Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0527

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0527: Oan gia tới cửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ sợ khi trước Nam thúc nói một câu muốn tu luyện vũ kỹ Huyền cấp trung giai thì phải lĩnh ngộ thuộc tính cũng không ngờ tới Lục Thiếu Du lại đặt chân vào giai đoạn nhập môn lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính ở tu vi Vũ Tướng. Đây chính là việc đi sớm hơn người khác tròn một cấp bậc.

Mà Vũ Tướng bình thường nếu như muốn lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính trên cơ bản là điều không có khả năng. Vũ Tướng căn bản không đạt được tới độ cao kia.

Mà lúc này Lục Thiếu Du lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính, bằng vào ưu thế là linh giả trên phương diện lĩnh ngộ cũng nhanh hơn bình thường một chút. Linh hồn lực trong chuyện này có tác dụng cực lớn. Có linh hồn lực mạnh mẽ chống đỡ quả thực chiếm không ít ưu thế.

Tuy rằng Lục Thiếu Du là vũ giả ngũ hệ, nhưng trên phương diện vũ kỹ vẫn tu luyện bình thường. Thế nhưng trên phương diện lĩnh ngộ lại không giống như tu luyện vũ kỹ.

Việc lĩnh ngộ thuộc tính này suy một ra ba, lúc lĩnh ngộ thuộc tính phong đã tiến vào loại cảnh giới huyền ảo kia khiến cho Lục Thiếu Du lúc lĩnh ngộ thuộc tính thổ cũng có thể nhanh chóng tìm được cảm giác không nói nên lời, nhanh chóng tiến vào trong trạng thái đó.

Trên phương diện lĩnh ngộ, Lục Thiếu Du thân là vũ giải ngũ hệ cho nên phải lĩnh ngộ năm loại thuộc tính. Tuy rằng so với việc lĩnh ngộ một loại thuộc tính khó hơn một ít. Thế nhưng cũng không khó hơn là bao. Trên phương diện lĩnh ngộ thường là suy một ra ba, cuối cùng đều là một đại đạo. Giống như lúc này Lục Thiếu Du đang lĩnh ngộ thuộc tính thổ vậy. Bởi vì có kinh nghiệm việc lĩnh ngộ thuộc tính phong, còn có cảm giác không thể miêu tả bằng lời kia khiến cho hắn nhanh chóng tiến vào trong trạng thái đó.

Loại lĩnh ngộ này, dường như Lục Thiếu Du hiểu ra một chút, thế nhưng dường như cũng càng thêm phức tạp.

Giống như là một người đi theo dòng nước, đi tới tận cùng của dòng suối nhỏ, vừa rồi mới cho rằng mình đã thành công thì đột nhiên lại phát hiện ra nối tiếp dòng suối nhỏ này chính là một con sông. Con sông này so với dòng suối nhỏ kia còn lớn hơn không ít.

Phương diện lĩnh ngộ này Lục Thiếu Du dường như càng ngày càng cảm giác hiểu rõ, thế nhưng cũng càng mơ hồ. Cứ như vậy Lục Thiếu Du tiếp tục tiến vào trong trạng thái kỳ diệu kia.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lục Thiếu Du ngồi khoanh chân trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đột nhiên mở mắt. Con mắt giống như ngôi sao trên bầu trời kia bắn ra sự thâm thúy.

- Thuộc tính khác nhau cảm giác cũng không giống nhau. Dường như ta đã hiểu rồi.

Lục Thiếu Du đã cảm ngộ được cái gì đó. Thuộc tính thổ này có chút giống thuộc tính phong, thế nhưng cũng có chỗ khác

- Thuộc tính thổ, năng lượng thuộc tính thổ rất nặng, vô biên, còn cứng cỏi, trầm ổn. Thuộc tính phong phiêu dật, nhanh chóng.

Lục Thiếu Du thì thào, trong tay đánh ra từng đạo thủ ấn. Từng đạo thủ ấn nhìn qua thì bình tĩnh, không mang theo ba động gì, thế nhưng trong đó lại có chút cảm giác kỳ dị.

Dưới cảm giác này, khí thế quanh người Lục Thiếu Du đã không giống như ban đầu. Rõ ràng là hắn đang khoanh chân ngồi đó, thế nhưng quanh người đột nhiên có một cỗ khí thế, dường như giống như là một khối đá ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư vậy.

Chậm rãi đánh ra vài đạo thủ ấn, không tạo thành bất kỳ ba động nào. Lục Thiếu Du lại tiếp tục nhắm mắt lĩnh ngộ. Có đôi khi trong nháy mắt hắn sẽ tiến vào trạng thái đặc thù kia, trên mặt đột nhiên hiện lên chút tiếu ý, có đôi khi ngây ngốc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du dường như đã quên mục đích hiện tại của mình. Một lòng chìm đắc trong việc lình ngộ, trong đầu không có khái niệm thời gian.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Diệp Mỹ nhìn vào bóng lưng Lục Thiếu Du vô cùng nghi hoặc. Bằng vào tu vi của nàng cũng không thể thấy rõ Lục Thiếu Du đang tu luyện cái gì, thế nhưng nàng cũng mơ hồ cảm giác được thứ gì đó, nhưng cũng chỉ có nghi hoặc mà thôi.

