Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0272

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0272: Nhuyễn ngọc vào lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngay lúc này đạo thân kia ảnh kia lăng không mà tới, hai tay vung lên mang theo một cỗ chân khí hoàng sắc hùng hồn, trong nháy mắt khiến cho không khí chung quanh chấn động.

Phanh phanh.

Trong không gian chấn động, đầu phượng hoàng do năng lượng của Lục Thiếu Du tạo thành và cơn bão do thiếu nữ xinh đẹp kia trong nháy mắt vỡ tan, dưới sự tan vỡ của hai cỗ năng lượng kinh khủng như vậy, không gian chung quanh không ngờ lại không có một chút ảnh hưởng gì, ngay cả một chút rung động cũng không có.

Người này lập tức vung tay lên, hai cỗ năng lượng kia lập tức hóa thành hư vô.

Nhìn vào một màn trên không trung, khiến đám đệ tử Vũ Phách và đám người Lục Vô Song, Dương Diệu vẻ mặt khiếp sợ. Công kích của hai người quả thực vô cùng cường hãn, thế nhưng lại không tốn bao nhiêu sức lực đã bị đánh tan tác, loại thực lực thế này cũng chỉ có một từ kinh khủng để hình dung mà thôi.

Trên bầu trời, Vân Thiếu Khiên đang chắp tay lăng không đứng đó. Một cỗ khí thế cường hãn kinh khủng lan ra bốn phía. Dưới cỗ khí thế mạnh mẽ kia khiến cho mọi người có cảm giác uy vũ thiên hạ, ngạo nghễ chúng sinh.

- Vân Khiếu Thiên.

Lục Thiếu Du ở đằng xa lúc này cũng không khỏi khiếp sợ. Thực lực tông chủ Vân Khiếu Thiên quá mạnh mẽ, mạnh đến mức sự tồn tại của hắn trước mặt Vân Khiếu Thiên chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

- Đây mới là cường giả, là con đường mà ta truy cầu.

Lục Thiếu Du thầm nói trong lòng. Loại thực lực này, chính là thứ hắn luôn ao ước, bằng vào thực lực của hắn còn kém rất xa.

- Được rồi, hai ngươi dừng tay đi. Đừng để bị thương chính mình.

Vân Khiếu Thiên thu hồi khí tức của bản thân rồi lập tức lãnh đạm nói. Thế nhưng ánh mắt cũng không nhìn được mà nhìn Lục Thiếu Du một lát. Vừa rồi hắn rõ ràng nhất, công kích của Lục Thiếu Du không chút thua kém Hồng Lăng, mà Lục Thiếu Du này mới chỉ là Vũ Sư cửu trọng mà thôi. Nếu so sánh, bực thiên phú như vậy quả thực khiến hắn vô cùng khiếp sợ.

- Cha, con phải đánh cho tiểu tặc này một trận, bắt hắn...

Nữ tử tuyệt mỹ kia vẻ mặt giận dữ, nhìn thấy phụ thân xuất thủ ngăn cản tức thì giậm chân nói.

- Hồng Lăng, Thiếu Du sao lại chọc giận con vậy?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Cha, tiểu tặc này...

Nữ tử xinh đẹp này hé mồm muốn nói thế nhưng ngay lập tức lại nói không nên lời. Chung quy nàng cũng không thể nói tiểu tặc này đã nhìn hết thân thể mình.

- Tông chủ, sự tình là như thế này...

Lục Thiếu Du khẽ cay mày, thầm nghĩ trong lòng. Đây chính là nữ nhi của tông chủ a, bản thân hiện tại không đắc tội nổi, hắn lập tức nói.

- Tiểu tặc, ngươi dám! Nếu ngươi dám nói ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi yên.

Nữ tử xinh đẹp kia thấy vậy tức thì sốt ruột, Lục Thiếu Du vừa mới mở miệng nàng liền quát hắn.

Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người tuy rằng có chút không rõ, thế nhưng cũng có thể nhìn ra được. Hai người này nhất đinh có chút hiểu lầm, không phải đại sự gì.

- Được rồi Hồng Lăng, đừng hồ đồ nữa. Thiếu Du hiện tại là đệ tử của sư bá ngươi, cũng là sư đệ của ngươi, sau này không nên làm loạn như vậy.

Vân Khiếu Thiên nói. Hắn đương nhiên biết nữ nhi của mình luôn ngang ngược kiêu ngạo, có lẽ giữa hai người thanh niên này cũng chỉ có hiểu lầm nho nhỏ thôi.

- Cha, tiểu tặc này.

Nữ tử xinh đẹp oán hận trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, sau đó đi tới bên người Vân Khiếu Thiên khẽ giậm chân, thở phì phò rời đi.

