Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0372

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0372: Tu luyện Hàn Băng Ấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nếu như quả thực hắn có thể tiến vào top ba, để hắn ngoạm một chút cũng tốt hơn so với việc mặt mũi Vân Dương Tông ta bị mất hết trên đại hội Tam tông Tứ môn.

Vân Khiếu Thiên khẽ cươi nói:

- HIện tại ta muốn nhìn một chút, tiểu tử này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu thực lực. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, cũng chỉ có việc đem cho hắn chỗ tốt mới khiến cho hắn xuất toàn lực cho Vân Dương Tông ta.

Ngoài đình viện, Lục Thiếu Du vừa mới đi ra ngoài thì gặp được Vân Hồng Lăng, xem ra nha đầu Vân Hồng Lăng này vẫn đứng ở bên ngoài chờ.

- Tiểu tặc, cha ta nói với ngươi chuyện gì đó? Có khi dễ ngươi không?

Vân Hồng Lăng vội vàng hỏi.

- Không có, tông chủ nói, chỉ cần ta tham gia đại hội Tam tông Tứ môn là sẽ gả nàng cho ta.

Lục Thiếu Du cười hắc hắc nói.

- Vậy ngươi đáp ứng chưa?

Vân Hồng Lăng lập tức nhìn Lục THiếu Du hỏi, trên khuôn mặt lúc này hiện lên vẻ đỏ ửng, có chút e thẹn.

- Đương nhiên là đáp ứng rồi.

Lục Thiếu Du vuốt mũi, khẽ cười nói.

- Coi như ngươi thức thời, hừ.

Vân Hồng Lăng yêu kiều hừ một tiếng, chu miệng, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Lục Thiếu Du trở lại ngọn núi của mình, Vũ Ngọc Tiền bị kích động cũng đã tới ngọn núi. Sau khi biết được đồ đệ bảo bối của mình liên tiếp đánh bại ba đệ tử top mười trên Long bảng, đánh bại cả Khuất Đao Tuyệt, hắn vô cùng hưng phấn, hiện tại trên Vân Dương Tông, mặt mũi hắn vô cùng lớn.

Lục Thiếu Du cũng báo cho sư phụ mình biết, mình sẽ tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, đồng thời cũng nói việc Vân Khiếu Thiên đáp ứng với hắn ba điều kiện, có sư phụ làm chứng, đến lúc đó vạn nhất Vân Khiếu Thiên có muốn nuốt lời cũng không được.

Tuy rằng Lục Thiếu Du cũng hiểu được mình lo lắng quá mức, Vân Khiếu Thiên đã đáp ứng hắn rồi, còn chưa tới mức sẽ đổi ý. Chỉ là cũng không thể không đề phòng, bởi vì trong những điều kiện kia, có một điều kiện là muốn Vạn Niên Xích Đồng, là một trong trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông, sợ rằng đến lúc đó có lẽ Vân Khiếu Thiên sẽ đổi ý.

Biết đồ đệ của bản thân sẽ tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, Vũ Ngọc Tiền tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng dưới nước bọt văng tứ tung nửa ngày lại lấy ra ba bộ vũ kỹ Hoàng cấp cao giai và mấy khỏa đan dược tứ phẩm giao cho Lục Thiếu Du. Có người nói ra nói vào thế nhưng Vũ Ngọc Tiền vẫn mạnh mẽ trực tiếp lấy từ trong kho của Vân Dương Tông ra đưa cho đồ đệ của mình.

Sau khi Vũ Ngọc Tiền vui vẻ rời đi, Lục Thiếu Du đứng trên ngọn núi, lúc này trong đầu có không ít chuyện để suy nghĩ. Chuyện Phi Linh môn của hắn không nghĩ tới Vân Dương Tông lại biết vô cùng rõ ràng, không biết lão độc vật và Quỷ tiên tử, hai người này có bị Vân Dương Tông điều tra ra hay không.

Chuyện Phi Linh môn, Vân Dương Tông đã biết được, cũng không có ý kiến gì, Lục Thiếu Du cũng mơ hồi cảm giác được, dường như trong chuyện này có chút không bình thường.

Từ chuyện Phi Linh môn mà đoán, Lục Thiếu Du hơn phân nửa đã có thể xác định, Vân Dương Tông đã điều tra về hắn, thế nhưng vì nguyên nhân gì, hiện tại Lục Thiếu Du cũng không biết.

- Dưới mái hiên người khác, quả thực không có cảm giác an toàn a.

Nhìn dãy núi liên miên, Lục Thiếu Du khẽ than.

