Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 3249

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 3249: Sắp xếp kế hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Điều khiến cho Lục Thiếu Du có chút ngoài ý muốn chính là, từ trong miệng Mẫu Đơn hắn cũng biết được, Đông Phương Tử Quỳ chính là người Thiên Linh cung. Lúc này nàng ta cũng tới Thương Khung chiến trường, quan hệ với Mẫu Đơn ở trong nội cung cũng không tệ.

...

Sau khi Lục Thiếu Du trở lại khách điếm nơi hắn đặt chân, vừa tới bên ngoài hắn đã nhíu mày, khi mở cửa phòng ra Lục Thiếu Du lập tức giật mình, không ngờ Tử Yên lại ở trong phòng.

- Sao nào? Trò chuyện cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ xong sao rồi?

Tử Yên mỉm cười, đôi mắt giống như ngọc thạch thánh khiết mà động lòng người.

Lục Thiếu Du thu hồi vẻ ngoài ý muốn, hỏi:

- Tử Yên cô nương, sao nàng tới đây?

Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du, mở miệng cười cười nói:

- Ngày mai ngươi sẽ rời khỏi Mẫn Tinh đại lục, thay ta hỏi thăm đám người Vô Song, Cảnh Văn, nói ta rất nhớ các nàng.

- Ta sẽ làm vậy, các nàng thường xuyên nhắc tới nàng.

Lục Thiếu Du gật đầu nói.

Tử Yên nhìn qua Lục Thiếu Du nói:

- Dương Quá chưa nói cho ngươi biết, còn một người của Linh Vũ thế giới ở Thiên Địa các đúng không?

- Lam Thập Tam?

Lục Thiếu Du cười cười, đã lâu hắn không gặp sát thủ của thiếu phụ kia, khuôn mặt kia quả thực chính là tai họa của nữ nhân a.

- Đúng là Lam Thập Tam, đồng thời còn có một người khác.

Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du, nói:

- Xem ra Dương Quá cũng không nói cho ngươi biết Nhược Lan cũng ở trong Thiên Địa các.

- Nhược Lan?

Lục Thiếu Du khẽ giật mình lên tiếng.

- Nguyên Nhược Lan, người này ngươi không xa lạ gì.

Tử Yên gật đầu nói:

- Lần này vốn nàng cũng định tới, thế nhưng nàng biết ngươi ở đây cho nên...

- Nguyên Nhược Lan, tại sao nàng ta lại ở Thiên Địa các?

Lục Thiếu Du kinh ngạc, ban đầu ở trong Linh Vũ thế giới, sau khi đánh chết Huyết Kiếm đại đế, Nguyên Nhược Lan trong lúc chiến đấu thành Đế, vì sợ hậu hoạn, vì Phi Linh môn, Lục gia, còn có những người thân nhất bên cạnh mình. Vì sợ chuyện mẫu tử Du Thược và Lăng Thanh Tuyền bị bắt lại một lần nữa xảy ra cho nên hắn đang định hủy bỏ tu vi của Nguyên Nhược Lan. Thế nhưng cuối cùng lại có một đạo thân ảnh thần bí xuất hiện trước người Nguyên Nhược Lan, sau đó mang theo Nguyên Nhược Lan trong khoảnh khắc biến mất. Thực lực kia so với hắn lúc trước mạnh mẽ hơn quá nhiều.

Lục Thiếu Du còn nhớ rõ lúc trước rõ ràng hắn nhìn thấy đạo tàn ảnh kia xuất hiện, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Nhược Lan bị mang đi mà bất lực. Đạo tàn ảnh kia vô thanh vô tức xuất hiện rồi mang đi Nguyên Nhược Lan, khí tức đều không có, bộ dáng cũng không.

Từ đó về sau, tin tức của Nguyên Nhược Lan đều biến mất. Những năm gần đây nếu không phải Tử Yên nhắc tới nàng ta, trong lòng Lục Thiếu Du thậm chí còn quên cái tên kia. Nhưng lúc này nhắc tới, trong lòng hắn lập tức nhớ tới nữ tử thường mặc váy tím kia.

Tử Yên nhìn vào người Lục Thiếu Du, nói:

- Nhược Lan những năm gần đây đều ở trong Thiên Địa các, so với ta và Lam Thập Tam thì thời gian tiến vào trong Thiên Địa các của nàng còn nhiều hơn. Lần này vốn nàng định gặp ngươi, thế nhưng cuối cùng lại có chút...

- Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện lúc trước đã qua, nàng ta không có việc gì là tốt rồi.

Lục Thiếu Du ngắt lời Tử Yên nói.

Chuyện đã qua, lúc trước chuyện Thiên Kiếm môn cũng không có liên quan tới Nguyên Nhược Lan. Dùng tu vi và tâm cảnh của Lục Thiếu Du hiện tại, chuyện lúc trước hắn đã sớm quên.

