Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0594

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0594: Lữ Chính Cường tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cột sáng chói mắt này có đường kính hơn mười mét, chung quanh có ánh sáng trắng quanh quẩn, cột sáng chấn động không gian gợn sóng, đột nhiên bay về phía chân trời một cách dữ dội, cuối cùng lại va chạm với cổ năng lượng đất trời khổng lồ phía trên, tạo thành âm thanh nổ tung cực lớn.

- Ầm!

Không gian nổ tung, tiếng gầm vang vọng hồi lâu không tan, khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

- Khí tức năng lượng thật là mạnh.

Cách Phi Linh Môn ngoài ngàn dặm, trên lưng của một con Linh thú khổng lồ, Lữ Chính Cường nhìn về bầu trời ở phía trước, ở phía xa, có một cột sáng trắng loé lên phóng thẳng lên trời, một cỗ khí tức lan ra khắp thiên địa.

- Phía trước là nơi nào?

Lữ Chính Cường biến sắc hỏi.

- Chưởng môn, phía trước ngoài ngàn dặm chính là Phi Linh Môn.

Trưởng lão họ Vương trả lời.

- Yêu thú thất giai, Phi Linh Môn có yêu thú vừa đột phá thất giai.

Lữ Chính Cường nói, mục quang rung lên một cái, sắc mặt có chút biến hoá.

- Yêu thú thất giai.

Sắc mặt của đám trưởng lão họ Vương và trưởng lão họ Lưu cũng biến sắc, yêu thú thất giai, chỉ cần đột phá, chẳng khác nào có thực lực đủ để chống lại một vị Vũ vương nhất trọng đỉnh phong, chống lại Vũ vương nhị trọng cũng không phải là không có khả năng, loại yêu thú có trình độ cỡ này, ở trên Cổ Vực và đại lục Linh vũ cơ bản đã không còn, trừ phi tới Tổ yêu lâm thì may ra còn có, Phi Linh Môn này thật sự có yêu thú thất giai hay sao.

Trong sơn cốc, Lục Thiếu Du dõi mắt chìm chằm chằm lên không trung, lúc này cột sáng do bảy cái đuôi của Bạch Linh hội tụ tạo thành đã biến mất, bản thể trong nháy mắt bắt đầu tăng vọt, quanh thân cũng lập tức bị vây bởi một tầng bạch quang loá mắt.

Sau một hồi, quần sáng ngày càng co lại nhỏ hơn, cũng càng lúc càng dày, mắt thường không cách nào nhìn thấu bên trong, cuối cùng thì co rút lại thành một đoàn ánh sáng màu trắng chỉ to chừng hai thước.

Lúc này đây, cỗ năng lượng thiên địa mênh mông trên trời cao cũng bắt đầu tiêu tán.

Lục Thiếu Du nhìn đoàn bạch quang đó không chớp mắt, có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo nhân ảnh mờ mờ ở bên trong.

Quang đoàn màu trắng duy trì một lát rồi trở nên mờ dần, lúc này, một đạo thân ảnh xinh đẹp đã trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt của Lục Thiếu Du, là một thân ảnh vô cùng xinh đẹp, uyển chuyển vô song, tản ra khí tức yêu mị, mái tóc đen mướt dài đến thắt lưng, một bộ váy dài thuần một màu trắng, so với Quỷ tiên tử thì càng trắng hơn vài phần, đường cong lung Linh trước sau lồi lõm, dung nhan tuyệt mỹ, phong lưu uyển chuyển, đẹp tới mức khiến trần gian khó gặp, không gì sánh được, ngay lúc đoàn bạch quang hoàn toàn biến mất, một đạo thân ảnh xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, thân ảnh ấy xinh đẹp yêu diễm, lạnh lùng, rồi lại vô cùng tuyệt mỹ, đẹp tới mức khiến cho người ta hít thở không thông.

- Thật xinh đẹp.

Hoa Mãn Lâu nhìn tới mức trợn mắt há mồm, đám người Hoa Mãn Ngọc và Quỷ tiên tử cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Linh không chớp mắt.

- Xinh đẹp quá đi mất.

Trong mắt của Lữ Tiểu Linh lúc này cũng toàn vẻ kinh ngạc, vị tuyệt thế mỹ nữ trước mắt này đẹp tới mức khiến cho nàng cảm thấy mặc cảm, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác này.

- Bạch Linh tỷ, chúc mừng ngươi đã đột phá.

Tiểu Long là người đầu tiên hưng phấn nhào tới trên người Bạch Linh, cái lưỡi phun ra phun vô rất đỗi thân mật.

- Nếu như ngươi chăm chỉ tu luyện thì nhất định sẽ vượt qua ta nhanh thôi.

