← Ch.0569 | Ch.0571 → |
Bốn người si ngốc hoàn hồn, nhưng thất khiếu đều chảy máu, thần sắc dữ tợn, chân khí không bằng lúc trước.
- Phương Ngọc Quý, ngươi có thể chết đi!
Vừa thu lại Thất Huyền cầm, ánh mắt Bạch Oánh rơi lên người Phương Ngọc Quý, thân ảnh xinh đẹp lao thẳng tới.
- Phán quan cứu mạng, mau cứu ta!
Giờ phút này, Phương Ngọc Quý nháy mắt bỏ chạy, trong miệng lớn tiếng cầu cứu.
Bạch Oánh đang lao thẳng tới chỗ Phương Ngọc Quý, thân hình nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt trầm xuống nói:
- Nếu đã tới đây, thì xuất hiện đi, cần gì lén lút!
- Kiệt kiệt, đồ vô dụng, ngay cả Phi Linh môn nho nhỏ đều không đối phó được!
Giữa không trung phía sau, xa xa vang lên tiếng quát âm lệ, lời vừa dứt một đoàn hồng mang quỷ dị mang theo âm khí xuất hiện giữa không trung.
Hồng mang quỷ dị vừa xuất hiện, áp lực tăng vọt, có thể nhìn thấy không gian ba văn chung quanh hồng mang quỷ dị đang không ngừng tán khai.
Xuy!
Khi hồng mang thu liễm, ba thân ảnh hiển lộ, ba người xuất hiện, lại làm không ít người chợt ngẩn ra.
- Hắc Bạch Vô Thường!
Xa giữa không trung, Lục Thiếu Du híp mắt, trong đó có hai người chính là Hắc Bạch Vô Thường, người đứng ở giữa chừng năm mươi tuổi, ánh mắt âm lệ, mũi ưng, quần áo màu vàng nhạt mang theo chân khí nóng cháy quanh quẩn.
- Võ vương cường giả!
Khí tức trên thân người kia làm Lục Thiếu Du nghĩ tới võ vương, chân khí của người kia còn mạnh hơn khí tức của Bạch Oánh không ít.
- Là Hắc Bạch Vô Thường!
Ba người xuất hiện, mọi người lập tức kinh động.
Nhóm người Tưởng Lượng Nguyệt sắc mặt đều biến hóa.
- Phán quan, cứu ta!
Phương Ngọc Quý nhìn thấy người này, nhất thời giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, lập tức lao tới bên người hắn.
- Thôi Mệnh Phán Quan, ngươi còn chưa chết!
Cảm giác được chân khí của đối phương, khuôn mặt Bạch Oánh nhất thời ngưng trọng lên.
- Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, đã lâu không gặp, hai mươi năm trước thực lực của chúng ta tựa hồ không sai biệt lắm, hiện tại các ngươi thật làm cho ta thất vọng, một người chỉ mới đột phá võ vương, một người mới đạt tới võ soái cửu trọng, kiệt kiệt!
Lão giả áo vàng âm lệ cười lạnh, ánh mắt đảo qua trên người Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh.
- Phán Quan, giúp ta giết bọn hắn, giúp ta tiêu diệt Phi Linh môn, nếu không khó tiêu nỗi hận trong lòng ta!
Phương Ngọc Quý lạnh lẽo nhìn người của Phi Linh môn, nghiến răng nghiến lợi nói, thần sắc đầy máu tươi thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
- Phương Ngọc Quý, ta làm việc còn cần ngươi dạy sao, đồ vô dụng, một ít chuyện cũng làm không xong, cần ngươi có tác dụng gì!
Lão giả áo vàng quát lạnh một tiếng, không gian quanh thân Phương Ngọc Quý nháy mắt vặn vẹo.
- Phán Quan đại nhân tha mạng, ta...
Sắc mặt Phương Ngọc Quý nhất thời đại biến, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng lời còn chưa dứt một đạo trảo ấn đã chụp lên thiên linh cái của hắn.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Phương Ngọc Quý run rẩy, ngay lập tức mất đi sinh cơ, mơ hồ có thể thấy được thi thể hắn đã biến nhỏ hơn một ít.
Một màn này làm mọi người không khỏi kinh ngạc, Phương Ngọc Quý thật dễ dàng bị đánh chết, mà cái chết của hắn thật quá ly kỳ, tựa hồ là bị người cắn nuốt gì đó, tóm lại cảm giác làm trong lòng mọi người chợt hoảng hốt.
- Âm Dương Linh Võ quyết!
Lúc này người kinh ngạc nhất chính là Lục Thiếu Du, nhìn thấy một màn trên không trung trong lòng hắn thật sự kinh ngạc, lão giả áo vàng thi triển chính là Âm Dương Linh Võ quyết, nhưng hắn có cảm giác có chút ít khác biệt, cũng không phải hoàn toàn là Âm Dương Linh Võ quyết.
- Chỉ là tiểu võ soái cũng dám kêu gào trước mặt ta, muốn chết!