Dứt lời, Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, hỏi Tử Yên:

- Hiện tại nàng thế nào rồi?

Lục Thiếu Du còn nhớ rõ, lúc trước tu vi và thiên phú của Nguyên Nhược Lan sẽ không dưới đám người Bắc Cung Vô Song, Tử Yên, Độc Cô Cảnh Văn, Lăng Thanh Tuyền một chút nào. Muốn tu luyện thành công Ma kiếm của Thiên Kiếm môn cần có đại nghị lực, đại thiên phú, đại hằng tâm, thiên phú cơ hồ có thể so sánh với đại ca Dương Quá của hắn.

Đương nhiên Lục Thiếu Du cũng rất rõ ràng, Thanh Tuyền và Lăng Thanh Tuyệt, thiên phú của hai huynh muội không dưới Tử Yên, Nguyên Nhược Lan, còn có đại ca Dương Quá. Chỉ là lúc trước hai người cũng không có tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết hoàn chỉnh. Tăng thêm căn cơ bất ổn, cho nên đã ảnh hưởng tới căn cơ. Bằng không mà nói, tu vi của hai người hiện tại nhất định sẽ cao hơn bây giờ.

- Nhược Lan sống rất tốt, đều ở trong Thiên Địa các. Hiện tại cũng là một trong các thành nữ của Thiên Địa các. Tu vi không dưới Dương Quá.

Tử Yên nhìn qua Lục Thiếu Du nói:

- Chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, Nhược Lan vốn có cơ hội Chân Lý Niết Bàn thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dừng chân tại Vô Lượng Niết Bàn mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du và Tiểu Long rời khỏi Mẫn Tinh đại lục, mà Dương Quá và Tử Yên thì trở lại đại quân Thiên Địa các. Mẫu Đơn phải về Thiên Linh cung, Vũ Thoát Phàm, Nhược Vô Trần, Thì Trường Ức, đám người này cũng phải trở về đại quân sắp xếp một chút.

Trước khi rời đi, Lục Thiếu Du cũng có chút bất ngờ, Tịch Thiên Vũ đại biểu Thái Minh thế giới tỏ vẻ áy náy vì chuyện Ma gia lúc trước. Cũng vì chuyện Thái Minh thế giới bội ước mà cảm thấy hối hận, thái độ có chút thành khẩn, vẻ mặt cung kính không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khiến cho Lục Thiếu Du có chút bội phục. Cũng khó trách Thái Minh thế giới vì Tịch Thiên Vũ mà bội ước.

Hai ngày này, Lục Thiếu Du phải thay đổi con mắt về Tịch Thiên Vũ, không chỉ có thực lực, tâm trí của hắn ta cũng không bình thường. Trong đám người cùng thế hệ trong Thương Khung chiến trường hiện tại mà nói, xem như nhân vật số một, cũng khó trách Thái Minh thế giới lại nghĩ cách bội ước.

Chỉ tiếc những lão gia hỏa sau lưng Thái Minh thế giới kia lại không chơi được Phong Hành Thiên chủ, càng không biết bội ước chính là điều mà Phong Hành Thiên chủ muốn, kết quả bị chịu thiệt dưới tay của Phong Hành Thiên chủ.

Chức vị nguyên soái ngày hôm qua Lục Thiếu Du cũng không có cự tuyệt, chỉ là nếu như đã là nguyên soái của Thương Khung minh này, đối với lần tranh đoạt Hồng Hoang lệnh này Lục Thiếu Du lại sắp xếp không ít chuyện, những chuyện mà mọi người thương nghị khi trước cũng không còn hiệu lực.

Lục Thiếu Du cũng không có ý tứ thương nghị với mọi người, dùng tu vi và thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại, căn bản không muốn thương nghị với mọi người. Hắn lại biết rõ ngày hôm qua mọi người sắp xếp ra sao. Sắp xếp như vậy cuối cùng căn bản không chiếm được bao nhiêu tiện nghi trong tay Thiên La minh, nhiều nhất chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.

Cho nên Lục Thiếu Du chỉ hạ lệnh, nếu như đã để cho hắn làm nguyên soái, vậy thì phải nghe theo hắn, bằng không mà nói hắn không làm nguyên soái cũng được.

Sau đó nhìn mọi người, Lục Thiếu Du có cảm giác mình có thể là người đứng ra giúp mọi người tranh đoạt Hồng Hoang lệnh, còn nếu ai có cảm giác mình có thể tranh đoạt được Hồng Hoang lệnh thì không cần khách khí mà cứ đứng ra.

