← Ch.0165 | Ch.0167 → |
Sau khi Tần Liệt đi vào trong, cả vùng sương giá mau chóng bị ánh nắng mặt trời thiêu chảy.
Một cây kiếm băng nhỏ nước tong tỏng xuống vai Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương.
Mặt hai người âm trầm, lửa giận trong lòng lại bị Tần Liệt kích phát, trong lòng giận dữ mắng mỏ Tần Liệt không thôi, không biết chút lễ nghĩa, không bằng Lương Thiếu Dương, không hiểu biết thời thế, vân vân.
Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung, Ô Thác và những người đứng đầu các thế lực đều tiến tới chào hỏi Ứng Hưng Nhiên.
Thân là tông chủ Khí Cụ Tông, nhưng suốt mấy năm nay Ứng Hưng Nhiên bị thương, rất ít khi xuất hiện.
Nên những kẻ muốn nịnh bợ Khí Cụ Tông giờ bắt được cơ hội, vội xông tới, nồng nhiệt chúc mừng Ứng Hưng Nhiên.
"Chúc mừng Khí Cụ Tông xuất hiện kỳ tài võ đạo!""Bên trong có Đường Tư Kỳ luyện khí, bên ngoài lại có Tần Băng tọa trấn Huyết Mâu, sau này Khí Cụ Tông tất sẽ theo gió vượt sóng mà huy hoàng!"
"Tiền đồ của Khí Cụ Tông thực là bất khả hạn lượng a!"
"..."
Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung, Ô Thác và những đầu lĩnh, ai cũng chúc mừng Ứng Hưng Nhiên, trong lòng nhẹ nhõm.
Đường Tư Kỳ bối rối, trong đầu không ngừng quanh quẩncâu nói của Tần Liệt: 'Ta sẽ giúp ngươi đoạt lại tất cả!'
"Hắn đã làm được!"
"Không ngờ hắn lại thật sự làm được!"
Cho tới bây giờ, Đường Tư Kỳ vẫn không thể tin được, không thể tin được Lương Thiếu Dương đã chết, không tin được những chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt mình!
"Tư Kỳ, tuy Tần Băng cả gan làm loạn, làm việc lỗ mãng, nhưng hắn dám vì ngươi liều lĩnh giết chết Lương ThiếuDương, vì ngươi đánh cược tính mạng của mình, nhiêu đây là đủ..." Liên Nhu cảm động, khẽ nói: "Hắn đáng cho ngươi phải thực lòng đối đãi."
Đường Tư Kỳ hơi run người, trong lòng nhộn nhạo.
"Tông chủ, làm gì với Lương Thiếu Dương?" Nhị trưởng lão Đàm Đông Lăng khẽ hỏi.
Ứng Hưng Nhiên khẽ giật mình, nhìn xác Lương Thiếu Dương, đáp: "An táng cho đàng hoàng.""Hắn là con trai Lương Ương Tổ, nếu để bị giết ngay trước cửa Khí Cụ Tông thế này, chắc chắn Lương Ương Tổ sẽ không bỏ qua." Đàm Đông Lăng cau mày.
Lúc này, Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, và bảy đại trưởng lão đã lui vào phía trong cửa.
Những kẻ muốn tới kết thân đều bị trưởng lão ngoại tông ngăn đón, chỉ có thể nhìn theo vào trong, chờ xem quyết định của Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng."Chỗ bên Lương Ương Tổ đúng là có chút phiền toái." La Chí Xương cũng nhíu mày.
"Mấu chốt là ở chỗ Tần Băng giết Lương Thiếu Dương không có lý do, nói giết là giết ngay." Đàm Đông Lăng phân tích l, "Hơn nữa lại giết ngay ở cửa tông môn, bao nhiêu người nhìn thấy, chúng ta không dễ gì kiếm cớ, mà phải dùng quy củ của tông xử lý Tần Băng."
"Lương Ương Tổ nhất định sẽ đòi chúng ta công đạo." Phòng Kỳ cũng phụ họa. Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên âm trầm, "Chuyện này hãy để cho ta suy nghĩ thật kỹ, ta muốn xem Tần Băng này có xứng đáng cho Khí Cụ Tông chúng ta trả giá, vì hắn mà xung đột với Ám Ảnh Lâu hay không."
"Thằng nhóc này đúng là hơi quá cuồng vọng."
"Phải đó, thực không biết điểm dừng."
"Quá coi trọng bản thân của hắn!"
Ai cũng biểu lộ vẻ không đồng tình."Chờ xem biểu hiện của hắn đi, nếu hắn vẫn có thái độ đó, thì chúng ta nên hi sinh hắn để đổi lấy sự yên ổn cho tông môn." Ứng Hưng Nhiên rất không thích sự cuồng vọng tự đại của Tần Liệt.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều đệ tử ưu tú, nhưng dù đệ tử có thiên phú đến cỡ nào cũng đều kính sợ hắn và ba Đại cung phụng, vô cùng lễ phép.
