← Ch.3303 | Ch.3305 → |
Ông ông.
Lưu quang lướt đi, ở trong tay Lục Kinh Vân, tiếng sấm minh vang vọng giống như phạm âm, quang mang cổ xưa tràn ngập lập tức hóa thành một thanh đại đao màu đồng. Năng lượng chấn động tràn ngập, vô số bí văn bắt đầu khởi đông:
- Đám lão già kia, muốn chơi vậy thì ta sẽ chơi cùng các ngươi. Luân Hồi Hư Vọng đao, Luân Hồi đao trận.
Xoẹt.
Tiếng quát của Lục Kinh Vân vừa mới dứt, quang mang chói mắt trên thanh đại đao màu đồng bắn ra, giống như một cái động luân hồi. Hư vọng chi khí khuếch tán, hóa thành một thanh rồi lại một thanh đại đao màu đồng, tiếng phạm âm giống như tiếng sấm vang vọng.
Khí tức của Luân Hồi Hư Vọng đao cũng khiến cho da đầu run lên, khiến cho người ta hồn phi phách tán.
Sưu Sưu Sưu Sưu Sưu...
Tất cả đều nhanh chóng, trước mặt Lục Kinh Vân, vô số đao mang rậm rạp xé rách không gian, xuyên qua quang mang âm dương trắng đen phô thiên cái địa bắn về phía ba trăm người kia. Năng lượng đáng sợ chấn động từ bên trong tràn ra, không gian quanh thân nứt vỡ từng khúc.
Từng đạo đao mang đều giống như sấm sét, khí thế mạnh mẽ, cỗ khí tức hủy diệt, sắc bén to lớn kia khiến cho linh hồn người ta rung động.
- Hừ.
Lục Kinh Vân ra tay đầu tiên, vẻ mặt hơn trăm người âm thầm biến đổi, từng đạo đao mang giống như sấm sét mang theo khí tức hủy diệt lập tức tới trước người.
Sưu Sưu.
Khí thế khiến cho người ta giật cả mình kia khiến cho các siêu cấp cường giả dẫn đầu cũng không dám khinh thường. Ngay lập tức, quang mang năng lượng lập tức lan tràn ra, trong sát lập tức chấn động, lan tràn tới trước mặt đao trận, ngăn cản nó lại trước mặt.
Xoẹt.
Năng lượng chấn động, đao mang bắn tứ tung, giống như quang mang khuếch tán ra bốn phía trong đại điện. Tuy rằng diện tích của đại điện không ít, thế nhưng dưới giao phong bực này lập tức khiến cho không ít người lui về phía sau cũng lập tức bị liên lụy.
Sưu Sưu.
Một ít siêu câp cường giả ở gần rung động, cũng lập tức ra tay, từng đạo quang mang năng lượng giống như khe nứt lan tràn ra chung quanh. Các loại áo nghĩa phóng ra, khiến cho dư âm ảnh hưởng còn lại của đao mang, năng lượng biến mất.
Phong Khô trưởng lão và mấy cường giả có thực lực không tầm thường trong Phong gia cũng nhanh chóng ra tay. Đem trọn bốn phía đại điện bao phủ vào bên trong. Bằng không mà nói, lúc này đại điện đã bị phá hủy thành phế tích, không chịu nổi giao phong bực này.
Xoạt xoạt.
Đao trận bị ngăn cản, chống lại, quang mang âm dương trắng đen bị ảnh hưởng, thân hình tám người Lục Kinh Vân lúc này lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Tám người chống lại trên trăm cường giả, tu vi thực lực hơn kém quá lớn, coi như là có không ít thủ đoạn cùng ưu thế khí tức giao phong, thế nhưng cũng rơi xuống thế hạ phong, có chút chật vật.
Ánh mắt trên trăm cường giả kia lúc này cũng cực kỳ âm trầm. Bằng vào thân phận và địa vị của bọn họ, đối mặt với mấy hậu bối, tuy rằng chiếm một chút thượng phong, thế nhưng kết quả này không thể nghi ngờ đã khiến cho bọn họ vô cùng khó coi và chật vật. Vốn bọn họ muốn ra oai phủ đầu với Lục Thiếu Du, thế nhưng ai ngờ tới cuối cùng lại trở thành trò cười lớn. Về sau sợ rằng nó sẽ trở thành trò cười của tất cả các Đại thế giới.
- Tiểu bối làm càn.