Vẻ mặt trầm xuống, trong lòng Lục Thiếu Du lúc này cũng có quyết định. Chí ít chuyện thứ nhất là hắn phải lấy được Vạn Niên Xích Đồng, vậy thì đầu tiên phải tiến vào top ba đại hội Tam tông Tứ môn kia, điều này không hề đơn giản một chút nào.

Trong mắt Lục Thiếu Du có tinh mang bắn ra, thời gian còn có một tháng, trong một tháng này thực lực của hắn phải được đề thăng. Đến lúc đó cũng không phải là không có cơ hội, vì Vạn Niên Xích Đồng hắn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Vào đêm, khi trời cao bị màn đêm bao phủ, trong phòng, lúc này Lục Thiếu Du đang cầm trong tay một ngọc giản, một cỗ khí tức thuộc tính thủy nồng nặc đang lưu động, đây chính là một bộ vũ kỹ thuộc tính thủy Huyền cấp sơ giai mà hắn đã lấy được trong mật địa.

Không có một chút do dự nào, một giọt máu được trích vào bề mặt ngọc giản, tâm thần bắn ra, tức thì có một cỗ quang mang chói mắt tiến vào trong đầu Lục Thiếu Du rồi hóa thành một cỗ tin tức khổng lồ.

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản biến mất, ngọc giản cũng trở nên ảm đạm vốn nồng nặc năng lượng thuộc tính thủy lúc này cũng đã biến mất.

- Hàn Băng Ấn.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, từ tin tức trong đầu hắn, vũ kỹ Huyền cấp sơ giải thuộc tính thủy này có tên là Hàn Băng Ấn, uy lực vô cùng lớn, khi thi triển tới mức tận cùng đóng băng ngàn dặm cũng không phải không thể làm được.

- Tu luyện.

Ánh mắt Lục Thiếu Du bắn ra sự kiên nghị.

Dưới đêm tối, trong một đình viện tinh xảo, Thúy Ngọc lúc này đang mỉm cười.

- Thúy Ngọc, ngươi thực sự và Lục Thiếu Du...

Độc Cô Băng Lan nhìn Thúy Ngọc nói.

- Lúc này, ta muốn vì chính mình mà quyết định.

Thúy Ngọc nói.

- Thế nhưng trong tộc, chỉ sợ sẽ không đồng ý, ngươi hẳn biết rõ, trong tộc đối với ngươi vô cùng coi trọng không gì sánh được.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Ta biết, thế nhưng ta tin Thiếu Du sẽ làm cho người trong tộc đồng ý.

Thúy Ngọc mở miệng cười nói.

- Lẽ nào thân phận của ngươi đã nói cho Lục Thiếu Du rồi?

Độc Cô Băng Lan hỏi.

- Không.

Thúy Ngọc lắc đấu nói:

- Bây giờ còn chưa phải lúc nói cho hắn, ta không muốn gây ra ảnh hưởng không tốt cho hắn, đợi thời gian thích hợp nói cho hắn cũng không muộn.

- Chỉ mong hắn có thể khiến cho đám người trong tộc thỏa mãn. Ta lo lắng nếu như người trong tộc biết, chỉ sợ sẽ đưa tới không ít phong ba, thậm chí Lục Thiếu Du cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngươi cũng biết tác phong của đám người trong tộc là như thế nào rồi đấy.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Hừ, nếu như trong tộc dám làm ra điều gì bất lợi với Lục Thiếu Du, ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận. Lúc này ta nhất định phải vì chính bản thân mình mà lựa chọn.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thúy Ngọc hiện lên sự kiên định.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lục Thiếu Du đã cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới Vũ Linh ảo cảnh, lúc này Lục Thiếu Du trực tiếp tiếp vào nhất trọng của đệ ngũ trọng, mục đích là tu luyện Hàn Băng Ấn.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, ban ngày Lục Thiếu Du tu luyện trong Vũ Linh ảo cảnh, ban đêm thì tu luyện trên ngọn núi của mình. Đêm khuya, Vân Dương Tông lại tiếp tục vang lên tiếng ầm ầm.

Sau đó không lâu, trong Vân Dương Tông, tông chủ Vân Khiếu Thiên cũng tuyên bố danh sách năm đệ tử tham dự đại hội Tam tông Tứ môn. Năm người phân biệt là, Vân Hồng Lăng, Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Lục Thiếu Du, Khuất Đao Tuyệt.

Năm người này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn cũng không khiến cho ai cảm thấy ngoài ý muốn, cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người. Dù sao đây đều là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Vân Dương Tông.