Bạch Linh ôm Tiểu Long, nói rất đỗi dịu dàng, ánh mắt dường như có một loại ma lực khiến cho người ta cứ nhìn vào thì sẽ bị trầm luân trong đó.

- Bạch Linh, chúc mừng ngươi đã đột phá.

Lục Thiếu Du sờ sờ mũi rồi nói, cảm giác khí tức của Bạch Linh lúc này đã hoàn toàn không còn chút yêu khí nào nữa.

- Ừ, sau này có thể vẫn như vậy.

Bạch Linh cười khẽ, nhìn nụ cười kia, Hoa Mãn Lâu thiếu chút nữa đã xụi lơ.

- Có cường giả Linh vương tới đây.

Bạch Linh đột nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm về phía xa, mày khẽ nhíu lại.

- Là cha ta đang tới.

Trong tay của Lữ Tiểu Linh, một cái ngọc giản thần dị loé lên quang mang, nàng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.

- Cha của ngươi.

Lục Thiếu Du lập tức ngây ra, cha của Lữ Tiểu Linh không phải chính là Lữ Chính Cường của Linh Thiên Môn sao, sao ông ta lại tới chỗ Phi Linh Môn nho nhỏ của mình được chứ.

Vào đúng lúc này, trên không trung vang lên một giọng nói:

- Lữ Chính Cường Linh Thiên Môn tới thăm.

Thanh âm không lớn, cũng không thông qua không gian gợn sóng để truyền lại, nhỏ nhẹ tựa như thì thầm ngay bên tai vậy, đủ để chứng minh thực lực của kẻ tới.

Lục Thiếu Du lập tức đưa mắt nhìn về phía Quỷ tiên tử và Đông Vô Mệnh, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

- Ta đi đón cha ta đây.

Thần sắc của Lữ Tiểu Linh cũng có chút lung túng, sau đó lập tức cắm đầu chạy đi.

- Chưởng môn Linh Thiên Môn tới chơi, chúng ta cũng phải đi nghênh đón.

Quỷ tiên tử nói nhỏ.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, trong lòng thầm nghĩ, không phải là vì chuyện ở Quỷ Vũ Tông mình chơi Linh Thiên Môn một cái nên Lữ Chính Cường mới tìm tới chỗ mình kiếm chuyện đấy chứ.

- Ta không đi.

Bạch Linh nói.

- Ừ, ngươi vừa mới đột phá, khí tức chưa ổn định, vẫn là nên điều tức một lúc thì hơn.

Lục Thiếu Du nói nhỏ, biết rõ Bạch Linh không thích gặp người lạ.

Lúc mấy người Lục Thiếu Du, Quỷ tiên tử, Đông Vô Mệnh và huynh muội Hoa gia đi tới ngoài cửa của Phi Linh Môn thì nhìn thấy một con yêu thú khổng lồ vỗ cánh bay tới, đồng thời ngay lúc cảm giác được khí tức trên người của con yêu thú kia thì Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy kinh ngạc.

- Lam Vũ Linh Ưng, là Linh thú lục giai sơ kỳ.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thiếu Du nhìn thấy Linh thú lục giai sơ kỳ, toạ kỵ yêu thú thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng toạ kỵ Linh thú lực giai sơ kỳ thế này thì lại là lần đầu tiên hắn được thấy, huyết mạch Lam Vũ Linh Ưng, trong hàng Linh thú cũng xếp khá cao, đối với huyết mạch yêu thú mà nói, thì không kém Thiên Sứ Tuyết Sư là mấy, ít nhất cũng đồng cấp bậc với Nghịch Lân Yêu Bằng.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du rơi vào bảy người trên lưng của Lam Vũ Linh Ưng, người đứng đầu tuổi chừng bốn mươi, một thân lam bào, mày xéo nhập tóc, đôi mắt lạnh tuấn, khí độ lãnh túc. Tóc đen dài vấn vít trên vai, gương mặt cương nghị, cũng mang theo vài phần tiêu sái, ngũ quan góc cạnh rõ rang, lúc còn trẻ, tuyệt đối là một vị mỹ nam tử, hiện tại cũng tuyệt đối anh tuấn bất phàm.

- Linh vương Lữ Chính Cường.

Cảm giác được khí tức của người này, cộng thêm bộ dạng của người này và Lữ Tiểu Linh có vài phần giống nhau, Lục Thiếu Du liền đoán ra ngay, người này chính là Lữ Chính Cường, chưởng môn của Linh Thiên Môn, đồng thời cũng có danh xưng thập đại cường giả.

