Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 3212

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 3212: Dọa lui Cổ Tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dưới một quyền kia, thân hình Lục Thiếu Du theo không gian nứt vỡ từng khúc, bị một quyền đánh vỡ ra, nhưng lại không có bất kỳ máu tươi nào phun ra cả.

- Tàn ảnh, tốc độ thật nhanh.

Ánh mắt chúng cường giả chung quanh và Dư Truyện đều thoáng cái kinh biến, tốc độ bực này thật sự quá nhanh đi, nhanh đến mức ở đây không ai thấy rõ ràng được.

- Côn thần nhất kích.

Cũng trong lúc này, sau lưng Dư Truyện vô thanh vô tức xuất hiện một thân hình khôi ngô, hai tay nắm chặt đoản côn trong tay, nghiêng người quất một kích lên bờ mông mập mạp to lớn kia của Dư Truyện, tiếng nói cũng đồng thời phát ra.

Ngay khi một tiếng cuối cùng vừa dứt, dưới ánh mắt tràn đầy kinh hãi của mọi người, một côn không thể tưởng tượng nổi đã rơi vào trên mông Dư Truyện.

"Bành! "

Theo một côn này rơi xuống, âm thanh năng lượng trầm đục lập tức từ trên mông Dư Truyện vang vọng ra, một cỗ kình phong năng lượng lập tức bắn ra, không gian chung quanh cũng bị một côn này nổ nát.

"PHỤT! "

Một đám huyết vụ lập tức phun ra, thân hình mập mạp của Dư Truyện trong một sát na này liền như phi cầu bị một côn kia quất ra ngoài, bắn đi như một đường vòng cung, cuối cùng dưới vô số ánh mắt sững sờ, hung hăng đập vào trên một ngọn núi khổng lồ ở bên ngoài quảng trường.

"Bành! "

Theo thân hình Dư Truyện rơi xuống, ngọn núi khổng lồ kia sinh sinh bị đánh nát, vô số đá vụn bắn ra, bụi đất đá vụn từ trên không trung rơi vãi xuống như pháo hoa, mặt đất rung chuyển, trong ngọn núi sụp đổ trút xuống không ngừng có tiếng âm bạo "Bang bang" vang vọng

- Bóng tốt, a!

Đoản côn linh khí màu trăng trở về lòng bàn tay Lục Thiếu Du, đùa nghịch xoay "vù vù" mấy vòng, đoản côn linh khí màu trắng lập tức thu lại, trên mặt lộ ra vẻ cao hứng, tựa hồ rất thỏa mãn với một côn vừa rồi của mình.

"Vù vù..."

Chỉ có điều lập tức, sau khi ánh mắt toàn bộ quảng trường ngốc trệ thì trong chốc lát đã liên tục vang lên các tiếng hít lạnh.

Một màn này, khiến mọi người không dám tin, đường đường Dư Truyện Dư gia, tu vị cấp độ Tứ nguyên Hóa Hồng đỉnh phong, tu vị này trong thiên địa có thể được coi là cường giả, không ngờ không ngờ lại bị một côn hời hợt của Tây Phương Cầu Bại kia đánh bại.

"Xì xào! "

Đặc biệt là những thanh niên vốn chờ chế giễu kia, trong tích tắc này khuôn mặt nguyên một đám đều cực kỳ kinh hãi, trong cổ họng không ngừng truyền ra tiếng nuốt nước bọt.

Bọn người Phi Thiên lão yêu, Thái Hoa Đạo, Viêm Quang lão đạo, Song Kỳ lão quái tuy rằng đã biết thực lực chân thật của Lục Thiếu Du, nhưng thấy hắn một kích đã đánh Dư Truyện bay ngoài cũng cảm thấy khiếp sợ không nhỏ, bất quá ngược lại cũng không quá mức bất ngờ.

Đặc biệt là đối với Viêm Quang lão đạo, lúc trước hắn chính là bị một chiêu này chà đạp, so với tình huống không rõ ràng trước kia thì Dư Truyện đã tốt hơn rất nhiều rồi.

- Ta biết rồi, thì ra là...

Đám người đứng ngoài xem đều rung động, chỉ có trong đôi mắt đẹp vốn nghi hoặc của Lục Tâm Đồng lại bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, sau đó âm thầm thu liễm lại, ánh mắt mang cười, đây không phải là ca ca nàng thì còn có thể là ai nữa chứ.

Ban đầu ở Linh Vũ thế giới Thiên Địa Các tổ chức cuộc đọ sức giữa thập đại cường giả trẻ tuổi ca ca cũng đã từng dịch dung, khiến dù là người thân cận nhất cũng không thể nào nhìn ra được, lúc này Lục Tâm Đồng cẩn thận quan sát cuối cùng cũng có thể xác nhận.