Năm người sắp tham gia đại hội Tam tông Tứ môn đều tự bế quan tu luyện, ngay cả Vân Hồng Lăng cũng không đi tìm Lục Thiếu Du nữa.

*****

Trong đoạn thời gian kế tiếp, Vân Dương Tông vô cùng yên bình, đề tài nói chuyện của mọi người cũng chuyển tới đại hội Tam tông Tứ môn, có thể tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, những đệ tử này cũng trở thành đối tượng ước ao của tất cả đệ tử. Có thể dương danh trên đại hội Tam tông Tứ môn không phải là một chuyện bình thường. Đại hội Tam tông tứ môn chính là sự kiện mà toàn bộ đại lục nhìn vào.

Nếu có thể đạt được thành tích nhất định trên đại hội Tam tông Tứ môn, vậy thì có thể nói là dương danh thiên hạ, đối với những đệ tử bình thường này mà nói là mê hoặc lớn lao.

Trong đoạn thời gian này Lục Thiếu Du đều tu luyện, mãi đến hai mươi ngày sau, lúc Lục Thiếu Du rời khỏi Vũ Linh ảo cảnh, khóe miệng hắn nở nụ cười.

- Tuyết Sư, chúng ta trở về thôi.

Nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du nhanh chóng trở về ngọn núi của mình.

Vừa tới ngọn núi của mình, Lục Thiếu Du nhanh chóng gặp được Độc Cô Băng Lan, dường như nàng cũng đã đợi thời gian không ngắn, vẻ mặt có chút bối rối.

- Thiếu Du, ta đang tìm ngươi.

Độc Cô Băng Lan nhìn thấy Lục Thiếu Du nhanh chóng nói.

- Băng Lan, có việc gì thế?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Có người muốn gặp ngươi, nhanh đi cùng ta, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Ai?

Lục Thiếu Du vô cùng nghi hoặc hỏi.

- Đi là biết.

Độc Cô Băng Lan dường như có chút sốt ruột.

Lục Thiếu Du vô cùng nghi hoặc, lập tức để Độc Cô Băng Lan ngồi lên trên lưng Thiên Sí TUyết Sư rồi dẫn đường.

Sau một lát, hai người tới chủ phong Vân Dương Tông, Lục Thiếu Du lại càng nghi hoặc. Ngọn núi này không phải là một địa phương bình thượng, nếu như Vân Khiếu Thiên muốn gặp hắn cũng sẽ không để cho Độc Cô Băng Lan đi thông báo cho hắn nha.

Trên ngọc núi cao nhất, chu vi chung quanh lúc này được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, cái sân rộng trước đại điện cũng bị tuyết trắng bao trùm.

- Băng Lan, rốt cuộc là ai muốn gặp ta?

Tới sân rộng, Lục Thiếu Du hỏi.

- Ngươi đợi thì sẽ biết, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi vào trước.

Độc Cô Băng Lan nói xong lập tức tiến vào đại điện.

Lục Thiếu Du nghi hoặc, cũng không biết là ai muốn gặp bản thân hắn.

- Thiếu Du.

Chỉ trong chốc lát, trong đại điện có một thân ảnh vội vã chạy tới, dáng người linh lung, đường cong mê hoặc, đó chính là Thúy Ngọc.

- Thúy Ngọc, chẳng lẽ nàng muốn gặp ta sao?

Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc hỏi. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này không nhịn được mà nở nụ cười.

- Đúng.

Nhìn Lục Thiếu Du, Thúy Ngọc mở miệng nói:

- Ta chuẩn bị phải trở về rồi.

- Trở về nhà sao?

Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, trong mật địa Thúy Ngọc cũng từng nói tới chuyện trở về nhà, thế nhưng không nghĩ tới lại nhanh tới như vậy.

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, Lục Thiếu Du nói:

- Sau khi nàng trở về, ta có thể tới nhà gặp nàng hay không?

Nhìn Lục Thiếu Du, Thúy Ngọc mỉm cười:

- Muốn gặp ta, chỉ sợ cũng không vào được nhà của ta. Lần này đi cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại được ngươi.

- Lẽ nào nhà nàng là long đầm hổ huyệt hay sao? Muốn gặp nàng lại khó như vậy?

Lục Thiếu Du nghi hoặc nói.

- Thiếu Du, có một số việc ta cũng nên nói cho ngươi biết, chỉ là ngươi phải đáp ứng ta, không được tức giận.

Thúy Ngọc nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Nói đi.

Lục Thiếu Du mỉm cười.

- Ta không phải là Thúy Ngọc. Tên của ta là Độc Cô Cảnh Văn. Ta không phải là nha hoàn của Độc Cô Băng Lan, kỳ thực Băng Lan mới là nha hoàn của ta.

