Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0255

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0255: Đêm tối tính kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ngươi thua.

Lục Thiếu Du thu hồi lợi trảo, khôi phục dáng vẻ thường này của mình, dường như mọi chuyện vừa rồi xảy ra đối với hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du dừng tay, Bạch Mi trưởng lão mới khẽ thở ra một hơi. Mà lúc này Đoạn trưởng lão kia vẫn chưa bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút kinh hãi lẩm bẩm nói:

- Không ngờ là Vũ giả tam hệ.

- Thổ, Phong, Hỏa, Lục Thiếu Du là Vũ giả tam hệ.

- Trời, lại một Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông có Vũ giả tam hệ thứ hai a.

Đệ tử phía dưới lúc này cũng không nhịn được mà xôn xao, đặc biệt có không ít nữ đệ tử phía trước tức thì thét lên, mị nhãn không ngừng ném ra, hận không thể xông lên ôm chặt lấy hắn.

Cho dù là kẻ có thực lực thấp nhất cũng có thể thấy rõ ràng, tuy rằng tổng cộng xuất thủ bốn chiêu, thế nhưng ba chiêu trước đều do Hoàng Thành Lễ xuất thủ, thậm chí là sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, thế nhưng ngay cả chéo áo của Lục Thiếu Du cũng không thể động tới.

Mà Lục Thiếu Du chỉ dùng một chiêu có thể đơn giản đánh bại Hoàng Thành Lễ. Nếu như sinh tử quyết chiến thì Lục Thiếu Du chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể quyết định tính mạng của Hoàng Thành Lễ. Loại thực lực này quá mạnh mẽ đi. Bài danh thứ tám mươi tám trên Hổ Bảng cũng không chịu nổi một chiêu của hắn.

- Vũ Sư cửu trọng, một năm rưỡi trước mới là Võ sĩ tứ trọng, tốc độ tu luyện không ngờ lại kinh người như vậy. Trên người hắn rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?

Trong đám người, vẻ mặt Thúy Ngọc cũng kinh hãi không ngớt.

Nếu như lúc này Lục Thiếu Du biết Thúy Ngọc không ngờ lại có thể nhìn thấu tu vi của mình, bảo đảm sẽ vô cùng kinh ngạc. Để không làm lộ tu vi Vũ Sư cửu trọng, vừa rồi xuất thủ hắn vẫn áp chế khi tức, bằng vào sự thần kỳ của Âm Dương linh Vũ quyết, cho dù có Vũ Tướng ở đây cũng vô pháp nhìn thấu tu vi của hắn. Thế nhưng không ngờ Thúy Ngọc này lại có thể nhìn thấu.

Hoàng Thành Lễ mở mắt, lúc này có vẻ vô cùng uể oải, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn Lục Thiếu Du lúc này không có chút không phục nào. Đối phương là Vũ giả tam hệ, hắn căn bản không phải là đối thủ của người ta. Thua, là chuyện rất bình thường, không phải bản thân hắn yếu mà đối phương quá mạnh mẽ.

- Quá mạnh.

Phía sau Bạch Mi trưởng lão, hai chấp sự kia kinh hãi thốt lên. Lúc này bọn họ mới triệt đệ tin tưởng, mười mấy người Chu Bảo Điền đều do một mình Lục Thiếu Du đánh bại.

- Lục Thiếu Du thắng.

Nửa ngày sau, Đoạn trưởng lão mới lớn tiếng tuyên bố.

- Thiếu Du huynh đệ, quá cường hãn a. Không ngờ lại là Vũ giả tam hệ.

- Đình viện số tám mươi sáu chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện một nhân vật cường hãn rồi.

Bốn người Bành Truyện Hùng, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh đi về phía Lục Thiếu Du, kinh ngạc qua đi, bốn người hiện tại đều mừng rỡ không ngớt.

- Có nên gặp mặt hắn hay không, không biết hắn có còn nhớ ta không?

Nhìn Lục Thiếu Du trong vòng vây của mấy người kia, Thúy Ngọc có chút do dự tự hỏi mình.

- Thúy Ngọc.

Trên đài, trong nháy mắt Lục Thiếu Du cũng phát hiện thân ảnh Thúy Ngọc.

- Thúy Ngọc, ngươi tới đây.

Ngay khi Thúy Ngọc còn đang do dự thì thân ảnh Lục Thiếu Du cũng đã tới trước mặt nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn Thúy Ngọc.

- Thiếu Du, Vô Song tỷ và tiểu thư nhà ta không ra được cho nên phái ta tới xem có phải thực sự ngươi đã trở về hay không.

Nhìn thân ảnh xuất hiện trước mặt này Thúy Ngọc lại có chút hoảng hốt.

