← Ch.0103 | Ch.0105 → |
Có Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung mở đường, bầy linh thú ngoài sơn cốc căn bản không gây được sợ hãi cho ai.
Câu liêm đao và Thanh nguyệt lượn vòng uốn lượn, thịt nát xương gẫy văng tung tóe, linh thú bị giết như cắt rạ.
Bọn Tần Liệt, Đồ Trạch và người Thủy nguyệt tông, Xích viêm hội chỉ cần theo sát phía sau, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây ra tới ngoài thạch lâm.
Những bầy linh thú kia đều là do Bát cực ly hỏa trận tụ tập thiên địa linh khí quá nồng đậm mới thu hút chúng tới để tu luyện, bây giờ Bát cực ly hỏa trận đã bị phá hủy, Tụ linh bài đã vỡ, linh khí trong cốc trở lại bình thường, nên linh thú cũng không tụ tập nhiều ở đây nữa.
Chúng lại tản đi, du đãng trong thạch lâm, thỉnh thoảng xông ra ngoài kiếm ăn.
Ra tới ven thạch lâm, Tần Liệt gặp Diệp Dương Thu cùng với một nhóm võ giả hình đường, có cả Cao Vũ.
Ngoài ra còn có hai trưởng lão của Xích viêm hội và Thủy nguyệt tông đều là nghe tin mà tới, đang chuẩn bị xông vào trong thạch lâm.
"Bái kiến đại nhân!" Diệp Dương Thu và hai trưởng lão kia thấy Tạ Tĩnh Tuyền, vội hơi khom người hành lễ.
Tạ Tĩnh Tuyền toàn thân mặc đồ trắng tinh, thần sắc trong trẻo lạnh lùng: "Các ngươi tới muộn, không giúp gì được cho ta, cũng may Phệ hồn thú đã bị giết, nên các ngươi chỉ cần thanh lý đám linh thú còn lại là được. à, người Toái Băng Phủ nếu có hỏi, thì bảo cả bọn Nghiêm Tử Khiên đã bị Phệ hồn thú giết chết rồi!"
Nói xong, Tạ Tĩnh Tuyền điều khiển Huyền minh thú đi lướt qua họ, ra khỏi thạch lâm.
Bọn Na Nặc, Hùng Phách, Đồ Trạch đều mặt mũi kỳ quặc, nhưng không ai nói thêm gì, chỉ khẽ gật gù tỏ ý đã hiểu.
Ban Hồng và chiến tướng Sâm La điện cũng cưỡi Độc giác mã đi qua, người Sâm La điện hoàn toàn rời khỏi.
Chỉ còn lại một mình Lương Trung, hắn nói với mọi người: "Chúng ta đi Cực hàn sơn mạch, không ở lại đây nữa, dù sao Phệ hồn thú cũng đã chết rồi, chuyện còn lại không khó khăn gì với các ngươi."
Diệp Dương Thu gật đầu: "Chúng ta đúng là vì muốn giết linh thú mà tới."
Thời gian vừa qua, Diệp Dương Thu và Cát Hoằng trưởng lão Xích viêm hội, La Vi trưởng lão Thủy nguyệt tông cùng nhau hành tẩu quanh Băng nham thành, Xích viêm thành, THủy nguyệt thành, phụ trách săn giết nhị giai linh thú.
Tới nửa tháng trước, bọn họ không còn thấy nhị giai linh thú nữa.
Trong lúc còn đang nghi hoặc thì nhận được tin, cấp trên bảo trong thạch lâm tụ tập rất nhiều linh thú, bảo bọn họ tới đó, hỗ trợ Chiến tướng của Sâm La điện xử lý.
Nhưng bọn họ đã tới chậm.
"Tần Liệt, Cao Vũ, hai ngươi tới đây một chút." Lương Trung kéo ra một khoảng cách với mọi người, tới đằng sau một tảng đá to.
Tần Liệt và Cao Vũ đi theo.
"Cao Vũ, ngươi không sao chứ?" Lương Trung nhíu mày hỏi.
Lúc trước, Cao Vũ một mình ra khỏi cốc, không hề để ý thấy ngoài cốc có rất nhiều linh thú, làm ai cũng lo hắn bị linh thú giết chết, không ngờ hắn vẫn sống tốt.
"Ta không sao." Cao Vũ sắc mặt vẫn trắng bệch.
Hắn không nói rõ thoát khỏi bầy linh thú bằng cách nào, mà nhìn Tần Liệt, nghĩ một chút rồi nói: "Lúc đó ngươi dẫn động tia lôi điện, có thể dẫn tới hủy diệt đối với ta nên ta phải rời đi, nếu không, ta với tàn ảnh trong giới chỉ... sẽ đều bị hồn phi phách tán."
"ừ, ta hiểu mà." Tần Liệt gật đầu.
