Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0718

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0718: Người của Lưu gia tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Thiếu Du lập tức an bài Hoa Mãn Lâu đi vào kiểm kê, cuối cùng giao cho Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh, lần này thu hoạch không ít, cộng thêm trữ vật giới chỉ cùng không gian đại thu được trong Thương Sơn môn, Hoa Mãn Lâu mang theo nhóm đệ tử kiểm kê đồ vật bận rộn tới choáng váng, nhưng khuôn mặt mọi người đều tươi cười rạng rỡ.

Vào đêm, Thương Sơn môn hoàn toàn bao phủ dưới cảnh chiều hôm, một cuộc đại chiến hoàn toàn kết thúc, nhưng trong Thương Sơn môn vẫn ồn ào, mà người của Hình đường đang bận an bài đệ tử đầu hàng, điểm tựa chính là những võ tướng cùng võ soái.

Bên ngoài Thương Sơn môn có không ít người tụ tập vây xem, trong đó có thế lực Cổ Vực, thậm chí có cả trinh thám của Ma Vân thành cùng thế lực lớn trong Linh Võ đại lục, tin tức kinh người này đã sớm truyền về sơn môn của họ.

Linh Thiên môn liên thủ cùng Phi Linh môn tiêu diệt Thương Sơn môn, một thế lực nhất lưu đã bị phá vỡ, điều này chính là đại sự trong Cổ Vực, tin tức này lập tức làm mọi người khiếp sợ.

Đương nhiên không ít thế lực lớn nhỏ gần bên là nhóm đầu tiên nhận được tin tức, toàn bộ thế lực lớn nhỏ nơi này đều dựa vào Thương Sơn môn tồn tại, lần này Thương Sơn môn rơi đài, nhất thời bọn họ đều yên tĩnh, làm các gia chủ trằn trọc suốt một đêm.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng của dạ minh châu, qua ba canh giờ sau Lục Thiếu Du cầm một trữ vật giới chỉ, tâm thần lập tức truyền vào.

Sau một lát khuôn mặt hắn lộ ra ý cười, trữ vật giới chỉ này là của Lâm Kiến Trung, bên trong có gần trăm bộ vũ kỹ huyền cấp sơ giai, có tám bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, ngoài ra còn có ba viên đan dược thất phẩm sơ giai cùng hơn mười viên lục phẩm, hơn nữa cũng có chút đồ vật khác không tầm thường, giá trị còn lớn hơn đồ vật lấy được trong mật thất.

Thu hồi trữ vật giới chỉ, Lục Thiếu Du khẽ cười, không nghĩ tới Lâm Trung Kiến đều mang theo của cải giá trị của sơn môn bên mình, nhưng cũng phải, hắn là người mạnh nhất trong sơn môn, tự nhiên mang theo trên người mới an toàn nhất.

Sau đó lại kiểm tra trữ vật giới chỉ của võ soái thất trọng, cuối cùng Lục Thiếu Du duỗi lưng, sắc mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng trong mắt đột nhiên hiện vẻ ngưng trọng.

Dưới bóng đêm, trên đỉnh Thương Sơn môn, gió đêm hây hẩy, một thanh ảnh đang đứng trên đỉnh núi, áo dài bay phất phới.

Thanh ảnh nhìn chăm chú vào tinh tú trên trời cao, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.

- Nơi này cũng có nhật nguyệt tinh thần, không biết trong những tinh tú kia, có tinh tú nào tên là địa cầu!

Lục Thiếu Du lẩm bẩm.

Xuy!

Sau lưng truyền tới tiếng dao động, Lục Thiếu Du nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp rơi xuống, ánh mắt dễ thương làm lòng người run rẩy.

- Ngươi đã đến rồi sao!

Nhìn nữ tử tuyệt sắc, Lục Thiếu Du khó đè nén lòng mình.

- Ngươi lại ngẩn người làm gì?

Nữ tử khẽ nói, ôn nhu như nước, ánh mắt xinh đẹp đảo qua trên người Lục Thiếu Du.

- Chỉ nghĩ ngợi một chút mà thôi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nhìn lên tinh tú trên bầu trời, nói:

- Trong truyền thuyết, ngũ đạo đỉnh phong, linh đạo cực trí là có thể đạp phá hư không, không biết có thể đột phá tới trình độ kia hay không.

- Đương nhiên là có, truyền thuyết cũng không chỉ là tin đồn vô căn cứ!

Bạch Linh nói, ánh mắt cũng nhìn lên bầu trời.

- Nếu như có, vậy cường giả từng đột phá tới trình độ kia hiện tại đang ở nơi nào?

Lục Thiếu Du nói.

Ánh mắt Bạch Linh nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, nói:

- Có lẽ sau này khi đi tới bước kia, tới lúc đó ngươi sẽ biết!

- Ta...

