Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0832

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0832: Nguyệt Viên phong ấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ biến. Nữ tử trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu kia Lục Thiếu Du cũng từ dò xét qua, khí tức trên người nàng không có, thế nên hắn không có cách nào dò xét ra thực lực của nàng. Thế nhưng dựa vào cỗ khí thế mơ hồ như có như không trên người nàng Lục Thiếu Du cũng có thể đoán ra, nữ tử này sợ rằng cũng không dễ chọc.

- Lão đại, người nọ quả thực có chút kỳ quái.

Thân thể Tiểu Long nhanh chóng nhảy lên người lão đại nó, đôi mắt nhỏ không ngừng chớp chớp, trong mắt cũng hiện lên sự nghi hoặc.

- Chủ nhân, người vừa rồi cũng là vũ giả tam hệ, quả thực vô cùng hiếm thấy. Bất quá đợi sau khi chủ nhân đột phá Vũ Vương, đương nhiên có thể thắng hắn.

Huyết Mị nói với Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Lục Thiếu Du không ngừng biến ảo. Bây giờ hắn mới là Vũ Suất thất trọng. Nếu như đột phá tới Vũ Vương mà nói, muốn thắng Lam Thập Tam kia tuyệt đối không thành vấn đề.

- Lam Thập Tam, không bao lâu nữa bổng công tử sẽ đánh bại ngươi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên. Lúc này hắn đã đem thân ảnh mặc áo lam kia khắc sâu trong đầu. Một cỗ ngạo khí nhanh chóng tỏa ra. Bản thân hắn có Âm Dương Linh Vũ Quyết, nhất định có thể mau chóng đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương. Đến lúc đó hắn nhất định có thể đánh bại người này.

- Huyết Mị, tiếp tục dẫn đường.

Một lát sau, Lục Thiếu Du nói.

Mọi người lại một lần nữa nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lập tức biến mất trong không trung.

Trong không trung bao la, lúc này trên lưng Phong Vũ Ngân Diêu, sắc mặt thanh niên áo lam kia một lúc lâu sau mới hồi phục lại. Ánh mắt nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

- Lam Thập Tam, vừa rồi ngươi đã dùng mấy thành thực lực? Không chỉ có năm thành thôi đúng không?

Trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu, nữ tử yểu điệu kia hỏi.

- Quả thực không dưới năm thành.

Ánh mắt thanh niên áo lam khẽ nhảy lên, quay đầu lại nhìn nữ tử kia nói:

- Nhãn lực của ngươi quả thực vẫn vô cùng chuẩn xác. Ngươi nói không sai. Lục Thiếu Du này quả thực không đơn giản. Trên phương diện lĩnh ngộ có thiên phú kinh người. Dùng tu vi Vũ Suất thất trọng có thể thi triển ra vũ kỹ Huyền Cấp cao giai, còn có thể thi triển ra thuộc tính không gian. Quả thực điều này không phải là người bình thường có thể làm được.

- Ta có cảm giác, Lục Thiếu Du kia cũng còn chưa thi triển toàn lực. Người này so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn một chút.

Nữ tử yểu điệu kia nói.

- Chỉ tiếc hắn mới là Vũ Suất thất trọng mà thôi. Ta rất chờ mong có một trận chiến công bằng với hắn.

Ánh mắt thanh niên áo lam nhảy lên, một cỗ chiến ý trên người tràn ra.

- Tốt hơn nên tìm Huyền Thiên bí cảnh rồi nói sau. Bên trong Huyền Thiên bí cảnh có lẽ sẽ có một ít thứ tốt. Các sư phụ truyền tới tin tức, để cho chúng ta toàn lực tham dự. Những người khác có lẽ sợ rằng cũng đang chạy tới.

Nữ tử yểu điệu kia nói.

- Bọn hắn đã chậm một bước, có lẽ sẽ không đuổi kịp chúng ta.

Thanh niên áo lam mỉm cười nói.

- Huyền Thiên bí cảnh này tuyệt đối khó tìm.

Nữ tử yểu điệu kia nói.

- Dùng bổn sự của ngươi, chỉ cần Huyền Thiên bí cảnh ở trong sơn mạch Đoạn Thiên này là có thể tìm được. Chỉ hơi khó khăn một chút mà thôi.

Thanh niên áo lam nói.

Một ngày sau, trong một chỗ tại sơn mạch. Lúc này có hai vách núi gần như dựa vào nhau tạo thành một cái khe hẹp xuất hiện. Chung quanh có không ít cây cối rậm rạp khiến cho người ta có cảm giác nơi này dường như đã mấy ngàn năm không có người đặt chân tới.

