← Ch.2362 | Ch.2364 → |
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Lục Thiếu Du, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn có khí thế khiến cho người ta biến sắc. Trường bào màu tím tung bay, khí thế bễ nghễ thiên hạ trong lúc vô hình lan tràn.
- Ta sẽ đối tốt với hai nàng.
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu nói.
- Khặc khặc. Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi đang bàn giao hậu sự sao?
Trên không trung, âm thanh giống như tới từ cửu u địa ngục vang lên. Nam tử áo lam toàn thân tràn ngập khí tức âm hàn cùng với khí tức nóng bỏng lạnh lùng đảo qua tất cả Đế giả có mặt.
Tất cả Đế giả đối mặt với ánh mắt của người này lập tức cảm thấy linh hồn run rẩy, như bốc hỏa. Từ sâu trong linh hồn cảm thấy kiêng kỵ thật sâu. Mà tất cả mọi người đều đang suy đoán, đây rốt cuộc là Độc Cô Ngạo Vũ hay là một người hoàn toàn khác. Khí tức trên người nam tử này dường như so với vừa rồi còn cường hãn hơn không ít.
- Minh Viêm, không ngờ ta có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, thế nhưng cuối cùng lại thua trong tay ngươi. Ta bị ngươi chơi xỏ.
Độc Cô Ngạo Vũ đạp không đứng lơ lửng, ánh mắt nhìn về phía nam tử áo lam có chút chấn động. Đến lúc này hắn mới biết được từ khi hắn vừa mới bắt đầu đã bị Minh Viêm này lừa gạt.
- Khặc khặc. Chuyện này không nên trách ta, tất cả đều là do ngươi tự mình tìm lấy. Lúc đó không phải ngươi cũng lừa gạt ta sao? Nói là liên thủ thế nhưng ngươi lại thừa dịp ta suy yếu và chưa sẵn sàng, cưỡng ép dung hợp ta hay sao?
Nam tử áo lam nhìn Độc Cô Ngạo Vũ cười nhạt một tiếng, nụ cười này cực kỳ rung động lòng người, nhất cử nhất động đều giống như tự nhiên, cự kỳ yêu dị.
- Ngay từ đầu ngươi đã lợi dụng ta. Sao ta lại để cho ngơi lợi dụng cơ chứ? Cho nên chỉ có luyện hóa ngươi thì ta mới có thể yên tâm được.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn nam tử áo lam, ánh mắt chấn động, trầm giọng nói:
- Ta rất muốn biết ta thua ở điểm nào, rõ ràng ngươi đã bị ta dung hợp, luyện hóa linh hồn bổn nguyên, tại sao lại khôi phục lại được?
- Ta đã sớm biết nhân loại các ngươi xảo trá vô cùng, cho nên ta đã đề phòng từ trước. Ta lại cố ý để cho ngươi luyện hóa, dung hợp, thậm chí còn âm thầm giúp ngươi dung hợp.
Nam tử áo lam bị Độc Cô Ngạo Vũ gọi là Minh Viêm nhìn Độc Cô Ngạo Vũ, ánh mắt âm hàn khiến cho linh hồn người ta phát run chấn động, nói:
- Ngươi thất bại là bởi vì ngươi biết quá ít, bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh. Chuyện ta cho ngươi biết đều là thực. Đại cơ duyên trong Thiên Trủng cũng là thực, hội tụ chín bản Vô Tự Thiên Thư mới nhận được đại cơ duyên cũng là thực. Còn có chuyện dung hợp với Thái Cổ U Viêm Hỏa thì ta mới có thể khôi phục lại đỉnh phong cũng là thực. Chỉ là trong đó có một chuyện ta còn chưa nói rõ cho ngươi biết.
Nam tử áo lam khẽ cười cười, nhìn qua Độc Cô Ngạo Vũ, trong mắt có sự vui vẻ nhàn nhạt, nói:
- Lúc trước ta vừa mới trốn ra cho nên rơi vào tình trạng suy yếu cực độ. Ngươi lại hiểu rõ linh vật trời sinh chúng ta có tác dụng với ngươi như thế nào, cho nên ta biết trong lòng ngươi có tư tâm, sẽ không buông tha cho ta. Mà khi đó ta đã quá suy yếu, lại có người hạn chế ta, đồng thời ta cũng cần tìm Thái Cổ U Viêm Hỏa đang bị nhốt ở nơi nào. Ta bị người kia hạn chế, cho nên ta cũng không thể đi lại khắp nơi tìm kiếm, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế, cho ngươi luyện hóa, dung hợp. Vừa vặn có thể giúp ta hoàn thành một ít chuyện. Chuyện như thế tại sao ta lại không làm cơ chứ?