Cuối cùng những người có mười phần nắm chắc tranh đoạt Hồng Hoang lệnh mà nói cũng chỉ có ba người Vũ Thoát Phàm, Tịch Thiên Vũ, Nhược Vô Trần, đám người Diễm Hân, Ngưu Trĩ, Kim Hổ do dự một chút, mấy Nhị Nguyên Hóa Hồng này cũng cắn răng đứng ra.

*****

Đám người còn lại có mấy trăm Nhất Nguyên Hóa Hồng, thế nhưng lại không có ai dám đứng ra.

Lần này Thiên La minh ra tay, lại thêm đọ sức trong mấy tháng này cũng khiến cho bọn họ biết rõ, thực lực chỉnh thể của Thiên La minh kia cực kỳ cường hãn. Nhất Nguyên Hóa Hồng muốn tranh đoạt Hồng Hoang lệnh căn bản không có bao nhiêu cơ hội.

Huống chi còn phải đối mặt với một chiêu của chủ của Hồng Hoang lệnh trước đó. Người có tu vi Nhất Nguyên Hóa Hồng muốn chống lại cơ hồ là chuyện không thể nào.

Cho nên bọn họ cũng không dám đứng ra, căn bản cũng không có bao nhiêu cơ hội tranh đoạt Hồng Hoang điện.

Sau khi Lục Thiếu Du nhìn mọi người một vòng, tiếp tục đem những sắp xếp của mình nói cho mọi người nghe một lần.

Chỉ là mọi người sau khi nghe kế hoạch và sắp xếp của Lục Thiếu Du lại kinh ngạc không thôi. Kế hoạch này khiến cho toàn bộ mọi người trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời cả đám nhìn nhau.

Chỉ là Lục Thiếu Du lại nói câu nói kia, nếu như đã tôn hắn làm nguyên soái thì phải nghe theo hắn, bằng không mà nói, hắn cũng không cần làm nguyên soái này nữa.

Cuối cùng lại là Diễm Hân tỏ vẻ ủng hộ đầu tiên, đám người Nhược Vô Trần, Tịch Thiên Vũ, Vũ Thoát Phàm, Ngưu Trĩ và những người khác gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý đánh cuộc một phen.

Nhân số trong lần thương nghị lần này lại ít hơn không ít, chỉ có hơn một ngàn người. Vì đề phòng tin tức bị tiết lộ, làm cho Thiên La minh đề phòng và sắp xếp đối phó, bởi vậy Lục Thiếu Du quy định. Chỉ có đại biểu của các Đại thế giới mới có tư cách tham dự.

Đồng thời Lục Thiếu Du cũng nhắn nhủ đám người này, bất cứ tin tức gì không thể tiết lộ ra bên ngoài, tất cả những sắp xếp, bố trí chỉ có những đại biểu ở đây biết. Đến lúc đó mới có thể một lần hành động thành công.

Trong không gian tiêu điều, trên ngọn núi cao ngất có một đạo thân ảnh xinh đẹp lẳng lặng đứng đó, người mặc một bộ cung trang, bên hông có một cái đai lưng màu xanh đậm, buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn giống như không xương trên thân hình mềm mại động lòng người kia. Mái tóc dài màu đen giống như thác nước buộc ở sau đầu.

Gió nhè nhẹ thổi, tóc mai bên tai thân ảnh mềm mại này bồng bềnh, cỗ khí chất thanh nhã tuyệt luân, xuất trần giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phương xa, bỗng nhiên Bắc Cung Vô Song nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Du Du cô nương, cô nương tới tìm ta sao?

- Xem ra tất cả mọi người đều không chú ý tới. Sợ rằng trong đại quân của Thượng Thanh thế giới chúng ta hiện tại, người có thực lực mạnh nhất không phải là ta mà là Bắc Cung Vô Song thâm tàng bất lộ a.

Nói xong, thân ảnh Phong Du Du lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước người Bắc Cung Vô Song, áo trắng phủ thân hình, bộ váy dài khẽ tung bay, đôi mắt như sao, lộ ra vẻ cao quý.

Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười cười, nhìn qua Phong Du Du rồi nói:

- Mỗi lần nhìn thấy ngươi lại khiến cho ta nhớ tới một người.

- Có người nào tương tự ta sao?

Phong Du Du có chút nghi hoặc, khuôn mặt cao quý thánh khiết không mang theo khói lửa nhân gian, khí chất cao quý toàn thân khiến cho người ta không dám khinh nhờn.

- Cũng không phải, mà là Bạch Linh tỷ cũng thích mặc y phục màu trắng. Cho nên nhìn thấy ngươi ta sẽ không tự chủ được mà nhớ tới tỷ ấy.

- Bạch Linh.

Phong Du Du thì thào nói.