- Thiếu Du, ngươi không sao chứ. Hồng Lăng bị ta nuông chiều thành hư rồi, ngươi đừng để bụng.

Vân Khiếu Thiên không để ý tới nữ nhi của mình, hắn biết tính của nó không quá mấy canh giờ sẽ bình thường trở lại cho nên lập tức xoay người nói với Lục Thiếu Du.

- Tông chủ, đệ tử không sao, là do đệ tử lần trước có chút mạo phạm tới sư tỷ.

Lục Thiếu Du nói.

- Thiếu Du, ngươi có sao không? Lần sau gặp phải Hồng Lăng tốt nhất ngươi nên trốn đi, nha đầu kia sư phụ cũng không thể trêu vào a.

Hai người đáp xuống mặt đất, Vũ Ngọc Tiền liền nhanh chóng chạy tới bên người Lục Thiếu Du.

- Sư phụ, đệ tử không có việc gì.

Lục Thiếu Du nói, tuy rằng có chút thương thế, nhưng cũng không nặng cho lắm, điều tức một phen là có thể khôi phục.

- Thiếu Du.

Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai Lục Thiếu Du mang theo một mùi hương nhàn nhạt, một bóng hình xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, ngũ quan tinh mỹ, da dẻ trắng nõn như ngọc, không phải là Lục Vô Song thì có thể là ai.

- Vô Song tỷ.

Nhìn vào thân ảnh trước mắt này Lục Thiếu Du vẫn không nhịn được mà ngẩn ra. Một năm rưỡi này Lục Vô Song dường như càng ngày càng đẹp.

- Ta còn trưởng rằng đời này ta không còn được gặp lại đệ nữa.

Đứng trước người Lục Thiếu Du hai mắt của Lục Vô Song có chút ướt át, cũng không biết có lực lượng nào thúc đẩy hay không mà nàng nhào tới trong lòng Lục Thiếu Du.

Nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, Lục Thiếu Du trong lúc vô thức kéo thân ảnh này vào trong lòng, hương thơm bay vào mũi, hai tay đặt nhẹ trên đôi eo tinh tế kia, Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được trống ngực của mình trong nháy mắt gia tốc.

Trước ngựcc có đôi thỏ ngọc của phái nữ dán vào khiến cho bên dưới Lục Thiếu Du không tự chủ được mà có phản ứng, loại phản ứng này, thanh niên khí huyết cương phương quả thực vô cùng dễ phát sinh.

- Vô Song tỷ, đệ không sao rồi, tỷ không cần lo lắng nữa.

Lục Thiếu Du ôm nàng trong lòng nói một câu, trong lòng tự nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ. Thế nhưng phía dưới phản ứng lại ngày càng kịch liệt, thanh niên a, lên thì dễ xuống thì khó nha.

- Um, đệ không làm sao là tốt rồi.

Một lát sau, Lục Vô Song dường như cảm giác được mình có chút thất thố, hai má e thẹn đỏ bừng, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Lục Thiếu Du.

- Thiếu Du, ta biết đệ sẽ không có việc gì mà.

Độc Cô Băng Lan đi tới trước mặt Lục Thiếu Du, còn có hai người Dương Diệu, Thúy Ngọc nữa.

Ba người vừa mới chứng kiến thực lực của Lục Thiếu Du, đều vô cùng chấn động.

- Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu các ngươi đều ở đây sao?

Lục Thiếu Du nhìn vào tam nữ, trang phục của Dương Diệu này luôn khiến người ta tức giận, đường cong linh lung, ngũ quan hoàn mỹ, dường như cũng càng ngày càng đẹp.

Trong Vân Dương quần sơn, trên một ngọn núi cao vót trên mây, phía dưới có không ít mây mù lượn lờ.

Trên ngọn núi có một đình viện nhỏ, bốn phía có không ít hoa tươi, đình viện cũng rất khác biệt so với những đình viện dưới chân núi.

Sau khi rời khỏi đại điện, Lục Thiếu Du theo sư phụ Vũ trưởng lão của hắn đi tới ngọn núi này. Đây là nơi mà Vũ trưởng lão cố ý vì Lục Thiếu Du mà chọn. Trong Vân Dương Tông, đệ tử thân truyền hầu như đều có một nơi ở riêng cũng chính là nơi tu luyện của bọn họ.

Lúc này Lục Thiếu Du cũng là đệ tử thân truyền, vốn Vũ trưởng lão muốn để Lục Thiếu Du ở cùng với hắn. Thế nhưng Lục Thiếu Du lại muốn chọn một ngọn núi để ở riêng, như vậy cũng tiện hơn không ít. Ở phương diện tu luyện hắn cũng có chút chuyện không nên bại lộ lúc này.