- Thế nhưng rõ ràng ta đã luyện hóa linh hồn bổn nguyên của ngươi, ngươi không có khả năng khôi phục lại được. Chẳng lẽ ngươi đã sớm bố trí thủ đoạn khác?
Ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ trầm xuống, nhìn Minh Viêm hỏi.
Độc Cô Ngạo Vũ biết rõ ràng mình đã luyện hóa linh hồn bổn nguyên của Minh Viêm, đây là chuyện không giả, bản thân hắn nhất định sẽ không nhận lầm. Linh hồn bổn nguyên của Minh Viêm đã bị luyện hóa, Minh Viêm cũng tuyệt không có khả năng phục sinh. Thế nhưng lúc này sự thật lại ở ngay trước mắt hắn.
- Đương nhiên, ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ngươi lúc ấy bằng vào ngươi có thể luyện hóa được ta hay sao? Quá nực cười, lúc trước ngươi vừa mới đột phá Linh Đế nhất trọng mà thôi. Coi như ta suy yếu vô cùng thì vẫn có lực tự bảo vệ mình. Ngay từ đầu chúng ta đã nói, ta mượn linh hồn thể của ngươi để khôi phục. Thế nhưng ta đã đoán ngươi gian trá giảo hoạt, nhất định sẽ thừa dịp ta suy yếu mà luyện hóa, dung hợp ta, cho nên ta cố ý bố trí một thủ đoạn, cho ngươi cố ý luyện hóa linh hồn bổn nguyên rồi dung hợp ta. Bằng không coi như ngươi có biết rõ biện pháp luyện hóa dung hợp ta, bằng vào bổn sự của ngươi, coi như là mười linh hồn phân thân của ngươi cũng không luyện hóa được linh hồn bổn nguyên của ta. Linh hồn phân thân của ngươi đã sớm tan thành mây khói trong thế giới của ta rồi. Bởi vậy ta còn âm thầm giúp ngươi luyện hóa linh hồn bổn nguyên của ta, là bởi vì chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Minh Viêm ngừng một lát, nhìn Độc Cô Ngạo Vũ tiếp tục nói:
- Ta không có nói cho ngươi biết là bởi vì thủ đoạn mà ta bố trí, chỉ cần ngươi thôn phệ Thái Cổ U Viêm Hỏa là có thể khiến cho thủ đoạn mà ta bố trí có tác dụng. Một đạo linh hồn bổn nguyên che dấu của ta có thể lập tức thức tỉnh, để cho ta có thể thức tỉnh lại linh hồn bổn nguyên đã bị ngươi luyện hóa. Một lần nữa đoạt lại thân thể của ta. Ngươi vẫn cho rằng triệt để luyện hóa dung hợp ta, thế nhưng lại thật không ngờ ta còn cất dấu một đạo linh hồn bổn nguyên. Cho nên linh hồn bổn nguyên mà ngươi luyện hóa, dung hợp chỉ là bề ngoài mà thôi. Ngươi đã biết chuyện kia vậy thì sẽ nghĩ cách đoạt được Thái Cổ U Viêm Hỏa, chỉ cần Thái Cổ U Viêm Hỏa trở về thì chính là lúc ta trọng sinh.
Nam tử áo lam nói xong, khí tức âm hàn ngày càng khiến cho trong lòng mọi người rung động. Tất cả mọi chuyện đều do hắn sắp xếp, sắp xếp kín kẽ không chê vào đâu được. Nhân loại này tính toán sâu đến đâu làm sao có thể vượt mặt tồn tại từ thời viễn cổ như hắn? Lúc trước lão tổ của thập đại Hoàng tộc cũng không thể làm gì được hắn. Một hậu nhân làm sao có thể tính toán được hắn.
- Không ngờ ta tính toán nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn bị ngươi tính toán.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Minh viêm, dứt lời khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, khuôn mặt tái nhợt run lên, trong miệng lần nữa có máu tươi phun ra.
- Phụ thân.
Nhìn thấy phụ thân lần nữa phun ra máu tươi, Độc Cô Cảnh Văn run lên, trong lòng lo lắng, bất kể như thế nào người trước mắt vẫn là phụ thân nàng. Coi như phụ thân nàng tính toán người trong thiên hạ, cho dù có phụ cả thiên hạ thì trước mắt nàng phụ thân vẫn là người luôn sủng ái nàng, một người phụ thân tốt.
- Con gái của ta, ta không sao, không cần lo lắng cho ta.