Lục Thiếu Du khẽ thở dài, trong mắt liền lộ ra tia kiên nghị, nói:

- Nếu như có thể ta thật muốn biết đỉnh phong võ đạo cùng linh đạo cực hạn có thật sự tồn tại hay không!

Hai người lẳng lặng nhìn tinh tú đầy trời, trong không gian thoáng mang theo gợn sóng khác thường.

- Linh Võ giới kia thật thần bí, hiện tại còn đặc biệt tìm ngươi, ngươi định làm như thế nào?

Sau một lát, Bạch Linh hỏi.

- Là phúc không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, binh tới tướng ngăn, nước tới lấp đất chặn, đi bước nào xem bước đó đi.

Lục Thiếu Du nói, trong lòng cực kỳ ngưng trọng, nhưng hắn cũng không có cách nào, hết thảy chỉ xem thực lực, thực lực của hắn còn chưa thể đối kháng Linh Võ giới, nếu thực lực đủ mạnh thì cần gì phải lo lắng.

Chỉ chớp mắt đã năm ngày trôi qua, trong năm ngày này mỗi ngày Âu Dương Lãnh Tật cùng Hoa Mãn Lâu đều vô cùng bận rộn, hết thảy chuyện trong Thương Sơn môn cũng ổn định được bảy tám phần, còn lại chỉ có chút việc vặt.

Lúc này bên dưới Thương Sơn môn đang có mười mấy thân ảnh đi lên núi, đi đầu có hai người là một nam một nữ, nam chừng hai mươi tuổi, mặc cẩm bào, khí độ có chút bất phàm, nhưng mắt lại nhỏ, mặc dù thật tinh thần nhưng nhìn vào lại cho người ta cảm giác giảo hoạt như hồ ly.

Nhưng lúc này hắn đang nhiệt tình nói gì đó với nữ tử bên cạnh, mà nữ tử cũng thật xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng nõn, thân hình lả lướt hấp dẫn.

- Bán kiến Lục đường chủ!

- Bái kiến Lục đường chủ!

Từ dưới chân núi đi lên, toàn bộ đệ tử Phi Linh môn nhìn thấy cẩm bào thanh niên đều vội vàng hành lễ, thái độ cực kỳ cung kính, điều này làm cho hắn càng tăng thêm vài phần khí thế với nữ tử. Đương nhiên người này không xa lạ, chính là Lục Tiểu Bạch.

- Không nghĩ tới địa vị của Lục đường chủ ở trong Phi Linh môn cao như thế, thật sự là anh hùng thiếu niên a!

Đi sau lưng nữ tử là một lão giả khí võ hiên ngang, thân hình cao lớn, tinh thần phấn chấn, nhưng trên mặt vẫn hiện một tia lo âu.

- Lưu đại thúc quá khen, ta cũng chỉ đi theo công tử nhà ta, muốn nói tuổi trẻ anh hùng, chính là công tử mới phải, ta chỉ là đi theo công tử mới có hôm nay!

Lục Tiểu Bạch lễ độ nói, thái độ đúng mực, nhưng người có thể làm cho hắn có được thái độ này chỉ sợ cũng không bao nhiêu, dù lão giả chỉ có tu vi võ soái.

- Công tử...

Nghe được tiếng xưng hô, sắc mặt nữ tử có chút biến hóa, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức thu liễm, cũng không nghĩ nhiều.

- Ta nghe lời đồn đãi, Phi Linh môn có sáu đường cực kỳ bí mật, chính là Kim đường, Linh đường, Võ đường, Ám đường, Ngoại đường, Hình đường, mà Lục đường chủ là đường chủ Kim đường, tự nhiên là tuổi trẻ anh hùng, nếu không ta nghĩ quý chưởng môn sẽ không để Lục đường chủ ngồi lên vị trí này đâu.

Nữ tử mỉm cười nói.

Nhìn thấy nụ cười của nữ tử, Lục Tiểu Bạch nhất thời có chút thất thần, phảng phất như si dại, chỉ còn thiếu không chảy máu mũi.

Nhìn thấy bộ dáng của Lục Tiểu Bạch, nữ tử có chút cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng. Mà lão giả đi sau lưng nữ tử nhìn thấy một màn này, ánh mắt lo âu nhất thời giảm sút không ít.

- Tin tức của các vị cũng không quá linh thông rồi, hiện tại Phi Linh môn đã có bảy đường, có thêm Yêu đường chuyên chưởng quản toàn bộ yêu thú trong Phi Linh môn, mà đường chủ của chúng ta là người đứng đầu Kim đường, sống bên cạnh chưởng môn từ thuở nhỏ, địa vị chỉ kém hơn vài vị cung phụng mà thôi.