Đám người Lục Kinh Vân bị đẩy lui, lão giả gầy gò phía trước hơn trăm người kia khẽ quát một tiếng, hàn ý trong mắt bắn ra, một đạo thủ ấn nhanh chóng ngưng tụ, khí tức khủng bố tuôn ra. Trong lòng bàn tay có một đạo quang mang màu xanh đậm tuôn ra, giống như thôn phệ tất cả sinh cơ, khiến cho tâm thần mọi người rung động, chưởng ấn giống như sấm sét đánh về phía đám người Lục Kinh Vân. Đạo chưởng ấn này lướt đi, trong lúc vô hình khiến cho người ta có cảm giác như có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, khó mà thở ra được. Đủ thấy thực lực người ra tay đã tới tình trạng cường giả đỉnh tiêm. Thực lực như vậy không phải là thứ mà người bình thường có khả năng chống lại.
Lão giả này ra tay, ánh mắt đám người Huyền Thụy Hồng Tôn, Xích Nguyệt trưởng lão, Nhược Vân cung chủ, Phong Khô trưởng lão và những người khác chấn động.
Sưu.
Mà trong sát na ngắn ngủi này đột nhiên có một đạo quang trụ bằng nguyên lực màu vàng, tràn ngập kim quang rực rỡ, sắc bén mà lạnh lẽo ầm ầm đánh tới. Không gian trong khoảnh khắc bỗng nhiên nổ tung. Đạo quang trụ va chạm vào chưởng ấn thôn phệ sinh cơ kia.
Hai cỗ năng lượng trong chốc lát hung hăng va chạm vào một chỗ, âm thanh trầm thấp bạo liệt lập tức vang vọng.
Phanh Phanh Phanh.
Năng lượng khủng bố lập tức ầm ầm va chạm vào một chỗ, quang mang màu xanh đậm thôn phệ sinh cơ, bàng bạc mênh mông vô cùng. Thế nhưng đạo quang trụ bằng năng lượng màu vàng sắc bén, lạnh lẽo, trong lúc vô hình có thể áp chế năng lượng màu xanh đậm kia, thôn phệ, đồng thời phá hủy nó.
Oanh.
Hai cỗ năng lượng kinh khủng dùng tốc độ giống như hủy diệt hung hăng khuếch tán ra chung quanh, đại điện ầm ầm rung động kịch liệt.
- Bảo vệ đại điện.
Phong Khô trưởng lão khẽ quát một tiếng, giao phong chính diện nhưu vậy so với giao phong khí tức với đám người Lục Kinh Vân vừa rồi hoàn toàn là cách biệt một trời một vực. Lực trùng kích quá mức cường hãn. Mấy cường giả của Phong gia, kể cả không ít cường giả trong đại điện nhanh chóng thúc dục quang tráo phòng ngự, chống cự, làm tiêu hao dư âm còn lại của năng lượng cường hãn đang chấn động kia. Bằng không cả đại điện này sẽ bị phá hủy thành phế tích.
Xoạt xoạt.
Khi dư âm của năng lượng khủng bố còn lại phai nhạt đi, trong trường, hai đạo thân ảnh lảo đảo run lên, lão giả gầy gò ra tay kia lúc này trong ánh mắt âm trầm hiện lên vẻ khiếp sợ.
Cùng lúc đó, một đạo âm thanh bá đạo vô cùng đột nhiên truyền ra:
- Không chỉ có lấy nhiều bắt nạt ít, còn lấy già bắt nạt trẻ, ta quả thực đã mở rộng tầm mắt.
Dứt lời, trường bào màu xanh tung bay, quanh thân có kim quang chấn động, thân ảnh Lục Thiếu Du bước ra, mắt nhìn lão giả gầy gò, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, âm trầm. Rất rõ ràng, người vừa mới ra tay chính là Lục Thiếu Du.
- Hồng Mộc lão quái, ngươi dám xuất thủ với sư đệ ta. Ngươi coi ta không tồn tại sao?
- Đụng tới Thiên nữ của Thiên Nữ cung ta. Tam Hợp thế giới các ngươi thật không tầm thường, để cho ta lãnh giáo một phen a.
- Đụng tới Thánh Hồ của Cữu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc ta, để cho ta xem, rốt cuộc các ngươi có bản lĩnh gì mà càn rỡ.
Ba tiếng quát lạnh lẽo vang lên, Huyền Thụy Hồng Tôn, Nhược Vân cung chủ, Xích Nguyệt trưởng lão, ba người bước qua không gian xuấ thiện. Ba đạo thân ảnh, ba cỗ khí tức không kém lão giả gầy gò kia tuôn ra. lập tức bao phủ lão giả gầy gò được goi là Hồng Mộc lão quái kia.
Đặc biệt là Nhược Vân cung chủ và Xích Nguyệt trưởng lão, khí tức của hai người này trong lúc mơ hồ còn trên Hồng Mộc lão quái. Ba cỗ khí tức bao phủ khiến cho sắc mặt Hồng Mộc lão quái này lập tức biến đổi.
