Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0890

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0890: Tháo mặt nạ xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Dương Quá đại nhân, chúng ta đi bên này, người dự thi có thể trực tiếp đi tới Đảo Bình Nham, bất quá chỉ có thể dẫn theo mười người đi vào mà thôi, những người còn lại nếu muốn lên Đảo Bình Nham xem ở khoảng cách gần thì mỗi người một trăm vạn kim tệ, người bình thường có thể sẽ không được vào, nhưng nếu như là sơn môn do Thiên Địa Các mời tới thì tất cả những người đi theo đều có thể đi vào.

Hoàng Đan nói với Lục Thiếu Du.

- Chúng ta đi thôi.

Lục Thiếu Du nói, đã nhìn thấy một cây cầu thép treo trực tiếp đi tới Đảo Bình Nham, muốn lên Đảo Bình Nham quan sát ở khoảng cách gần không ngờ lại cần tới một trăm vạn kim tệ mỗi người, cái giá này đúng là ở trên trời, trăm vạn kim tệ, chẳng khác nào một viên đan dược ngũ phẩm, sợ là những người muốn lên đó xem, nếu như không phải nhà có chút tiền thì chính là không biết nên phá như thế nào.

Lục Thiếu Du đi về phía cây cầu sắt dẫn tới Đảo Bình Nham, lúc này bên cạnh cây cầu sắt có mấy vị đại hán vũ trang đầy đủ đứng ở đấy, trên người cả đám đều toả ra khí tức không tệ, mỗi người đều đeo một cái huy chương, phía trên huy chương có bí văn phức tạp, Lục Thiếu Du vừa nhìn qua liền biết ngay là người của Thiên Địa Các.

Mắt thấy đám đệ tử Thiên Địa Các đứng đóng ở đây đều có tu vi Vũ Tướng cũng khiến Lục Thiếu Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người có tu vi Vũ Tướng, ở Thiên Địa Các cũng chỉ có thể đứng giữ cầu mà thôi.

Bên ngoài cây cầu sắt, lúc này có không ít người đang xếp hàng chờ đi vào, có người của Thiên Địa Các đang kiểm tra thân phận.

- Vù vù!

Nhưng đúng vào lúc này, trên không trung đột nhiên có không ít yêu thú phi hành khổng lồ vỗ cánh bay tới, trên lưng của yêu thú phi hành đều có không ít người đang đứng, cũng phải có vài chục con phi hành thú.

- Vô Song, Hồng Lăng, Tâm Đồng, Đông lão.

Lúc Lục Thiếu Du ngẩng đầu lên nhìn, trên lưng của hai con yêu thú phi hành kia đột nhiên lại xuất hiện thân ảnh quen thuộc với mình, nhìn qua thân ảnh vừa lướt qua bầu trời, trong lòng Lục Thiếu Du lập tức dâng lên từng trận lo lắng, Vô Song và Hồng Lăng là hai người thân cận với mình nhất, đã mấy năm không gặp rồi, lúc này gặp được, nhưng mình lại không thể đi lên nhìn mặt họ được, hiện tại Lục Thiếu Du có một loại xúc động mãnh liệt là muốn lập tức đuổi theo bọn họ, nhưng cũng đành phải cưỡng chế ép suy nghĩ ấy xuống, mình bây giờ là Dương Quá chứ không phải là Lục Thiếu Du, nếu như không thể nhẫn nhịn được thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của mình, dù sao đi nữa thì một thời gian nữa mình cũng sẽ hiện thân ra gặp các nàng thôi.

- Dương Quá tiên sinh, đây là những người đã nhận được lời mời của Thiên Địa Các, bao gồm Tam Tông Tứ Môn, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang và Tứ Các Tứ Đảo, tất cả của bọn họ đã sớm được Thiên Địa Các sắp xếp ổn thoả cả rồi, đây là chỗ tốt của việc có thực lực, đãi ngộ mà mấy thế lực đó nhận được khác xa với những người khác.

Thấy Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn đàn yêu thú phi hành trên không trung, Hoàng Đan liền nói.

Lục Thiếu Du mỉm cười không nói gì hết, thực lực vốn chính là thứ đại diện cho tất cả mà.

Một lát sau, tới phiên Lục Thiếu Du, một tên đệ tử Thiên Địa Các đi tới, nói:

- Xin các hạ đưa ra ngọc giản chứng minh tư cách dự thi.

Lục Thiếu Du móc ra một khối ngọc giản trong tay, những thứ này đều do Hoàng Đan đã chuẩn bị sẵn hết từ trước, cũng không cần mình tốn công đi làm.

