Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0319

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0319: Vân Hành vũ thi
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vũ Ngọc Tiền ngẩng đầu ưỡn ngực cố ý lớn tiếng nói. Từ khi có đồ đệ bảo bối này, hắn bắt đầu cảm thấy mình không còn tự tin khi gặp các trưởng lão khác rồi.

- Vâng, sư phụ. Đệ tử nhất định sẽ không để người mất mặt.

Lục Thiếu Du trả lời, hắn biết tính sư phụ mình, vô cùng chú ý đến mặt mũi.

- Hai thầy trò nhà này...

Chúng trưởng lão khẽ thở dài, thế nhưng cũng chỉ có thể thở dài mà thôi. Ai bảo Vũ trưởng lão thu được một đệ tử tốt. Không chỉ gây oanh động trong Vân Dương Tông. Vốn ai cũng cho rằng thiên phú bực này rơi vào tay Vũ trưởng lão chính là củ cải trắng vứt cho heo ăn. Thế nhưng tới bây giờ xem ra lại có chút ngoài ý muốn, thực lực của Lục Thiếu Du so với bất kỳ kẻ nào đều tiến bộ nhanh hơn. Tiến vào Vân Dương Tông chưa tới nửa năm đã chiếm được vị trí hai mươi trên Long bảng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử của Vân Dương Tông.

Lục Thiếu Du trở lại đình viện của mình. Một lần lăn qua lăn lại trong Tiên cảnh, tuy rằng không đột phá tới Linh Phách ngũ trọng thế nhưng với tu vi hiện tại hắn cũng vô cùng thỏa mãn. Vũ Phách tứ trọng, Linh Phách tứ trọng đỉnh phong, thực lực đại tăng, cho dù trực tiếp chống lại Vũ Phách cửu trọng cũng không có bao nhiêu áp lực. Cũng không biết có thể đánh với Vũ Tướng nhất trọng một trận hay không. Dù sao Vũ Tướng và Vũ Phách là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Còn năm ngày, vẫn phải tiếp tục chuẩn bị một chút.

Lục Thiếu Du mỉm cười, tiến vào mật địa là chuyện hắn nhất định phải làm.

Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây. Mây mù che phủ bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây tạo ra ánh sáng mờ ảo, soi sáng ngọn núi. Thỉnh thoảng có ánh nắng vàng từ vầng thái dương ở phía cuối đường chân trời đang chuẩn bị lặn xuống.

Trên ngọc núi lúc này có hai đạo thân ảnh đang ngồi trên một tảng đá lớn nhìn chăm chú về phía xa không nói gì. Chung quanh vô cùng vắng vẻ, sơn cốc phía dưới chân núi lúc này đã đen kịt.

- Thiếu Du. Còn năm ngày nữa là tới ngày giao đấu trong Vũ Linh ảo cảnh rồi, mà chỉ có hai mươi người đứng đầu mới có thể tiến vào mật địa. Đệ có nắm chắc không?

Trên tảng đá, một thân ảnh khiến cho mọi nam nhân mơ ước đang ỉ ôi trong lòng Lục Thiếu Du nói.

- Hẳn là không thành vấn đề.

Lục Thiếu Du nói. Nữ tử trong lòng hắn lúc này đang ỷ ôi trong lòng hắn, nhìn nàng mỉm cười hạnh phúc, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, hóa ra tình yêu chân chính là như vậy.

- Đệ cẩn thận một chút, nếu như có thể tiến vào mật địa sẽ có không ít chỗ tốt, tỷ sợ rằng sẽ không tiến vào top hai mươi được.

Lục Vô Song nói, thực lực của nàng đối với top hai mươi này một chút nắm chắc cũng không có. Đệ tử top hai mươi trên Long bảng đều là thiên tài trong thiên tài, thiên phú của nàng tuy rằng sau khi đột phá Vũ Phách có chút cải thiện, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể đuổi kịp đám người trên Long bảng này.

- Tận lực là được rồi. Bằng vào thực lực của tỷ hiện tại đã rất mạnh rồi. Nếu như đại bá biết tỷ đã là Vũ Phách nhất định sẽ vui vẻ ba ngày ba đêm nha.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng cười nói, người Lục gia nếu như biết được Lục Vô Song đã tiến vào Long bảng nhất định sẽ khiến cho toàn tộc vui vẻ. Trong gia tộc có người tiến vào Vân Dương Tông lại còn trở thành đệ tử thân truyền trên Long bảng khiến cho địa vị Lục gia tại Trấn Thanh Vân ổn định hơn rất nhiều.

