Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2678

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2678: Rời khỏi Linh Vũ thế giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chúng ta sắp tới rồi, chuẩn bị cho tốt đi. Bốn thế lực lớn thì sao chứ? Lần này tới phiên Vô Minh Tiểu thiên thế giới chúng ta lộ diện.

Trong mắt của Hướng Hầu Minh bắn ra tinh mang, lần này tới đây có chuẩn bị. Thiệt thòi lần trước lần này hắn phải lấy lại toàn bộ. Coi như không lấy lại toàn bộ cũng không sao. Chỉ cần Vô Minh Tiểu thiên thế giới hãnh diện một lần, khiến cho đám người kia rung động là được.

Linh Vũ thế giới, tại một hải vực bao la, giữ mặt biển mênh mông có một khối đại lục bao la. Một tòa đại điện ngàn thước sừng sững hiện lên, xuyên thẳng tới phía chân trời giống như cự long ngẩng đầu.

Sưu Sưu.

Ngoài vùng biển có mấy đạo thân ảnh từ đằng xa phá không mà tới, tổng cộng có mười đạo thân ảnh. Sau mấy cái lắc mình, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung nơi này.

Mười đạo thân narh này nhìn qua đều chừng mười tám mười chín cùng với hai mơi tuổi. Thế nhưng khí chất lại vô cùng tự nhiên, năm nam năm nữ. Mười người này xuất hiện cùng một chỗ đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt, nam tuấn lãng bất phàm, khí vũ hiên ngang.

Năm nữ nhân đều xinh đẹp như trích tiên, hoặc là thanh nhã, cao quý, hoặc là hấp dẫn như thiên thành, mỗi một người đều xinh đẹp tới mức khiến cho thiên địa động tâm.

Trừ trên người một thiếu nữ có yêu khí nhàn nhạt ra thì năm nam bốn nữ còn lại đều có một điểm giống nhau. Con mắt thanh tịnh, nhanh nhẹn, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên tạo thành đường cong giống nhau như đúc. Đường cong này mang theo tà khí nhàn nhạt.

- Lão đại, huynh nói xem lão gia hỏa kia lần này có cho chúng ta rời khỏi đây hay không?

- Đúng vậy, lão đại, thực lực của lão gia hỏa kia dường như so với chúng ta còn mạnh hơn. Chúng ta có liên thủ cũng không đấu lại hắn a.

Thân ảnh mười người rơi xuống không trung hải vực, nhìn đại điện to lớn thông thiên trước mặt, vẻ mặt biến ảo bất định.

Trong mười người này có hai người dẫn đầu, bộ dáng chừng hai mươi tuổi, nam vẻ mặt như điêu khắc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mái tóc đen nhánh rậm rạp. Dưới mày kiếm là đôi mắt to, đen nhánh lộ ra tinh mang. Lúc này lẳng lặng đứng trên không trung, khí thế toàn thân khiến cho mọi người có cảm giác giống như một ngọn núi lớn không thể rung chuyển, vô cùng mênh mông, nguy nga.

Thiếu nữ kia cũng vô cùng động lòng người, mắt sáng như sao, mái tóc đen nhánh buộc ở sau đầu, khí chất trên người vô cùng cao ngạo.

Hai người chính là Lục Kinh Vân cùng với Lục Du Thược của Lục gia. Mà đám người khóe miệng mang theo tà khí sau lưng hai người chính là đám người Lục Doanh, Lục Thành, Lục Trực, Lục Phương, Lục Âm, Lục Tượng thanh danh hiển hách, cuối cùng là Bối Nhi.

Mấy tiểu gia hỏa này những năm gần đây đã sớm siêu phàm thoát tục, so với Lục Thiếu Du lúc trước còn mạnh hơn.

Lục Kinh Vân nhìn qua đại điện thông thiên cực lớn trước mắt, ánh mắt biến ảo, cúi đầu nói với đám người Lục Du Thược, Lục Doanh chung quanh rồi nói:

- Dựa theo kế hoạch trước khi tới. Lần trước lão gia hỏa kia nói chỉ cần chúng ta tới Ngộ Chân cảnh là có thể để cho chúng ta ra ngoài tìm phụ thân, hiện tại chúng ta cũng đã tới Ngộ Chân cảnh, có lẽ hắn sẽ để cho chúng ta ra ngoài.

- Lão đại, huynh đừng quên lão gia hỏa kia nói chuyện chưa bao giờ giữ lời a.

Một thiếu nữ mặc y phụ màu trắng có vẻ không tin lời của lão gia hỏa trong miệng Lục Kinh Vân. Thiếu nữ này có đôi mắt to, ánh mắt giống như minh châu, khuôn mặt giống như búp bê, vô cùng đáng yêu. Cách ăn mặc rõ ràng có phong cách giống như Lam Linh, lộ ra vài phần nóng bỏng và dã tính, chính là Lục Xảo nhỏ tuổi nhất.