- Hoá ra là Dương Quá trưởng lão.

Tiếp nhận và kiểm tra ngọc giản, thái độ của tên đệ tử Thiên Địa Các kia liền hoà hoãn một chút, thần sắc cũng cung kính hơn, nói:

- Xin Dương Quá trưởng lão hãy tháo mặt nạ xuống, dựa theo quy định thì người dự thi không được giấu mặt thật, xin Dương Quá trưởng lão thứ lỗi.

- Tháo mặt nạ xuống, nhất định phải tháo mặt nạ xuống hay sao?

Ánh mắt của Lục Thiếu Du lập tức loé lên, hỏi.

- Không sai, đây là quy định của cuộc tranh tài, nếu như Dương Quá trưởng lão không tháo mặt nạ xuống thì dù có là trưởng lão cũng không được dự thi.

Tên đệ tử Thiên Địa Các kia nói với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến cho người ta không thể nào phản bác lại lời hắn nói.

- Dương Quá tiên sinh, đây là quy định, xin Dương Quá tiên sinh hãy tháo mặt nạ xuống đi.

Hoàng Đan đứng bên cạnh Lục Thiếu Du khẽ lên tiếng, giống như nàng ta là người mong Lục Thiếu Du sẽ tháo mặt nạ xuống hơn bất kỳ ai ở đây, ngay cả Hoàng Hân cũng đưa mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du.

- Được rồi.

Lục Thiếu Du giãn mày ra, dưới sự soi mói của không ít người, giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, lập tức để lộ ra gương mặt bên dưới lớp mặt nạ.

Đây là một gương mặt có nước da màu cổ đồng, ngũ quan thanh tú rõ ràng như được khắc nên, tản ra một loại khí chất phức tạp và lãnh khốc, bất quá trong đôi mắt kia lại ẩn chứa sự thâm thuý và kỳ ảo biến ảo không ngừng.

Ánh mắt của Hoàng Đan, Hoàng Hân, Hoàng Chí Linh và những đệ tử Hoàng gia khác cũng lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, hoá ra gương mặt bên dưới lớp mặt nạ kia không ngờ lại thanh tú và lãnh khốc như vậy, nhìn qua thì tuổi chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám gì đó mà thôi.

- Đắc tội rồi, Dương Quá trưởng lão.

Nhìn thấy gương mặt của Lục Thiếu Du xong, đám đệ tử Thiên Địa Các kia lập tức thi lễ, sau đó nhường đường ý bảo Lục Thiếu Du có thể đi vào.

Lục Thiếu Du mỉm cười, cũng may là mình đã có chuẩn bị, cả đêm đều luyện chế một loại thuốc dịch dung được ghi lại bên trên thiên linh lục, có thể bôi lên mặt, lợi dụng chân khí và linh lực, khiến cho huyệt đạo trên da và da mặt phát huy tác dụng, cuối cùng thay đổi thành bộ dạng mà mình muốn, người ngoài căn bản không cách nào nhìn ra được, trừ phi là những người tinh thông thuật dịch dung, trước đó hắn đeo mặt nạ là bởi vì luyện chế loại thuốc dịch dung này có chút phiền phức, có một vài loại tài liệu không đủ, bằng không thì lần trước Lục Thiếu Du cứ bôi thuốc dịch dung quách cho rồi, đỡ phải mang mặt nạ làm gì cho khó chịu.

Nhìn thấy bộ dáng này của Lục Thiếu Du, hai tỷ muội Hoàng gia đều có chút biến hoá, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Lục Thiếu Du mỉm cười, cũng không để ý tới ánh mắt của hai người, thu hồi ngọc giản, dắt theo mười người của Hoàng gia đi vào bên trên Đảo Bình Nham, mỗi thí sinh dự thi chỉ có thể đưa theo mười người vào cùng, những người khác muốn đi vào thì phải tốn mỗi người một trăm vạn kim tệ, lần này Hoàng gia tới đây cũng có mấy chục người, không cần phải lên hết, mà chỉ đi tới mấy hòn đảo nhỏ xung quanh quan sát, không cần phải tốn mấy hàng vạn kim tệ làm gì.

Trên đường đi theo không ít thanh niên xuyên qua cầu sắt, dường như ai cũng là người đi dự thi, Lục Thiếu Du thăm dò ra thậm chí có cả người chỉ mới có tu vi Vũ Tướng thôi cũng đã tới dự thi, không thể không bội phục dũng khí của bọn họ.

