← Ch.0316 | Ch.0318 → |
"Cho dù là Mặc Hải của Khí Cụ tông cũng không dám cam đoan mỗi một lần luyện khí đều có thể trăm phần trăm thành công..." Diêu Thái cúi đầu nhỏ giọng biện giải.
"Hừ! Nếu ngươi là Mặc Hải có thể luyện chế huyền cấp linh khí thất phẩm, cho dù là ngươi thất bại mười lần, ta đều có thể chấp nhận!" Người thanh niên ngữ khí toàn ngập trào phúng, "Nhưng ngươi là ai? Ngay cả linh khí phàm cấp ngũ phẩm ngươi cũng luyện không được?!"
Vừa kích động, thanh đoản kiếm trong tay hắn muốn chém lên Diêu Thái.
Một đường điện quang như ngân xà cắt ngang bầu trời, chuẩn xác đánh vào thanh đoản kiếm.
"Bốp!"
Dòng lưu điện dày đặc nở rộ rồi nhanh chóng biến mất trên thanh đoàn kiếm, tay cầm kiếm của người trẻ tuổi rung lên. Mũi kiếm như vô ý đâm vào vai chính hắn, một dòng máu đỏ tươi lập tức xuất hiện.
"Mẹ khiếp, kẻ nào quấy rối?!" Người này lớn tiếng kêu lên.
Tần Liệt đi ra, cau mày, bước nhanh đi vào trong đám, lạnh nhạt nói:
" Là ta ".
"Ngươi, ngươi là? " Người trẻ tuổi sửng sốt, đợi đến khi phát hiện lệnh bài bên hông Tần Liệt trên mặt hiện ra một tia sợ hãi, " Ngươi là khách khanh tinh cấp nơi này? "
Bên cạnh hắn không hề thiếu nam nữ trung niên, những người đó vốn chỉ là ở một bên bàng quan, đối với việc người này làm nhục Diêu Thái vẫn đều không có ngăn cản.
Nay, sau khi Tần Liệt xuất hiện, bọn họ phát hiện Tần Liệt cũng là khách khanh tinh cấp Tống gia, vẻ mặt đều khẽ biến, đều cung kính thi lễ.
Trong đó có một người vội ngăn cản người trẻ tuổi, nói: "Tiểu Mộc, hắn là khách khanh tinh cấp, giống cha ngươi... Tạm thời không ở đây."
Người trẻ tuổi được xưng là "Tiểu Mộc" hơi hơi biến sắc, vốn đang muốn lý luận với Tần Liệt, bỗng nhiên lập tức đành an phận, không hé răng.
"Các ngươi cãi nhau làm phiền đến ta." Tần Liệt hờ hững đáp một tiếng.
"Thật xin lỗi, là chứng ta không có chú ý, lần sau chúng ta sẽ cẩn thận hơn." Người trung niên khuyên can người trẻ tuổi, cung kính giải thích, không dám mở miệng phản bác một câu.
Ngay tại lúc này, Diêu Thái xoay người, quay đầu nhìn Tần Liệt.
Diêu Thái đầu tiên là đồng tử mắt co rụt lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị không hiểu, chợt lại trợn to mắt, không chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Tần Liệt, miệng mấp máy vài cái, muốn nói gì, cuối cùng lại không nói.
Hắn sợ nhận sai người...
So với hai năm trước, bây giờ Tần Liệt đã thay đổi rất nhiều, hắn đã trưởng thành nên tướng mạo cũng có chút thay đổi.
Quan trọng nhất là khí thế của Tần Liệt.
So với hắn khi còn ở Tinh Vân các hai năm về trước thì hắn của hiện tại có sự thay đổi lớn về khí thế.
Tần Liệt lúc ở Tinh Vân các có chút ngại ngùng, có chút thành thật. Khi ở bên cạnh Diêu Thái lại rất nghe theo mênh lệnh, mặc dù rất cẩn thận mà cũng chăm chỉ vô cùng.... nhưng lại có chút chất phác hướng nội.
Tần Liệt của hiện tại cuồng ngạo, lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, đứng ở đâu liền làm cho người ta cảm giác có một loại khí thế bức người.
Ở trong mắt Diêu Thái, Tần Liệt của hiện tại so với Tần Liệt ở Tinh Vân các, ngoại trừ bộ dáng rất giống ra, các điểm khác hoàn toàn khác nhau.
Cho nên hắn cảm thấy hắn nhận sai người.
"Diêu đại sư!"
Ở Diêu Thái sợ hãi rụt rè, sợ Tần Liệt tức giận, có chút thật cẩn thận thu hồi ánh mắt đang nhìn Tần Liệt, Tần Liệt đột nhiên khom người, lấy lễ nghi của người đồ đệ, cung kính bái chào Diêu Thái, vẻ mặt khiêm tốn.
'Ngươi, ngươi, ngươi là..." thân thể mập mạp của Diêu Thái run lên một chút, sau đó càng run mạnh, kích động chỉ vào Tần Liệt, lắp bắp nói: "Ngươi thật sự là Tần Liệt?! "
Tần Liệt nhếch miệng, tươi cười sáng lạn đến cực điểm, "Diêu đại sư, tại sao ngài thấy ta mà nửa ngày không nói gì, ta còn nghĩ... Ngài không biết ta?"