- Không có việc gì, nhìn thấy ngươi quả thực trong lòng ta cũng có chút vui vẻ. Ta đã cho rằng sẽ không gặp lại được các ngươi, không nghĩ tới lại không chết, ta lại trở về a.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

- Một năm qua ngươi thế nào?

Nhìn vào Lục Thiếu Du, Thúy Ngọc dường như không biết nói như thế nào, một lát sau nàng mới nói một câu như vậy.

- Cũng không tệ lắm, còn các ngươi?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Chúng ta cũng khỏe, còn có Vô Song tỷ, nàng rất nhớ ngươi, ngày hôm qua sau khi nghe nói ngươi đã trở lại nàng rất vui vẻ đấy.

Thúy Ngọc nói.

- Giúp ta nói cho Vô Song tỷ một câu, ta cũng nhớ nàng, ta sẽ nghĩ biện pháp đi gặp nàng.

Lục Thiếu Du nói một hơi, nghĩ tới nàng, sau khi cho rằng bản thân mình đã chết, phỏng chừng nàng khóc lóc rất thảm thiết a.

- Vậy ngươi có nên núi thăm ta không?

Thúy Ngọc hỏi xong khuôn mặt tức thì đỏ lên, xoay người vội vàng rời đi.

- Thiếu Du, ta đi trước, ta đi nói cho Vô Song tỷ ngươi đã trở về.

- Tại sao ta lại như vậy, lẽ nào ta lại như vậy? Chúng ta chưa từng nói chuyện gì a...

Thúy Ngọc xoay người, miệng thì thào nói vài tiếng, khuôn mặt đỏ ửng từ mặt tới cổ.

- Nếu như lên được núi nhất định ta sẽ đi tìm ngươi.

Lục Thiếu Du cũng sửng sốt, phản ứng của Thúy Ngọc này cũng quá lớn đi a.

- Hắn nói sẽ đi thăm ta sao? Thật sao?

Quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt Thúy Ngọc hiện lên chút phức tạp.

- Thiếu Du huynh đệ, đây hình như là nha hoàn của của sư tỷ Độc Cô Băng Lan a, không ngờ ngươi lại biết nàng.

Bốn người Nhạc Bất Quần từ phía sau Lục Thiếu Du đi tới, nhìn vào Thúy Ngọc khẽ hỏi.

- Trước đây từng biết.

Lục Thiếu Du nói.

Một lát sau, trên Diễn Vũ Trường, vị trí thứ tám mươi tám đã thay thế bằng tên của Lục Thiếu Du khiến cho không ít đệ tử rầu rĩ.

Trong đình viện số tám mươi sáu lúc này cũng chỉ còn một mình Lục Thiếu Du. Bốn người Nhạc Bất Quần sau khi từ Diễn Vũ trường trở về đều phải chuẩn bị đi làm tạp vật mỗi ngày của mình. Làm một đệ tử bình thường mỗi ngày đều phải làm tạp vụ, tuần tra, quét rác, đây đều là việc phải làm thường này.

Trong núi Vân Dương, có một ngọn núi chọc trời đột ngột xuất hiện giữa đám mây, đỉnh núi này bằng phẳng rộng rãi, bốn phía thẳng đứng, chung quanh có không ít cung điện.

Trong một cung điện to lớn, trong đại điện có mấy thân ảnh đang ngồi đó.

- Tam hộ pháp, ngày hôm qua Bạch Mi báo lại, đệ tử Lục gia Lục Thiếu Du rớt xuống vách núi vạn trước một năm trước, Vũ giả tam hệ rốt cuộc chưa chết, hôm qua đã về tới Vân Dương Tông. Bạch Mi nói, Lục Thiếu Du là Vũ giả tam hệ, không biết có thể trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền hay không?

Trong đại điện, một lão giả dường như là hộ pháp của Vân Dương Tông nói với một hán tử mặc áo bào màu đen.

- Vũ giả tam hệ sao? Loại thiên phú này ngoài tiểu thư ra đây là người thứ hai.

- Thông tri cho chư vị trưởng lão thương nghị, Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông ta sẽ tận lực bồi dưỡng, nếu đạt được thực lực như tiểu thư mà nói, lần đại hội tam tông tứ môn lần sau, Vân Dương Tông ta sẽ càng thêm nắm chắc.

Nói xong, mấy hộ pháp bên cạnh nhất thời đứng lên.

- Chư vị, truyện này Triệu trưởng lão tối qua đã biết, phân phó chúng ta không cần phải xen vào. Tuy rằng thiên phú tam hệ vô cùng tốt, thế nhưng một năm sau mới là thời gian tuyển chọn đệ tử thân truyền, Vân Dương Tông chúng ta cũng không thể làm ra ngoại lệ. Vì vậy, tất cả đều dựa theo quy củ của Vân Dương Tông ta mà làm việc.

