← Ch.0095 | Ch.0097 → |
Tu luyện hơn một tháng qua, chính mình trừ thành công tu thành Đao Hồn Kỹ cùng Hỏa Ảnh Chỉ ra, Lục Thiếu Du còn có thu hoạch khác, được sự trợ giúp của Linh Ngọc Sàng, trong một tháng này hắn đã đạt tới Linh Sĩ nhị trọng đỉnh phong, mà phương diện chân khí tùy thời đột phá.
Trong một tháng qua, Lục Thiếu Du cũng cân nhắc Thiên Linh Lục một chút, những phương pháp luyện chế khôi lỗi, trận pháp và Khống Thú Thuật trong Thiên Linh Lục vô cùng thâm ảo, không phải thời gian ngắn có thể học được, cần từ từ tham ngộ, chút tính nhẫn nạy này Lục Thiếu Du vẫn có.
Chỉ cần có thời gian, Lục Thiếu Du cũng sẽ tìm hiểu Thiên Linh Lục, khi hiểu càng nhiều thì càng thấy Thiên Linh Lục mênh mông thâm ảo.
- Tới lúc đi ra ngoài rồi!
Lục Thiếu Du lẩm bẩm, thả người trở lại trong thạch thất, thu Linh Ngọc Sàng vào trong trữ vật giới chỉ, trọng bảo này Lục Thiếu Du muốn thu vào trữ vật giới chỉ bên người mới an tâm, mà túi trữ vật chỉ chứa thứ râu ria, về phần trữ vật giới chỉ của sư phụ tiện nghi Thánh Thủ Linh Tôn cũng không phải phàm phẩm, luận không gian thì còn lớn hơn trữ vật giới chỉ của Nam thúc một nửa, có hơn hai trăm mét vuông, giá trị tuyệt đối xa xỉ, nhưng mà nó không cách nào thu vào trong cơ thể.
Cái trữ vật giới chỉ này Lục Thiếu Du cũng không tính dùng, hắn cũng thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình, rời khỏi thạch thất, Lục Thiếu Du thu toàn bộ Dạ Minh Châu xuống, đây chính là vật xa xỉ, hôm nào bán cũng tốt, Lục Thiếu Du tất nhiên sẽ không bỏ qua, những Dạ Minh Châu này có hơn ngàn viên, thêm vào với nhau cũng là con số không nhỏ.
Sau khi thu thập tất cả, Lục Thiếu Du rời khỏi sơn động, tới trước mộ sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn bái tế một phen, tâm niệm khẽ động, lập tức tìm kiếm tiểu Long.
Tiểu Long trong một tháng này đã trở thành ác mộng của các động vật trong sơn cốc, từ khi tiểu Long đến sơn cốc thì động vật trong đây không dám xuất hiện, xuất hiện sẽ biến thành bữa ngon của tiểu Long.
Đối với tiểu Long, Lục Thiếu Du hiện tại hiểu không nhiều, không biết tiểu Long là cấp độ nào, dựa theo Lục Thiếu Du đoán chừng, lần trước tiểu Long thay da, Lục Thiếu Du đoán tiểu Long có phải đột phá lên linh thú nhị giai hay không, nhưng mà lực phòng ngự của tiểu Long quá không thể tưởng tượng nổi ngay cả Hỏa Âm Quái cũng không cách nào làm bị thương, lại nói trong lòng Lục Thiếu Du càng hiếu kỳ về tiểu Long nhiều hơn.
Sưu sưu...
Trong rừng cây có một đạo thiểm điện xé rách không gian lao tới, lập tức thân mật rơi vào trong tay Lục Thiếu Du, đúng là tiểu Long.
- Ngươi ăn no rồi sao, chúng ta nên đi ra ngoài thôi!
Lục Thiếu Du thân mật vuốt ve đầu nhỏ của tiểu Long.
Tiểu Long dường như hiểu chuyện nhìn qua Lục Thiếu Du, lưỡi phun ra nuốt vào, lập tức gật gật đầu, giống như nghe hiểu Lục Thiếu Du nói cái gì, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
- Trước chặt cây làm bè!
Lục Thiếu Du nói xong đã tiến vào rừng cây, móc trường kiếm màu xanh ra, chặt bỏ tám cây to như chén ăn cơm, sau đó lại tìm một ít dây mây rừng chế thành cái bè, không có bè gỗ thì không thể xuôi dòng được.
- Tiểu Long, chúng ta đi!
Làm xong tất cả, Lục Thiếu Du nói, tiểu Long hiểu ý, lập tức xoay quanh vai Lục Thiếu Du, không có lệnh của Lục Thiếu Du, tiểu Long cũng không muốn vào trong tay áo, tự nhiên còn ưa thích ở bên ngoài hơn.