*****

Bên ngoài cầu sắt, đứng ở trên cầu, Lục Thiếu Du nhìn qua hòn đảo vì cách quá xa nên có vẻ nhỏ kia, nhịn không được mà lắc đầu tán thưởng, hòn đào này có hình vuông, chính giữa có một quảng trưởng hình tròn, hai bên quảng trường có đặt rất nhiều ghế ngồi và không ít đài cao, lúc này trên mấy cái ghế kia đã có lác đác bóng người đang ngồi, chắc đó là cho những người bỏ tiền ra vào xem, còn về phần những đài cao kia, từ xa nhìn lại cũng đã thấy vô cùng xa hoa, hẳn là chuẩn bị dành riêng cho người của mấy đại môn đại phái kia.

Lục Thiếu Du đảo mắt nhìn qua, Đảo Bình Nham này đúng là có chỗ kỳ lạ, giống như bị người ta dùng kiếm cắt ra vậy, quảng trường đúng là rất rộng lớn, lúc này trong quảng trường đã có không ít nam nữ trẻ tuổi dự thi đứng sẵn ở đó, tất cả đều yên lặng mà đứng, cùng đợi trận đấu diễn ra.

- Tất cả những người tham gia thi đấu vui lòng đi tới quảng trường, những người đi theo xin đi tới thính phòng, không được gây ra tiếng động lớn, xin các vị vui lòng phối hợp cho.

Ở cửa ra vào cầu sắt có vài đệ tử Thiên Địa Các lên tiếng, Lục Thiếu Du đưa mắt qua nhìn, không ngờ đều là những người có tu vi Vũ Suất cả.

Lục Thiếu Du và đám người Hoàng gia tách ra, sau đó đi xuống quảng trường, người của Hoàng gia thì chỉ có thể đi tới chỗ ghế ngồi mà thôi.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du lúc này vẫn luôn nhìn qua nhìn lại trong đám người của mấy thế lực như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, Tam Tông Tứ Môn, ở phía kia, mặc dù cách một đám người cách trở, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn thấy được vài đạo thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp, đều là người thân thiết nhất của mình, còn có mấy người của Phi Linh Môn nữa, sợ là trong lòng mọi người lúc này đều cho là mình đã chết rồi.

Đi xuống quảng trường, đã có sẵn đệ tử của Thiên Địa Các dẫn đường, Lục Thiếu Du đứng ở phía dưới cùng đánh giá đám người tới đây thi đấu, người chung quanh ai cũng hờ hững nhìn lướt qua hắn, cảm giác được trên người Lục Thiếu Du không hề có khí tức ba động nào, nhiều kẻ còn lộ ra vẻ khinh thường.

Đối với ánh mắt của những người chung quanh, Lục Thiếu Du đương nhiên sẽ không để ý, lúc này đám người có mặt ở quảng trường này cũng phải gần hai ngàn người, Lục Thiếu Du dùng tâm thần dò xét, nhìn thấy có không ít Linh Suất và Vũ Suất, bất quá trong đó có vài người bộ dạng không giống dưới ba mươi tuổi chút nào, bất kể là có thật hay không thì cũng đành chịu, người ta chỉ cần nói mình ba mươi tuổi thì sợ là cũng khó mà chứng minh được hắn nói có đúng không.

Đứng giữa đám người, Lục Thiếu Du lại đảo mắt nhìn qua chung quanh lần nữa, trên cái quảng trường lớn tới mức có chút khủng bố này, thời gian trôi qua, bắt đầu ngày càng có thêm nhiều nam nữ trẻ tuổi lần lượt đi vào đây, chỗ cho người ta ngồi xem ở đằng xa cũng đen khịt toàn người là người, và ngày càng nhiều hơn nữa, sợ là cũng phải hơn mấy vạn rồi, có vài người là dùng tiền để vào, có người hẳn là đi theo thí sinh vào, một biển người dày đặc ngày càng nhiều hơn, cộng thêm số người ở mấy hòn đảo nhỏ xung quanh nữa, nơi nào cũng lúc nhúc toàn người là người, số người có mặt đã tới tình trạng khủng bố, ở phía xa, tiếng nghị luận bàn tán, tiếng quát mắng ầm ĩ, cũng vang vọng và phủ kín cả quảng trường.

