là nông cạn với nghĩa phụ Nam thúc.
- Cẩn thận.
Trong lúc Lục Thiếu Du do dự có nên ra tay hay không thì sau lưng đã có một đạo thân ảnh đánh về phía trước. Thân ảnh này nhảy về phía trước, lưu quang lóe lên trong tay. Một đại đỉnh cực lớn xuất hiện trên không trung.
Ngao Ngao.
Trên đại đỉnh cực lớn có bí văn quanh quẩn, khí tức mênh mông lan tràn ra. Chín tiếng rồng ngâm vang vọng. Chín đầu cự long bằng lửa cực lớn lập tức phóng ra, va chạm với chín cự nhân bằng đá khổng lồ phía trước. Hỏa diễm cuồn cuộn thôn phệ chín cự nhân bằng đá.
Ầm ầm
Thân thể chín cự nhân bằng đá sau khi bước lên phía trước vài bước lập tức nứt vỡ, rơi lả tả xuống phía dưới.
- Nàng không sao chứ?
Trường bào trên người Nam thúc run lên, thân ảnh cao ngất nhanh chóng đi tới bên người Đông Cung Huyên. Nhìn thấy nàng bị thương, trong mắt Nam thúc tràn ngập vẻ lo lắng.
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, chúng ta đã nói qua, từ nay về sau ta không quen biết ngươi. Ngươi cũng không biết ta.
Đông Cung Huyên đeo một chiếc khăn che mặt màu hồng, không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Trường kiếm trong tay bay múa, một đạo kiếm quang xé rách không gian bổ vào trên người một cự nhân bằng đá. Những cực nhân bằng đá cực lớn này đều có thực lực Vũ Đế nhất trọng, thế nhưng Đông Cung Huyên cũng không thể nào dùng một kích chém nát chúng.
- Cẩn thận.
Nam thúc khẽ thở dài, bỗng nhiên nhìn thấy một cự nhân bằng đá cực lớn đang dùng nắm đấm bằng đá đánh về phía Đông Cung Huyên. Trong khoảnh khắc Nam thúc lập tức đánh ra một đạo linh lực.
Phanh.
Nắm quyền bằng đá cực lớn kia lập tức bị Nam thúc đánh nát.
- Lão quát vật kia và Đông Cung Huyên đều đang gặp nguy hiểm, chúng ta xuất thủ một lượt đi.
Tử Hiên lão tổ nhìn thấy Nam thúc gặp nguy hiểm, lập tức định xuất thủ tương trợ. Chân khí linh lực trên người đám người Thánh Thủ Linh Đế trong nháy mắt tuôn ra.
- Để cho con tới đi.
Lục Thiếu Du nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào những cự nhân bằng đá kia. Quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, bàn chân bước ra một bước, thân thể xuất hiện phía trước.
Sưu. Trên tầng trời thấp, thân ảnh Lục Thiếu Du đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ. Một đạo quang mang màu vàng bành trướng. Cuối cùng giống như quang tráo bao phủ thân thể hắn.
Năng lượng mạnh mẽ tạo thành cảm giác áp lực lan tràn. Lập tức khiến cho không gian cứng lại. Vô số Đế giả cảm nhận khí tức này lập tức cảm thấy run sợ.
- Phá cho ta.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân ảnh Lục Thiếu Du hung hăng đạp mạnh vào mặt đất. Cả mặt đất đột nhiên run lên, giống như địa chấn vậy. Trên mặt đất bắt đầu rạn nứt tạo thành một cái khe lớn.
Ken két.
Vô số khe hở trên mặt đất bắt đầu dùng xu thế nhanh chóng lan tràn về phía trước, lập tức va chạm vào chân vô số cự nhân bằng đá kia. Trong nháy mắt khi khe nứt va chạm với cự nhân, trăm tiếng nổ vang không có một chút dấu hiệu nào vang vọng.
Phanh Phanh Phanh...
Âm thanh trầm thấp giống như sấm sét vang vọng không ngớt, không gian vỡ nát, sơn băng địa liệt, kình khí khuếch tán. Vô số đất cát giống như cơn lốc nhanh chóng bắn tứ tung.
Ầm ầm.
Cơ hồ tất cả cự nhân bằng đất đá dễ dàng sụp đổ, hóa thành đống đất đá cực lớn.
- Thực lực thật mạnh.