Mà hai người đứng phía sau của người này, Lục Thiếu Du không lạ lẫm gì, đều biết nhau cả rồi, chính là trưởng lão Vương Hiểu và Lưu Dịch Hoành của Linh Thiên Môn, lúc trước Lục Thiếu Du không cách nào phán định thực lực của hai người bọn họ, lúc này xem ra, trình độ của cả hai người đều là Vũ Suất thất trọng.

*****

Còn có bốn người, Lục Thiếu Du cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, bộ dạng của bốn người này đều là thanh niên, tuổi ước chừng hai bảy hai tám, bộ dạng anh tuấn bất phàm, bốn người đều là Linh giả, cư nhiên có một cái Linh Suất nhị trọng, ba cái Linh Suất nhất trọng.

Phía trên Lam Vũ Linh Ưng, bảy đạo thân ảnh lập tức lách mình xuống, vị trung niên nhân anh tuấn đứng đầu chính là trực tiếp lăng không hạ xuống, không gian gợn sóng vặn vẹo, liền lơ lửng rồi hạ xuống đất, một chiêu này rất hay, cũng đủ để chứng minh thực lực của người này.

- Cha, sao người lại tới đây.

Lữ Tiểu Linh đã chạy tới trước mặt Lữ Chính Cường, hơi cúi đầu, giống như đang cảm thấy xấu hổ.

- Nha đầu nhà con, chạy loạn khắp nơi, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ, mẹ con lần này thật sự rất tức giận, con mau trở về nhận lỗi đi, lần này cha cũng không giúp được con đâu.

Lữ Chính Cường trừng mắt với Lữ Tiểu Linh một cái, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn tình yêu thương.

- Lữ chưởng môn đại giá quang lâm, tiểu tử nghênh tiếp chậm trễ, mong Lữ chưởng môn thứ lỗi.

Lục Thiếu Du ngước mắt lên nhìn lập tức hít sâu một hơi, đối mặt với Lữ Chính Cường cũng có chút áp lực, bất quá cũng may mà Lục Thiếu Du đã sớm quen với loại áp lực này rồi.

- Trình độ Vũ Tướng mà đánh chết Vũ Suất tứ trọng, ngươi không biết gần đây ở Cổ Vực đều đang bàn luận về Lục Thiếu Du ngươi sao?

Ánh mắt của Lữ Chính Cường rơi vào trên người của Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, giống như chính mình đang bị người ta nhìn thấu vậy, loại cảm giác này Lục Thiếu Du vẫn nhớ, lúc vừa vào Vân Dương Tông thì bị nhạc phụ bây giờ là Vân Tiếu Thiên nhìn cũng có loại cảm giác thế này.

- Không dám, đánh chết Vũ Suất chỉ là nhờ vận may và bất đắc dĩ mà thôi.

Lục Thiếu Du đón nhận luồng áp lực vô hình, lập tức đưa mắt lên nhìn.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lục Thiếu Du hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của ông, nhìn tuổi thì cũng chỉ chừng hai mươi mà đã có thực lực như vậy, lại còn là Vũ giả toàn hệ, tuyệt đối là thiên tài vạn năm khó gặp, mà tên Lục Thiếu Du này cư nhiên có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt ông, đã chứng minh về mặt tâm cảnh, hắn cũng có tu vi cực cao, đúng là không phải kẻ trẻ tuổi bình thường có thể sánh được.

- Tiểu tử to gan, lúc ở trên ngươi lấy tên Linh Thiên Môn ta ra, lẽ nào cũng là bất đắc dĩ hay sao?

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt lập tức trầm xuống, ngữ khí cũng có chút thay đổi, không khí cũng lạnh lẽo hẳn đi.

Nghe ngữ khí của Lữ Chính Cường thì hai người Đông Vô Mệnh và Quỷ tiên tử Bạch Oánh đưa mắt nhìn nhau, nhưng không làm gì hết.

- Xin hỏi Lữ chưởng môn, Lữ Tiểu Linh tiểu thư có phải là người của Linh Thiên Môn hay không?

Lục Thiếu Du lúc này cũng lấp liếm, chuyện ở Quỷ Vũ Tông, phòng chừng Lữ Chính Cường cũng biết rõ cả rồi, lấy thế lực của Linh Thiên Môn, mạng lưới tin tức tuyệt đối sẽ không yếu hơn Phi Linh Môn được, mình cũng không cần phải chối đây đẩy làm gì.

Trong lòng Lục Thiếu Du lập tức nghĩ, Lữ Chính Cường này dẫu gì cũng là một trong thập đại cường giả, là chưởng môn của Linh Thiên Môn, sẽ không vì chút chuyện ấy mà tự tìm phiền toái cho mình đâu.

- Nữ nhi của ta, đương nhiên là người của Linh Thiên Môn rồi.

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du mà nói.