"Gọi hai người các ngươi tới là để cho các ngươi ít đồ. ừ, thứ lúc trước ta từng hứa với các ngươi đấy." Lương Trung mỉm cười, "Tiểu tử Cao Vũ có thể gọi ra tàn ảnh Ma thần, coi như đã giúp chúng ta trì hoãn sự công kích của Phệ hồn thú, chỉ là rút đi quá nhanh, nếu không chúng ta không bị phiền toái như vậy."
Hắn nhìn sang Tần Liệt, ánh mắt kỳ dị: "Tuy ta không biết trong sơn cốc xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết rõ tiểu tử ngươi đã giúp tiểu thư một đại ân, nếu không tiểu thư sẽ cho bảo Tinh Vân Các cho ngươi một vạn điểm cống hiến."
"Một vạn điểm cống hiến?" Cao Vũ tròn mắt.
Tần Liệt cười hắc hắc: "Cao Vũ, thời gian ngắn tới chúng ta không cần phải lo tới điểm cống hiến nữa, một vạn điểm có thể giúp chúng ta tha hồ quậy trong phòng chiến đấu."
Cao Vũ lạnh mặt: "Lần này điểm cống hiến của ta ít nhất cũng được hai ngàn, sau này vào phòng chiến đấu phải dùng điểm của ta!"
"Tùy ngươi." Tần Liệt cười.
"Hai áo giáp da thú này cho các ngươi." Nhẫn không gian trên tay Lương Trung lóe sáng, hai bộ áo giáp cho Chiến tướng hiện ra, hắn đưa cho hai người, nói: "Áo giáp da thú của Sâm La điện thường dùng da của linh thú tam giai hoặc tứ giai. Hai bộ này là từ con Kim Giác Xà linh thú tam giai, da của loài này rất dày, chẳng những có thể ngăn cản công kích của nhiều loại linh khí, mà còn có thể thẩm thấu linh lực từ linh khí công kích..."
Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói thêm: "Ờ, quên nói cho hai ngươi, chiến giáp đều rất nặng, hai cái áo giáp này võ giả Vạn tượng cảnh mặc thì hơi nhẹ, có lẽ các ngươi miễn cưỡng có thể mặc được. nhưng không sao, bây giờ nếu các ngươi mặc đồ nặng, khi cảnh giới cao hơn, thì..."
Lương Trung đang nói bỗng im bặt, nhìn hai người đầy kinh dị.
Vì Tần Liệt và Cao Vũ ngay khi nhận áo giáp đã mặc ngay lên người, bây giờ đã đang chạy nhảy khắp nơi.
Cao Vũ chuyển động có hơi cứng, Tần Liệt thì lại không sao cả, tựa như mặc quần áo bình thường mà thôi.
"Hay quá, đâu có khoa trương như ngài nói, tốt lắm, rất là thoải mái." Tần Liệt nhảy nhót một hồi, dừng lại nhìn nhìn, sắc mặt nhẹ nhàng.
"Có hơi nặng, nhưng chịu được, mặc không sao." Cao Vũ phát biểu.
Lương Trung ngạc nhiên, rồi cười khổ: "Quên mất hai ngươi khác với người thường, xem ra là ta lại đánh giá thấp thực lực của hai ngươi. Thôi, cũng tốt, mặc được là tốt rồi."
Hắn nói thêm: "Vốn muốn dùng ly hỏa luyện Phệ hồn thú, có được hồn tinh sẽ phân cho hai người các ngươi một ít, không ngờ Phệ hồn thú bị lôi đình giết chết, hồn tinh không hình thành được." hắn thở dài tiếc nuối: "Hồn tinh mới thật sự là thứ tốt, có thể tăng hồn lực cho linh hồn, rất là hiếm có, ai, đáng tiếc..."
"Hồn tinh?" Tần Liệt nghi hoặc.
"Ừ, hồn tinh giống như linh thạch, bên trong cất giữ năng lượng. nhưng trong linh thạch là linh lực, còn trong hồn tinh là lực linh hồn! hồn tinh cực kỳ trân quý, chỉ có một vài loại dị thú hoặc hung vật khi bị liệt hỏa luyện hóa mới có thể hình thành ra hồn tinh, thứ này ở đâu cũng là hàng quý hiếm, chỉ có thể ngộ không thể cầu."
Lương Trung mặt đầy khao khát: "Võ giả càng cao giai, Hồn tinh càng hấp dẫn, vì hấp thu được lực linh hồn trong hồn tinh, võ giả cao giai có thể trực tiếp tăng cường năng lượng linh hồn – chính là ý thức tinh thần. tinh thần lực tăng lên, nghĩa là linh hồn lớn mạnh, sau này trong khi tu luyện có thể tăng thực lực cho võ giả một cách toàn diện."
"Từ Thông u cảnh trở lên, võ giả phải tu luyện lực linh hồn, mỗi lần muốn tăng cảnh giới, thì mấu chốt là phải tăng lực linh hồn! cho nên, võ giả có linh hồn càng cường đại, thì tương lai phát triển mới càng cao. Bởi vì từ Thông u cảnh về sau, phát triển linh hồn mới là nhân tố mấu chốt quyết định sự mạnh yếu của võ giả."