Trên trăm cự nhân được ngưng tụ từ đất đá cùng lúc bị đánh tan, chuyện này khiến cho đám người Tử Hiên lão tổ, Thái Công Tĩnh Nhiễm kinh hãi. Những cự nhân do đất đá ngưng tụ này ít nhất cũng có thực lực Đế giả nhất trọng a.
Chỉ có Kim Xà Đại Đế và Tử Yên không có một chút khiếp sợ nào. Đối với hai người bọn họ mà nói, chuyện khiếp sợ tới nhường nào bọn họ cũng đã gặp, cảnh này chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Nam thúc và Đông Cung Huyên nhìn đống đất đá cực lớn này, lúc này mới thở dài một hơi.
Một lát sau mọi người tiếp tục xuất phát. Đông Cung Huyên đương nhiên đi cùng với mọi người. Nhìn bộ dáng trên đường đi của hai người Nam thúc, Đông Cung Huyên, mọi người âm thầm để trong lòng, cũng không có nói gì. Dường như mọi người cũng biết Thiên Linh Đan Tôn khi trước và Đông Cung Huyên có một đoạn tình cảm với nhau.
Lục Thiếu Du cũng không để ý mà coi như không biết. Ngược lại còn âm thầm sáng tạo một chút cơ hội cho nghĩa phụ Nam thúc. Đông Cung Huyên bị thương không nhẹ, nể mặt nghĩa phụ Nam thúc và Mộ Dung Lan Lan cho nên Lục Thiếu Du mới hào phóng cho nàng rất nhiều đan dược.
Mọi người tiếp tục xuất phát, trên đường đi thậm chí còn gặp hai tán tu. Hai tán tu nhìn thấy bọn người Lục Thiếu Du lập tức tránh đi xa. Sợ bọn người Lục Thiếu Du ra tay với hai người bọn hắn. Mà đám người Lục Thiếu Du cũng không để ý tới hai tán tu này.
Mà chừng hai ngày sau, trong tầng thứ tư Thiên Trụ giới, đối với Đại hồn anh mà nói đã là tám mươi ngày trôi qua. Đại hồn anh triệt để luyện hóa linh hồn bổn nguyên Âm Đàm lưu lại, Triệt để dung hợp với linh hồn lực mênh mông và sát khí âm trầm của Âm Minh và Âm Đàm.
Giờ phút này thực lực của Đại hồn anh trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới một tình trạng khủng bố.
Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi triệt để dung hợp với Âm Minh và Âm đàm, cấp độ của Đại hồn anh lúc này so với Âm Minh lúc trước còn cường hãn hơn nhiều. Dù sao Âm Minh lúc trước còn chưa triệt để dung hợp với Âm Đàm.
Thực lực của Đại hồn anh hiện tại đã vượt quá dự tính của Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du đoán, tu vi hiện tại của Đại hồn anh tuyệt đối trên Hậu Điền lão tổ của Thác Bạt Hoàng tộc kia. Phải biết rằng thực lực của Âm Minh so sánh với Hậu Điền lão tổ kia chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn.
Đại hồn anh cường hãn tới tình trạng như thế đối với Lục Thiếu Du mà nói chính là một chuyện mừng rỡ không thôi. Cho nên hiện tại Lục Thiếu Du cũng không muốn bạo lộ Đại hồn anh, hoàn toàn có thể coi như một con át chủ bài tới lúc cuối cùng mới dùng.
Bằng vào con át chủ bài như Đại hồn anh, nếu xét thực lực đám người tiến vào Thiên Trủng tuyệt đối có thể coi như tồn tại đỉnh tiêm. Vạn nhất đến lúc cuối cùng, vì Vô Tự Thiên Thư mà phải cướp đoạt với người khác. Một khi có động thủ thì Đại hồn anh sẽ là con át chủ bài mạnh nhất của hắn.
*****
Không bạo lộ Đại hồn anh, mà lúc này còn có một chuyện khiến cho Lục Thiếu Du mừng rỡ lần nữa là sau khi Đại hồn anh luyện hóa dung hợp linh hồn bổn nguyên của Âm Đàm, không ít trí nhớ tàn phá của Âm Đàm cũng bị Đại hồn anh đoạt được.
