← Ch.2647 | Ch.2649 → |
Phương Chí Thành cũng nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, lạnh nhạt nói:
- Bởi vì ngươi tâm ngoan thủ lạt cho nên bao nhiêu gia đình sẽ bị ngươi phá thành mảnh nhỏ, bao nhiêu người cũng mất đi thân nhân.
- Lão thất phu, bớt miệng lưỡi đi, ngay cả đồ đệ cũng giết, chẳng lẽ không tâm ngoan thủ lạt sao? Ngươi phái người đi truy sát ta, không tâm ngoan thủ lạt sao? Ta chạy tới Thị Hoang thế giới, ngươi vẫn cùng với Thiên Thủy môn phái người tiến vào trong đó muốn lấy mạng ta, chẳng lẽ không tâm ngoan thủ lạt sao?
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Chí Thành, thanh âm Lục Thiếu Du ngày càng lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Ta khiến cho máu chảy thành sông, thây ngay khắp đồng. Lúc trước, lúc truy sát ta Thải Hồng cốc có vô số người đuổi theo ta không dứt. Một khi tham dự, thân là người Thải Hồng cốc, có chết cũng không oan. Thân là tu luyện giả, sẽ có lúc tính mạng không nằm tỏng tay mình. Người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi phạm ta, ta trả lại gấp trăm lần. Ta chưa từng chủ động trêu chọc vào kẻ khác, bất quá diệt Thải Hồng cốc, thiên địa bất dung, Lục Thiếu Du ta cũng không dung tha cho Thải Hồng cốc.
Ánh mắt Phương Chí Thành run rẩy, dưới ánh mặt lạnh lẽo như trong hầm băng của Lục Thiếu Du, tự dưng hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, âm thầm hít sâu một hơi rồi nói:
- Mặc cho ngươi nói như thế nào, ngươi cũng không thể phủ nhận được bản tính tâm ngoan thủ lạt của ngươi. Ta thật hối hận lúc trước không thay trời hành đạo, đánh chết nghịch đồ như ngươi. Nếu như lúc trước ta toàn lực ra tay, hôm nay tại sao lại có cảnh như vậy.
- Ha ha ha ha....
Một tiếng cười to truyền ra, trong tiếng cười xen lẫn hàn ý vô cùng. Một cỗ sát ý vô hình khuếch tán, dưới sát khí này, cả không khí trong quảng trường giống như cứng lạnh, nụ cười vừa tắt, Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:
- Hay cho lão thất phu, ngươi muốn giết ta là thay trời hành đạo, ta muốn giết ngươi lại là tâm ngoan thủ lạt. Thật không ngờ a. Ta tâm ngoan thủ lạt thì thế nào? Thải Hồng cốc đã bị diệt, tất cả những kẻ còn lại ngày hôm nay cũng trốn không thoát.
- Lục Thiếu Du, nói cho cùng đây cũng là chuyện của hai người chúng ta, vẫn nên do hai người chúng ta giải quyết thì tốt hơn. Lần này nên chính thức giải quyết, không biết những năm nay thực lực của nghịch đồ nhà ngươi đã tới cấp độ nào rồi.
Phương Chí Thành dứt lời, thân thể nhìn qua có chút già nua đột nhiên cao ngất, một cỗ nguyên lực mênh mông trào ra, vạt áo tung bay. Phương Chí Thành nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Lục Thiếu Du, đến đây đi, nếu như muốn giải quyết chuyện này ta sẽ chiến với ngươi một trận.
Nghe vậy Lục Thiếu Du nhìn Phương Chí Thành trên đài, chậm rãi tiến lên hai bước nói:
- Cũng tốt, cũng nên giải quyết mọi chuyện, ta chiến với ngươi một trận.
Dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, chậm rãi đi về phía trước, mỗi khi bước một bước, hàn ý lạnh thấu xương từ trong hư không chung quanh thẩm thấu ra. Hàn khí bằng mắt thường không thể thấy được giống như không khí lan tràn ra bốn phía. Lục Thiếu Du nở nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Chỉ là lão thất phu nhà ngươi lại không đủ tư cách chiến một trận với ta, chỉ có thể nói, ta tự tay giải quyết lão thất phu nhà ngươi.
- Lục Thiếu Du, nói gì ta cũng là sư phụ của ngươi. Ta muốn nhìn xem trong hai mươi năm này rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bổn sự.
Sắc mặt Phương Chí Thành trầm uống, nguyên lực trong người tuôn ra. Không gian chung quanh chấn động kich liệt, bàn chân đạp mạnh mặt đất. Mặt đất tức thì bị dẫm nát, trong nháy mắt này, thân thể của hắn đã giống như mũi tên, nhanh như thiểm điện bắn về phía Lục Thiếu Du.