*****

Vừa rồi cùng Hồng Lăng đánh một trận, trong lòng Lục Thiếu Du hiểu rõ, nếu như hắn có thể buông tay đánh một trận với nàng, phỏng chừng Hồng Lăng cũng không làm gì được hắn. Trong đám con bài ẩn giấu của hắn còn có Đao Hồn kỹ, Hư Linh Huyễn Ấn, hơn nữa năng lượng Mộc hệ và Thủy hệ còn chưa được phơi bày ra bên ngoài, những thứ này mới là thực lực mạnh nhất của hắn.

Chỉ là Lục Thiếu Du cũng có chút suy đoán, Hồng Lăng thân là nữ nhi tông chủ lại có thiên phú yêu nghiệt, bản thân nàng chắc hẳn cũng có những con bài ẩn giấu. Trong lúc giao thủ hắn có thể cảm giác được tuy rằng Hồng Lăng tức giận, thế nhưng cũng không có liều mạng.

Thực lực mạnh nhất của Hồng Lăng Lục Thiếu Du cũng không thể nào đoán được, cũng vô pháp đoán ra. Nữ nhi tông chủ, không có con bài ẩn giấu mới là lạ.

Chỉ là điều này vẫn chưa phải là trọng điểm, trận chiến này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du xuất hiện cảnh báo. Vốn hắn vẫn tự tin mình có Âm Dương Linh Vũ Quyết cho nên trong đám người trẻ tuổi hắn có tốc độ tu luyện cực nhanh, người bình thường không thể nào so sánh với hắn. Thế nhưng từ trên người Hồng Lăng Lục Thiếu Du cũng cảm nhận được sư uy hiếp. Một năm rưỡi trước trong sơn mạch Vụ Đô, Hồng Lăng mới chỉ là Vũ Sư cửu trọng mà thôi. Hiện tại không ngờ đã tới Vũ Phách tứ trọng, còn có Dương Diệu, Lục Vô Song nữa.

Dương Diệu khi trước có tu vi là Vũ Sĩ, thế nhưng hiện tại không ngờ lại là Vũ Sư bát trọng, Lục Vô Song khi trước là Vũ Sư tứ trọng hiện tại cũng đột phá tới Vũ Phách nhất trọng.

Loại tốc độ tu luyện này khiến cho Lục Thiếu Du ý thức được một việc, nội tình của những đại phái này không phải là thứ mà hắn có thể so sánh được. Bản thân hắn nếu như không có Âm Dương Linh Vũ Quyết thì căn bản không thể so sánh với những đệ tử đại phái kia.

Vân Dương Tông chỉ một trong Tam Tông Tứ Môn, thế nhưng trong những đại môn phái kia, những đệ tử trẻ tuổi nổi bật cũng có không ít. Bản thân hắn có ưu thế Âm Dương Linh Vũ Quyết thế nhưng khởi điểm lại thấp. Đệ tử trong những đại môn phái này có nội tình tông môn chống đỡ khiến cho hắn cảm thấy, giữa hắn và những đệ tử đại phái kia hắn cũng không có ưu thế gì, Hồng Lăng chính là một ví dụ.

- Thời gian kế tiếp nghĩ biện pháp tìm Vạn Niên Xích Đồng sau đó nỗ lực tu luyện vậy.

Lục Thiếu Du âm thầm cắn răng nói. Chứng kiến thực lực của Vân Khiếu Thiên khiến cho Lục Thiếu Du mới biết được cái gì gọi là cường giả chân chính. Loại trình tự này ngay cả lão độc vật và quỷ tiên tử đều không thể với tới.

- Mau chóng đột phá tới Vũ Phách và Linh Phách mới được.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó nhét một viên đan dược vào trong miệng chậm rãi điều tức. Quanh thân lập tức được bao phủ bởi quang mang nhàn nhạt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc Lục Thiếu Du đi vào bên trong đình viện này cho tới hiện tại màn đêm đã gần bao phủ.

Trên một ngọn núi, trong một đình viện tinh xảo, Hồng Lăng đem theo vẻ mặt hơn dỗi ngồi ở trong phòng, nàng tức giận cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng khiến nàng thêm vài phần đáng yêu.

- Tiểu thư, tiểu tặc kia hóa ra tên là Lục Thiếu Du.

Đông Mai nói.

- Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu tặc này.

Hồng Lăng chu miệng nói.

- Thế nhưng tông chủ đã dặn người không thể tìm Lục Thiếu Du gây phiền phức rồi sao?

Đông Mai nói.

Hồng Lăng lại nói:

- Cũng không biết cha ta làm sao lại giúp tiểu tặc kia. Dù sao đi nữa ta cũng sẽ không tha cho hắn, chí ít ta cũng phải cho hắn nếm mùi vị Toàn Tâm Châm. Hừ.