Thả bè gỗ vào trong nước, Lục Thiếu Du thả người nhảy lên, cầm trường côn dài đây mạnh, bè gỗ lập tức xuôi dòng mà đi.
- Sư phụ, đệ tử đi đây, Thiên Linh Lục, đệ tử nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa tới gia tộc Đoan Mộc thành Ma Vân!
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào sơn cốc, bè gỗ thuận thế mà đi.
Khống chế bè gỗ trôi theo dòng sông, nhìn sơn cốc biến mất, hai bên là vách đá thẳng đứng, nước sông chảy cũng không nhanh, Lục Thiếu Du phải dựa vào côn gỗ mà trượt đi.
Trên hạp cốc là mây mù dày đặc, căn bản không cách nào nhìn rõ ràng.
Hai bên hạp cốc là vách đá thẳng đứng cứng rắn, thạch bích gập ghềnh, trên hạp cốc có khe nứt, Lục Thiếu Du còn có thể mơ hồ nghe được vài tiếng thú rống vang vọng.
Hai ngày sau đó, dòng sông đã càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng bè gỗ không cách nào thông qua, Lục Thiếu Du không thể không dở bè gỗ tiến lên.
Qua mấy cánh giờ sau, bè gỗ có tám cây gỗ đã biến thành ba cây gỗ, bởi vì hạp cốc chỉ đủ cho một người vượt qua.
- Lối ra ở ngay phía dưới.
Qua một lát đã không còn đường, bởi vì trước mặt đã là vách núi dựng đứng, nhưng trên mặt nước nhìn kỹ lại mơ hồ nhìn ra nước chảy lắc lư, đó là do nước chảy ngầm xuống tạo thành.
- Chính là chỗ này!
Lục Thiếu Du nói ra, lập tức nhìn tiểu Long trên vai.
- Tiểu Long, chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ lặn xuống nước!
Xuy xuy...
Tiểu Long mở to mắt nhìn qua Lục Thiếu Du, lập tức chui vào trong nước, hiển nhiên nó không sợ nước.
Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, bố trí cương khí nhàn nhạt quanh người, lập tức nhảy xuống nước, mặt nước xem như thanh tịnh, lặn xuống chừng mười mét, Lục Thiếu Du nhìn thấy phía trước có dòng xoáy nhỏ, nước đang chảy vào bên trong.
Lục Thiếu Du không do dự, đây là lối ra, lập tức tiến vào trong dòng xoáy, hấp lực của vòng xoáy kéo Lục Thiếu Du đi lên phía trước, mà tiểu Long vẫn đi theo sau lưng Lục Thiếu Du.
Ước chừng qua hai mươi phút đồng hồ, Lục Thiếu Du cảm giác mình đã không nhịn được, nín thở trong nước, với tu vị của hắn cũng chỉ có thể làm được tới bước này, không giống như những cường giả Vũ Tướng, Vũ Suất, có thể ở trong nước mấy ngày mà không có vấn đề.
Lúc này lực hút càng ngày càng lớn, lập tức có tiếng vang nhỏ sinh ra, Lục Thiếu Du cảm giác mình đã lao ra khỏi vòng xoáy, quay đầu lại nhìn qua nơi vừa đi ra, đó là một vách đá, mà cạnh lối ra còn có mấy chục hang đá, cho dù có người tới đây cũng không tìm ra cửa vào.
Tiểu Long lúc này cũng chui ra ngoài, Lục Thiếu Du phun nước ra, hắn nín thở mệt gần chết.
Phanh...
Hắn rơi vào mặt nước.
- Sắp nín thở chết rồi!
Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng, há miệng hít mạnh, cương khí hộ thân biến mất, toàn thân Lục Thiếu Du thấm ướt, khá tốt biết bơi lặn, sau khi bơi một hồi đã lên cạnh bờ.
Tiểu Long vẫn ở trong nước, bộ dáng của nó rất thích ý.
Sau khi lên bờ, Lục Thiếu Du mới đánh giá chung quanh, đây là một sơn mạch, Lục Thiếu Du đoán chừng cách vách núi mình rơi xuống không xa, nhưng tạm thời không rõ phương hướng.
Trong sơn mạch không có bóng người, bốn phía yên tĩnh im ắng, sâu trong đại thụ che trời có gió thổi qua, có âm thanh ồ ồ vang lên, vô cùng có lực.
Vèo!
Tiểu Long bò tới bên người Lục Thiếu Du, tò mò nhìn qua Lục Thiếu Du đang ướt sũng nước.
Lục Thiếu Du vận chuyển chân khí làm khô toàn thân và quần áo.
- Chúng ta chậm rãi tìm!
Lục Thiếu Du nhìn tiểu Long nói ra, nhìn chăm chú vào hướng mặt trời trên không trung, lập tức đi về phía đông nam, nơi đó đúng là hướng của thành Vụ Đô, chính mình muốn đi Vân Dương Tông, cũng không thể trực tiếp đi qua, yêu thú phi hành cũng cần thời gian một tháng, chính mình mà đi bộ thì có khi cả năm mới tới.