"Ta, ta không dám nhận, ta sợ nhận sai người." Diêu Thái hưng phấn dị thường, hắn rất vui, hắn tựa như muốn đưa tay sờ bả vai Tần Liệt, thể hiện sự thân thiết, có điều sau khi hắn giơ tay lên, bỗng nhiên nhìn đến lệnh bài bên hông Tần Liệt, động tác lại lập tức cứng lại rồi.
Khách khanh tinh cấp của Tống gia, trong mắt hắn, người có thân phận cao không thể động.
Hắn bỗng nhiên ý thức được hiện tại hắn cùng Tần Liệt có sự chênh lệch lớn về thân phận.
Vì thế lúc này hắn đang đưa tay lên mà hạ xuống cũng không được, đặt lên vai Tàn Liệt cũng không được nên có chút xấu hổ.
Sau khi Tần Liệt có phản ứng lại, nhếch miệng cười, chủ động tiến lên một bước, dùng sức ôm Diêu Thái một chút, thấp giọng nói: "Mặc kệ thân phận có thay đổi hay không, nhưng trong mắt ta, ngài vẫn luôn là ân sư đỡ đầu của Tần Liệt ta!"
Trong mắt Diêu Thái hiện ra sự cảm kích sâu sắc.
Những người đứng bên cạnh mắt thấy Tần Liệt chẳng những nhận ra Diêu Thái, tựa như quan hệ với Diêu Thái còn vô cùng tốt, đều âm thầm kinh hãi.
"Vị đại nhân này, chúng ta, chúng ta cũng không biết Diêu Thái quen ngài, chúng ta... cũng không có ác ý với Diêu Thái." Người trung niên hạ thấp thái độ, sau khi Diêu Thái và Tần Liệt tách nhau ra, vẻ mặt cay đắng nhìn về phía Tần Liệt, chắp tay nói: "Còn phải xin đại nhân lượng giải".
"Diêu đại sư, chúng ta có hai năm không gặp, đi, đến chỗ bên kia của ta ngồi một chút!" Tần Liệt ôm bả vai Diêu Thái, quan hệ thân thiết như cha con, dắt Diêu Thái đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn tới những người này.
"Tần Liệt, ta, ta cùng bọn họ..." Diêu Thái có chút khiếp đảm, bước chân chậm chạp, ý muốn làm dịu đi sự va chạm giữa hai bên.
"Không có việc gì." Tần Liệt nhếch miệng cười một tiếng, biết hắn lo lắng cái gì, nói: "Đi theo ta là được"
Cái kia, ta gặp bằng hữu, đi ngồi nói chuyện một chút rồi sẽ trở lại." Diêu Thái quay đầu vẻ mặt xin lỗi giải thích với những người đó.
'Không sao, không sao." Người trung niên vội vàng nói.
Tần Liệt khẽ nhíu mày, quay đầu liếc mắt bọn họ nhìn một cái, nói: "Chờ chủ sự của các ngươi trở về, ngươi bảo hắn tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn".
"Vâng, vâng." Người nọ cung nói.
"Tần Liệt, ta..." Diêu Thái kinh ngạc.
"Đi theo ta là được." Tần Liệt mỉm cười.
Diêu Thái nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói thêm gì, cùng Tần Liệt rời khỏi nơi đây, đi đến chỗ của Tần Liệt.
"Nhị cữu, sao người sợ hắn như vậy làm gì?" Sau khi Tần Liệt cùng Diêu Thái rời khỏi, người trẻ tuổi căm giận kêu lên.
"Hắn và cha ngươi cùng một đẳng cấp, mà chúng ta, chỉ là thân nhân của cha ngươi, ở trong này vô danh vô phận, vốn không có địa vị gì đáng nói." Người trung niên thở dài một tiếng, nói: "Cha ngươi không ở đây, nếu chúng ta phát sinh xung đột với hắn, chịu thiệt khẳng định là chúng ta. Cho dù là hắn nảy sinh ý ác độc, trực tiếp giết chúng ta, bởi vì thân phận chênh lệch quá lớn, Tống gia cũng sẽ không nói gì".
Người trẻ tuổi biến sắc.
"Cha ngươi sắp trở về rồi, chờ cha ngươi trở về, chúng ta lấy lại thể diện cũng được." Người trung niên hừ một tiếng, nói: "Ta nhìn bộ dáng hắn, hẳn là mới tới làm khách khanh tinh cấp, mặc dù chúng ta không thể làm gì hắn, nhưng cha ngươi dựa vào tư cách của người lớn tuổi, việc đối phó hắn còn không đơn giản sao?"
"Người nói xem tại sao Diêu Thái quen hắn? " Người trẻ tuổi vẻ mặt quái dị nói."
" Quỷ mới biết." Người trung niên lắc đầu, nảy sinh ý ác độc nói: " Không cần phải xen vào nhiều như vậy, chờ cha ngươi trở lại, tự nhiên sẽ cho tên này đẹp mặt
"Ừm".
← Ch. 0316 | Ch. 0318 → |