- Nhược Vân cung chủ, chuyện này không liên quan tới Vô Tư thế giới a.
*****
- Huyền Thụy Hồng Tôn, chuyện này không liên quan tới Minh Quang thế giới. Minh Quang thế giới ngươi có quan hệ với Lục Thiếu Du. Có thể thu được danh ngạch, thế nhưng phải cân nhắc vì thế giới khác một chút, nếu không quá không phúc hậu.
- Hồng Mộc huynh đệ không cố ý động vào người Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc ngươi, hiểu lầm mà thôi...
Ba người Huyền Thủy Hồng tôn, Nhược Vân cung chủ, Xích Nguyệt trưởng lão bước ra, sau lưng Hồng Mộc lão quái có hơn ba mươi đạo thân ảnh giậm chân tại chỗ rồi nhảy ra. Khí tức hữu ý vô tình phóng thích ra. Cũng không dưới Hồng Mộc lão quái.
- Lục chưởng môn, người vừa mới ra tay là Hồng Mộc lão quái của Tam Hợp thế giới. Tu vi Thất Nguyên Hóa Hồng, trong đám người vừa mới tiến lên, người vừa mới lên tiếng đầu tiên chính là Phượng Thanh Hồng Tôn của Phượng Thiên thế giới. Người này chính là Phượng Hoàng nhất tộc, thực lực so với Hồng Mộc lão quái kia còn mạnh hơn. Những người khác cũng là người dẫn đầu của các Đại thế giới khác, thực lực đều cực kỳ cường hãn. Lúc này nghe nói muốn dẫn đầu ra oai phủ đầu với ngươi. Đầu lĩnh cũng chính là Hồng Mộc lão quái của Tam Hợp thế giới và Phượng Thanh Hồng Tôn của Phượng Thiên thế giới.
Cùng lúc, Phong Khô trưởng lão truyền âm tới trong tai Lục Thiếu Du, đám người Lục Kinh Vân lập tức đứng sau lưng phụ thân.
- Thất Nguyên Hóa Hồng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua người Hồng Mộc lão quái, thực lực của Hồng Mộc lão quái này đã tới Thất Nguyên tiểu viên mãn.
Sau đó ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào một lão giả mặc hoa bào đứng sau lưng Hồng Mộc lão quái, bộ dáng chừng sáu chục tuổi, khuôn mặt màu đỏ, hai mắt như lửa, khí tức nóng bỏng quanh thân như ẩn như hiện chấn động, khiến cho người thực lực thấp căn bản không dám đụng vào. Khí tức rõ ràng còn mạnh hơn Hồng Mộc lão quái.
- Phượng Thiên thế giới, lại là Phượng Hoàng nhất tộc.
Lục Thiếu Du nhìn Phượng Thanh Hồng Tôn của Phượng Thiên thế giới kia một chút, hắn cùng với Phượng Hoàng nhất tộc của Phượng Thiên thế giới có rất nhiều gút mắc.
Khí tức chúng cường giả chấn động, Phong Khô trưởng lão sau khi truyền âm với Lục Thiếu Du, thân ảnh cũng giậm chân tại chỗ tiến lên, mắt nhìn đám người Hồng Mộc lão quái, vẻ mặt âm trầm nói:
- Chư vị, Thượng Thanh thế giới ta có ý tốt chiêu đãi chư vị, chư vị lại dám động thủ trên thượng thanh thế giới chúng ta, như vậy cũng khó ăn nói a.
- Phong Khô trưởng lão hiểu lầm rồi, chỉ là trong lúc nhất thời nhìn thấy người trẻ tuổi bất phàm cho nên chúng ta mới muốn luận bàn mà thôi.
Dường như Hồng Mộc lão quái cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, động thủ mà không nói câu nào quả thực khó ăn nói. Cho nên hắn cố nặn ra nụ cười với Phong Khô trưởng lão, cũng muốn mượn thang mà đi xuống.
Hồng Mộc lão quái ở trong truyền tống trận hình chiếu thời không đã biết rõ thực lực của Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du này cũng không phải là dạng người lương thiện gì, bản thân hắn tuy rằng là Thất Nguyên Hóa Hồng tiểu viên mãn. Thế nhưng nếu như thực sự động thủ với Lục Thiếu Du này, sợ rằng hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nếu như thắng cũng không có gì quang vinh. Đoán chừng bản thân cũng có chút chật vật. Vạn nhất nếu như thua mà nói, vậy thì mặt mũi cũng mất sạch sẽ.