Ngay khi Lục Thiếu Du rời khỏi Phi Linh môn ngày thứ sáu. Ngoài Phi Linh môn một ngàn dặm có một đầu yêu thú khổng lồ đang nhanh chóng bay tới, trên lưng yêu thú phi hành tổng cộng có ba đạo thân ảnh.

Mà trong lúc yêu thú phi hành khổng lồ này bay qua không có một yêu cầm, chim chóc gì dám tới gần. Nếu như có cường giả ở phụ cận thì nhất định có thể nhận ra yêu thú này đã đạt tới trình độ ngũ giai hậu kỳ, khí tức kinh khủng khiến cho đám yêu cầm phi điểu đều tránh xa.

Trên lưng yêu thú phi hành là một nữ tử tuyệt mỹ, nữ tử này vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh mỹ làn ra trắng nõn mái tóc đen dài, mặc một kiện y phục bó sát người. Bờ mông rắn chắc vểnh cao, đôi chân dài thon thả phía dưới. Đôi chân này có hơn phân nửa hiện ra bên ngoài. Cái eo trên người nhỏ nhắn, lúc này có một thanh đoản kiếm chừng nửa thước được dắt vào đó.

Mà lúc này trên vai của nữ nhân này còn có một con chuột màu xám trắng đang nằm đó.

Nữ nhân này tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vẻ cuồng dã, lại có chút khả ái. Nói chung nữ tử này tuyệt đối là một vưu vật.

Chỉ là nếu như lúc này Lục Thiếu Du mà nhìn thấy nữ tử này nhất định sẽ nhanh chân bỏ chạy. Bởi vì người này không phải là ai khác mà là người Lục Thiếu Du luôn cảm thấy hổ thẹn nhất, chính là Lữ Tiểu Linh của Linh Thiên môn.

- Vương trưởng lão, Phi Linh môn còn xa không?

Trên lưng yêu thú phi hành, Lữ Tiểu Linh nghiến răng hỏi, trong mắt hiện lên hận ý.

- Tiểu thư Phi Linh môn đã ở phía trước không xa nữa, lẽ nào người không thể quên được tiểu tử Lục Thiếu Du kia sao?

Phía sau Lữ Tiểu Linh, một mỹ phụ trung niên mở miệng nói. Chính là Vương trưởng lão trong miệng Lữ Tiểu Linh.

- Hừ, Tiểu tử đáng ghét này. Nếu như lần này ta tìm được hắn ta phải băm hắn thành trăm mảnh.

Lữ TIểu Linh cả giận nói.

- Tiểu thư, ta đã sớm nhìn ra Lục Thiếu Du là một tên không ra gì, loại nam nhân này hơn phân nửa không đáng tin cậy, lần này nhìn thấy hắn ta nhất định sẽ giúp tiểu thư xả giận.

Phía sau Lữ TIểu Linh có một hán tử trung niên mở miệng nói. Người này nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở dây cũng có thể nhận ra, đó chính là Lưu trưởng lão, tu vi Vũ Suất.

- Tên lừa đảo này không ngờ ngay cả ta cũng dám gạt, lần này ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lữ Tiểu Linh thở phì phò hừ một tiếng.

- Tiểu thư, chưởng môn muốn chúng ta chạy qua Quỷ Vũ Tông xem một chút, lại còn phải chạy đi sơn mạch Vụ Hải, cũng không nên dừng lại ở Phi Linh môn quá lâu.

Vương trưởng lão nhướng mày rồi nói với Lữ Tiểu Linh.

- Chờ ta giết tên lừa đảo kia xong rồi lập tức rời đi. Không giết tên lừa đảo này lòng ta không yên.

Lữ Tiểu Linh hừ một tiếng.

- Chỉ mong là tiểu thư có thể hạ thủ được, ta lo lắng khi tiểu thư nhìn thấy hắn lại không hạ thủ được đó.

Vương trưởng lão mỉm cười nói.

- Không hạ thủ được sao? Đối phó với tên tiểu tử này có gì mà không được? Tiểu thư hảo tâm muốn hắn gia nhập Linh Thiên môn, còn cầu chưởng môn thu hắn làm đồ đệ, còn cho hắn Hư Linh huyễn ấn, không ngờ hắn lại dám lừa tiểu thư, rõ ràng là muốn chết.

Lưu trưởng lão châm ngòi thổi gió nói.