Thân thể phóng về phía trước, nguyên lực điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay, cả phiến không gian chung quanh lắc lư không ngớt. Chỉ trong nháy mắt hắn lao thẳng tới trước mặt Lục Thiếu Du, ánh mắt ngưng trọng, một cỗ khí tức lạnh lẽo mang theo không gian chấn động bao phủ Lục Thiếu Du.
- Sư phụ, nếu như ngươi có lòng làm sư phụ ta thì ta làm sao phải chạy trốn tới Thị Hoang thế giới cơ chứ? Ta đã sớm không còn bất kỳ quan hệ nào với ngươi. Ngươi có tư cách gì trở thành sư phụ ta? Ngươi không xứng.
Lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du bỗng nhiên biến đổi, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt, hắn chậm rãi nhấc tay, trực tiếp cách không đánh ra một cái tát.
Phanh.
Lập tức mọi người nghe được một thanh âm thanh thúy, trầm đục trong không gian. Khi thân thể Phương Chí Thành đang lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, thân thể ở giữa không trung đột nhiên đình trệ, trên mặt không ngờ lại vô thanh vô thức xuất hiện vết bàn tay đỏ ửng.
Phụt.
Phương Chí Thành trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mái cái răng trực tiếp vỡ nát từ trong miệng phun ra, thân thể giống như một quả đan, hung hăng đập vào trên quảng trường.
Phanh.
Mặt đất quảng trường rung chuyển giống như địa chấn, lấy nơi thân thể Phương Chí Thành bị đập xuống làm trung tâm, vô số vết nứt lan tràn.
Trong sát na, tất cả đám người chung quanh khiếp sợ, tất cả đều há hốc mồm nhìn trân trối. Một tát đánh bay cốc chủ Thải Hồng cốc Phương Chí Thành, chuyện này đối với không ít người mà nói, tuyệt đối là chuyện vô cùng khiếp sợ. Bọn họ đều nhớ rõ, hai mươi năm trước Lục Thiếu Du chỉ mới là Phá Giới cảnh mà thôi, mà trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi Lục Thiếu Du này lại có thực lực khủng bố tới tình trạng như vậy.
Phụt.
Dưới một cái tát này, Phương Chí Thành đập xuống đất, máu tươi trong miệng vẫn phun ra không ngừng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tràn ngập sợ hãi.
- Ài, một Ngộ Chân cảnh nho nhỏ đã ở trước mặt chưởng môn lớn lối, không biết sống chết a.
Du Long, Đường Ngũ nói.
- Ta có chút nghi ngờ lão gia hỏa này uống phải thứ gì đó, bằng không tại sao lại muốn chiến cùng với chưởng môn một trận. Có một trăm lão gia hỏa này cộng lão cũng không đủ một cái tát của chưởng môn.
Thanh Kiện cười nhạt nói.
Thiên Xu nghiêm túc nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy lão gia hỏa này rất dũng cảm, rất dũng cảm, không phải là dũng cảm bình thường a.
- Lục Thiếu Du.
Bên người trung niên mặc cẩm bào, Tôn Oánh Oánh lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
- Hai mươi năm, không ngờ ngươi lại không có bất kỳ tiến bộ nào. Bằng vào tu vi Ngộ Chân cảnh cao giai của ngươi há có tư cách chiến với ta một trận. Ngươi đủ tư cách sao?
Khi thanh âm lạnh lẽo vang lên, thân ảnh Lục Thiếu Du đã xuất hiện bên người Phương Chí Thành, bàn chân hung hăng đạp vào bụng hắn.
Thân thể Phương Chí Thành run lên, trong miệng lần nữa có máu tươi phun ra. Dưới lực lượng mạnh mẽ này toàn thân hắn căn bản không thể nào nhúc nhích, giãy dụa, giống như ngay cả lục phủ ngũ tạng lúc này cũng bị đập vụng.
Giờ phút này Phương Chí Thành ngẩng đầu nhìn đạo thân ảnh mặc áo bào xanh trước mắt, lúc này hắn mới chính thức biết rõ, thời gian hai mươi năm đủ để thay đổi quá nhiều. Thanh niên năm đó bị hắn đuổi giết khắp thế giới giờ phút này đã có thể dẫm nát hắn dưới chân.
- Thất sư đệ hạ thủ lưu tình.
Lúc này một tiếng kêu vang lên, một mỹ phụ mặc cung trang nhảy ra. Ánh mắt có chút phức tạp nhìn qua Lục Thiếu Du, người này chính là Thải Hồng Nguyệt.
*****
- Ta và Thải Hồng cốc không còn bất kỳ quan hệ nào, ngươi đừng gọi nhầm người.