Hồng Mộc lão quái không phải là người ngu, có thể có tu vi như ngày hôm nay, bất luận một ai đều là lão hồ ly, khoản sổ sách này hắn vẫn sẽ tính toán. Huống chi quang trọng hơn là, động thủ thực sự không giải quyết được vấn đề, nếu là danh ngạch của hắn thì cũng không phải động thủ.
Hồng Mộc lão quái muốn tìm bậc thang xuống đài, âm thanh vừa mới dứt, thế nhưng Lục Thiếu Du lại không chút khách khí, khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hồng Mộc lão quái nói:
- Luận bàn sao? Lấy già bắt nạt trẻ, lấy nhiều bắt nạt ít lại coi như là luận bàn. Thật sự không biết xấu hổ, mặc mũi Tam Hợp thế giới đều bị ngươi ném ở trong Thượng Thanh thế giới rồi. Lục Thiếu Du nói xong đám người đứng xem bên ngoài cười thầm, không ít cường giả đối với Hồng Mộc lão quái cũng dùng ánh mắt xem thường.
Dùng tu vi và bối phận của Hồng Mộc lão quái hiện tại, còn có hơn trăm người lại ra tay với một hậu bối, chuyện này cũng đủ để mất mặt rồi. Mà không chỉ có như thế, ngay cả tiện nghi cũng không chiếm được. Chuyện này quả thực đã ném mặt mũi của Tam Hợp thế giới ở trên Thượng Thanh thế giới rồi.
Nghe vậy, cảm nhận ánh mắt khinh thường của chúng nhân chung qunah, khuôn mặt vừa rồi mới cố nặn ra nụ cười của Hồng Mộc lão quái chuyển thành âm trầm, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tử, ngươi không biết ngươi đang nói chuyện với ai sao? Chẳng lẽ không có trưởng bối sư môn dạy ngươi? Với tư cách tiểu bối, đừng có ỷ vào có một chút thiên phú mà dương oai, hung hăng càn quấy. Có một ít người ngươi không trêu vào được đâu. Cho nên ngày hôm nay ta muốn thay trưởng bối sư môn ngươi dạy dỗ ngươi một phen.
Lục Thiếu Du nhìn Hồng Mộc lão quái, đứng chắp tay, hàn ý lạnh lẽo quanh thân lan tràn ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nói:
- Nếu như trưởng bối sư môn ta có mặt ở đây, sợ rằng gặp được loại người không biết xấu hổ, cậy già lên mặt như ngươi đã sớm vung tay đánh ngươi trở thành một con chó chết rồi. Đâu tới phiên ta diễu võ dương oai a.
Âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra, ánh mắt châm chọc và khinh miệt nhìn về phía Hồng Mộc lão quái, nói:
- Bất quá đối phó với loại vật như ngươi, cũng không cần trưởng bối sư môn ta ra tay, chỉ bằng vào ta cũng đủ rồi. Ngươi không phải muốn luận bàn sao? Cái đại điện này hơi nhỏ, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có gan thì đi theo ta.
Âm thanh vừa dứt, ống tay áo màu xanh trên người Lục Thiếu Du vung lên, thân ảnh dời bước, biến mất trong đại điện, chỉ để lại Hồng Mộc lão quái sắc mặt âm trầm.
- Hồng Mộc lão quái muốn ra oai phủ đầu với Lục Thiếu Du, thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du lại muốn đối phó với Hồng Mộc lão quái.
- Hồng Mộc lão quái đã tự khiêng đá đập chân mình a. Lục Thiếu Du này cũng không phải là loại lương thiện gì.
- Có trò hay để xem rồi, Hồng Mộc lão quái muốn khai đao với Lục Thiếu Du cướp lấy danh ngạch Hồng Hoang điện, ai ngờ Lục Thiếu Du này cũng không phải là quả hồng mềm.
- Lục Thiếu Du này rõ ràng không đặt Hồng Mộc lão quái vào trong mắt. Hồng Mộc lão quái còn muốn cậy già lên mặt, kết quả lần này mất hết mặt mũi rồi.
Thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất trong đại điện, từng tiếng nghị luận truyền ra. Những tiếng nghị luận này không có một chút cố kỵ nào. Lúc này người trong đại điện đều là cường giả của các Đại thế giới, cũng không có ai sẽ cố kỵ Hồng Mộc lão quái.
Mà những tiếng nghị luận này không thể nghi ngờ khiến cho khuôn mặt của Hồng Mộc lão quái ngày càng tái nhợt, khó coi, hai mắt co rúm lại, hàn ý trong mắt bắt đầu bắn ra.
- Hừ.
Mắt nhìn Thải Hồng lão quái, Lục Kinh Vân cùng đám người Thái A, Lục Tượng, Lục Trực... hừ lạnh một tiếng, cất bước rời khỏi đại điện.
← Ch. 3303 | Ch. 3305 → |