Độc Cô Ngạo Vũ quay đầu lại nhìn Độc Cô Cảnh Văn nói:
- Ta để cho đám người Hổ Khiếu bắt con, con không trách ta chứ?
*****
- Con biết phụ thân bắt con và Vô Song tỷ mục đích là để cho Thiếu Du đồng ý giao ra ngọc giản cho người mà thôi. Bởi vì người biết rõ nhược điểm của Thiếu Du, biết rõ chàng quan tâm tới tất cả mọi người bên cạnh. Mà cuối cùng người cũng không thực sự ra tay với chúng con.
Độc Cô Cảnh Văn nhìn Độc Cô Ngạo Vũ, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, ngẩng đầu nói.
- Đúng vậy, ta làm sao có thể ra tay với con gái của mình được chứ. Quan tâm tới tất cả mọi người bên cạnh chính là nhược điểm trí mạng của Thiếu Du, thế nhưng cũng là ưu điểm. Lúc đầu sở dĩ ta có thể vừa ý nó kỳ thật không phải vì thiên phú của nó. Trong mắt ta, chỉ cần nó có thể quan tâm con, so với thiên phú mà nói, còn quan trọng hơn rất nhiều.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Độc Cô Cảnh Văn rồi mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:
- Thiếu Du, ta năm lần bảy lượt muốn ngươi giao ra vật trong tay, mặc dù hơn phân nửa là tự ý muốn đoạt lấy cơ duyên cho bản thân mình, thế nhưng ít nhất có lúc ta nghĩ muốn đạt được cơ duyên cũng vạn lần chết một lần sống, nếu như ngươi đi đoạt đại cơ duyên, vạn nhất ngươi chết, ngươi có nghĩ tới Cảnh Văn hay không? Có nghĩ tới Thanh Tuyền hay không? Lục Trực và Du Thược sau này phải làm sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo, trong đôi mắt hiện lên quang mang màu vàng như ẩn như hiện, Âm DƯơng Linh Vũ Quyết trong cơ thể vận chuyển, đang nhanh chóng khôi phục chân khí và linh lực tiêu hao trong cơ thể. Chuyện ngày hôm nay quả thực quá mức phức tạp.
- Ta muốn đạt được đại cơ duyên, không để cho ngươi đi vào cũng là không muốn Cảnh Văn và Thanh Tuyền sau này phải lẻ loi hiu quạnh, tuế nguyệt rất dài, chuyện này đáng sợ như thế nào có lẽ ngươi cũng hiểu. Lục Trực và Du Thược nếu như không có phụ thân bên người cũng không tốt một chút nào. Mà nếu như ta đi vào, cho dù ta chết, có ngươi chiếu cố bọn nó ta cũng rất yên tâm. Nếu như ta có thể đạt được đại cơ duyên, về sau tự nhiên cũng không thiếu chỗ tốt của ngươi. Trong lòng ta cũng thật tâm coi ngươi như nửa con trai vậy.
Nhìn Lục Thiếu Du, Độc Cô Ngạo Vũ nói.
Lục Thiếu Du nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhìn đạo thân ảnh mặc trường bào màu tím trước mặt, nhìn đạo thân ảnh lúc này vẫn tràn ngập khí thế bễ nghễ thiên hạ, trong lòng hắn có chút cảm xúc.
- Nhạc phụ, dường như bây giờ còn chưa phải lúc chúng ta nói tới những chuyện này.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cũng không dừng lại trên người Độc Cô Ngạo Vũ quá lâu mà ánh mắt chủ yếu nhìn vào đạo thân ảnh áo lam kia. Đó là Minh Viêm, người này giống U Minh như đúc, chính là Thái Cổ Minh Viêm Hỏa.
Lúc này khí tức trên người Minh Viêm này Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được rõ ràng, so với linh hồn phân thân của vị nhạc phụ Độc Cô Ngạo Vũ của hắn còn mạnh hơn nhiều, hơn nữa dường như còn đang tiếp tục tăng cường.
- Khí tức trên người Thái Cổ Minh Viêm Hỏa này càng ngày càng mạnh, đã tới Đế giả cửu trọng, sợ rằng ngay cả ta cũng khó đối phó.
Ánh mắt Chí Thánh Đại Đế ngưng trọng, mái tóc bạc tung bay, thân hình hùng vĩ cao ngất, tăng thêm khuôn mặt hiền lành kia khiến cho người ta vừa nhìn qua lập tức cảm giác được đây là một thế ngoại cao nhân. Cùng với người tính tình nóng nảy quả thực khó có thể nhận ra đây vốn là cùng một người.