*****
Hiện tại Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể tới thành Vụ Đô lại nghĩ biện pháp, thành Vụ Đô chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nói không chừng đến lúc đó có thể an bài yêu thú đưa mình tới Vân Dương Tông, tốt xấu gì mình cũng là đệ tử nhập môn của Vân Dương Tông.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Thiếu Du bắt đầu đi về hướng đông nam, cũng nghe Bạch Mi trưởng lão đã từng nói qua, trong Sơn mạch Vụ Đô có không ít yêu thú, Lục Thiếu Du lúc này cũng không thể không cẩn thận.
- Có mùi thuốc, là dược liệu!
Nửa canh giờ sau, trong mũi Lục Thiếu Du ngửi được vị thuốc, trong ngọc giản của Nam thúc cái giới thiệu kỹ càng về dược liệu, Lục Thiếu Du nhanh chóng phán đoán ra hương vị của dược liệu.
Vèo...
Tiểu Long bò xuống người Lục Thiếu Du, nó bò tới vị trí dược liệu mà Lục Thiếu Du đã chỉ.
Qua một lát hương vị linh dược càng rõ ràng, trên sườn núi có một cây cỏ ba lá màu vàng óng cao mười lăm cm xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.
- Tam Diệp Hồn Thảo!
Nội tâm Lục Thiếu Du hơi kinh ngạc, không ngờ lại là một gốc Tam Diệp Hồn Thảo, đây là tài liệu chủ yếu luyện chế đan dược tăng linh khí nhị phẩm, bình thường không dễ dàng tìm được dược liệu này.
Tiểu Long xoay quanh Tam Diệp Hồn Thảo, nước miếng sắp chảy ra, mắt nhỏ nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, dường như muốn ăn hết.
- Nhịn một chút, Tam Diệp Hồn Thảo này có hữu dụng với ta.
Lục Thiếu Du nói ra, hắn cũng cần luyện ra một ít đan dược tăng cường linh khí, Tam Diệp Hồn Thảo này xem như phù hợp.
Lúc này Lục Thiếu Du thu Tam Diệp Hồn Thảo vào túi không gian, cũng vào thời điểm này có hai thân ảnh xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Du.
- Giao Tam Diệp Hồn Thảo ra đây, chúng ta nhìn thấy nó trước.
Hai người mặc trang phục màu vàng, tuổi chừng hai mươi lăm, từ khí tức đều là vũ giả Vũ Sĩ.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn qua hai người, khí tức của hai người là Vũ Sĩ ngũ trọng, thần sắc không thay đổi, nói:
- Tam Diệp Hồn Thảo là ta nhìn thấy trước, cũng là ta đạt được, hai ngươi định cướp sao?
Hai tên này nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, lập tức quay đầu nhìn chung quanh, dường như đang xem có ai khác không, tên bên trái cầm loan đam giơ lên, nói:
- Tiểu tử, ngươi là dong binh đoàn nào?
- Chuyện này có quan hệ gì tới các ngươi sao?
Lục Thiếu Du nói, hắn sớm nghe nói qua, tại Sơn mạch Vụ Đô này có dong binh đoàn cỡ lớn thường đánh cướp dong binh đoàn nhỏ, giết người cướp của thường xuyên xảy ra, nếu như nói đi một người thì sẽ có phiền toái.
- Mặt rỗ, xem bộ dáng của hắn hình như không phải dong binh đoàn, rất lạ mặt, chúng ta động thủ thôi!
Tên bên trái cầm trường côn màu đen nói, trong mắt ánh mắt đầy âm lệ, cảm giác Lục Thiếu Du không có khí tức gì, tuổi lại thấp, nhìn không vừa mắt.
- Thiết cầu, chúng ta có chuyện quan trọng trên người, nên đi tìm đại ca, miễn gặp chuyện không may!
Đại hán cầm đao nói.
- Không có việc gì, tiểu tử này trên người có túi không gian, thu hoạch có lẽ không ít!
Tên cầm côn cười nói, chỉ là túi không gian đã trên ngàn kim tệ rồi.
- Tiểu tử, giao túi không gian ra cho ta, nếu không sẽ chết!
Tên cầm đao nhìn qua Lục Thiếu Du, dường như nghi hoặc về Lục Thiếu Du, một thiếu niên một mình ở trong Sơn mạch Vụ Đô thì quá kỳ quái, hắn cũng xem như lão nhân trong Sơn mạch Vụ Đô này, chút thường thức vẫn có.
- Túi không gian cho ngươi, các ngươi cũng đừng giết ta!