- Đệ cũng vậy. Tỷ thực không biết đệ tu luyện thế nào mà thực lực hiện tại lại mạnh như vậy. Tỷ nghĩ không chỉ có tam a di, tam thúc mà cha tỷ cũng sẽ cao hứng.

Lục Vô Song nói.

- Không cần nói tới cha đệ. Đệ và ông ta không còn gì nữa.

Lục Thiếu Du nói. Đối với Lục Trung, dường như tổng cộng hắn mới gặp qua hai lần, cũng không có bao nhiêu cảm tình. Trong trí nhớ của hắn, Lục Trung đối với người con Lục Thiếu Du này cũng không có một chút quan tâm nào. Một người nam nhân ngay cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ đương nhiên Lục Thiếu Du không có bao nhiêu hảo cảm.

- Thiếu Du, kỳ thực tam thúc rất quan tâm tới đệ và tam a di. Khi còn bé, tam thúc thường bảo ta chiếu cố cho đệ, còn bảo ta không được nói cho người khác. Ta nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra trước đây với đệ và tam a di nhất định, trong lòng tam thúc nhất định là có điều khổ tâm.

Lục Vô Song nói.

- Được rồi, chúng ta không đề cập tới ông ta nữa.

Lục Thiếu Du nói, sau đó hắn cúi đầu xuống hôn vào môi Lục Vô Song.

Thời gian chậm rãi trôi đi, vô tình lúc này trời đã tối. Trên trời cao xuất hiện đám sương trắng, những ngôi sao le lói trên bầu trời. Đêm khuya yên tĩnh, thi thoảng có vài tiếng hú của yêu thú chung quanh.

- Đã khuya rồi, tỷ nghỉ ngơi đi. Đệ cũng đi về đây.

Lục Thiếu Du nói, mặc dù trong lòng có chút tạp niệm, thế nhưng hắn sợ lại bị Lục Vô Song đuổi cho nên cũng không dám nói ra.

- Được.

Lục Vô Song nhẹ nhàng gật đầu, hai người đứng lên.

Trong đình viện, nhìn vào bóng lưng của nam tử đang đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư kia Lục Vô Song nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó lập tức đóng cửa tu luyện. Thế nhưng lúc này tiếng đập cửa truyền vào tai nàng.

- Là Băng Lan sao?

Lục Vô Song nhíu mày, đã muộn thế này rồi cũng chỉ có Độc Cô Băng Lan mới đến tìm nàng. Nàng nhẹ nhàng mở cửa, ngay lập tức kinh ngạc.

- Đệ đã về rồi sao còn quay lại?

Sửng sốt một lúc, Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Đệ muốn nhìn tỷ một chút.

Lục Thiếu Du nói.

- Không phải đệ vừa mới nhìn sao?

Lục Vô Song nói, ánh mắt nhìn vào nam tử trước mặt lúc này đã có chút mê ly.

- Thế nhưng đệ vẫn nhớ tỷ, cho nên đệ mới trở lại.

Lục Thiếu Du nói.

- Vào đi, một lát nữa về cũng được.

Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vô Song cười nói:

- Nhìn đệ thế này quả thực giống như tiểu hài tử không chịu lớn.

- Thật không?

Lục Thiếu Du cười nói.

Trong đình viện, Lục Vô Song không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du thầm nghĩ, hôm nay có thể sẽ có một chuyện phát sinh.

- Được rồi, đệ đã ôm tỷ một lúc rồi, bây giờ thì về đi.

Lúc này Lục Vô Song đang ở trong lòng Lục Thiếu Du khẽ cắn môi nói.

- Được.

Lục Thiếu Du có chút bất đắc dĩ nói. Nhìn vào nữ tử trước mặt, một mùi hương thơm ngát tràn vào mũi hắn, mái tóc bị hắn xoa có chút mất trật tự, Lục Thiếu Du còn có thể nhìn thấy vành tai trắng nõn của nàng. Giống như miếng ngọc được mài dũa vậy, khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du rung động, nhịn không được mà cúi đầu hôn nàng một cái.

- Không được lộn xộn.

Lục Vô Song run lên, ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt ngày càng mê ly.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, trong lòng Lục Thiếu Du cũng run lên, đột nhiên vật ở phía dưới đang lớn dần lên.

Nữ tử trước mắt này vô cùng xinh đẹp tới mức xuất trần khiến cho hắn say sưa. Phía dưới cái mũi nhỏ xinh là đôi môi mềm mại dường như đang mời gọi hắn.

*****

- Đệ còn nhìn cái gì đó? Không được suy nghĩ lung tung, mau về....

Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, ngồi ở trong lòng hắn nàng tự nhiên là có thể cảm giác được có một vật nóng bỏng đang chọc vào mông nàng. Dường như nó đang lớn dần lên, tuy rằng cách một lớp quần áo, thế nhưng một đại cô nương như nàng cũng biết đó là vật gì. Nhất thời khuôn mặt nàng đỏ ửng, tim đập loạn nhịp.

Lục Thiếu Du không nói gì mà nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Sau đó áp lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, trong nháy mắt thân thể hai người run lên giữ dội, xúc cảm mê người kia khiến cho Lục Thiếu Du hoàn toàn không thế khống chế được mình nữa.

- Thiếu Du....

Lục Vô Song nói không nên lời, tùy ý để Lục Thiếu Du hoạt động trên người mình, hai tay không tự chủ được mà ôm đối phương, cảm giác như điện giật truyền đến cũng khiến cho nàng hoàn toàn mê muội. Lục Thiếu Du hiện tại không chút kiêng nể mà hôn nàng, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ không ngừng mở đôi môi mềm mại kia, muốn tách hàm răng trắng bóng trong nháy mắt tìm thấy cái lưỡi của Lục Vô Song.

Hai người quên hết tất cả, đắm chìm vào trong đó. Tất cả mọi thứ đều bị bọn họ ném lên chín tầng mây. Đôi môi của hai người như nắng hạn gặp mưa rào chưa từng chia lìa dù chỉ một khắc.

Cũng không biết qua bao lâu, không biết từ lúc nào hai người đã vào trong phòng. Đây là khuê phòng của Lục VÔ Song, Lục Thiếu Du cũng không phải tới đây lần đầu. Trong phòng của nàng thơm ngát vô cùng, lại mang đến cho người ta chút cảm giác như khuê phòng của một người vợ biết chăm lo cho gia đình vậy.

- Thiếu Du, chưa tới lúc thích hợp.

Trên giường, Lục Vô Song nhìn vào người nam tử đang ôm mình, đôi mắt có chút mê ly.

- Lúc nào mới là thích hợp?

Lục Thiếu Du nói, nhìn vào nữ tử xinh đẹp trước mắt này, lúc này cung đã lên dây rồi muốn dừng lại cũng khó.

- Tỷ cũng không biết.

Lục Vô Song e thẹn nói. Giờ phút này nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thiếu Du.

- Vậy chính là lúc thích hợp.

Lục Thiếu Du nói.

- Không...

Lục Vô Song dường như còn muốn nói gì thế nhưng trong khoảnh khắc đôi môi của nàng lại tiếp tục bị bịt kín, thân thể quen thuộc kia dán vào người nàng, một cảm giác quen thuộc lại xâm chiếm thân thể nàng.

Toàn thân Lục Vô Song run lên, cảm giác được có một cỗ lửa nóng không ngừng di chuyển trên người nàng. Hai tay của Lục Thiếu Du hiện tại không ngờ đang chạy loạn trên người nàng, còn xâm chiếm cấm địa trước ngực, thế nhưng loại cảm giác này khiến nàng tê dại căn bản không thể phản kháng.

Lúc này Lục Thiếu Du cũng không thể khống chế được mình nữa, tuổi trẻ khí huyết cương phương nha, áp lực quá lớn. Lúc này cho dù nói cái gì cũng muốn phóng tới, trong lúc đầu lưỡi hai người còn đang dây dưa, dưới sự khiên khích của hắn Lục Vô Song tê dại ngã vào trong lòng Lục Thiếu Du, cho dù có tu vi cao hơn cũng không có chút sức lực nào để phản kháng.

Trên giường, hai người ngồi đó, hô hấp càng lúc càng dồn dập, tay Lục Thiếu Du chui vào quần Lục Vô Song, cảm nhận bờ mông đầy đặn và mềm mại của nàng khiến cho nàng run lên.

Hai tay ôm chặt lấy Lục Thiếu Du, Lục Vô Song lúc này đã biết rằng mình không còn sức lực để cự tuyệt hắn, cự tuyệt những thứ sắp phát sinh.

Nữ tử trong lòng cam chịu khiến cho Lục Thiếu Du không còn chút cố kỵ nào nữa, hai tay lại từ thắt lưng đi lên tới bộ ngực khẽ miết vài cái. Quần của nàng bị hắn lột đi, áo ngực chảy xuống lộ ra một mảnh tuyết trắng.