- Tuyên Cổ cảnh trung giai, tại sao có thể như vậy, điều đó không có khả năng... Minh Dương Hồng Tôn trợn tròn mắt, một màn này khiến hắn thật khó mà tin được, cái này đã hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn, cũng không phải là kết quả hắn muốn.

"Xùy~~! "

Trong ngọn núi sụp xuống, thân ảnh Dư Truyện chật vật lao ra ngoài, thân hình uể oải chật vật rơi xuống trước người Lục Thiếu Du, khóe miệng máu tươi đầm đìa, ánh mắt tái nhợt, đầy bụi đất, trong ánh mắt nổi giận còn mang theo vài phần rung động kinh ngạc kiêng kị nhìn Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du không quá để ý đến Dư Truyện, đoản côn màu trắng trong tay có chút quơ quơ, nhìn Minh Dương Hồng Tôn nói:

- Ta nghĩ Côn Dương Tông đã thua rồi a, vậy thì Bí Cảnh kia sau này sẽ là của Thái gia, không có bất cứ quan hệ nào đến Côn Dương Tông cả, mang theo người của các ngươi đi đi thôi.

Ánh mắt Minh Dương Hồng Tôn run lên, lúc này hắn mới biết được đại hán mặt sẹo này khó dây đến cỡ nào, người này không phải là Tuyên Cổ cảnh trung giai, nhất định là có lợi hại thủ đoạn thu liễm tu vị thực lực chân chính trên người.

Nghe vậy, Dư Truyện sắc mặt trắng bệch trừng trừng nhìn vào Lục Thiếu Du quát:

- Tây Phương Cầu Bại, ngươi lừa đảo, ngươi căn bản không phải Tuyên Cổ cảnh trung giai, ngươi lừa gạt ta.

- Buồn cười, ta nói ta là Tuyên Cổ cảnh trung giai lúc nào thế hả?

Lục Thiếu Du đạm mạc liếc qua Dư Truyện sắc mặt trắng bệch trước người, nói:

- Lại nói, ngươi thất bại chính là thất bại, ta có tu vị gì thì liên quan gì?

Lời Lục Thiếu Du nhất thời khiến Dư Truyện phải nghẹn lời, quả thật, Tây Phương Cầu Bại này cũng chưa từng nói qua mình là Tuyên Cổ cảnh trung giai bao giờ.

Mắt nhìn Dư Truyện, sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống một chút, thần sắc bất cần đời trên mặt thu liễm không còn nữa, nói:

- Nếu ngươi còn muốn ra tay nữa... , ta bảo đảm kết quả của ngươi sẽ thảm hơn giờ gấp 10 lần đấy, không tin thì ngươi cứ thử xem.

- Tây Phương Cầu Bại, ngươi...

Ánh mắt Dư Truyện phát lạnh, nhưng lại không dám động thủ lần nữa, hắn không phải người ngu, đến nước này rồi hắn tự nhiên hiểu rõ Tây Phương Cầu Bại trước mặt này không đơn giản như mặt ngoài hắn thể hiện, thực lực của đối phương, đủ để dễ dàng chà đạp hắn.

Ánh măt Minh Dương Hồng Tôn rung rung, lập tức có chút bất đắc dĩ nhìn phía Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ bên người, rất rõ ràng Dư Truyện đã thua, sợ rằng dù có động thủ lần nữa cũng chỉ khiến người chê cười thêm thôi.

Ánh mắt Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ lúc này cũng ngưng trọng, sắc mặt cực kỳ khó coi, thấy ánh mắt Minh Dương Hồng Tôn, thân ảnh hắn liền tiến lên mấy bước, nhìn vào Lục Thiếu Du, nói:

- Đại ca ta đã thua, các hạ chiến thắng, không biết các hạ đến tột cùng là đến từ phương nào, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, dùng thực lực các hạ, cũng không đến mức phải dùng thân phận hôn phu một tiểu nha đầu để che che lấp lấp chứ?

Lúc này trong lòng Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ cũng rất hoài nghi, sợ rằng Tây Phương Cầu Bại này cũng không phải là hôn phu của Thái Thanh gì cả, hơn phân nửa là cường giả mà Thái gia mời đến rồi.

- Dư Kỳ, ngươi thật muốn biết ta là ai sao, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Lục Thiếu Du gọi thẳng Dư Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào Dư Kỳ, lấy Trữ Vật Giới Chỉ trong tay ra ném tới trước người Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ.

Ánh mắt Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ có chút run lên, chụp lấy Trữ Vật Giới Chỉ vào tay, lập tức tâm thần nhìn vào.