*****

- Lưu trưởng lão, đến lúc đó ngươi bắt hắn cho ta, ta muốn đích thân giết hắn.

Lữ Tiểu Linh nói.

- Tiểu thư, phía trước chính là Phi Linh môn.

Một lát sau, một ngọn núi khổng lồ xuất hiện ở phía dưới, một mảnh kiến trúc xuất hiện, Vương trưởng lão khẽ nhíu mày rồi nói.

Giờ phút này, trong đình viện phía sau núi có một đạo thân ảnh trong nháy mắt phóng lên cao rồi hóa thành một bóng đen biến mất.

- Người tới là người phương nào, Phi Linh môn không phải là nơi các ngươi nên đến, nhanh rời đi cho ta.

Ngoài Phi Linh môn, một thanh âm từ phía chân trời vang lên. Thanh âm mang theo kình khì hỗn loạn, một cỗ uy áp vô hình khuếch tán.

- Là cường giả Linh Suất.

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão trầm xuống, yêu thú phi hành ngũ giai hậu kỳ lúc này cũng xoay quanh trong không trung, không dám đi tới nữa.

- Chúng ta là người Linh Thiên môn, các hạ là ai?

Sắc mặt Lưu trưởng lão cả kinh, trong nháy mắt nhìn về phía trước, thế nhưng lúc này cũng không nhìn thấy người vừa lên tiếng.

- Linh Thiên môn? Các ngươi tới Phi Linh môn ta có chuyện gì?

Một đạo thanh âm mang theo hàn ý vang lên.

- Hừ, ta tới tìm tên đăng đồ tử Lục Thiếu Du kia. Mau giao Lục Thiếu Du ra cho bản tiểu thư.

Lữ Tiểu Linh lạnh lùng quát lên một tiếng.

- Tiểu oa nhi, ngươi tìm Lục Thiếu Du có chuyện gì.

Dừng lại một chút, thanh âm kia lần thứ hai truyền tới.

- Không phải chuyện của ngươi, hắn không phải là chưởng môn của Phi Linh môn sao, gọi hắn ra đây cho ta nói chuyện.

Lữ Tiểu Linh kêu lên, tới Phi Linh môn khiến cho nàng càng thêm tức giận.

- Ngươi tới chậm rồi, chưởng môn đã đi ra ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

- Hừ. Muốn lừa ta sao? Ta muốn đi vào tim.

Lữ Tiểu Linh lớn tiếng nói.

- Tiểu thư.

Vương trưởng lão vội vàng kéo Lữ TIểu Linh lại, giương giọng nói về phía trước:

- Các hạ là người phương nào, tiểu thư nhà ta có quen biết với Lục Thiếu Du, mong các hạ nể mặt.

- Ta nói chưởng môn không có ở đây thì là không ở đây. Nếu ngươi dám dây dưa nữa, cho dù ngươi là người của Linh Thiên môn ta cũng sẽ không khách khí.

- Lục Thiếu Du, tên đăng đồ tử nhà ngươi, ngươi nhanh ra đây cho bản tiểu thư.

Lúc này linh lực quanh người Lữ Tiểu Linh run lên, thanh âm hỗn loạn mang theo linh lực trong nháy mắt bao phủ bầu trời.

- Ai có gan lớn như vậy, dám hô thẳng tên của chưởng môn, người này muốn chết sao?

Tức thì bên trong Phi Linh môn có không ít đệ tử tràn ra. Ánh mắt nhìn vào trên không trung, thế nhưng bằng vào tu vi của bọn họ cũng chỉ nhìn thấy mấy đạo thân ảnh lờ mờ trên lưng yêu thú phi hành mà thôi.

- Lục Thiếu Du, tên đăng đồ tử nhà ngươi, nhanh lăn ra đây cho bản tiểu thư.

Lữ Tiểu Linh dường như không ngại phiền phức, thanh âm lần nữa quanh quẩn trên Phi Linh môn.

- Tiểu oa nhi, nếu ngươi quấy rối lần nữa ta sẽ không khách khí.

Thanh âm nhàn nhạt kia lại vang lên.

- Các hạ, người của Linh Thiên môn ta không phải dễ động tới như vậy, nhanh giao ra tiểu tử Lục Thiếu Du kia, bằng không ta cũng không khách khí.

Sắc mặt Lưu trưởng lão trầm xuống rồi nói.

- Vũ Tướng thất trọng mà thôi, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Nói xong, đột nhiên một đạo trảo ấn màu đen nhanh chóng xuất hiện. Trong nháy mắt đánh về phía yêu thú ngũ giai hậu kỳ kia. Không gian chung quanh trảo ấn gấp khúc mang theo thanh âm bạo liệt trầm thấp đột nhiên vang vọng trong khong trung.

Dát Dát.