*****

Hán tử mặc áo bào đen nói với mọi người.

- Tam hộ pháp, Lục Thiếu Du kia là Vũ giả tam hệ đấy. Chúng ta có nên bẩm báo trưởng lão khác hoặc là Tông chủ không? Vũ giả tam hệ, loại thiên phú bực này chúng ta cần phải trọng điểm bồi dưỡng chứ.

Một hộ pháp do dự một chút rồi nói.

- Thu hộ pháp, đây là ý tứ của Triệu trưởng lão, lẽ nào ngươi muốn vi phạm ý tứ của người?

Hán tử mặc áo đen nhìn về phía hộ pháp vừa nói.

- Không dám, vậy tất cả đều dựa theo quy củ vậy.

Vẻ mặt hộ pháp kia tức thì biến đổi, dường như có chút kiêng kị với Triệu trưởng lão kia.

Trong quần sơn Vân Dương Tông, dưới ánh chiều tà khiến cho quần sơn được phủ một ánh sáng mờ ảo.

Trên một tòa đình viện tinh xảo trên một ngọn núi truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.

- Thúy Ngọc, lời ngươi nói có thật không? Thiếu Du thực sự đang ở Vân Dương Tông? Hắn thực sự còn sống sao?

Trong đình viện, Lục Vô Song luôn luôn thanh nhã, cao quý lúc này đã không còn giữ được hình tượng thường này của mình mà sốt ruột hỏi Thúy Ngọc.

- Vô Song tỷ. Ta đã nói qua hai lần rồi a. Hắn thực sự còn sống, ta đã nhìn thấy hắn, hắn nhờ ta nói với ngươi, hắn rất nhớ ngươi a.

Thúy Ngọc cười nói với Lục Vô Song.

- Hắn rất nhớ ta sao?

Khuôn mặt Lục Vô Song tức thì đỏ ửng, lập tức nói:

- Thúy Ngọc, vậy hiện tại hắn thế nào, béo hay gầy, đã hơn một năm rồi, sao giờ này hắn mới trở về.

- Hắn thay đổi cũng không nhỏ, cũng gầy đi không ít. Về phần một năm qua ta không rõ. Được rồi, hôm nay hắn còn làm một chuyện tình náo nhiệt a.

Thúy Ngọc nói.

- Không phải là hắn gặp phiền phức đó chứ?

Tức thì Lục Vô Song có chút lo lắng đứng ngồi không yên.

- Không phải, Thiếu Du hôm nay khiêu chiến Hoàng Thất Lễ bài danh tám mươi tám trên Hổ Bảng kia rồi dùng một chiêu đánh bại tên đó. Hiện tại ở dưới chân núi có không ít đệ tử đang bàn luận về hắn. Ngay cả đệ tử lâu năm phỏng chừng cũng đang bắt đầu chú ý tới hắn.

Thúy Ngọc nói.

- Một chiêu đánh bại Hoàng Thành Lễ kia sao? Thực lực Thiếu Du không ngờ lại mạnh tới mức này.

Lục Vô Song có chút kinh ngạc nói.

- Thực lực của Thiếu Du không ngờ lại tiến bộ nhanh tới như vậy.

Độc Cô Băng Lan ở bên cạnh lúc này cũng có chút kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin.

Thúy Ngọc nói.

Buổi chiều, trong đình viện số tám lẻ sáu, đám người Nhạc Bất Quần kéo thân thể có chút uể ỏa về tới đình viện, làm tạp vụ là một chuyện cần tiêu hao thể lực rất lớn.

Trở lại đình viện, bốn người kêu khổ liên tục, chỉ có thể ước ao giống như Lục Thiếu Du không phải làm tạp vật.

Nghe bốn người kêu khổ, Lục Thiếu Du chỉ biết cười cười. Tới Vân Dương Tông rồi, cũng không biết khi nào Vũ trưởng lão mới trở về. Nếu như hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền sớm một chút là có thể lên núi gặp Lục Vô Song, có có thể nhanh chóng đi tìm vũ kỹ thân pháp và Vạn niên xích đồng.

Ban đêm, năm người hàn huyên một lúc rồi đều trở về phòng mình tu luyện. Trong phòng Lục Thiếu Du Tiểu Long và Huyết Tích Dịch bay ra. Về phần Thiên Sí Tuyết Sư, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo thì Lục Thiếu Du sẽ không để cho bọn nó đi ra. Bọn nó còn chưa thể thu nhỏ lại thân thể, căn phòng này không thể chứa được thân thể to lớn của bọn chúng.

Khoanh chân ngồi xuống móc ra Linh Ngọc sàng, Lục Thiếu Du bắt đầu chậm rãi tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Lục Thiếu Du cũng dự tính luyện chế mấy khỏa Địa Linh đan.