Thi thể trong tay lão giả áo vàng biến thành một đoàn hỏa diễm nóng cháy, chỉ tích tắc đã thiêu đốt thành tro tàn.
- Tiểu tử, là võ giả toàn hệ sao, thật đúng là hiếm thấy, phỏng chừng mặt trên sẽ thật cảm thấy hứng thú đối với ngươi.
Ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm về hướng Lục Thiếu Du.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, Thôi Mệnh Phán Quan rõ ràng cũng là người của Linh Võ giới, không nghĩ tới sau lưng sự tình lần này lại có thân ảnh của bọn hắn, Linh Võ giới đúng là nơi nào cũng nhúng tay vào.
- Người của Linh Võ giới các ngươi, thật sự chỗ nào cũng nhúng tay vào a!
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói.
- Di, thế nhưng lại biết Linh Võ giới chúng ta, tiểu tử, ngươi rốt cục là ai, ra vẻ thật không đơn giản thôi.
Ánh mắt Thôi Mệnh Phán Quan trầm xuống nói.
Sắc mặt Lục Thiếu Du tối tăm, ra vẻ Linh Võ giới còn chưa biết thân phận của hắn, có lẽ Thôi Mệnh Phán Quan không biết việc của Lục gia, Hắc Quỷ Thiên Vương vẫn chưa tới, chỉ sợ có một số việc chính Thôi Mệnh Phán Quan cũng không biết.
Trong lòng Lục Thiếu Du không ngừng suy tư, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
- Lục chưởng môn, lần này phiền toái, không nghĩ tới còn có người của Linh Võ giới đến.
Lôi trưởng lão nói, thần sắc trở nên ngưng trọng.
- Đúng là có chút phiền phức!
Lục Thiếu Du nói, thực lực Thôi Mệnh Phán Quan tuyệt đối mạnh hơn Bạch Oánh, ở đây căn bản không ai có thể kháng cự.
- Tiểu tử, cùng ta rời đi, ngươi còn có giá trị hơn cả Hoa gia huynh muội!
Ngay khi lời của Lục Thiếu Du vừa dứt, Thôi Mệnh Phán Quan liền nói, thân hình lao thẳng về hướng Lục Thiếu Du.
- Thôi Mệnh Phán Quan, trước qua cửa ải của ta!
Ánh mắt Bạch Oánh trầm xuống, kiều quát một tiếng, thân hình xinh đẹp lập tức biến mất tại chỗ, đồng thời trong tay vặn vẹo không gian, hóa thành một đoàn bạch sắc quang cầu thật lớn mang theo cuồng phong gào thét đánh thẳng về hướng Thôi Mệnh Phán Quan.
- Quỷ Tiên Tử, người vừa đột phá võ vương mà thôi, không ngăn cản được ta, còn kém xa lắm!
Ánh mắt Thôi Mệnh Phán Quan trầm xuống, thân ảnh không lùi mà càng tăng nhanh hơn, không gian trước người chao đảo, chân khí tràn ra, trong hai tay một quả cầu lửa xoay tròn uy thế thật lớn, chỉ hơn bạch sắc quang cầu của Bạch Oánh chứ không kém.
Mắt thường có thể thấy được hai quang cầu cực lớn nháy mắt va chạm vào nhau, chấn động không gian run rẩy lên, võ vương đối chiến, uy thế động tĩnh hoàn toàn vượt hẳn võ soái.
Phanh Phanh.
Hai đạo công kích va chạm vào nhau, lực lượng cường hãn trong nháy mắt bộc phát tạo thành tiếng nổ kinh thiên. Hỏa diễm nóng bỏng và một cơn lốc bằng năng lượng cường hãn bắt đầu va chạm. Kình khí kinh khủng giống như một bão tố bắt đầu khuếch tán.
Phanh Phanh Phanh.
Toàn bộ không gian núi non chung quanh đột nhiên xuất hiện tiếng răng rắc, ầm ầm nổ tung, giống như là sơn băng địa liệt, bầu trời vặn vẹo.
Một ít đệ tử Phi Linh môn gần đó, còn có yêu thú, cùng với những đệ tử tàn dư của Hắc Sát giao chung quanh cũng bị năng lượng kinh khủng này lan tới. Tiếng kêu gào thê lương thảm thiết vang lên không dứt. Không ít người thân thể trực tiếp giống như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, cuồi cùng nặng nề đập vào mặt đất. Có người trực tiếp bị chấn thành đống thịt nát.
- Mau lui lại.
- Lui lại, nhanh.
Hoa Mãn Ngọc khẽ kêu lêu một tiếng. Hoàng Phủ Kỳ Tùng cũng hét lớn ra lệnh cho đệ tử Phi Linh môn và yêu thú, còn có đệ tử Vũ đường nhanh chóng thối lui. May mà vừa rồi đệ tử Phi Linh môn đều cách đó khá xa. Thế nhưng cũng có chừng trăm người không kịp tránh đi.
← Ch. 0569 | Ch. 0571 → |