- Hiện tại hắn dung hợp Thái Cổ U Viêm Hỏa, sợ rằng thực lực lại một lần nữa tăng cường.
Độc Cô Ngạo Vũ nhíu mày.
- Khặc khặc, chúc mừng các ngươi đã đoán đúng. Ta và Thái Cổ U Viêm Hỏa vốn là một thể, tuy hai mà một, hiện tại hắn ở trên người của ta đương nhiên ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục. Sau khi chúng ta hoàn toàn dung hợp, dùng thiên phú Thái Cổ U Minh Viêm nguyên vẹn của ta, muốn khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh cũng không còn xa.
Nam tử áo lam gọi là Minh Viêm cười lạnh nói.
- Nhân loại nhà ngươi ta đã thấy, ngươi bị vây ở nơi này, ta đã từng tận mắt nhìn thấy ngươi đạt được không ít chỗ tốt ở trong này.
Minh Viêm lập tức nhìn qua Chí Thánh Đại Đế, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía ngọn núi cực lớn dưới hư không mênh mông.
- Tại sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi cũng ở bên trong này hay sao?
Lúc này tới phiên Chí Thánh Đại Đế kinh ngạc, trong đôi mắt như trăng sáng tràn ngập vẻ kinh ngạc nhìn về phía Minh Viêm.
- Đương nhiên, chỉ là ta biết rõ sự tồn tại của ngươi mà ngươi lại không biết sự tồn tại của ta. Tuy rằng ngươi bị nhốt, mà ta cũng bị vây khốn, thế nhưng cuối cùng ta có thể chạy thoát mà ngươi chỉ có thể tiếp tục bị nhốt ở bên trong. Tuy rằng ở trong này thực lực của ngươi tiến bộ cực lớn. Thế nhưng cho dù ngươi tu luyện mười vạn năm nữa không thoát khỏi chỗ này. Mà chỉ có ta mới có thể trốn ra được.
Minh Viêm khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi cũng bị vây khốn ở nơi này?
Chí Thánh Đại Đế càng nghi ngờ hỏi.
- Không tốt, hắn đang kéo dài thời gian, hắn đang càng ngày càng mạnh, chờ đến khi hắn mạnh nhất sợ rằng tất cả chúng ta không có ai đối phó được với hắn.
Chí Thánh Đại Đế nghi hoặc một lát rồi hai mắt lập tức sáng ngời, dường như phát hiện ra điều gì đó cho nên biến sắc, miệng hét lớn một tiếng.
- Không xong.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức run lên.
- Khặc khặc, đã không kịp rồi. Hiện tại cho dù là ai trong các ngươi cũng không có cách nào ngăn cản được ta. Đợi một khi ta thu được đại cơ duyên, ta sẽ trở lại đối phó với các ngươi. Còn ngươi nữa, Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi dám dung hợp ta. Mặc dù là ta nguyện ý, thế nhưng cũng không được. Chờ sau khi ta đi ra, người thứ nhất ta muốn tiêu diệt chính là ngươi.
Minh Viêm lạnh lùng cười một tiếng, thân ảnh đột nhiên run lên, trường bào màu lam run run, toàn thân có khí tức âm hàn lan tràn ra trên không trung.
- Thực lực ngươi tăng lên thì như thế nào? Tuy rằng không diệt được ngươi nhưng ta vẫn có thể vây khốn ngươi.
Mái tóc bạc của Chí Thánh Đại Đế run lên, chân bước ra một bước. chấn động giống như thời không thác loạn mênh mông cuồn cuộn lập tức lan tràn ra.
- Vô dụng, nếu như là mười lão tổ của các tộc ở thời viễn cổ thì có lẽ còn có thể ngăn cản được ta. Thế nhưng lại không có ai có năng lực đánh chết ta. Trên đại lục này ta chính là bất diệt. Bọn họ có liên thủ cũng không có cách nào đánh chết ta. Giống như là ta cũng không có cách nào đánh chết bọn họ vậy. Tuy rằng hiện tại ta còn chưa khôi phục tới đỉnh phong, thế nhưng chỉ bằng vào các ngươi hiện tại căn bản không thể chống lại được ta. Về phần vây khốn ta, nực cười. Ngay cả chỗ kia cũng không trói buộc được ta, để cho ta chạy ra thì còn có ai có thể vây khốn được ta nữa.
Minh Viêm cười lạnh một tiếng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, khí tức âm hàn quanh thân vô thanh vô tức tràn ngập không gian, coi như là Chí Thánh Đại Đế thì lúc này hắn cũng không quá lo lắng, giống như đã tính trước rồi vậy.
← Ch. 2362 | Ch. 2364 → |