- Ai nói ta nói chuyện không giữ lời? Mấy tiểu hỗn đản nhà các ngươi, mỗi ngày đều nói bậy sau lưng ta, nói đủ chưa?

Ngay khi Lục Xảo vừa mới dứt lời, trên không trung đột nhiên vang lên một đạo thanh âm già nua. Đạo thanh âm già nua này vưa dứt, gợn sóng trong không gian bắt đầu chấn động.

Trước mặt mọi người trong lúc vô thanh vô tức xuất hiện một lão giả tập tễnh, tuổi chừng sáu mươi, trên mặt có vết nhăn nhàn nhạt, thế nhưng nhìn qua tràn ngập sức sống, thân thể có chút tập tễnh, thế nhưng ánh mắt lại thâm thúy giống như nhìn thấu vạn vật, bên trong còn có chấn động nhàn nhạt khiến cho linh hồn người ta lắc lư không ngớt.

Lão giả này mặc một bộ trường bào màu nhạt giống như đã vạn năm rồi chưa từng giặt giũ qua, thế nhưng nhìn qua không nhiễm lấy một hạt bụi. Lúc này hai mắt đang trợn ngược nhìn mười người. Ánh mắt đảo qua mười người, cuối cùng nhìn vào một thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng, nhìn qua có vẻ tươi mát, ưu nhã, vô tư mà không mất đi sự trang nhã, lão giả này nói:

- Lục Âm, chính là tiểu gia hỏa nhà ngươi vừa mới nói sao? Người nói xấu về lão đầu tử ta nhiều nhất chính là ngươi đúng không?

- Ảnh gia gia, không phải con nói xấu người a. Con biết rõ tất cả mọi việc trong thế giới này đều không tránh khỏi dò xét của Ảnh gia gia, con làm sao có thể nói xấu người được chứ.

Ánh mắt Lục Âm khẽ đảo, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, thân ảnh xinh đẹp đi tới trước người lão giả tập tễnh, nhẹ nhàng kéo cánh tay lão giả này, bờ môi son khẽ chu lại, có chút ủy khuất thấp giọng nhỏ nhẹ:

- Ảnh gia gia, chúng con đều tới Ngộ Chân cảnh rồi. Chúng con đều nhớ phụ thân, không biết lần này người có thể để cho chúng con ra ngoài tìm phụ thân được không?

Lão giả tập tễnh này chính là lão ảnh, nhìn mười người trước mặt, ánh mắt trong suốt, thanh thịnh chớp động, trong tay xuất hiện mười chiếc nhẫn trữ vật giao cho mười người rồi mở miệng nói:

- Trong này là một ít tinh thạch thế giới, các ngươi nên cất kỹ.

- Đa tạ Ảnh gia gia.

Khuôn mặt đang ủy khuất của Lục Âm lập tức cười cười, tuy rằng nhìn qua trẻ trung, thế nhưng khí chất xinh đẹp như u lan lại giống mẫu thân Bạch Linh như đúc, hấp dẫn tự nhiên, chỉ thiếu đi vài phần lạnh lùng, lại thêm mấy phần dáng yêu, giảo hoạt.

- Tất cả mọi chuyện bên ngoài trong những năm này ta đang giảng giải không ít cho các ngươi. Sau khi rời khỏi đây nên chú ý an toàn, tu vi Ngộ Chân cảnh ở bên ngoài không là gì cả.

Lão Ảnh nói xong, ánh mắt nhìn vào Bối Nhi nói:

- Đặc biệt là nha đầu nhà ngươi chỉ mới vừa vặn đột phá tới Phá Giới cảnh mà thôi.

- Ảnh lão, ta sẽ chú ý tới Bối nhi.

Lục Kinh Vân nói, ánh mắt có chút kỳ quái, những năm này Lão Ảnh này một mực không cho bọn họ ra ngoài, trước kia nói là phải tới Phá Giới cảnh, cho nên bọn họ cố gắng tu luyện, sau khi toàn bộ đột phá tới Phá Giới cảnh, Ảnh lão lại trực tiếp đổ ý, nói là phải tới Ngộ Chân cảnh mới được, không ngờ lại đổi ý rất nhiều lần.

Những năm này chín huynh muội bọn họ ngược lại nhận được không ít chỗ tốt từ Ảnh lão, không có việc gì cũng chạy tới đây một vòng, chung quy cũng có chút thu hoạch.

Lão Ảnh liếc nhìn Lục Kinh Vân, phất tay một cái, trên sương mù ở đại điện sau lưng chấn động, giống như vận đổi sao dời, lập tức xuất hiện một vòng xoáy không gian cực lớn, nói:

- Sau khi rời khỏi nơi này cẩn thận một chút. Chú ý kẽ hở hỗn loạn của thế giới.