Bị không khí này lây nhiễm, khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du cũng thầm sinh ra chút cảm giác mong chờ, huyết mạch cũng bắt đầu sôi trào, trận tranh tài này tới lúc chính thức bắt đầu thì nhất định là sẽ rất náo nhiệt đây, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một hồi long tranh hổ đấu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này số người đổ bộ qua cây cầu sắt kia cũng ngày càng nhiều, trên mấy hòn đảo xung quanh đã sớm biến thành biển người đen khịt, tiếng hò hét tập trung lại một chỗ liền biến thành tiếng gầm, bay thẳng lên trời, còn ánh mắt của Lục Thiếu Du thì một mực đặt trên người mấy bóng dáng xinh đẹp ở trên phía đài cao kia.

Trên đài cao, lúc này có hai mươi mấy bệ đá thật dài, phía trên được phủ gấm vóc tinh xảo, bên trên được bày biện đầy hoa quả tươi ngon lẫn mỹ thực đẹp mắt, đây là nơi chỉ có những thế lực lớn được Thiên Địa Các đích thân mời tới thì mới có tư cách để ngồi, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang của Cổ Vực, Tam Tông Tứ Môn của Đại lục Linh Vũ, còn có Tứ Các Tứ Đảo của Thành Ma Vân, ở bên mé ngoài thì có Phi Linh Môn và những sơn môn có thế lực hơi yếu hơn, nhưng có thể được Thiên Địa Các mời tới thì đủ để chứng minh dù thế lực có nhỏ yếu hơn đi nữa thì cũng tuyệt đối là thế lực nhất lưu.

Lúc này, trên khán đài, theo đội hình của mọi người thì có thể nhìn ra, người của bốn sơn môn Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang vẫn ngồi quây lại với nhau, đám người của Tam Tông Tứ Môn cũng ngồi kế nhau, đội hình thứ ba thì nhân số còn nhiều hơn cả Tam Tông Tứ Môn, đội hình ước chừng có khoảng không dưới tám trăm người, mấy tu luyện giả có tu vi Vũ Vương Linh Vương Vũ Suất Linh Suất đều không ít, đây chính là người của Tứ Các Tứ Đảo của Thành Ma Vân.

Bên trong Phi Linh Môn lúc này là có ít người nhất, thoạt nhìn thì thực lực cũng yếu nhất, trong toàn trường, nội tình của Phi Linh Môn cũng là yếu nhất, phỏng chừng những sơn môn được Thiên Địa Các mời tới, mỗi cái đều có nội tình hơn ngàn năm.

Còn nội tình của Phi Linh Môn này thì chỉ có vài năm mà thôi, nếu xét thực lưc thì trong tất cả các sơn môn này, đừng nói là mấy sơn môn như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, cho dù là mấy cái sơn môn nhỏ xíu lạ hoắc cũng đều có Linh Vương Vũ Vương cao giai ở đây, còn Phi Linh Môn lúc này thì cũng chỉ vó Đông Vô Mệnh có tu vi Linh Vương tam trọng, Quỷ Tiên Tử là Vũ Vương nhị trọng, xem như là yếu nhất, còn bọn Thiên Độc Yêu Long, Linh Vũ Song Quái, Tả Thiên Khung thì coi như tăng thêm chút thanh thế cho Phi Linh Môn.

Lục Thiếu Du lẳng lặng ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được có không ít ánh mắt đảo qua người mình nhưng cũng lười để ý.

- Gia Cát trang chủ, chỉ chớp mắt mà đã ba chục năm không gặp, nhìn Gia Cát trang chủ mà xem, thực lực bây giờ nhất định là đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều rồi đúng không.

Bên trong đội hình của Tam Tông Tứ Môn có một đạo thân ảnh màu lam nhìn Gia Cát Tây Phong trong đội hình của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang rồi nói, người này mang theo một thanh kiếm lớn màu vàng kim, chính là Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm Môn.

- Ha, ba mươi năm không gặp, thực lực của Cổ chưởng môn nhất định cũng đã tới trình độ khủng bố rồi, lần trước ở Cổ Vực, ta từng nhìn thấy một người, thân thủ rất giống của Cổ chưởng môn, thiếu chút nữa thì ta đã tưởng đó là Cổ chưởng môn rồi.

Gia Cát Tây Phong mỉm cười nói.

- Thật vậy sao?

Cổ Kiếm Phong mặt mũi như thường, mỉm cười, trong ánh mắt chẳng để lộ chút gì, lại vờ như có vẻ giật mình, nói:

- Nhãn lực của Gia Cát trang chủ đúng là ngày càng tệ đi rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)