Ngay cả Lương Thiếu Dương, dù đối xử với mọi người ngạo nghễ, nhưng khi đứng trước mặt họ, cũng vẫn luôn cungkính hữu lễ, không hề phạm phải một chút khuyết điểm nào về mặt này.
Tần Liệt hoàn toàn khác hẳn.
Hắn làm cho mọi người vô cùng đau đầu!
Rõ ràng đang ở trong hiểm cảnh, chỉ cần Ứng Hưng Nhiên nói một câu, hắn sẽ bị ném vào Hỏa Ngục Nhai luyện chết.
Trong tình huống như vậy, dù là bất kỳ ai có đầu óc, cũng đều sẽ trung thực an phận, biểu hiện nhu thuận với họ. Chỉ có một mình Tần Liệt là dám cuồng vọng chống đối bọn họ!
Điều này hoàn toàn không hợp theo lẽ thường, nên Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng mới nổi giận, sinh ra cảm giác trẻ con khó dạy.
"Ừ, để từ từ xem lại." La Chí Xương thở dài, "Dù có thiên phú võ đạo, mà là một kẻ mãng phu, thì cũng không đáng được tài bồi."Mọi người đều gật đầu.
Hai người Đồng Tể Hoa và Trình Bình một trái một phải trông chừng Tần Liệt, phòng ngừa hắn chạy trốn, hoặc không tuân thủ quy củ.
Trên đường đi, rất nhiều võ giả Khí Cụ Tông nghe chuyện xảy ra ngoài cửa, đều kinh hãi nhìn theo Tần Liệt.
Bàng Phong, Âu Dương Tinh Tinh, Điền Kiến Hào cũng ở trong số đó."Móa nó, thì ra là một thằng điên, may mà lão tử không thực sự gây thù với hắn.
Điền Kiến Hào thở phù, thầm thấy may mắn.
Hôm nhập môn, hắn chen ngang đòi đứng ngay trước mặt Tần Liệt, bị Tần Liệt đánh cho bay ra ngoài.
Lúc ấy hắn đã thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định sẽ cho Tần Liệt biết tay.
Nhưng hắn chưa kịp ra tay, thì đã nghe tin thiên chi kiêu tửcủa tông môn, kẻ gần đây vô cùng ngang ngược Lương Thiếu Dương, bị Tần Liệt giết chết ngay tại cửa ra vào của tông.
Điền Kiến Hào sợ đến đờ người.
Hắn lập tức quyết định —— từ nay về sau tuyệt đối sẽ không trêu chọc tên điên Tần Liệt này.
"Tần Băng, sao lại làm thế? Tông chủ và Đại cung phụng đều đã muốn tha rồi, sao ngươi còn khiêu chiến sự nhẫn nại củatông chủ?" Đồng Tể Hoa nghĩ mãi không ra, không nhịn được lên tiếng: "Theo những gì ta biết về ngươi, thì đâu phải là kẻ ngu dốt, trong lòng ngươi biết rất rõ đắc tội tông chủ và ba Đại cung phụng sẽ không có lợi cho mình, mà sao còn cố tình làm như vậy?"
Trình Bình cũng đang rất thắc mắc chuyện này.
Chỉ cần không phải là đồ ngốc, thì ai cũng hiểu nếu theo thế cục này, chỉ cần thành thật chịu nhún một chút thì mọi việc đều ổn. Còn cứ ương ngạnh liều lĩnh, sẽ chỉ khiến hắn thêm nguy hiểm, kích động lửa giận của tông chủ mà thôi.
Thậm chí còn có thể khiến tông chủ và ba Đại cung phụng thay đổi chủ ý, quá giận dữ mà quyết định làm theo quy củ, đưa hắn vào Hỏa Ngục Nhai, dùng Địa Hỏa luyện chết.
—— coi như là cho Ám Ảnh Lâu một cái công đạo.
Đồng Tể Hoa và Trình Bình đều không hiểu nổi.
"Bởi vì Lương Thiếu Dương đã khiến Linh Văn trụ biến hóa, bởi vì hắn đã chứng tỏ có thiên phú về luyện khí, bởi vì hắn ra tay âm hiểm hèn hạ, trước cho Âm Thực Trùng cắn ta, sau lại cho Hôi Ảnh và Hắc Ảnh ám sát ta trên phố mua bán tự do, hại ta hai lần đều thiếu chút nữa tử vong."
Trong mắt Tần Liệt đầy lãnh ý, ngữ khí lạnh nhạt.
"Với kiến thức của tông chủ và ba Đại cung phụng, đương nhiên đã biết hắn làm gì, cũng biết hắn đã hai lần ra tay muốn diệt sát ta, vậy mà hắn vẫn bình yên vô sự, không bị bất kỳ một trừng phạt nào, hai người là trưởng lão ngoạitông, cũng đều nhìn như không thấy."
