← Ch.0008 | Ch.0010 → |
- Điểm lợi còn lại thì sao?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Điểm lợi này...
Nam thúc trầm ngâm một chút sau đó mới nói:
- Một người có Âm Dương thân thể khi tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết có thể trở thành Vũ giả toàn hệ.
- Vũ giả toàn hệ?
Lục Thiếu Du nghi hoặc.
- Việc này về sau sẽ từ từ nói, trong thời gian ngắn ngươi cũng không cách nào sử dụng nhiều như vậy. Tuy Vũ giả toàn hệ không mạnh mẽ bằng Linh Vũ song tu nhưng tuyệt đối không kém quá xa, sau này ngươi sẽ biết rõ được lợi ích từ nó. Tiểu tử, vận khí của ngươi tốt đến mức cả ta cũng muốn ghen tỵ a.
Nam thúc nói.
- Nam thúc, vậy chỗ hại còn lại thì sao?
Vừa rồi Nam thúc có nói Âm Dương Linh Vũ quyết có hai điểm yếu hại, một là tốc độ tu luyện vô cùng chậm, còn điểm yếu hại thứ hai, Lục Thiếu Du đã chuẩn bị xong tinh thần tiếp nhận.
- Còn một điểm yếu hại chính là, khi muốn đột phá thì cả Linh Vũ phải cùng đột phá mới được. Âm Dương Linh Vũ quyết, Linh Vũ hỗ trợ nhau mới có thể đột phá, bằng không ngươi đừng mơ đột phá được.
Nam thúc nói.
- Hà khắc như vậy sao?
Lục Thiếu Du buồn bực:
- Vậy con phải tu luyện thế nào đây?
- Muốn tăng thực lực, dựa vào tình huống trước mắt của ngươi cũng chỉ có thể kiếm yêu đan và linh đan để thôn phệ.
Nam thúc tủm tỉm cười nhìn Lục Thiếu Du.
- Nan thúc, thúc nói giỡn sao? Yêu đan, Linh đan phải Yêu thú cùng Linh thú tứ giai mới có, mấy thứ này cho dù toàn bộ Lục gia chỉ sợ không mua nổi mấy viên. Thúc bảo con làm sao tìm được mà thôn phệ đây?
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Nam thúc. Yêu đan, Linh đan? Đùa sao? Bây giờ thân phận của mình là một thiếu gia vô dụng, hữu danh vô thực, làm gì có tiền mà đi mua Yêu đan cùng Linh đan về để thôn phệ?
- Tự ngươi nghĩ cách đi, ngươi cũng không phải đồ đệ của ta, chẳng lẽ ta còn phải giúp ngươi nghĩ cách sao?
Nam thúc trừng mắt nhìn lại Lục Thiếu Du.
- Nam thúc, hay thúc cho con mượn kim tệ trước đi?
Do dự một chút, Lục Thiếu Du cười xấu xa nói với Nam thúc. Nam thúc tuyệt không phải người bình thường, trên người hẳn là có thứ giá trị.
- Ngươi cảm thấy một lão già như ta có thể cho ngươi mượn kim tệ sao?
Nam thúc nói, thần sắc kiên quyết nhìn Lục Thiếu Du. Muốn kim tệ sao? Tuyệt đối không có.
- Nam thúc, con cũng đã dập đầu trước thúc rồi, chẳng lẽ thúc thật sự bỏ mặc con sao?
Lục Thiếu Du tiếp tục nài nỉ, bây giờ mình chỉ còn cách bám riết lấy Nam thúc thôi.
- Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du sau đó nói:
- Ta không thể giúp ngươi nhưng có thể nghĩ biện pháp cho ngươi.
- Có biện là tốt rồi.
Lục Thiếu Du lập tức cười cười, chỉ cần có biện pháp đã là tốt rồi. Hắn vất vả lắm mới có thể trở thành Linh Vũ song tu, tiền đồ sau này tất vô hạn, nếu thực lực tiến bộ như rùa thì tiền đồ gì cũng không đáng nói.
- Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi không chỉ là Vũ giả mà còn là một Linh giả. Ở thế giới này Linh giả có rất nhiều cách để kiếm kim tệ, ví như luyện đan, bồi dưỡng linh dược, còn nữa, nếu một Linh giả luyện ra binh khí thì giá bán cũng cao hơn rất nhiều so với bình thường.
Nam thúc cười nói.
- Con là Linh giả, nhưng... không biết những thứ này.