Bởi vì Âm Đàm bị Âm Minh luyện hóa hơn phân nửa, cho nên phần trí nhớ trong linh hồn này cũng không nhiều. Mà Âm Minh thì bị kim đao màu vàng thôn phệ, bổ ra một đao. Linh hồn trí nhớ của nàng ta Lục Thiếu Du cũng không chiếm được. Lục Thiếu Du phỏng đoán, không có Âm Minh tương đương với việc mất đi đại cơ duyên và không ít tin tức trong Thiên Trủng, đây cũng là lý do mà hắn không động vào Âm Minh.
Thế nhưng làm người nên có tâm tư đề phòng người khác, Lục Thiếu Du đi cùng với Âm Minh mà còn có mưu đồ khác là bởi vì trong đầu hắn có kim đao màu vàng.
Cho nên ở cùng một chỗ với Âm Minh, Lục Thiếu Du không có bất kỳ chút lo lắng nào, ít nhất hắn đã ở thế bất bại, lúc này hắn rất muốn tìm được một chút tin tức về Thiên Trủng và đại cơ duyên. Nếu không lúc trước Lục Thiếu Du cũng không dám đi cùng cường giả như Âm Minh kia.
Về sau Âm Minh bị diệt, mất đi khả năng biết không ít tin tức, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du đau lòng không thôi. Thế nhưng lúc này hắn đạt được không ít trí nhớ tàn phá của Âm Đàm, Lục Thiếu Du bỗng nhiên mừng rỡ trong lòng. Những trí nhớ tàn phiến này có tin tức về đại cơ duyên kia.
Trong đó thậm chí còn có chỗ hạ lạc của đại cơ duyên. Địa điểm nằm trong một quần sơn, về điểm này Âm Minh cũng không nói dối.
Theo Đại hồn anh biết được tin tức này, Lục Thiếu Du cũng không có nói cùng với mọi người. Chỉ nói là nhanh chóng đi về phía trước, hy vọng nhanh chóng đi qua nơi này, tiến về phía trước xem xét một chút.
Trên đường đi mọi người lần nữa gặp không ít hiểm cảnh. Mà vì đám người Lục Thiếu Du tụ tập lại cho nên đều vượt qua được nguy hiểm.
Đáng nhắc tới chính là nửa đường đi đám người Lục Thiếu Du lần nữa gặp phải Đế giả của Nhật Sát các và Khôn Dương đảo. Mà theo bọn họ nói, Khôn Dương đảo và Nhật Sát các đều có một Đế giả vẫn lạc trong hiểm cảnh Thiên Trủng.
Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể cảm thán, Đế giả trên đại lục chính là tồn tại đỉnh phong. Thế nhưng ở trong Thiên Trủng này lại tùy thời có thể vẫn lạc.
Mọi người tiếp tục di chuyển. Ước chừng vào ba ngày sau, rốt cuộc mọi người cũng xuất hiện ở biên giới sơn mạch này. Ngay biên giới sơn mạch, trước mặt bọn họ xuất hiện một quảng trường vô cùng lớn.
Quảng trường bao la, màu xám trắng, trong lúc mơ hồ truyền ra khí tức khiến cho linh hồn người ta rung động. Khí tức này tràn ngập trong thiên địa khiến cho cả phiến không gian có cảm giác vặn vẹo.
Trên quảng trường lúc này còn có một kiến trúc khổng lồ màu xanh sừng sững đứng đó. Giống như kết nối giữa trời và đất, sững sững đứng trên quảng trường.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là kiến trúc khổng lồ này tựa như một mộ địa cực lớn. Khí tức cường hãn lan tràn ra, khiến cho người ta từ xa nhìn lại có cảm giác hãi hùng, khiếp vía.
- Khí tức thật đáng sợ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào kiến trúc khổng lồ giống mộ địa, nhịn không được mà hít sâu một hơi. Trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Từ trong trí nhớ của Âm Đàm, Lục Thiếu Du biết rất rõ đây chính là vị trí của đại cơ duyên kia.
- Khí tức này rất khủng bố, sợ rằn hung hiểm trong này cũng không ít.
Nam thúc nhìn quảng trường nói.
Lục Thiếu Du gật đầu nói:
- Chư vị, quảng trường này hung hiểm vô cùng, mỗi một bước đều phải cẩn thận. Đế giả ngũ trọng lục trọng cũng có thể dễ dàng hồn phi phách tán. Tất cả không được hành động thiếu suy nghĩ mà đặt chân lên quảng trường.