"Linh hồn, ý thức tinh thần..."
Tần Liệt thì thào, cúi đầu nghĩ nghĩ, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười kỳ dị.
"Tần Liệt, ngươi nói Lý Mục chủ cửa hàng Lý Ký làm nhiều Tụ linh bài lên một chút. ừ, nhớ làm nhanh chút cho ta, sau khi chúng ta từ Cực hàn sơn mạch trở về, sẽ tới cửa hàng đó." Lương Trung nói, vẻ dụ dỗ: "Tụ linh bài chúng ta mua được đều bị hủy hết trong Bát cực ly hỏa trận rồi, sau này về Sâm La điện còn muốn xây một cái phòng tu luyện nữa, cho nên..."
"Yên tâm, ta nhất định hối làm nhanh cho ngươi." Tần Liệt vỗ ngực.
"Ờ, vậy cứ thế nhé, ta đi trước." vỗ vỗ vai Tần Liệt, Lương Trung tủm tỉm vui vẻ: "Tiểu tử ngươi nên theo Lý Mục học vài thứ đi, người kia... không đơn giản đâu." Nói xong, Lương Trung cưỡi Huyền minh thú rời đi, ra khỏi thạch lâm.
"Ta muốn ở lại thạch lâm, cùng hình đường giết thêm linh thú, còn ngươi?" Cao Vũ hỏi.
"Vậy ta về Băng nham thành trước." Tần Liệt nhếch miệng, "Ta vừa đột phá Khai Nguyên cảnh, cần phải làm vững chắc cảnh giới, tạm thời không cần săn giết linh thú để gia tăng kinh nghiệm nữa."
Cao Vũ sững sờ: "Chúc mừng ngươi. Ta cũng sắp rồi, ta đã cảm giác được... nói không chừng khi ta về thành ta cũng là Khai Nguyên cảnh." Ngữ khí Cao Vũ rất tự tin.
Hai người tách ra.
"Đồ đại ca, các người tiếp tục ở lại đây hay về Tinh Vân Các?" Tần Liệt hỏi bọn Đồ Trạch.
"Chúng ta hỗ trợ Diệp trưởng lão giết linh thú, sao? ngươi về à?" Đồ Trạch kinh ngạc.
"Ta mới đột phá, phải làm vững chắc cảnh giới, hơn nữa điểm cống hiến cũng kiếm được nhiều rồi, nên..."
"Ai, ngươi thực là tốt số, nữ nhân kia chắc vừa mắt ngươi rồi, cả mạch khoáng Huyền hàn ngọc cũng dành cho ngươi, muốn không phát tài cũng không được, kiếm một vạn điểm thực là dễ dàng." Khang Trí vuốt vuốt khuôn mặt tròn trịa, giọng điệu tự oán như con gái: "Đáng thương cho ta mặt mũi khôi ngô tuấn tú lại không có Minh châu hiểu được, không biết làm sao a, không biết làm sao..."
"Cút sang một bên!" Trác Thiến không nhịn được, đạp một cước, khiến Khang Trí chật vật dạt ra.
"Tần Liệt, ngươi với nữ nhân Sâm La điện kia có phải... có cái gì hay không?" Hàn Phong cũng nhấp nháy mắt: "Hắc hắc, nữ nhân kia thật là xinh đẹp, ngươi nếu có thể dụ được nàng, tương lai chắc chắn sẽ thoải mái mà vào Sâm La điện."
"Ngươi cũng chết đi!" Trác Thiến trừng mắt nhìn hắn, rồi cau mày: "Tần Liệt, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, loại nữ nhân như Tạ Tĩnh Tuyền không được trêu vào. Nữ nhân trong tổ tuần tra không ai là người đơn giản, Ban Hồng kia là hộ pháp, mà còn phải gọi nữ nhân kia là đại nhân, chứng tỏ cô ta ít nhất phải là cấp Thống lĩnh."
"Thống lĩnh của đội tuần tra, tay ai cũng đầy máu tươi, không biết đã giết không biết bao nhiêu là dị loại và linh thú. Loại người này... tính cách đều không bình thường, tốt nhất ngươi phải cẩn thận, đừng tiếp xúc quá nhiều, để khỏi gặp phải phiền toái."
"Ta nhớ kỹ." Tần Liệt nghiêm túc gật đầu.
Đối với Tạ Tĩnh Tuyền, hắn vốn chỉ định đứng từ xa mà nhìn thôi.
Bởi vì lúc nãy khi bị thẩm vấn, hắn biết Tạ Tĩnh Tuyền đã động sát tâm, thiếu chút nữa đã lấy mạng nhỏ của hắn.
Tuy không biết vì sao cô ta tự nhiên buông tay, nhưng hắn không muốn gặp phải chuyện đó lần thứ hai, nên đã hạ quyết tâm, sau này sẽ tận lực tránh tiếp xúc nhiều với nữ nhân này.
← Ch. 0103 | Ch. 0105 → |