Lục Thiếu Du hơi sững sờ, sắc mặt sợ hãi biến sắc, mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức cởi túi không gian bên hông, rụt rè đưa qua.
- Thì ra là bọc mủ, đưa tới đây, hôm nay Thiên gia tâm tình tốt tha cho ngươi một mạng!
Tên cầm côn cười cười, đi lên lấy túi không gian trong tay Lục Thiếu Du, nhìn Lục Thiếu Du sợ hãi rụt rè và đổ mồ hôi lạnh, tên cầm đao cũng buông lỏng đề phòng, một thiếu niên từ quần áo và trang sức mà nhìn, có lẽ chỉ là công tử ca tiểu gia tộc chạy vào Sơn mạch Vụ Đô chơi.
- Đây, đừng giết ta!
Lục Thiếu Du đưa túi không gian ra, mồ hôi lạnh tiếp tục ứa ra, tên cầm côn đắc ý tiếp nhận túi không gian của Lục Thiếu Du.
Vào thời điểm này Lục Thiếu Du cúi đầu xuống, ánh mắt bắn tinh quang, đột nhiên toàn thân sinh ra chân khí mạnh mẽ.
- Khai Sơn Chưởng, chết đi!
Một chưởng ấn màu vàng mang theo khí tức cường hãn đánh ra, tên cầm côn ở gần trong gang tấc, khí tức lăng lệ tỏa ra, không gian chung quanh sinh ra tiếng xé gió bén nhọn.
Phanh!
Chưởng ấn nện vào bụng tên cầm côn, không gian chấn động, tên đại hán cầm côn phát ra tiếng rên buồn bực ngã ra sau, thân hình bay ngược ra sau mấy mét, miệng phun máu tươi.
- Coi chừng...
Tên cầm đao biến sắc, lời còn chưa nói hết, sắc mặt biến thành màu xanh đen, giống như bị bệnh phù thủng, loan đao trong tay mất rơi xuống đất, hai tay thống khổ bụm cổ giống như không cách nào hô hấp, đồng tử dãn ra, lập tức biến thành đục ngầu.
Bành!
Tên đại hán cầm đao té xuống đất, thời gian không đến hai giây, lúc này tiểu Long thỏa mãn bò ra.
- Muốn cướp đồ của ta, còn kém lắm!
Lục Thiếu Du nhìn qua tên đại hán cầm côn té xuống đất, chính mình tiên hạ thủ vi cường, xuất kỳ bất ý, cộng thêm tiểu Long chặn đánh giết tên này không khó khăn, nếu không phải làm bọn chúng sơ ý, hắn cũng khó đánh hai tên này.
- Tha mạng ah, ta không dám, tha cho ta đi!
Tên này bị Khai Sơn Chưởng của Lục Thiếu Du đánh bị thương, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi, từ thực lực hắn là Vũ Sĩ ngũ trọng, mà Lục Thiếu Du đã là Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, tăng thêm xuất kỳ bất ý hắn bị thương nặng, nhìn qua đồng bạn té xuống đất, trong nội tâm đã sợ hãi rồi, vốn tưởng rằng gặp phải đồ vô tích sự, không ngờ là một tên sát tinh.
- Tha cho ngươi, muộn rồi!
Thả cho địch nhân đường sống, chính là đào mộ cho bản thân mình, Lục Thiếu Du hiểu rõ điểm này, ánh mắt lạnh lẽo.
Xùy!
Đại hán lui ra phía sau, trong nháy mắt này hắn liều mạng bỏ qua thương thế đứng dậy chạy đi, dục vọng muốn sống bạo phát!
- Chết đi!
Lục Thiếu Du quát to, chân khí rung lên, hai chân điểm một cái, mặt đất rạn nứt sinh ra khe hở, thân ảnh như diều hâu bắt mồi lao tới, âm thanh xé gió vang vọng đánh thẳng vào tên đại hán này.
- Ta liều mạng với ngươi!
Cảm giác sau lưng có tiếng xé gió, cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, đột nhiên quay người, quanh người có cương khí hộ thân hiện ra, đánh ra một quyền, nhưng mà uy lực không mạnh, hắn bị thương nặng, có thể ngưng tụ ra một quyền đã rất không dễ dàng.
Thần sắc Lục Thiếu Du trầm xuống, hắn đánh ra một quyền, trên quyền mang theo lực lượng hỏa diễm làm không gian run run, đúng là vũ kỹ Tinh cấp sơ giai Nộ Diễm Quyền.
Bang bang!
Hai quyền va chạm vào nhau, đại hán lập tức kêu thảm thiết, cổ tay của hắn đau đớn, thân hình lại lui ra phía sau.
Lục Thiếu Du lúc này hóa quyền thành chưởng, dựa thế lao tới, dễ dàng xuyên thấu qua cương khí hộ thân của tên đại hán kia.
← Ch. 0095 | Ch. 0097 → |