- Đế giả ngũ trọng, lục trọng cũng bị hồn phi phách tán sao?
Mọi người nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy ánh mắt không nhịn được mà biến hóa. Đế giả ngũ trọng lục trọng cũng phải hồn phi phách tán, uy lực như vậy khủng bố bực nào. Đế giả ở đây đâu còn dám lộn xộn.
- Thiếu Du, sao ngươi lại biết được chuyện này?
Linh Hạo Đại Đế hiếu kỳ hỏi Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử chỉ ngẫu nhiên biết được một chút. Tóm lại tất cả mọi người nên cẩn thận.
Lục Thiếu Du cũng không nói quá rõ ràng.
- Ta có cảm giác bên trong vật giống như mộ địa kia có thứ gì đó. Và chúng ta phải xuyên qua quảng trường này mới có thể tiến vào.
Tử Yên nhìn chăm chú vào kiến trúc to lớn màu xanh kia một hồi, rồi mới lên tiếng.
- Cứ chờ một chút đã.
Lục Thiếu Du lắc đầu, từ trong trí nhớ không trọn vẹn của Âm Đàm, Lục Thiếu Du biết được quảng trường này hung hiêm vô cùng. Cho nên giờ phút này Lục Thiếu Du cũng không muốn làm chim đầu đàn đi vào nơi này.
Tất cả mọi người thân là Đế giả cho nên lúc này đều cảm nhận được rõ ràng khí tức trên quảng trường này mạnh bao nhiêu. Tăng thêm Lục Thiếu Du nhắc nhở cho nên cũng không ai dám thử trước.
Mà khi đám người Lục Thiếu Du đang nhìn vào quảng trường thì trên không trung đột nhiên xuất hiện chấn động. Lập tức có không ít thân ảnh như cầu vồng lập tức xuất hiện trên không trung. khí tức mênh mông lập tức lan tràn.
Mấy người này vừa mới xuất hiện lập tức nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du. Lúc này lưu quang thu liễm, mấy đạo thân ảnh vừa mới xuất hiện hiện lên rõ ràng trong mắt mọi người.
- Giới chủ Linh Vũ giới?
Khi nhìn thấy rõ mấy đạo thân ảnh này, đặc biệt là người đi đầu có khí tức âm hàn khủng bố kia, ánh mắt Lục Thiếu Du bỗng nhiên trầm xuống, chân khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển.
Ánh mắt quét qua, Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng nhìn thấy ba người quen khác. Đó chính là Huyết Kiếm Đại Đế và hai người Sinh Tử Diêm La. Mà sau lưng ba người này còn có bốn đạo thân ảnh khác. Khi tiến vào trong Thiên Trủng Lục Thiếu Du cũng đã nhìn thấy bốn người này. Bốn người này là tán tu, thực lực không được tốt lắm. Hai Đế giả nhất trọng, một Đế giả tam trọng, còn lại một người cũng không kém, thực lực sợ rằng không dưới Huyết Kiếm Đại Đế.
Ánh mắt khẽ đảo, Lục Thiếu Du suy đoán có lẽ mấy tán tu này đi cùng một chỗ với giới chủ Linh Vũ giới. Sợ rằng đã gia nhập Linh Vũ giới, hoặc là hợp tác với Linh Vũ giới.
Bằng vào thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại, cho dù Huyết Kiếm Đại Đế cùng hai người Sinh Tử DIêm La, tăng thêm bốn tán tu kia thì Lục Thiếu Du cũng không để vào trong mắt. Người Lục Thiếu Du coi trọng và phải cảnh giác cũng chỉ có một mình giới chủ Linh Vũ giới kia mà thôi.
Đối với giới chủ Linh Vũ giới này, trừ quan hệ của hắn và Lăng Thanh Tuyền, Du Thược ra, Lục Thiếu Du đã giao thủ qua với hắn hai lần. Thế nhưng sâu trong lòng, Lục Thiếu Du mơ hồ nhận ra giới chủ Linh Vũ giới này vẫn là một ẩn số. Trong số chúng cường giả người này là người mà Lục Thiếu Du không nhìn thấu được nhất.
Đám người Nam thúc, Thánh Thủ Linh Đế cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía giới chủ Linh Vũ giới. Mọi người đều biết thực lực của kẻ này mạnh mẽ ra sao.
← Ch. 2317 | Ch. 2319 → |