*****

- Đa tạ Ảnh lão. Đúng rồi, nếu như các mẫu thân tới tìm chúng ta thì người cứ nói chúng ta rời khỏi Linh Vũ thế giới, đợi sau khi tìm được phụ thân chúng ta sẽ trở về.

Lục Kinh Vân gật đầu nói với Ảnh lão, sau đó thân ảnh tựa như tia chớp nhảy ra. Mười đạo thân ảnh giống như cầu vồng lập tức nhảy vào trong vòng xoáy không gian rồi biến mất không thấy.

- Lục Kinh Vân, Lục Âm, Lục Xảo... Các ngươi dám lừa cô cô, có phải đôi cánh đã cứng cáp rồi đúng không?

Ngay khi mười người vừa mới tiến vào vòng xoáy trong không gian, phía trước vang lên một tiếng quát. Lập tức có mấy đạo thân ảnh trực tiếp lướt tới, theo đuôi tiến vào trong vòng xoáy không gian.

- Tam muội, cẩn thận.

Lần nữa có mấy đạo thân ảnh tiến tới, sau đó phá không xuất hiện, tiếp đó lập tức xuất hiện trên không trung. Dẫn đầu là một người mặc trường bào màu xám, ánh mắt như sao, bàn chân đạp mạnh hư không, tiếp đó lập tức đi tới trước mặt Lão Ảnh rồi nói:

- Ảnh lão, mấy tiểu gia hỏa và Tam muội đi ra ngoài, ta cũng nên đi coi chừng bọn họ, mong Ảnh lão thành toàn.

- Tiền bối, để cho chúng ta ra ngoài một chút đi a. Trách nhiệm của Linh Vũ thế giới không thể để cho một mình người gánh vác được.

- Mong tiền bối thành toàn.

Hai đạo thân ảnh xuất hiện theo Dương Quá, từng khuôn mặt lạnh lùng mà anh tuấn, nhìn qua có vẻ cuồng ngạo. Thân thể cao ngất, trường bào tung bay, ánh mắt đen nhánh mà thâm thúy lộ ra ánh mắt khiến cho linh hồn mọi người run run.

Một người khác có thân thể to lớn mang theo khí thế chống trời, hai mắt phảng phất giống như trăng sáng. Mái tóc trắng không gió mà bay.

Hai người này đạp không mà đứng, thế nhưng đều khiến cho mọi người có cảm giác mênh mông không thể rung chuyển. Giống như nhìn vào tinh không mênh mông vậy, khiến cho từ sâu trong linh hồn không dám phản kháng. Hai người này chính là Nam thúc Độc Cô Ngạo Nam và Chí Thánh Đại Đế.

- Đi đi, ra ngoài nên cẩn thận một chút, vạn nhất có việc có thể nghe ngóng THị Hoang thế giới.

Ánh mắt lão ảnh khẽ đổi, phất tay nói với ba người.

- Đa tạ.

Thân ảnh ba người lóe lên, thân thể hóa thành ba đạo cầu vồng lập tức lướt vào vòng xoáy trong không gian.

Lão Ảnh nhìn về phía xa, miệng nói:

- Hai người các ngươi còn muốn trốn tới bao giờ, còn không mau ra.

- Ảnh lão.

Lão Ảnh vừa mới dứt lời, hai đạo thân ảnh một nam một nữ lăng không hiện lên, nam mặc trường bào màu lam, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm đang nở nụ cười vui vẻ. Nụ cười này đủ để khiến cho toàn bộ nữ tử trong thiên hạ si mê. Nữ nhân kia thì mặc bộ cẩm bàu màu tím nhạt, ưu nhã lăng không đứng, đôi mắt giống như ngọc thạch chuyển động, khuôn mặt thanh tú động lòng người, có khí chất thánh khiếu, thần thái tựa như tiên tử, tư thái trác tuyệt.

- Các ngươi có biết đạo thiên địa hay không?

Lão Ảnh nhìn hai người rồi nói.

Mái tóc đen nhánh của nữ nhân kia xõa xuống vai, tựa như một thác nước trong đêm trăng u tĩnh, hai mắt nhìn về phía Lão Ảnh rồi nói nhỏ:

- Ảnh lão, chúng ta đã biết rõ.

- Đi đi, về sau con đường ở dưới chân của các ngươi. Là phúc hay là họa phải xem ý trời.

Lão Ảnh nhẹ nhàng phất tay nói với hai người.

- Đa tạ Ảnh lão.