Lúc này Lục Thiếu Du đang đứng trên không trung. Mắt nhìn về phái cái khe hẹp giữa hai vách núi. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu xuống, lá rụng bay chung quanh, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, từng đàn dã thú đang uống nước ở bên cạnh, tiêu diêu tự tại. Cuối cùng dòng suối nhỏ này giống như một đạo ngân quang từ trên vách núi trút xuống.

- Chủ nhân, cách nơi này không xa. Ta nhớ được nơi này.

Huyết Mị lập tức cao hứng nói.

- Tiếp tục tìm kiếm.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, trong mắt hiện lên sự chờ mong.

Tại một rặng núi lớn, phía trên một hạp cốc lúc này có không ít yêu thú phi hành đang xoay quanh không trung. Trên lưng chính là chúng cường giả của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang.

- Nơi này từng xuất hiện qua trong đoạn hình ảnh, chúng ta lại tìm kiếm chung quanh một chút.

Nhìn xuống phía dưới. Đồng Quy Tinh lập tức nói.

Hai ngày sau, đám người Lục Thiếu Du xuất hiện tại một hạp cốc. Trước hạp cốc có mọc không ít cây cối thấp, phía dưới có dòng nước chảy qua. Nơi này tuy rằng phong cảnh tú lệ, thế nhưng lại không có bất kỳ một chút sinh khí nào.

Ánh mắt Huyết Mị nhảy lên, nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, dường như đang bắt đầu tìm kiếm gì đó. Đám người Lục Thiếu Du đi theo phía sau Huyết Mị không lâu lắm thì lập tức đám người Lục Thiếu Du đi tới một bãi cỏ, đối diện với bãi cỏ có một khối nham thạch đứng trên sườn núi. Nhìn qua khối nham thạch bên trên đã bị tróc ra nhiều lớp, hai bên còn có cây cối che phủ. Rễ cây len vào khe hở của nham thạch, những cây này sinh trưởng trên vách đá khiến cho vách núi cao kia lúc này nhìn qua vô cùng có ý vị.

Mà phía dưới nơi Huyết Mị đang đứng, Lục Thiếu Du đứng từ trên nhìn xuống, phía dưới là một thâm uyên tối om, không nhìn thấy cái gì. Chỉ có một thứ giống như sương mù đang di chuyển mà thôi.

Bên trong vực sâu vạn trượng này có một cái khe, hai bên đều là thạch bích. Có một dòng nước chảy xiết đang chảy qua. Nhiệt độ ở nơi này dường như rất thấp, mà ngay cả không khí lúc này cũng lạnh buốt. Ánh mắt mọi người nhìn xuống phía dưới một lát lập tức cảm thấy hoa mắt. Cái thâm uyên vạn trượng này vô cùng sâu, cũng không biết sâu tới bao nhiêu.

- Chủ nhân, chính là chỗ này. Khi trước ta chính từ nơi này rời đi.

Huyết Mị nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.

- Ở nơi này sao?

Lục Thiếu Du nhìn chung quanh. Hai bên thâm uyên vạn trượng này chính là vách đá, cao tới mức không nhìn thấy đỉnh. Một bên là vách núi, một bên là vực sâu không thấy đáy. Cheo leo, sâu thẳm, vô cùng mạo hiểm. Mà ở trong này Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể xác định ra. Bên trong những hình ảnh mà ba chiếc chìa khóa đề cập tới có một sườn đồi mà thôi.

- Nơi này có chút quỷ dị.

Bạch Linh đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn qua bốn phía rồi lập tức nhíu mày.

Lục Thiếu Du nhìn bốn phía, bên trong sơn mạch nhìn qua hoang tàn vắng vẻ này, nếu cẩn thận quan sát quả thực có một cỗ khí tức quỷ dị bao trùm chung quanh. Khó trách phương viên trăm dặm xung quanh đây ngay cả dã thú cũng không dám tới gần. Chim cũng không dám bay qua.

- Huyết Mị, lúc trước ngươi từ chỗ nào đi ra.

Lục Thiếu Du hỏi.

- Ở vách núi này xuống, chủ nhân, hay người thử lên đó xem.

Huyết Mị nói.

- Dẫn đường đi.

Lục Thiếu Du nói. Nơi này từng xuất hiện qua đoạn hình ảnh kia. Lục Thiếu Du dường như đã cảm thấy, địa phương nơi Huyết Mị đi ra dường như có không ít quan hệ với Huyền Thiên bí cảnh.

*****

Sưu.