Lục Thiếu Du nhìn mỹ phụ mặc cung trang, ánh mắt lại âm thầm biến ảo.
- Ta biết Thải Hồng cốc làm chuyện có lỗi với ngươi, chuyện năm đó đại khái ta cũng biết rõ, đây đều là do Thải Hồng cốc sai.
Thải Hồng Nguyệt nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt sáng tràn ngập vẻ phức tạp nói:
- Thế nhưng, ngươi cảm thấy sư phụ còn có lựa chọn nào khác không? Sau lưng là cả Thiên Thủy môn, sư phụ không có lựa chọn nào khác. Vì cả Thải Hồng cốc, vì cả Vạn Cổ thế giới người có thể phản kháng Thiên Thủy môn sao?
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
- Cả đời người sẽ có rất nhiều lựa chọn, thế nhưng lại không thể cải biến. Bất kể như thế nào cũng phải trả giá vì lựa chọn của mình. Kết quả có xấu tới đâu cũng phải tự mình thừa nhận. Lựa chọn của bản thân mình phải tự thừa nhận hậu quả. Thải Hồng cốc lựa chọn giết ta, đương nhiên cũng phải thừa nhận trả thù của ta. Ngay cả Thiên Thủy môn cũng vậy.
- Có một ít lựa chọn cũng là bất đắc dĩ, giống như là lựa chọn của Thải Y sư muội vậy.
Thải Hồng Nguyệt nói.
- Thải Y...
Trong đầu Lục Thiếu Du lập tức hiện lên một nữ tử xinh đẹp có mái tóc màu đen, trong lúc mơ hồ trong lòng hắn run lên.
- Thải Y chẳng lẽ có quan hệ với hắn sao?
Trong mắt Tôn Oánh Oánh hiện lên vẻ tò mò.
- Nể mặt Thải Y sư muội, ngươi thả sư phụ và những người còn lại của Thải Hồng cốc đi.
Thải Hồng Nguyệt nhìn Lục Thiếu Du nói.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên, lập tức cúi đầu nhìn Phương Chí Thành nói:
- Lão thất phu, nể mặt Thải Y ta sẽ cho ngươi sống thêm một ngày, đến lúc đó ta sẽ giải quyết ngươi cùng với đám người Thiên Thủy môn.
Dứt lời, Lục Thiếu Du nhìn chung quanh quảng trường nói:
- Ta nói lại lần cuối, đầu hàng thì có thể miễn chết, nếu không giết không tha.
- Giết không tha.
Mấy chục vạn người trên không trung hét lớn, tiếng gầm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc. Dưới khí tức sát phạt tràn ngập, không ít đệ tử Thải Hồng cốc trên quảng trường bị dọa toàn thân run rẩy, binh khí trong tay rơi xuống, lập tức có người giơ tay lên nói:
- Ta đầu hàng...
- Đừng giết ta, ta cũng đầu hàng...
- Ta đầu hàng...
Liên tiếp có thanh âm vang lên, cơ hồ tất cả đệ tử Thải Hồng cốc không chiến mà hàng, mấy người trưởng lão trên đài ảm đạm, cũng nhấc tay lên đầu hàng. Chỉ có một lão giả hét lớn với Lục Thiếu Du khi trước lúc này có chút sợ hãi, lặng lẽ chạy trốn.
Sưu...
Người này vừa mới chạy trốn thì trên không trung đã có một đạo lưu quang nhanh như thiểm điện xuyên thủng không gian bắn xuống.
Phanh.
Thanh âm trầm đục vang lên, khi tất cả mọi người nhìn vào thì mới phát hiện ra, tên trưởng lão của Thải Hồng cốc này trực tiếp bị nện vào trong phiến đá dày đặc trên quảng trường, thân thể lúc này đã không còn nguyên vẹn, chết vô cùng tức tưởi, mà ngươi ra tay là một đại hán vạm vỡ.
- Con mẹ nó, rốt cuộc cũng để cho ta thu thập một tên. Ai trốn thử xem.
Kim Viên đứng ở bên cạnh lão giả trưởng lão của Thải Hồng cốc vừa bị đánh chết, trên nắm tay còn có quang mang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.
- Nhân đây ta cũng tuyên bố một chút, Thải Hồng cốc bị diệt, về sau địa bàn của Thải Hồng cốc chính là của Phi Linh môn, ai dám nhúng chàm giết không tha.
Nhìn toàn trưởng, thanh âm của Lục Thiếu Du cuồn cuộn vang vọng, từ nay về sau Phi Linh môn hắn cũng không cần phải che giấu, Phi Linh môn được tái hiện, mục tiêu thứ nhất ngoài Thị Hoang thế giới chính là Vạn Cổ thế giới.