Trong lúc mọi người ở đây đều nghi hoặc, tâm thần Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ sau khi nhìn vào trong Trữ Vật Giới Chỉ, ánh mắt nghi hoặc trong một thoáng liền bắt đầu đại biến, toàn thân cũng lập tức run lên, muốn cúi người hành lễ.

*****

- Dư Kỳ, thân phận của ta không muốn bị bạo lộ, ngươi biết là tốt rồi.

Ngay khi Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ muốn hành lễ thì âm thanh Lục Thiếu Du đã truyền vào tai Dư Kỳ.

Dư Kỳ nghe thế liền hồi phục lại từ trong khiếp sợ, cung kính đưa lại Trữ Vật Giới Chỉ đến trước người Lục Thiếu Du.

Trong trữ vật giới chỉ không phải vật gì khác, đúng là Thánh chủ lệnh của Tuyên Cổ Diện, lúc trước Dư Kỳ đã tận mắt nhìn thấy điện chủ giao Thánh Chủ Lệnh cho Thánh chủ Lục Thiếu Du, tăng thêm âm thanh mới truyền âm vừa rồi, đúng là âm thanh của Thánh chủ Lục Thiếu Du.

Đến lúc này Dư Kỳ đã có thể hoàn toàn khẳng định, Tây Phương Cầu Bại thoạt nhìn không chút đặc biệt trước mắt này chính là Thánh chủ Tuyên Cổ Điện, điện chủ Thánh Lôi Điện.

- Đây là có chuyện gì?

Nhìn thấy thái độ Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ lập tức chuyển biến hoàn toàn, mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Lục Tâm Đồng từ xa thấy thế, kiều nhan có chút lộ ý cười, có thể càng thêm khẳng định về thân phận của Tây Phương Cầu Bại.

Lục Thiếu Du tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ mà Dư Kỳ đưa về, nhìn hắn nói:

- Dư Kỳ, ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện giữa Thái gia và Côn Dương Tông, bất quá lần này Dư gia ngươi nhúng tay vào, thủ đoạn thật có chút không ổn nha. Dư gia ngươi dầu gì cũng là Cổ Tộc, cũng phải chú ý một chút mới được, nếu Dư Kỳ ngươi còn có ý kiến, vậy thì cứ tìm đến ta, ta sẽ đón hết, nếu Dư gia có ý kiến, vậy thì cứ mang theo nhân mã Dư gia ngươi đến là được.

- Không dám, lần này là Dư gia mạo phạm, thỉnh đại nhân thứ lỗi, giờ ta sẽ rời đi, về sau Dư gia không bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa Côn Dương Tông và Thái gia nữa.

Dư Kỳ lúc này đã bị hù đến thiếu chút đổ mồ hôi lạnh, người trước mắt thân là Thánh chủ Tuyên Cổ Điện, hắn rất rõ ràng cái này đại biểu cho cái gì, coi như là toàn bộ Dư gia hắn cũng không cách nào chống lại Tuyên Cổ Điện được, nếu hắn còn không biết điều, sợ rằng dù có sư phụ hắn cũng khó mà bảo vệ cho hắn được.

Lời nói vừa dứt, Hỏa Lôi Sử Dư Kỳ cung kính thi lễ thật sâu với Lục Thiếu Du, sau đó nói với mọi người Dư gia ở phía sau:

- Đệ tử Dư gia nghe lệnh, mau theo ta trở về.

- Dư trưởng lão, đây là...

Minh Dương Hồng Tôn ngốc trệ, cũng hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.

Ánh mắt Dư Kỳ hung hăng trợn nhìn Minh Dương Hồng Tôn, trầm giọng nói:

- Việc này không có quan hệ gì với Dư gia ta nữa, ngươi muốn làm gì thì làm đi.

Lời nói vừa dứt, Dư Kỳ lập tức nói với Dư Truyện vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại:

- Đại ca, chúng ta đi thôi.

- Cái này...

Dư Truyện còn có chút sững sờ, Dư Kỳ thấy thế, lôi kéo Dư Truyện thả người rời đi

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra thế này?

Đông đảo ánh mắt bốn phía quảng trường đều nhìn nhau, không có ai biết là chuyện gì xảy ra, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.

Nhưng mọi người lúc này cũng không khó biết rõ, sợ rằng Tây Phương Cầu Bại kia có địa vị cực lớn, Dư gia Dư Kỳ không ngờ lại bị dọa rời đi, địa vị thế nào có thể nghĩ, có thể dọa đi Cổ Tộc, cái này cần thân phận gì chứ?