- Chính là như vậy, Lữ Tiểu Linh tiểu thư lúc trước trợ giúp Đới Trường An đoạt lại vị trí tông chủ cùng với chuyện xảy ra ở Quỷ Vũ Tông, Lữ chưởng môn sao lại nói ta lấy danh hào của Linh Thiên Môn được, Phi Linh Môn ta mặc dù nhỏ, nhưng cũng có danh tiếng của riêng mình, không tới mức phải mượn hơi ai.

Lục Thiếu Du bình tĩnh đáp trả, khí tức cũng không hề suy chuyển.

Trong lòng Lục Thiếu Du xác định, cho dù Lữ Chính Cường có muốn đối phó với mình đi nữa thì cũng sẽ không tự mình động thủ, chưởng môn của Linh Thiên Môn, nếu chút phong độ ấy cũng không có thì phỏng chừng mình phải xem lại Linh Thiên Môn mất. Còn đánh giá của đám người lão độc vật và Quỷ tiên từ đối với Lữ Chính Cường này chính là, kẻ này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

- Cha, chuyện của Quỷ Vũ Tông và biểu ca là do con nhờ Lục Thiếu Du giúp con, người đừng nên trách oan cho hắn.

Lữ Tiểu Linh nhìn thần sắc của phụ thân lúc này, gương mặt xinh đẹp tái mét, lập tức lên tiếng giải thích.

Lữ Chính Cường cũng không nhìn Lữ Tiểu Linh, ánh mắt vẫn tiếp tục đặt trên người Lục Thiếu Du, khí tức phát ra lại càng mạnh hơn một chút, nói:

- Miệng lưỡi đúng là rất sắc bén, chẳng lẽ ngươi cho rằng không ai nhìn ra ý đồ của ngươi sao?

Lúc này, Lục Thiếu Du cảm giác được áp lực vô hình xung quanh mình lại lớn thêm một chút, lặng lẽ, quanh thân bắt đầu bắn ra một cỗ khí tức vô hình, ngẩng đầu lên đáp:

- Miệng lưỡi sắc bén thì không dám nhận, chẳng qua là nói sự thật mà thôi.

Nhìn vào Lục Thiếu Du, trong mắt Lữ Chính Cường lại thầm loé lên một tia kinh ngạc.

- Cha, người muốn gì đây, người không được ức hiếp hắn.

Lúc này, Lữ Tiểu Linh tức giận đi tới trước mặt Lữ Chính Cường, chu môi nói:

- Việc ở Quỷ Vũ Tông dều là do con bảo hắn làm, người có muốn trách cứ thì cứ việc trách cứ con đi.

- Nha đầu này, nếu con thật sự có thể kêu hắn làm như vậy thì đã hay rồi.

Lữ Chính Cường cười khổ, ánh mắt nhìn Lữ Tiểu Linh tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Đường đường là chưởng môn của Linh Thiên Môn, chẳng lẽ tới Phi Linh Môn của ta chỉ đề giương oai hay sao.

Lúc này đột nhiên vang lên thanh âm của Quỷ tiên tử, ánh mắt của nàng cũng có điểm biến hoá.

- Ha ha, vị này chính là Quỷ tiên tử Bạch Oánh đại danh đỉnh đỉnh đúng không, có lời đồn đãi trước đây Lan Lăng Sơn Trang đã mời Quỷ tiên tử gia nhập môn phái, nhưng đã bị Quỷ tiên tử từ chối, hiện tại lại gia nhập Phi Linh Môn, xem ra Phi Linh Môn này nhất định có điểm gì đó nổi bật hấp dẫn người khác rồi đây.

Nhìn sang Quỷ Tiên Tử, Lữ Chính Cường lập tức mỉm cười, cũng không vận tâm mấy lời nói giận dữ của Quỷ Tiên Tử.

- Lữ chưởng môn quá khen.

Quỷ Tiên Tử nói vẻ hờ hững, ánh mắt cũng mang theo chút nghi hoặc.

- Ta đoán vị này ắt hẳn chính là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh một thân độc công khiến cả Cổ Vực khiếp sợ rồi.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường lại chuyển sang người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, nhìn qua có vẻ vô cùng hứng thú.

- Chút danh tiếng mà thôi, làm bẩn tai Lữ chưởng môn rồi.

Đông Vô Mệnh đáp.

- Hai vị cốc chủ của bách thú cốc cũng gia nhập Phi Linh Môn, hẳn là còn có Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hoả lão Quỷ nữa đúng không, trong Phi Linh Môn này đều là người có danh tiếng lẫy lừng.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường cuối cùng cũng chuyển tới trên người Hoa gia huynh muội, cười nhạt một tiếng.

- Lữ chưởng môn quá khen rồi, so với Linh Thiên Môn thì Phi Linh Môn đã là gì đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)