Địa linh đan, đan dược tam phẩm cao giai, đối với việc tăng thêm linh lực có trợ giúp không ít.

Tuy rằng các bậc tiền bối của Phi Linh Môn để lại không ít đan dược, thế nhưng đan dược có thể trợ giúp tăng cường linh lực lại có rất ít. Linh hồn thần dịch cũng đã dùng hết, vì vậy Lục Thiếu Du mới chuẩn bị dùng một ít đan dược đột phá linh lực. Chờ linh lực đột phá đến Linh Sư cửu trọng thì hắn mới có thể bắt đầu chuẩn bị đột phá Vũ Phách và Linh Phách. Đây chính là bình cảnh lớn của Vũ giả và Linh giả, đến lúc đó phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Một lát sau, quanh thân Lục Thiếu Du được bao phủ bởi một vòng quang mang nhàn nhạt, chìm đắm trong tu luyện.

Trong đêm đen, lúc này trong một đình viện trên một ngọn núi khổng lồ đang đèn đuốc sáng trưng, có ba thân ảnh đang tụ tập trong một gian phòng.

Trong ba người này nếu Lục Thiếu Du ở đây nhất định có thể nhận ra một người trong đó. Người này mặc hao phục tuổi chừng mười bảy mười tám, chính là Lục Thiếu Hổ.

Hai người còn lại, một người tuổi chừng hai ba hai tư, mặc áo bào màu trắng, trong mắt mang theo chút âm lãnh, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm.

Người cuối cùng, mặc áo bào màu đen, chính là tam hộ pháp trong Vân Dương Tông.

- Vân Sinh, sự tình thế nào rồi?

Trong nội đường lúc này có thanh âm truyền tới, có chút tang thương, hẳn là một lão giả đã có tuổi.

- Sư phụ, ta đã áp chế xuống rồi. Chỉ cần không ai cố ý đi nói, những trưởng lão khác tạm thời sẽ không biết Lục Thiếu Du đã về tới tông.

Tam hộ pháp thấp giọng nói.

- Tốt, gần đây ngươi phải chú ý một chút. Tận lực đừng để người khác biết Lục Thiếu Du đã về tới Vân Dương Tông, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui đi.

Thanh âm kia lại vang lên.

- Ta hiểu, sư phụ.

Tam hộ pháp nói.

- Gia gia, Lục Thiếu Du này không ngờ rớt xuống vực sâu lại không chết, thực là mạng lớn. Vũ giả tam hệ, sợ rằng trưởng lão khác sẽ lập tức thu làm môn hạ, đến lúc đó hắn trở thành đệ tử thân truyền thì rất khó đối phó. Chúng ta có nên động thủ ngay hay không? Tránh cho đêm dài lắm mộng.

Tam hộ pháp đi rồi, thanh niên mặc hoa phục màu trắng kia khẽ nói.

- Kình Thiên, chuyện này ngươi an bài người đi làm đi. Nhớ kỹ không được đích thân động thủ, giết người khác thì không sao, thế nhưng nếu giết một Vũ giả tam hệ, đến lúc đó những trưởng lão khác sẽ truy cứu. Ngươi phái người khác đi là được, không được để lộ ra vết tích gì. Bảo vật Lục gia nhất định phải rơi vào tay Thiếu Hổ.

Thanh âm tang thương trong nội đường tiếp tục vang lên.

- Ngoại công, rốt cuộc Lục gia có bảo vật gì? Sao con lại không biết.

Lục Thiếu Hổ không nhịn được mà hỏi.

- Thiếu Hổ, đương nhiên ngươi không biết được, chuyện này biết cũng không có mấy người. Bảo vật kia không phải là vật phàm, khi nào tới lúc ta sẽ nói cho các ngươi. Được rồi, các ngươi lui đi, ta phải bế quan. Không có chuyện gì đừng tới quấy rầy ra. Chuyện tình Lục Thiếu Du các ngươi phải phối hợp với Vân Sinh, đừng lộ ra dấu vết nào.

Thanh âm từ nội đường truyền tới sau đó lập tức im bặt, hai người Lục Thiếu Hổ lập tức rời đi.

- Biểu ca, tiểu tử Lục Thiếu Du này nhất định phải chết. Ngươi tính làm gì bây giờ?

Bên ngoài điện, trong mắt Lục Thiếu Hổ có chút lạnh lùng nói.

- Lục Thiếu Du hiện tại còn ở trong đình viện dành cho đệ tử bình thường, tìm người tạo một chút sự tình ngoài ý muốn không khó. Ta đi tìm vài người là được. khặc khặc.

Thanh niên mặc hoa phục kia nở nụ cười âm tàn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)