Bắc Cung Vô Song nhìn Phong Du Du, nói:

- Là mẫu thân của Âm nha đầu, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc. Cũng là tỷ muội của chúng ta. Hiện tại đang ở trong Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc trong Thái Hoàng thế giới.

- Nghe nói nữ tử của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc đều tuyệt mỹ vô cùng a.

Phong Du Du nhìn Bắc Cung Vô Song mỉm cười nói:

- Xem ra diễm phúc của Lục Soái vô cùng sâu a.

- Chàng sao? Cái gì cũng tốt, chỉ là...

Bắc Cung Vô Song mỉm cười, nói tới đó lập tức ngừng lại, không có tiếp tục nói.

- Có lẽ là thích hái hoa ngắt cỏ khắp nơi đúng không?

Phong Du Du nhìn qua Bắc Cung Vô Song, trong đôi mắt thanh tịch, rực rỡ giống như ngôi sao trên trời hiện lên vẻ chấn động. Dường như nàng đang âm thầm do dự một lát, lúc sau mới nói với Bắc Cung Vô Song:

- Nếu như các ngươi không thích thì có thể trông coi hắn một chút. Dùng thiên phú, địa vị của hắn hiện tại, trong ba ngàn đại thiên thế giới này không biết có bao nhiêu nữ tử khuynh đảo vì hắn.

- Chàng cũng không phải là người ưa thích hái hoa ngắt cỏ.

Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều thanh nhã cao quý, nàng nói:

- Nếu như chàng thực sự hái hoa ngắt cỏ mà nói. Sợ rằng sẽ có không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ này bị chàng gây tai họa. Bao nhiêu nữ tử tốt, dung mạo, tài hoa không kể xiết đều ở cạnh chàng, mặc dù chàng thích lén lút nhìn một chút, thế nhưng cũng sẽ không vượt quá giới hạn.

- Nói như vậy, hẳn hắn là người si tình?

Phong Du Du cười cười, lập tức nói:

- Nhưng mà hắn có ngươi cùng Cảnh Văn, Hồng Lăng, Thanh Tuyền, Tiểu Linh, Lam Linh, bất luận một ai đều là nữ tử mà thế gian hiếm thấy. Bất luận một nam tử nào trên thế gian này có lẽ đều thấy đủ.

-Chàng đối với bất luận một ai trong chúng ta đều vô cùng tốt. Có chàng, chúng ta đã thỏa mãn, chỉ là lại không có cách nào san sẻ với chàng quá nhiều, chỉ có thể đứng sau lưng chàng. Lặng lẽ ủng hộ, đây chính là việc mà chúng ta có thể làm.

Bắc Cung Vô Song nói xong lại nhìn trời cao, vẻ mặt cao quý, thanh nhã tự nhiên khiến cho người ta không khỏi rung động vì khí chất thanh nhã của nàng.

Phong Du Du nhìn Bắc Cung Vô Song, không nói gì, lập tức theo ánh mắt của Bắc Cung Vô Song nhìn về phía xa, dịu dàng cười nói:

- Đã vài ngày trôi qua rồi, hắn và Long Huyền có lẽ cũng nên trở về chứ.

- Tính toán thời gian một chút có lẽ cũng sắp trở về.

Bắc Cung Vô Song gật đầu, thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nhìn Phong Du Du, trong mắt có chút nghi hoặc, lắc đầu nói:

- Trên đời thực sự có người tương tự như vậy sao? Du Du cô nương, ngươi xác định ngươi không có tỷ muội song sinh chứ?

Phong Du Du lắc đầu, cũng nghi hoặc hỏi Bắc Cung Vô Song:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi việc này? Chẳng lẽ ngươi từng gặp người tương tự với ta?

- Thiếu Du từng nói với chúng ta khi trước chàng có gặp một cô nương, nói là thần thái, dung mạo đều cực kỳ tương tự với Du Du cô nương. Cho nên ta có chút tò mò.

Bắc Cung Vô Song nói.

- Ồ?

Phong Du Du dường như có chút hiếu kỳ nói với Bắc Cung Vô Song:

- Thực sự có chuyện trùng hợp như thế sao? Không biết Vô Song cô nương có thể nói cho ta biết người tương tự với ta được không? Ta cũng có chút tò mò.

Bắc Cung Vô Song mỉm cười nói:

- Ta cũng chỉ nghe Thiếu Du nói.

Vào đêm, ánh trăng lờ mờ, trong không gian tràn ngập sát khí ngập trời. Trên đỉnh núi rạn nứt, khi một tia sát khí và tàn hồn cuối cùng bị một thân ảnh màu tím vàng hít vào trong miệng, hai mắt khép hờ lập tức mở ra, sát khí âm hàn càng khiến cho linh hồn người ta rung động.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)