Ngoài cửa, gió đêm nhẹ nhàng thổi. Trong phòng, đôi nam nữ này đã hòa thành một thể, dường như giữa thiên địa chỉ có mình bọn họ, trong phòng một mảnh xuân sắc.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, trăng sáng dần dần biết mất, trên sơn mạch Vân Dương lúc này những cơn gió thổi qua thi thoảng lại có nơi lóe ra ánh sáng.

Trong phòng, lúc này Lục Thiếu Du đã tỉnh lại, trong lòng hắn còn có một thân thể mềm mại nóng bỏng đang ôm chặt, Lục Thiếu Du rốt cuộc cũng tin những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Lúc này trên giường còn có mấy đóa hoa đỏ tươi, tối hôm qua tuyệt đối không phải là mộng cảnh.

Nghĩ tới ngày hôm qua điên cuồng, khóe miệng Lục Thiếu Du không nhịn được mà mỉm cười thì thào nói:

- Rốt cuộc cũng không còn là xử nam.

- Sắc quỷ, đệ đã tỉnh chưa?

Nữ tử tuyệt mỹ trong lòng Lục Thiếu Du mở mắt rồi nói.

- Đệ tỉnh rồi.

Ôm nữ tử xinh đẹp này vào trong lòng, Lục Thiếu Du nở nụ cười thỏa mãn. Có nữ nhân như vậy làm bạn, cuộc đời này sống không uổng.

- Lần sau tỷ sẽ không cho đệ dễ dàng ở lại như vậy, đau quá.

Đôi bàn tay trắng như tuyết đánh vào người Lục Thiếu Du, Lục Vô Song e thẹn nói.

- Thật không?

Lục Thiếu Du cười tà, lại tiếp tục đặt nữ tử này xuống dưới thân mình....

Trong Vũ Linh ảo cảnh, ngày thi đấu của các đệ tử trên Long bảng rốt cuộc cũng đã tới. Lần thi đấu này thu hút mọi ánh nhìn trong Vân Dương Tông, ngay cả những trưởng lão ngoại môn trong các thành gần đây cũng nhanh chóng trở về tông môn quan khán lần thi đấu này của những nhân tài kiệt xuất trong tông.

Lúc này sân thi đấu không phải là ở trên Địa Long đỉnh mà là ở trong Vũ Linh ảo cảnh, đấu đến khi xác định được hai mươi người cuối cùng tiến vào Mật địa mới thôi.

Có tư cách tiến vào mật địa cũng đủ đại biểu cho việc sau này chính là đệ tử hạch tâm của Vân Dương Tông, cơ hội như vậy đủ để khiến cho tất cả đệ tử trong Vân Dương Tông tha thiết, ước mơ.

Tuy rằng nói trong sơn mạch Vân Dương số lượng đệ tử có mấy vạn, thế nhưng trong Vân Dương Tông, những đệ tử ngoạn môn thế gia cũng đạt tới con số trăm vạn.

Có thể tiến vào trung tâm của Vân Dương Tông là một chuyện tất cả các đệ tử đều ao ước.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu xuống. Lúc này có không ít đệ tử chạy tới bên ngoài võ trường của Vũ Linh ảo cảnh, mỗi người đều tự tìm kiếm lấy cho mình một vị trí tốt, để có thể chứng kiến hai mươi đệ tử cuối cùng vào Mật địa.

Trong ngày hôm nay cũng chính là ngày mà ba năm một lần Vũ Linh ảo cảnh cho phép các đệ tử tiến vào võ trường, bao gồm cả tân đệ tử và đệ tử cũ, đều có thể tiến vào.

Sáng sớm, vầng thái dương mọc lên trên cao, trước ngọn núi khổng lồ của Vũ Linh ảo cảnh, trên võ trường lúc này đông nghịt người, còn có không ít đệ tử đang tới.

Liếc mắt nhìn quanh không ngờ nhân số lại tới một vạn, có những đệ tử suốt đêm chạy về, đệ tử cũ và mới rất nhiều người không có yêu thú phi hành, tuy rằng là ở trong phạm vi của Vân Dương Tông, thế nhưng các ngọn núi đều ở cách xa nhau, ngọn núi xa nhất cho dù có đi một ngày một đêm cũng không nhất định đi tới được Vũ Linh ảo cảnh.

Trước ngọn núi khổng lồ, lúc này đã tụ tập trên vạn người, cũng không cảm thấy có chút chật chội nào, cho dù có thêm một vạn người nữa cũng vậy.

Nhân số ngày càng nhiều, có không ít đệ tử bắt đầu nghị luận. Đề tài nghị luận đương nhiên là ai có thể tiến vào danh sách hai mươi đệ tử cuối cùng tiến vào mật địa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)