Nói xong, lại tưởng tượng tới lúc cho tiểu tặc kia dùng Toàn Tâm Châm, trên dung nhan tuyệt mỹ tức thì hiện lên nụ cười đắc ý.

- Tiểu thư, ta thấy thực lực của Lục Thiếu Du kia rất mạnh, người muốn đối phó với hắn chỉ sợ cũng không dễ.

Đông Mai nghe vậy tức thì nói. Nàng là người hiểu rõ tính tình vị tiểu thư này nhất, nói được là làm được. Nếu ai bị nàng thương nhớ, vậy tuyệt đối là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chí ít hiện tại trong hàng đệ tử Vân Dương Tông không có bất luận một kẻ nào dám trêu trọc vị tiểu thư này.

- Ta tự nhiên sẽ có biện pháp.

Vân Hồng Lăng nói.

- Ta xem Lục Thiếu Du kia cũng không phải cố ý, lại càng không giống kẻ xấu. Tiểu thư, không bằng tạm thời tha cho hắn.

Đông Mai nói.

- Tha hắn? Không có khả năng. Hắn đã nhìn qua thân thể bản tiểu tư, ta... ta không thể buông tha hắn.

Khuôn mặt Vân Hồng Lăng tức thì đỏ ửng, lập tức lại giận dữ, thân thể thuần khiết của nàng sao có thể để cho tiểu tặc kia nhìn lén cơ chứ.

- Tiểu thư, vậy người muốn thế nào? Chung quy không thể giết hắn nha. Hơn nữa hiện tại hắn lại là đệ tử của Vũ trưởng lão, là đệ đệ của Vô Song tỷ.

Đông Mai khẽ nhắc nhở nàng.

- Nể mặt Vô Song tỷ và sư bá, ta tha cho cái mạng nhỏ của hắn. Chỉ là ta muốn đem cặp mắt đáng ghét của hắn móc ra, như vậy mới có thể nguôi giận.

Vân Hồng Lăng nói.

Đông Mai không khỏi hít sâu một hơi, lập tức thở dài.

- Ngoại công, vận khí tiểu tử kia sao lại tốt như vậy, không ngờ lại được Vũ trưởng lão thu làm đệ tử.

Lúc này trong một đình viện ở ngọn núi khác, trong phòng có mấy thân ảnh đang ngồi đó, chính là đám người Lục Thiếu Hổ, Triệu Vô Cực, Triệu Kình Thiên, còn có Sử Vân Sinh.

- Tiểu tử kia thực lực bất phàm, lại là Vũ giả tam hệ, ngay cả tông chủ cũng có ý che chở cho hắn.

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói một tiếng, hàn ý trong mắt bắn ra.

- Gia gia, lẽ nào chúng ta cứ như vậy buông tha cho tiểu tử kia? Chỉ tiếc chúng ta phán đoán sai, Hồ Tứ Hải phế vật kia đã không phải đối thủ của hắn, ngay cả Ôn Tước cũng không phải. Sớm biết vậy ta nên tự mình xuất thủ.

Triệu Kình Thiên lạnh lùng nói.

- Kình Thiên, gần đây ngươi không nên động vào tiểu tử kia. Tiểu tử kia hiện tại danh khí đang lên, cho hắn tự tại vài ngày. Lẽ nào hắn có thể cả đời ở trong Vân Dương Tông hay sao? Thực lực mạnh lên thì sao? Cũng chỉ là bại tướng trong tay ta.

Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.

Một đêm yên tĩnh, lúc trên ngọn núi xuất hiện tia sáng đầu tiên thì Lục Thiếu Du cũng đình chỉ việc điều tức.

Phù...

Từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy thương thế trong cơ thể cũng không còn gì đnág ngại, Lục Thiếu Du đứng dậy đi ra ngoài.

Ngọn núi này tuy rằng không phải cao nhất, thế nhưng cũng cực cao. Nhìn xuống phía dưới lúc này tia nắng ban mai còn chưa làm tan đi mây mù, phía dưới ngọn núi trắng xóa, mây mù lượn lờ chung quanh.

Sưu.

Tiểu Long không biết từ nơi nào nhảy tới trên người Lục Thiếu Du, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, thanh âm của nó vang lên trong đầu Lục Thiếu Du:

- Lão đại, nữ nhân ngày hôm qua thực lực không tồi, thiếu chút nữa ngươi thua nha.

- Là lão đại ngươi đang nhường nàng, ngươi không nhìn ra sao?

Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long nói.

Ánh mắt Tiểu Long xoay chuyển, lập tức tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)