*****

Một thanh niên bộ dạng có chút đáng khinh đi sau lưng Lục Tiểu Bạch lên tiếng nói, nhắc tới Kim đường của Phi Linh môn, ai cũng cảm giác mình thật ưu việt, bởi vì phúc lợi của Kim đường trong Phi Linh môn mơ hồ hơn những đường khác một chút, gia nhập Kim đường chính là lựa chọn ưu tiên của không ít đệ tử mới gia nhập Phi Linh môn.

- Không được lắm miệng!

Lục Tiểu Bạch quay đầu trừng mắt nhìn đệ tử vừa nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại có chút tán thưởng, tạo uy tín cho mình trước mặt mỹ nữ, đệ tử như vậy thật thông minh, nói không chừng ngày sau có thể trọng dụng.

- Đệ tử lắm mồm!

Đệ tử kia nhìn thấy thần sắc trong mắt đường chủ, cũng không sợ hãi ngược lại mừng thầm, ngoài miệng nhận sai nhưng thật vui vẻ, nếu đường chủ đề bạt hắn, xem như có thể làm rạng rở tổ tông.

- Nguyên lai Lục đường chủ còn có quan hệ như vậy với quý chưởng môn, ta đúng là lần đầu tiên biết được, nghe nói quý chưởng môn còn trẻ tuổi, không nghĩ tới là sự thật.

Nữ tử có chút kinh ngạc nói.

- Tự nhiên là thật, tuổi của công tử cũng xấp xỉ với ta, nhưng đã có tu vi võ soái, là nhị bách ngũ mà ta từng gặp qua.

Vẻ mặt Lục Tiểu Bạch tự hào nói.

- Nhị bách ngũ là có ý gì?

Nữ tử nghi hoặc hỏi.

- Công tử nhà ta nói, nhị bách ngũ ý tứ là anh minh uy phong.

Lục Tiểu Bạch đắc ý nói.

- Lục đường chủ cũng nhị bách ngũ a!

Nữ tử mỉm cười nói.

- Lưu tiểu thư quá khen!

Lục Tiểu Bạch cười nói.

- Lục đường chủ, làm phiền ngươi dẫn tiến tới gặp quý chưởng môn, thật sự là phiền toái, hôm nào lão hủ bày tiệc, mời Lục đường chủ nhận lời tham dự, đa tạ Lục đường chủ!

Lão giả nói.

- Chuyện của Lưu tiểu thư ta tự nhiên muốn giúp đỡ, hôm nào nhất định tới quý phủ quấy rầy một phen, không biết Lưu tiểu thư có hoan nghênh hay không.

Lục Tiểu Bạch nói, ánh mắt nhìn qua nữ tử xinh đẹp.

- Lục đường chủ sao lại nói vậy, nếu đường chủ nguyện ý tới Lưu gia, đây chính là vinh hạnh của Lưu gia, tự nhiên là thật hoan nghênh.

Nữ tử mỉm cười, lập tức nói:

- Lục đường chủ, Lưu gia phải nhờ ngài nói tốt vài câu trước mặt quý chưởng môn mới được, tới lúc đó Lưu gia nhất định không quên đại ân của Lục đường chủ.

- Lưu tiểu thư yên tâm đi, hẳn là không thành vấn đề, Phi Linh môn đã tiếp thu Dao Hải thành, cũng cần có người hợp tác, chỉ cần điều kiện của Lưu gia đã đủ, sẽ không có vấn đề gì.

Nói tới chính sự Lục Tiểu Bạch cũng nghiêm túc, cũng không loạn hứa hẹn.

- Dù sao hết thảy phải dựa vào Lục đường chủ nói giúp, về phần điều kiện của Phi Linh môn, Lưu gia đều có thể đáp ứng, tuyệt đối đủ thành ý.

Nữ tử nói.

Bên trong đại điện, giờ phút này Hoa Mãn Lâu, Âu Dương Lãnh Tật cùng vài hộ pháp chấp sự đang ngồi, nghe được báo cáo, Lục Thiếu Du đã biết rõ kiểm kê, ba ngày trước người của Thương Sơn môn tử vong một vạn ba ngàn người, đệ tử đầu hàng một vạn hai ngàn người, còn có vài ngàn đệ tử thừa dịp hỗn loạn đã bỏ chạy.

Về phần đệ tử của Phi Linh môn, trong cuộc đại chiến ba ngày trước tử vong mấy trăm người, trọng thương hơn ngàn người, về phần bị thương nhẹ thì khá nhiều, còn có vài chục đầu yêu thú bị đánh chết.

Mặc dù Lục Thiếu Du cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không còn biện pháp, trong chiến đấu diệt dịch một ngàn tự tổn tám trăm là chuyện không cách nào tránh khỏi, đối với thương vong của Thương Sơn môn mà nói đã là toàn thắng.