- Về sau trong Vạn Cổ thế giới không còn Thải Hồng cốc nữa.
Vô số người chung quanh nhìn vào, kết cục lúc này dường như cũng không phải là kết quả trong tưởng tượng của tất cả mọi người, thậm chí tới hiện tại chỉ có mấy người ít ỏi ra tay, thế nhưng đã giải quyết tất cả người của Thải Hồng cốc.
Người Thải Hồng cốc đầu hàng, đệ tử Phi Linh môn trên không trung lập tức tiến lên giải quyết mọi chuyện sau đó.
Mắt thấy tất cả chuyện này, người của Vạn Thiên liên minh đã sớm lui sang một bên, chỉ là biến hóa bực này cũng khiến cho tất cả mọi người biến sắc.
- Người phụ trách của Vạn Thiên liên minh trong Vạn Cổ thế giới là ai?
Lục Thiếu Du nhìn toàn trường, cuối cùng nhìn vào đám người Vạn Thiên liên minh rồi hỏi.
Nghe vậy cơ hồ tất cả người của Vạn Thiên liên minh đều nhìn vào đại hán mặc cẩm bào kia.
- Tại hạ Tôn cao mộc, các chủ Hồng Linh các, cũng là chấp sự của Vạn Thiên liên minh, không biết các hạ có việc gì muốn tìm ta?
Sắc mặt đại hán mặc cẩm bào khẽ biến đổi, nghe vậy thân thể lập tức tiến lên, nhìn Lục Thiếu Du, ôm quyền rồi khách khí hỏi.
Lục Thiếu Du nhìn Tôn Cao mộc rồi nói:
- Mời Tôn các chủ đi theo ta một chuyến, ta còn có chuyện muốn nói với các chủ.
- Không thành vấn đề.
Tôn Cao Mộc không chút do dự, dưới tình huống này hắn hiểu rõ, hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác.
- Phụ thân, con đi cùng với người.
TÔn Oánh Oánh kéo tay phụ thân, muốn đi cùng với phụ thân mình. Tôn Cao Mộc do dự một chút, nhìn thấy Lục Thiếu Du đã đi thẳng về phía trước, hắn cũng không phải đối, mà cũng không có đồng ý.
- Tất cả mọi người nghe rõ cho ta, đường hầm không gian trong Vạn Cổ thế giới bị phong tỏa, trong vòng một tháng chỉ cho phép tiến vào mà không được đi ra. Người vi phạm tự gánh lấy hậu quả.
- Tất cả những kẻ đầu hàng thành thật cho ta một chút, dám có chủ ý gì, ta nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.
...
Lục Thiếu Du và Tôn Cao Mộc rời đi, sau lưng truyền đến không ít tiếng hét lớn của người Phi Linh môn.
Trong một đình viện sau quảng trưởng của thành Thải Hồng, ba người Lục Thiếu Du, Tôn Cao Mộc, Tôn Oánh Oánh tiến vào trong sảnh, Tôn Cao Mộc nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Nếu như ta suy đoán không sai, các hạ chính là chưởng môn Tây Phương Cầu Bại thanh danh hiển hách mấy năm nay trong Thị Hoang thế giới đúng không?
- Tin tức của ngươi cũng linh thông đó chứ?
Lục Thiếu Du nói.
- Thị Hoang thế giới cách nơi này cũng không xa, chúng ta làm thương hội đương nhiên cũng biết rõ nhiều hơn một chút. Chỉ là không ngờ Lục chưởng môn và Tây Phương Cầu Bại hiển hách lại là một người.
Tôn Cao Mộc quả thực vô cùng kinh ngạc và rung động, từ trong tin tức hắn nhận được mà nói, cả Thị Hoang thế giới hiện tại có thể nói đều nằm trong sự khống chế của người này.
Lục Thiếu Du cũng không quá để ý, dù sao chuyện như thế cũng không dấu được bao lâu, ánh mắt hắn nhìn về phía Tôn Oánh Oánh, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc nói:
- Áo nghĩa linh hồn, áo nghĩa thuộc tính Hỏa, áo nghĩa thời gian, tu luyện giả ba loại áo nghĩa?
- Làm sao ngươi biết? Ta đã che dấu khí tức, cũng không sử dụng qua áo nghĩa a.
Tôn Oánh Oánh lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi nhìn qua Lục Thiếu Du, trong lòng rất là rung động.
- Kinh ngạc cái gì, Lục chưởng môn cũng không phải là người thường. Một chút thủ đoạn nho nhỏ của con sao có thể che mắt được Lục chưởng môn cơ chứ.
← Ch. 2647 | Ch. 2649 → |