Nhìn Lục Thiếu Du, Thúy Ngọc nói.

Lục Thiếu Du rất khiếp sợ, thế nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nhiều lắm. Thân phận nha hoàn của Thúy Ngọc, Lục Thiếu Du đã sớm cảm thấy hoài nghi, lúc này chỉ có một chút kinh ngạc mà thôi.

- Có lẽ ta phải sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng.

Lục Thiếu Du cười nói:

- Vậy sau này có khi ta phải gọi nàng là Cảnh Văn tiểu thư nha.

- Đừng ba hoa nữa, ta lập tức phải rời khỏi đây, không biết lúc nào mới có thể gặp ngươi. Gia tộc của ta không giống như những gia tộc khác. Vì vậy không có thực lực tuyệt đối căn bản ngươi sẽ không gặp được ta. Chuyện này đối với ngươi cũng coi như một chuyện tốt, nhưng mà, ta vẫn sẽ tìm biện pháp đi gặp ngươi.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Sau khi trở về chăm sóc bản thân mình cho tốt.

Lục Thiếu Du nói.

- Thiếu Du, hiện tại ta hỏi ngươi, ta chờ ngươi, thế nhưng ngươi có thể chờ ta một đoạn thời gian được không?

Nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Cảnh Văn cũng hiện lên vẻ không nỡ.

- Sẽ như vậy.

Lục Thiếu Du khẳng định nói:

- Tuy rằng hiện tại ta không biết gia tộc nàng ở đâu. Thế nhưng ta có thể đảm bảo, sau khi có đủ thực lực ta sẽ đi tìm nàng.

- Có những lời này của ngươi là được rồi.

Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên người, lập tức nhào tới trong lòng Lục Thiếu Du, một thanh âm khẽ lọt vào tai Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, trong Lục gia có một kiện bảo vật, ngươi phải nghĩ biện pháp lấy nó. Về phần Triệu gia, thậm chí là Lục gia, chưa từng đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu, làm mọi việc phải chú ý một chút.

Nói xong, Độc Cô Cảnh Văn từ trong lòng Lục Thiếu Du lùi ra, vẻ mặt khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ.

- Tiểu thư, chúng ta phải đi rồi.

Cũng vào lúc này Lục Thiếu Du cảm nhận được từng đạo khí tức cường hãn từ trong đại điện đang đi ra, phóng mắt nhìn lại thì thấy chín đạo thân ảnh đang xuất hiện trong tầm mắt hắn.

- Khí tức thật mạnh mẽ.

Ngay lúc này, hai hàng lông mày Lục Thiếu Du nhíu lại, trong chín đạo thân ảnh từ đại điện đi ra, ngoại trừ Vân Khiếu Thiên, Vân Hồng Lăng, Độc Cô Băng Lan ra, khí tức sáu người còn lại đều vô cùng cường hãn, thấp nhất cũng đã đạt tới Vũ Suất, mà sáu người này Lục Thiếu Du chưa gặp qua bao giờ.

Dẫn đầu sáu người này là một lão giả tóc dài màu đen, khí tức thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung từ trên người hắn tỏa ra một cỗ khí tức không kém Vân Khiếu Thiên chút nào.

- Cường giả Vũ Vương.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, thực lực của lão giả tóc đen này tuyệt đối đã tới Vũ Vương. Trong năm người còn lại, khí tức quanh người tuy rằng đã thu liễm, thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không khó nhận ra tu vi thực lực của năm người này tuyệt đối đã đến Vũ Suất. Chỉ sợ thực lực đã tới bát trọng, cửu trọng Vũ Suất rồi. So với đám trưởng lão Vân Dương Tông không kém một chút nào.

- Ta biết rồi.

Độc Cô Cảnh Văn đi tới trước mặt lão giả tóc đen kia nói.

- Tiểu thư, bên ngoài có một số người tiểu thư cũng không nên quen biết. Đó là một số người vô dụng và phế vật.

Lão giả tóc đen kia chăm chú nhìn vào Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên sự kinh thường, ý tứ trong lời nói này đương nhiên chỉ Lục Thiếu Du.

- Cửu trưởng lão, vị này chính là Lục Thiếu Du, là bằng hữu của ta, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút.

Độc Cô Cảnh Văn nhướng mày nói.

- Tiểu thư, ta cũng chỉ có ý tốt như vậy thôi. Tiểu thư còn trẻ, cũng không biết sự đáng sợ của thế gian hiểm ác, không phải ai cũng có thể trở thành bằng hữu với tiểu thư được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)