Hiện tại đệ tử Thương Sơn môn đầu hàng đã bị Hình đường khống chế, trong đó có sáu tu vi võ soái, mà mạnh nhất là thất trọng, hơn mười võ tướng, mà đệ tử chỉ tới trình tự võ sư cùng võ đồ.

Đương nhiên, Thương Sơn môn không chỉ có số người này, đây chỉ là ba vạn người lưu trong Thương Sơn môn mà thôi, trong năm đại thành cùng không ít trấn nhỏ đều có đệ tử Thương Sơn môn, chỉ sợ cộng lại chí ít phải hơn ba mươi vạn, mà ba vạn người bị tiêu diệt chính là lực lượng trung kiên, từ khi Thương Sơn môn bị vây khốn, không ít cường giả bổn môn từ khắp các địa phương quay về trấn thủ.

Lục Thiếu Du thoáng cân nhắc, đem Thương Sơn môn đổi thành Thương Sơn phân đà, trước do Hoa Mãn Lâu trấn thủ, tạm thời còn chưa chọn được người thích hợp ở lại nơi này.

- Khởi bẩm chưởng môn, người của Lưu gia Dao Hải thành tới viếng, muốn gặp chưởng môn!

Một đệ tử tiến vào đại điện bẩm báo.

- Lưu gia, là ai?

Lục Thiếu Du xoay chuyển ánh mắt, chẳng lẽ là Lưu gia Lưu Uyển?

- Người tới tự xưng gia chủ Lưu gia Lưu Đỉnh, nhưng họ đi cùng Lục đường chủ.

Đệ tử trả lời.

- Thật sự là Lưu gia!

Lục Thiếu Du nhíu mày, vì sao tiểu Bạch lại đi cùng người của Lưu gia.

- Cho họ vào!

Lục Thiếu Du nói.

- Chưởng môn, ngươi nhận thức Lưu gia Dao Hải thành sao?

Bạch Oánh nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thiếu Du, hỏi.

- Xem như nhận thức, Lưu gia chính là một trong ba đại gia tộc Dao Hải thành, thế lực không nhỏ, gia chủ tên Lưu Đỉnh, còn là một võ soái nhất trọng.

Lục Thiếu Du đáp.

- Vậy phỏng chừng là Lưu gia muốn tới quy phục, thật là có chút ý nghĩ, chỉ sợ vừa nhận được tin tức Thương Sơn môn bị tiêu diệt, là khởi hành tới đây.

Bạch Oánh mỉm cười nói.

Nàng vừa dứt lời, đã có ba người từ bên ngoài đi vào.

- Bái kiến công tử, gặp qua Đông cung phụng, Bạch cung phụng.

Lục Tiểu Bạch đi vào đại điện liền hành lễ.

- Dao Hải thành Lưu gia Lưu Đỉnh (Lưu Uyển) gặp qua Lục chưởng môn, chư vị cung phụng cùng trưởng lão.

Lão giả cùng nữ tử cùng hành lễ, thậm chí không dám ngẩng đầu.

- Công tử, Lưu gia chính là một trong ba đại gia tộc Dao Hải thành, lần này có tâm hợp tác với Phi Linh môn chúng ta, ta không thể quyết định chủ ý, cho nên dẫn tiến cho công tử định đoạt.

Lục Tiểu Bạch nói.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Bạch, cực kỳ nghi hoặc, hôm nay thấy hắn mặc cẩm bào mới tinh, thật không giống phong cách của hắn, đối với việc ăn mặc xưa nay Lục Tiểu Bạch vốn không hề chú ý.

- Lục Tiểu Bạch, việc trong Dao Hải thành không ít đi, ngươi còn có rảnh tới đây, hẳn là có việc riêng gì a.

Ánh mắt Lục Thiếu Du rơi lên người nữ tử, cười thầm, lập tức suy đoán Lục Tiểu Bạch chẳng lẽ động tình với Lưu Uyển, chẳng khác gì đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, nhưng hoa tươi cũng cần dinh dưỡng của phân trâu mới được.

- Công tử, đây là việc chính sự, trong Dao Hải thành còn có Lưu Nhất Thủ cùng Lộc Sơn cung phụng, cam đoan sẽ không xảy a vấn đề.

Lục Tiểu Bạch trả lời, trong ánh mắt lại có chút chột dạ.

Giờ phút này nghe được thanh âm trên chủ vị, nữ tử chợt nhíu mày, có chút nghi hoặc, lập tức không dằn nén được lén nhìn lên, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thanh y nhân ngồi phía trước.

- Lưu gia chủ, Lưu tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Lục Tiểu Bạch, sau đó nhìn qua hai người còn lại, khẽ mỉm cười nói.

Ánh mắt Lưu Uyển kinh ngạc, giờ phút này cũng thoáng há miệng, thật lâu sau mới thất thanh nói:

- Lục công tử, tại sao ngươi ở chỗ này?

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)