Hai người vừa mới dứt lời, lập tức tiến vào vòng xoáy trong không gian ở trên đại điện, sau khi hai người tiến vào, vòng xoáy trong không gian dần dần biết mất, trên trời xanh, vô số ngôi sao lại xuất hiện, mây mù lượn lờ.

- Ta vẫn xem thường năng lực của thế giới hỗn độn a, cũng được. Để cho đám người này đi xông xáo cũng tốt, không biết nếu như tiểu tử kia gặp phải mọi người sẽ như thế nào.

Lão Ảnh cười nhạt một tiếng, thân ảnh lập tức biến mất trên không trung. Cả không gian mênh mông lập tức yên tĩnh, đại điện khổng lồ được sương mù dày đặc bao phủ bên trong, cả đại điện giống như biến mất.

...

Hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây, cả không trung được áng mây đỏ bao phủ, đem trọn phiến sơn mạch phía dưới che lại.

Trong quần sơn xanh biết có không ít kiến trúc. Trong đình viện tinh xảo có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng, nữ tử này mặc một bộ y phục mỏng bằng lụa màu xanh da trời, bên hông còn thắt nơ tạo hình con bướm, nhìn qua vô cùng thanh nhã, thân ảnh thướt tha, khí chất thanh nhã.

- Mặc Kỳ, ngày mai phải tiến vào trong Trấn Thế tháp, chuẩn bị thế nào rồi?

Môt lão giả ở sau lưng nữ tử này, nhìn như già nua, thế nhưng ánh mắt lại sáng láng, khí chất bất phàm.

Nữ tử này quay đầu lại, mái tóc đen sau đầu được vén lên, da thịt óng ánh như ngọc, khuôn mặt không chút son phấn thế nhưng nhìn qua lại tao nhã, thoát tục. Nữ tử nhìn thấy lão giả lập tức mở miệng nói:

- Phụ thân.

- Mục tiêu lần này của con là thế giới hỗn độn. Trấn Thế tháp chỉ là bắt đầu. Che dấu lâu như vậy chính là vì Vạn Thế đối quyết.

Lão giả này khe thở dài, nói:

- Thái Tổ gia gia của Tiết gia chúng ta vài vạn năm trước chỉ dừng chân ở bước cuối cùng, chỉ có thể tiến vào Địa giới. Sau đó Thái gia gia, gia gia của con chỉ có thể tiến vào Nhân giới. Mà ta kém cỏi nhất, ngay cả Nhân giới cũng không vào được. Vị thế mà Tiết gia chúng ta hiện tại có được là do Thái tổ cùng với tất cả trưởng bối từng bước giành lấy, dùng thực lực liều mạng. May mắn khi ta có một nữ nhi như con, bằng không quả thực ta phải xin lỗi Tiết gia.

- Phụ thân, vì Tiết gia, vì người con sẽ cố hết sức.

Nữ tử mặc y phục màu xanh da trời nói, trên khuôn mặt tao nhã là đôi mắt đen nhánh, vô cùng rung động lòng người.

- Ừm, dùng thực lực của con, ngày mai chỉ là dạo chơi mà thôi. THế nhưng cũng nên chú ý ba gia tộc Hoàng gia, Kỳ Phong thương hội, Tử Diễm Huyền Xà nhất tộc. Ta nghe nói lúc này gia tộc bọn họ cũng xuất hiện mấy người bất phàm, Vạn Thế đối quyết lần này xem ra bọn họ cũng có ẩn tàng a.

Lão giả này nói.

Nữ tử mặc y phục màu xanh da trời nói:

- Con sẽ chú ý, Trấn Thế tháp chỉ là dạo chơi mà thôi. Quyết đấu chính thức chính là bên ngoài Vô Sắc thế giới.

Bên ngoài kiến trúc bao la khôn cùng là dòng người hối hả, vô cùng phồn hoa, tiếng động lớn vang vọng, dòng người tấp nập.

Giữa không trung không ngừng có khôi lỗi tọa giá xẹt qua, còn có thân ảnh xẹt qua không trung, tất cả mọi người dường như đều đi về một hướng.

- Năng lượng thiên địa thật là nồng đậm.

Trên không trung một sơn mạch, Lục Thiếu Du lơ lửng trên không trung, đồng thời còn hít sâu một hơi. Năng lượng thiên địa trong này nồng đậm tới tình trạng khủng bố. Sau khi hít sâu một hơi dường như cũng có thể hít vào không ít năng lượng thiên địa. Hít thêm mấy cái giống như có năng lượng thiên địa bị Hỗn Độn Âm Dương Quyết luyện hóa vậy.

- Đây không hổ là Trung thiên thế giới a. Năng lượng thiên địa quá nồng đậm, nếu như tu luyện trong này, so với trong Tiểu thế giới còn mạnh hơn nhiều.

Kim Viên cảm thán nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)