Một đạo trảo ấn này đánh xuống, yêu thú phi hành kia trong nháy mắt thối lui. Yêu thú ngũ giai hậu kỳ đã có thực lực không thua gì Vũ Tướng bát trọng.

Cảm giác cỗ thực lực này sắc mặt Lưu trưởng lão trầm xuống, chân khí lập tức bạo phát, thân ảnh lăng không nhảy lên, tay đánh ra một đạo chưởng ấn.

Phanh Phanh.

Hai đạo lực lượng va chạm với nhau, kình khí cuồng bạo lập tức bạo phát, không gian nơi hai đạo lực lượng va chạm lúc này rung động mãnh liệt.

Sưu Sưu.

Lúc này thân thể Lưu trưởng lão trực tiếp bị đẩy lùi, sắc mặt tái nhợt hơn một chút.

Sưu.

Vương trưởng lão nhìn thấy một mình Lưu trưởng lão yếu thế, thân ảnh lập tức tới bên người Lưu trưởng lão, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.

- Nể mặt các ngươi là người Linh Thiên môn ta cho các ngươi lần này, Phi Linh môn không phải là nơi các ngươi có thể tùy tiện ra vào, lập tức rời khỏi đây cho ta.

Trước không trung, một bóng đen mờ ảo xuất hiện.

Lúc này sắc mặt Lưu trưởng lão và Vưởng trưởng lão vô cùng ngưng trọng, thực lực của đối phương hơn xa bọn họ.

- Hừ, ta không đi. Ta không tìm được tên đăng đồ tử kia ta không đi.

Lữ Tiểu Linh vẫn không chịu buông tha.

- Tiểu oa nhi, ta đã nói rồi, nếu như ngươi muốn tìm hắn thì một đoạn thời gian nữa hãy trở lại, nếu như còn hồ đồ nữa ta cũng sẽ không khách khí đâu.

Thân ảnh mờ ảo trong không trung nói xong lập tức biến mất.

- Tiểu thư, chúng ta đi trước thôi, Phi Linh môn có cường giả, chúng ta không nên tự tiện xông vào.

Vương trưởng lão lập tức tới bên người Lữ Tiểu Linh, sắc mặt ngưng trọng.

- Thế nhưng...

Lữ Tiểu Linh không muốn đơn giản buông tha như vậy. Thật vất vả nàng mới đi tới Phi Linh môn được.

- Tiểu thư, cường giả này rất mạnh, chỉ sợ đã tới Linh Suất cửu trọng, chúng ta không trêu nổi. Hơn nũa còn chuyện Quỷ Vũ Tông, tốt hơn chúng ta đi sơn mạch Vụ Hải trước rồi sau đó trở về thương nghị với chưởng môn rồi tính tiếp.

Lưu trưởng lão lúc này không giống như vừa nãy nữa. Thực lực đối phương hơn xa hắn. Trong Phi Linh môn có chường giả như vậy khiến cho ngay cả hắn cũng phải lưu ý.

- Ta không đi, không tìm được hỗn đản kia ta không đi.

Lữ Tiểu Linh không buông tha.

- Tiểu thư, ta thấy Lục Thiếu Du cũng không ở trong Phi Linh môn. Hiện tại có không ít người đều đi vào sơn mạch Vụ Đô, nói không chừng Lục Thiếu Du cũng đi tới đó. Chúng ta đi tới sơn mạch Vụ Đô trước, nếu như quả thực hắn ở đó thì nhất định có thể gặp mặt.

Vương trưởng lão nói.

- Thực sao?

Lữ Tiểu Linh nhíu mày, dường như đã có chút tin tưởng.

- Đương nhiên, trong sơn mạch Vụ Hải có bảo vật của Bách Thú Cốc mà nơi này cũng cách Bách Thú Cốc không xa. Ta nghĩ Lục Thiếu Du không ở Phi Linh môn vậy thì có lẽ hắn đang trên đường tới sơn mạch Vụ Hải.

Vương trưởng lão nói, nàng biết tính tình của vị tiểu thư này. Nếu như sơn môn bình thường thì có thể lật tung tìm tòi một phen. Thế nhưng lúc này trong Phi Linh môn không ngờ lại có Linh Suất cửu trọng, bọn họ cũng không dám xông loạn cho nên chỉ có thể dẫn tiểu thư rời đi, chí ít cũng không để tiểu thư xảy ra chuyện gì.

- Được rồi, chúng ta đi sơn mạch Vụ Hải trước, nếu như tìm không được thì chúng ta trở về.

Lữ Tiểu Linh do dự một chút rồi nói.

Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão nhìn nhau, về phần Lục Thiếu Du ở trong sơn mạch Vụ Hải, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy.

Sưu.

Hai cánh yêu thú phi hành dựng lên trong nháy mắt biến mất giữa không trung. Nhìn Phi Linh môn phía sau, Lữ Tiểu Linh vô cùng tức giận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)