Thân ảnh Huyết Mị uốn éo, lập tức nhảy xuống vách núi vạn trượng. Lục Thiếu Du không có một chút do dự nào, vòng xoáy dưới chân đột nhiên hiện lên, nhanh chóng nhảy xuống vách núi. Mà Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long cũng theo đuôi xuống. Quanh thân Thiên Độc Yêu Long lúc này có một cỗ hắc mang bao phủ, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn chung quanh.

Xuống dưới vách núi, mây mù lượn lờ, hai bên rộng chừng mười trượng, đều là vách núi thẳng tắp, bóng loáng, vô cùng hiểm trở.

Một đường đi xuống, chỉ sợ đã được chừng nghìn trượng. Càng xuống phía dưới mây mù càng bớt đi một ít. Bất quá giữa không trung lúc này có một cỗ khí tức vô hình xuất hiện, khiến cho ngay cả hô hấp của mọi người có chút không được tự nhiên.

- Chủ nhân, coi chừng, phía dưới có khí độc.

Thanh âm Huyết Mị vang lên, quanh thân lập tức được bao phủ bởi một cỗ huyết sắc quang mang, lập tức dẫn đường đi tiếp.

Trong nháy mắt trên vách núi hai bên phun ra một đám sương mù màu đen. Bên trong sương mù dường như có lực lượng ăn mòn cực lớn. Gợn sóng trong không gian lúc này cũng bị ăn mòn.

Ngay khi sương mù màu đen chạm phải huyết sắc quang mang quanh người Huyết Mị lập tức biến mất không còn tung tích, có vẻ vô cùng quái dị.

- Độc trận.

Lục Thiếu Du giật mình, không nghĩ tới dưới vách núi này còn có độc trận. Huyết Mị nhìn qua nhẹ nhõm chóng lại như vậy, thế nhưng sợ rằng ngay cả nhân loại Vũ Suất muốn đi vào trong cũng tuyệt đối khó có thể làm được.

Sưu.

Sau khi xuống thêm chừng trăm trượng nữa, huyết sắc quang mang quanh người Huyết Mị mới tiêu tát, mà trên mặt nàng lúc này cũng hơi tái nhợt.

- Chủ nhân, độc trận này cực kỳ lợi hại. Lúc ta đi ra ngoài cũng phải chịu một ít thương thế mới ra ngoài được.

Huyết sắc quang mang được thu lại, Huyết Mị lập tức nói với Lục Thiếu Du.

- Huyết Mị, còn phải xuống thêm bao lâu nữa?

Nhìn vực sâu không thấy đáy dưới chân, lúc này dùng tu vi của Lục Thiếu Du cũng không thấy tận cùng, giống như vực sâu này vốn không đáy vậy.

- Phía dưới này sâu bao nhiêu ta cũng không xuống quá. Bất quá nơi này chính là nơi khi trước ta đi ra ngoài.

Huyết Mị nói xong, thân thể xinh đẹp lóe lên, mái tóc màu đỏ tung bay, lập tức đột ngột đáp xuống một mặt đá đột nhiên hiện ra trong vực sâu.

- Chính là nơi này sao?

Lục Thiếu Du đáp xuống mặt đá, mắt nhìn chung quanh. Sau khi đáp xuống mặt đá này lại không có một chút dị tượng nào.

- Nơi này dường như không có chỗ đặc thù gì a.

Đôi mắt to của Thiên Độc Yêu Long không ngừng đảo, có chút nghi hoặc nói.

- Nơi này có phong ấn, không mở ra phong ấn đương nhiên không nhìn ra được sự khác thường.

Ánh mắt Bạch Linh chăm chú nhìn bốn phía, sau đó nhíu mày nói:

- Phong ấn này cực kỳ lợi hại, ta cũng không tìm ra được đầu mối.

- Chủ nhân, lúc đầu ta đã quan sát qua, cái phong ấn này phải tới đêm trăng tròn mới buông lỏng. Cho nên từ ánh trăng hiện tại có thể thấy, ba ngày sau chính là đêm trăng tròn. Tới lúc đó có lẽ cấm chế sẽ buông lỏng, chúng ta có thể đi vào.

Huyết Mị nói.

- Chúng ta đợi vậy.

Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, thời gian ba ngày cũng không dài, chờ dược.

Tại một nơi khác trong sơn mạch. Dưới đỉnh núi khổng lồ lúc này đám người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, tính cả Phi Linh môn, Ma Tâm cốc, Song Đao môn đều nhanh chóng nhảy xuống yêu thú phi hành.

- Nếu ta suy đoán không sai thì chính là nơi này.

Lục Thiếu Du quét mắt nhìn qua bốn phía, vẻ mặt biến hóa không ngừng.

- Lữ chưởng môn, ngươi phát hiện ra cái gì sao?

Gia Cát Tây Phong hỏi.