Lục Thiếu Du buồn bực nói. Tuy bây giờ hắn là Linh giả nhưng chỉ nửa vời, những thứ như luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh dược hắn đều không biết.
- Tiểu tử, ngươi không biết nhưng ta đâu có nói ta không biết.
Nam thúc tức giận trợn mắt nói.
- Nam thúc, ý thúc là thúc sẽ thay con luyện đan dược cùng binh khí để đi bán?
Lục Thiếu Du lập tức vui mừng nói, lời nói còn chưa dứt đã bị gõ một cái vào đầu. Hắn ôm đầu, ánh mắt mang theo một tia oan ức nhìn Nam thúc:
- Sao thúc lại đánh con?
- Ngươi nghĩ hay lắm, một lão già khọm như ta mà phải thay ngươi luyện đan dược và binh khí sao?
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta có thể dạy ngươi, nhớ năm đó, bao nhiêu Linh Vương, Linh Tôn cầu xin khóc lóc với ta, ta còn mặc kệ, bây giờ tiện nghi cho ngươi rồi.
- Cũng được.
Khóe miệng Lục Thiếu Du dương lên lộ ra nụ cười nhẹ mang theo vài phần tà khí.
- Còn có, tuy ngươi đã trở thành Vũ giả nhưng không có bất kỳ Vũ kỹ nào, như vậy nhiều nhất cũng chỉ trở thành một đầu trâu điên mà thôi. Nói xem, ngươi muốn học Vũ kỹ như thế nào?
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.
- Nam thúc, không phải người nói Vũ kỹ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng Tinh Thần, sáu loại đó sao, thúc có Thiên cấp vũ kỹ hay không?
Lục Thiếu Du thầm nghĩ, vũ kỹ tất nhiên là dùng loại có đẳng cấp càng cao càng tốt.
- Thiên cấp vũ kỹ đến ta còn muốn có đây, ngươi cho rằng Thiên cấp vũ kỹ là củ cải trắng mọc đầy đường sao?
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, suýt nữa thì tức hộc máu.
Lục Thiếu Du trợn mắt, lại nói:
- Vậy Địa cấp đi, Địa cấp cũng có thể thông qua rồi.
- Địa cấp? Dùng thực lực bây giờ của ngươi có thể học được sao?
Nam thúc lại lắc đầu.
- Được rồi, vậy Huyền cấp, nếu còn không có nữa thì Nam thúc cũng không cần lấy ra nữa.
Lục Thiếu Du nói.
- Ngươi đúng là tên tham lam, như vậy đi, ở đây có một quyển vũ kỹ rất thâm ảo, ngươi có muốn học hay không?
Nam thúc cười nói.
- Thâm ảo? Đây nhất định là đồ tốt, con muốn học.
Lục Thiếu Du cười nói:
- Nam thúc, vũ kỹ này cấp bậc gì?
- Không có cấp bậc.
Nam thúc nói.
- Không có cấp bậc là cấp bậc gì?
Một lần nữa Lục Thiếu Du như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, Nam thúc thật biết đùa người a.
- Ta cũng không biết nó có cấp bậc gì, ngay cả ta cũng không hiểu được nó, hy vọng ngươi có thể lý giải a. Mặt khác, dựa theo thực lực hiện tại của ngươi, ta cho ngươi hai bộ vũ kỹ, một bộ là vũ kỹ thiên về tấn công, một bộ là vũ kỹ phòng ngự. Bộ vũ kỹ công kích có cấp bậc không cao, chỉ là vũ kỹ Tinh cấp mà thôi nhưng lại rất thích hợp với ngươi, cấp bậc cao hơn ngươi cũng không có cách nào luyện được. Về phần vũ kỹ phòng ngự, chính vào vũ kỹ mà lúc trước có người muốn nhờ ta làm việc nên đưa ra làm thù lao, bên trong cũng có chút huyền ảo, vừa khéo cho tiểu tử ngươi, đúng là vận khí tốt, có một đầu Linh Hoàng thú trên người.
Nam thúc nói.
- Nam thúc, người đang nói con rắn nhỏ kia, nó là Linh Hoàng thú gì?
Lục Thiếu Du không khỏi nghi ngờ.
- Con rắn nhỏ? Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nó chính là một con rắn nhỏ mà ngay cả Vũ Tôn cùng Linh Tôn nếu biết được lại lịch của nó cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Nhưng cũng may, ở Lục gia này, người có thể nhận ra Linh Hoàng thú không có mấy người.
← Ch. 0008 | Ch. 0010 → |