Hắn nhìn hai người, "Nếu làm theo quy củ của Khí Cụ Tông, kẻ dám ra tay hạ sát đệ tử trong tông, đều phải bị ném vào Hỏa Ngục Nhai để bị Địa Tâm Chi Hỏa luyện chết, nhưng tại sao Lương Thiếu Dương lại không bị? Tông chủ và ba Đại cung phụng, còn các ngươi nữa, có làm gì cho ta không? Trong mắt của các ngươi, mạng của Lương Thiếu Dương là mạng, còn mạng của ta thì không phải đúng không?"
Đồng Tể Hoa và Trình Bình xấu hổ, không biết nói gì. Vì Tần Liệt nói đều là sự thật.
Trên đời này, làm gì có cái gọi là công bằng, tông chủ và ba Đại cung phụng cũng không phải lúc nào cũng làm theo quy củ của Khí Cụ Tông.
" Chẳng những Lương Thiếu Dương không bị gì, mà hắn còn trở thành của quý trong mắt tông chủ và ba Đại cung phụng, còn chuyển tất cả bí điển của tông môn từ chỗ Đường sư tỷ sang cho hắn, bồi dưỡng cho hắn trở thành tông chủ tương lai." Ngữ khí của Tần Liệt càng lúc càng lạnh, "Các ngườilàm vậy cũng chỉ vì hắn đã khiến một cây Linh Văn trụ biến hóa mà thôi, vì hắn chứng tỏ có thiên phú hơn người, vì hắn luôn ra vẻ khiêm tốn trước mặt tông chủ và ba Đại cung phụng đúng không?"
Đồng Tể Hoa và Trình Bình im lặng.
"Ngay như vừa rồi cũng vậy, nếu không phải ta lấy ý cảnh khiến đất trời biến đổi, nếu ta không thể hiện mình có thiên phú võ đạo, thì các người có cầu tình cho ta không?" giọng Tần Liệt hơi cao lên. Hai người vẫn tiếp tục trầm mặc.
"Chắc chắn là không." Tần Liệt trả lời luôn thay cho họ."Nếu như ta chỉ là một võ giả bình thường, chắc chắn các người sẽ không bỏ chút nước miếng cho ta, chắc chắn sẽ không mạo hiểm cầu xin tông chủ. Nếu như ta chỉ là một võ giả bình thường, tông chủ và ba Đại cung phụng cũng sẽ không cho phép ta tiếp tục sống sót."
"Chắc chắn là vậy." Đồng Tể Hoa gật đầu."Không bao giờ có chuyện tuyệt đối công bằng." Trình Bình khẽ nói.
"Ta cũng nhìn thấu rồi, coi như là chính thức đã hiểu rõ, nên dù ta có ăn nói thế nào với với tông chủ và Tam đại trưởng lão, thì ta vẫn có thể sống tốt ở Khí Cụ Tông." Tần Liệt đứng lại, hắn đã đến quảng trường. Hắn ngẩng đầu nhìn một cây Linh Văn trụ, đột nhiên nói: "Từ nay về sau, ta có thể muốn làm gì thì làm ở Khí Cụ Tông này, các người có tin hay không?"Đồng Tể Hoa và Trình Bình ngạc nhiên.
"Lương Thiếu Dương có thể từ một đệ tử ngoại tông bình thường trở thành thiên chi kiêu tử trong mắt tông chủ và ba Đại cung phụng, cũng chỉ vì hắn đã khiến một cây Linh Văn trụ biến hóa." Tần Liệt lắc đầu, nét mặt dở khóc dở cười, "Mới chỉ là một cây Linh Văn trụ mà thôi, đã khiến cho tông chủ và ba Đại cung phụng xem hắn là của quý, thực là buồn cười!"
" Trong chín lịch sử trăm năm của Khí Cụ Tông, chỉ có 27người có thể xem hiểu đồ án trên Linh Văn trụ, có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa." Đồng Tể Hoa nói rất chân tình: "Linh Văn trụ không nói dối, sự thật đã chứng minh, 27 người này đều đã trở thành niềm kiêu ngạo của Khí Cụ Tông, Lương Thiếu Dương là người thứ hai mươi tám, nếu hắn không chết, tương lai cũng sẽ trở thành một đại sư luyện khí, chắc chắn không sai."
"Linh Văn trụ sẽ không nói dối?" Tần Liệt cười nhạt.
"Chúng chân thực hơn bất cứ ai, là thứ duy nhất chứngminh được ai mới là niềm hy vọng trong tương lai của Khí Cụ Tông, cho nên khi nó sáng lên, dù là đêm hôm khuya khoắt, tông chủ và ba Đại cung phụng cũng đi ngay xuống núi." Trình Bình bình tĩnh nói: " Ánh sáng của Linh Văn trụ, chính là ngọn lửa thắp lên hy vọng tương lai của Khí Cụ Tông, một khi Linh Văn trụ sáng lên, nghĩa là Khí Cụ Tông đã sinh ra đời một kỳ tài luyện khí."
"Vậy nếu ta giúp các người bắt tất cả chúng nó đều sáng lên thì sao?" Tần Liệt ngồi xuống ngay trung tâm mười hai cây Linh Văn trụ.
← Ch. 0165 | Ch. 0167 → |