- Từ hình ảnh mà xem, căn cứ vào địa hình ở nơi này ta có cảm giác ở đây có lẽ có phong ấn. Nếu không nhìn qua hình ảnh lưu lại thì ngay cả ta cũng không nhận ra nơi này có phong ấn.

Sắc mặt Lữ Chính Cường vô cùng ngưng trọng nói.

- Có thể mở ra phong ấn không?

Đồng Quy Tinh lập tức hỏi.

- Để cho tất cả linh giả tinh thông trận pháp, phong ấn đi tới. Chư vị cũng hỗ trợ tìm kiếm. Ta muốn tìm xem có tìm thấy thứ gì đó không.

Lữ Chính Cường nói.

- Nhanh, tất cả mọi người hỗ trợ tìm kiếm.

Công Tôn Hóa Nhai quát lớn.

- Vâng.

Lập tức mấy trăm người nhanh chóng phân tán tìm ở chung quanh. Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn qua bốn phía, ánh mắt không khỏi có chút biến hóa.

Vào lúc này ở bên dưới đỉnh núi thật lớn, có trên trăm thân ảnh xuất hiện giữa không trung, đều ngồi trên phi hành yêu thú lục giai sơ kỳ, những người này đều mang mặt nạ hoặc che mặt, hoặc là khuôn mặt vô cùng xa lạ.

Một nữ tử mặc quần đỏ nhìn chằm chằm khe sâu sau đỉnh núi, nói:

- Hình ảnh tới đây, toàn bộ linh giả cẩn thận tìm kiếm, nơi này có lẽ có phong ấn cùng cấm chế mà chúng ta khó thể phát hiện!

- Nơi này không giống địa phương có cấm chế cùng phong ấn, không có năng lượng ba động nào a!

Không ít người ở sau lưng nữ tử đều có dị nghị.

- Nếu dễ dàng tìm ra như vậy, người của bốn đại môn phái đã sớm tìm được, mau tìm đi, nhất định có thể tìm ra được gì đó, phong ấn cùng cấm chế dù mạnh thế nào cũng phải lộ ra chút dấu vết!

Nữ tử quần đỏ nói.

Vách núi cao vạn trượng, nham thạch trải qua độc trận mà xuất hiện đột ngột, trước mắt cũng không có nguy hiểm gì, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi, chờ đợi đêm trăng tròn ba ngày sau, theo lời của Huyết Mị phải đợi tới đêm trăng tròn phong ấn mới mở rộng, điều này làm Lục Thiếu Du cực kỳ chờ mong, không biết bên trong phong ấn vật gì.

Mà giờ khắc này Lục Thiếu Du cũng không biết bên trên vách núi có một đầu Phong Vũ Ngân Điêu thật lớn đang xoay quanh, vài thân ảnh đã đứng bên vách núi.

- Nơi này có quỷ dị!

Nữ tử che mặt bằng lụa trắng nói, ánh mắt nhìn chăm chú khắp bốn phía, cẩn thận tìm kiếm gì đó.

- Có thể tìm ra hay không?

Thanh niên lam y nhíu mày, thần sắc thu liễm, khuôn mặt luôn lộ ý cười trở nên nghiêm túc.

- Ta thử xem!

Nữ tử nói, kết xuất thủ ấn quỷ dị, hơn mười đạo hào quang bắn ra, vài đạo quang mang rơi xuống đất hóa thành hơn mười con chuột nhỏ màu trắng cỡ lòng bàn tay, quanh thân tràn ngập khí tức của linh thú.

- Tầm Linh Thử, đi!

Nữ tử vung tay, hơn mười con chuột trắng nhỏ nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

- Có Tầm Linh Thử của ngươi, tìm phương tiện hơn!

Thanh niên lam y nói.

- Mặc dù Tầm Linh Thử mới cấp hai, nhưng lại có được khứu giác độc đáo với phong ấn cùng cấm chế, phong ấn cấm chế bình thường khó đào thoát sự tìm kiếm của chúng!

Nữ tử nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong sự chờ mong của Lục Thiếu Du, ba ngày thời gian lặng yên trôi đi, Lục Thiếu Du chợt thở ra ngụm trọc khí.

Vào đêm, mây mù che phủ cả vách núi, làm không gian tối đen như mực, đôi mắt Lục Thiếu Du chợt lóe tinh quang, nhìn chằm chằm bầu trời chờ đợi trăng tròn.

Sau một lát vầng trăng hiển lộ, ánh trăng xuyên qua sương mù dày đặc trực tiếp chiếu xuống vách núi, quang hoa xuyên thấu khắc lên hai bên vách núi.

- Đêm trăng tròn, phong ấn nên xuất hiện rồi đi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)