"Xì xào! "

Đám thanh niên chung quanh vốn cảm thấy khó chịu với Lục Thiếu Du lúc này cũng chỉ có thể âm thầm hít vào khí lạnh, nuốt nuốt nước bọt, nhìn bộ dáng này rõ ràng là người Dư gia bị dọa sợ rồi, thân phận của đối phương rất lớn. Dư Truyện chỉ một chiêu đã bị chà đạp, thực lực bực này bọn hắn há có thể so sánh được, cả đám đều nhao nhao lui về phía sau một ít, nếu đắc tội với Tây Phương Cầu Bại này, đến lúc đó hắn lấy bọn hắn ra khai đao thì sợ rằng dù là thế lực sau lưng cũng không thể bảo vệ được bọn hắn.

Mắt thấy mọi người Dư gia rời đi, ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức nhìn vào đám người Minh Dương Hồng Tôn, trầm giọng nói:

- Mang theo người Côn Dương Tông của ngươi đi đi, Bí Cảnh không quan hệ gì đến Côn Dương Tông nữa rồi.

- Chúng ta đi...

Minh Dương Hồng Tôn nhìn qua Lục Thiếu Du và bọn người Thái Hoa Đạo, ánh mắt chấn động, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng mang theo mọi người Côn Dương Tông vội vàng rời đi. Người Dư gia cũng đã đi rồi, hắn tự nhiên không dám ở lại lâu, thực lực và thân phận của đối phương ngay cả Dư gia cũng bị chấn nhiếp rời đi, Côn Dương Tông hắn tự nhiên càng khó mà chọc vào nổi.

- Chúc mừng Thái gia chiến thắng.

- Chúc mừng chúc mừng.

Theo Dư gia và Côn Dương Tông Minh Dương Hồng Tôn rời đi, không ít người các thế lực lớn vây xem chung quanh đều nhao nhao đi đến bên người Thái Hoa Đạo chúc mừng, cực kỳ nhiệt tình, bộ dáng như vốn là đồng minh với Thái gia vậy.

- Thái gia chiến thắng, không biết có thể cho chúng ta đi vào Bí Cảnh chiêm ngưỡng một chút được không?

- Đúng đấy, chúng ta chỉ cần chiêm ngưỡng một chút là được, ta nghĩ Thái gia sẽ không cự tuyệt mọi người chúng ta chứ?

- Đúng vậy, mọi người chúng ta đều chỉ vào chiêm ngưỡng một chút thôi...

Lập tức không ít thế lực và một ít cường giả các Cổ Tộc khác liền xúm lại về phía Thái Hoa Đạo, rõ ràng là có ý đồ muốn mượn cơ hội tiến vào trong Bí Cảnh kiếm một chén canh. Đông đảo thế lực xúm lại như vậy khiến Thái Hoa Đạo lúc này cũng khó mà trả lời. Nơi này là trong Côn Vân thế giới, hắn cũng không thể đắc tội các thế lực được, dù sao ngày sau Thái gia vẫn còn phải đặt chân sinh sống ở Côn Vân thế giới nữa.

- Các ngươi tìm lộn người rồi, Bí Cảnh không quan hệ gì với Thái gia cả. Bí Cảnh Thái gia phát hiện hiện giờ đã thuộc về ta rồi, các ngươi có muốn cùng ta tiến vào xem không? Ngay khi Thái Hoa Đạo không biết làm sao thì mắt Lục Thiếu Du đã nhướng lên, nhìn qua mọi người nói.

Nghe vậy từng đạo ánh mắt cũng nghi hoặc rơi vào trên người Lục Thiếu Du, ánh mắt đều có chút phức tạp.

- Tây Phương tiểu hữu nhiệt tình như vậy, chúng ta không tiện chối từ rồi.

- Như thế rất tốt, cung kính không bằng tuân mệnh.

- Đa tạ Tây Phương tiểu hữu rồi.

Lập tức, trong đám người liền có thêm không ít lão giả cười ha ha gật đầu ý bảo với Lục Thiếu Du, phảng phất như chỉ một thoáng đã trở nên cực kỳ quen thuộc vậy.

Lục Thiếu Du liếc qua đám người, ánh mắt đạm mạc đảo qua, lập tức nói với Thái Hoa Đạo:

- Thái trưởng lão, Bí Cảnh ở phương nào?

Thái Hoa Đạo chỉ vào một mảnh dãy núi sau Côn Lăng Cốc, nói:

- Ở ngay phía trước không xa, cửa vào hiện giờ bị ta và Minh Dương bố trí phong ấn, cần hai người chúng ta hợp lực mới có thể mở ra, hiện giờ Minh Dương lại vừa mới rời đi rồi, sợ rằng phải mạnh mẽ phá phong mới được.

Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu, nói:

- Mang ta đi xem một chút đi.

- Vâng...

Thái Hoa Đạo gật đầu, thần sắc trên gương mặt già nua lại cực kỳ nghi hoặc, âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ thật sự muốn mang theo những người khác vào trong Bí Cảnh sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)