← Ch.0510 | Ch.0512 → |
Mọi người đều một cái chớp mắt không dời nhìn về phía Phong Ma Bi, ở lúc khí tức huyết sát nồng đậm phát ra, ánh mắt mọi người đều sáng ngời.
Trong đó, Tống Đình Ngọc, Đỗ Hướng Dương, Tạ Tĩnh Tuyền đều hiện ra nét hâm mộ.
Lạc Trần thì là sắc mặt buồn bã.
Lúc trước Phong Ma Bi ở trong tay hắn, hắn cũng từng thử đụng vào, mỗi khi ở trên ngón tay sờ đến Phong Ma Bi, liền bị một lực lượng lớn khủng bố đánh vào bay tứ tung ra ngoài.
Hắn liên tiếp thử, liên tiếp bị thương, cuối cùng cực độ không cam lòng từ bỏ.
Hắn từ đầu tới cuối không hiểu sao được Phong Ma Bi tán thành.
Hiện tại Phong Ma Bi ở trước mắt Tần Liệt, Tần Liệt lại có thể thông qua Phong Ma Bi tu luyện, từ trong đó hút ra khí huyết sát khí nồng đậm, đến bổ sung hao tổn của hắn lúc trước.
Điều này làm Lạc Trần như đánh đổ bình ngũ vị, các loại tư vị giao tạp trong lòng.
"Khí tức huyết sát thật tinh thuần! Tần Liệt... Ta, ta có thể thử một lần không?". Tuyết Mạch Viêm cắn môi dưới, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Nàng cũng tu luyện Huyết Linh quyết, nàng từ sát khí đậm đặc trong Phong Ma Bi, cảm nhận được năng lượng khí huyết mãnh liệt mênh mông, nếu có thể mượn dùng những năng lượng khí huyết đó tu luyện, nàng có thể dùng Huyết Linh quyết khiến Huyết chi linh lực trong máu tươi tăng lên một cái cấp bậc.
"Ngươi có thể thử chút". Tần Liệt rất hào phóng đồng ý.
Vì thế khuôn mặt nhỏ của Tuyết Mạch Viêm tràn ra nét vui mừng, cẩn thận đi tới, vươn tay ngọc trắng noãn trong suốt, từng chút một hướng tới Phong Ma Bi tiếp cận.
Ngay lúc ngón giữa nàng cách mặt trái chỉ ba tấc, trên mặt bia đó đột nhiên bắn tung tóe ra một đạo huyết quang, trong nháy mắt, thân thể linh lung của Tuyết Mạch Viêm không ngừng lui về phía sau, trên mặt hiện ra nét đau đớn.
"Nó bài xích khí tức của ta". Sau khi thân thể ổn định, Tuyết Mạch Viêm than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ngươi coi như là tốt, lúc trước Phong Ma Bi ở trong tay ta, ta bị liên tục đánh bay mười mấy lần". Lạc Trần lấy một loại khẩu khí có chút u oán nói: "Ta thẳng đến thân bị thương nặng, mới không thể không bất đắc dĩ từ bỏ, hiện tại ngẫm lại còn...". Hắn vẫn là có chút không cam lòng.
"Xem ra, chỉ có chủ nhân Phong Ma Bi tán thành, mới có thể được nó tin cậy". Đỗ Hướng Dương sờ cằm, bỗng nói: "Tần Liệt, ngươi là được Phong Ma Bi tán thành như thế nào?".
"Quỷ biết, có thể là... Ta ở lúc bị thương, từng phun ra một ngụm máu tươi ở trên mặt bia nhỉ?". Tần Liệt cũng không xác định.
"Đơn giản như vậy?".
"Ừm".
"Vận khí ngươi thật tốt".
"Hắc hắc".
Sau một phen trao đổi đơn giản, mọi người hoặc là hâm mộ, hoặc là tiếc nuối, cũng không toát ra tò mò đối với Phong Ma Bi nữa.
Mà Tần Liệt, thì là tiếp tục thông qua Phong Ma Bi đến khôi phục lực lượng khí huyết, tiêu phí ba canh giờ thời gian, thoáng ngưng luyện ra một ít máu tươi.
"Mọi người thử đi hướng bên trong Băng chi cấm địa một chút?". Đỗ Hướng Dương đề nghị.
Mọi người nhất trí tán đồng.
Sau mấy ngày, đoàn người đều tế ra khiên ánh sáng hộ thân, ở trong gió lạnh thấu xương đi hướng chỗ sâu trong Băng chi cấm địa.
Càng đi về trong, khí lạnh càng nặng, tốc độ mọi người cũng dần dần chậm đi.
Bọn họ cần không ngừng dừng lại, lấy linh thạch đến bổ sung linh lực, làm khiên ánh sáng trên người luôn tồn tại.
Tần Liệt thì là bại lộ ở trong trời băng đất tuyết, thân thể hắn vẫn có thể chịu được khí lạnh nơi này, ba Hàn Băng nguyên phủ của hắn, sớm cất giữ đầy hàn băng lực tinh thuần, còn đang tiếp tục chậm rãi hấp thu.
Mỗi một lần, lúc mọi người dừng lại lấy linh thạch đến khôi phục linh lực, hắn đều thông qua Phong Ma Bi đến hấp thu khí huyết lực, đến ngưng luyện máu mới mẻ, hoặc là thông qua hồn tinh, đến bổ sung linh hồn lực.
Mấy ngày sau, khi hắn máu tươi chảy mất bổ sung được một nửa, đem linh hồn lực hao tổn, cũng khôi phục sáu bảy thành, trong Trấn Hồn châu lại truyền đến lực kéo hút mạnh mẽ.
Như con thú khổng lồ nuốt hết năng lượng linh hồn cùng máu tươi, Trấn Hồn châu lại mở ra mồm to như chậu máu, linh hồn lực của hắn, máu tươi tinh thuần trong cơ thể, hoàn toàn không chịu khống chế, lại ngưng thành sương mù máu cùng sợi hồn, như trăm sông đổ vào biển, bị Trấn Hồn châu hút vào trong đó.
đăng❊nhập Truyencuatui. net/ để đọc truyện
Tần Liệt lúc này ngồi xuống ngay tại trên đất băng, sắc mặt đau đớn, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, bị động chịu đựng.
Lần này Trấn Hồn châu hấp thu duy trì nửa canh giờ, sau đó dừng lại.
Nhưng hắn trong khoảng thời gian này ngưng luyện máu tươi, còn có mượn dùng cho hồn tinh bổ sung linh hồn lực, cũng là bị hấp thu sạch sẽ.
Hắn lại bị đánh về nguyên hình, biến thành trạng thái mấy ngày trước, máu tươi cùng linh hồn lực lại hao tổn cực lớn.
Trên một khối nham băng, Tần Liệt ngồi yên, sắc mặt tái nhợt, đang mượn dùng Phong Ma Bi kiến ngưng luyện tiên.
Đám người Đỗ Hướng Dương, thì là thông qua linh thạch đến tích lũy linh lực, tiếp tục duy trì khiên ánh sáng linh lực vận hành thao tác.
Sau một hồi.
Tần Liệt mở mắt ra, thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, không khỏi cay đắng cười.
Một đoạn thời gian gần đây, hắn như là lâm vào trong một cơn ác mộng dài, mỗi khi thông qua hồn tinh, Phong Ma Bi đem linh hồn lực, máu tươi khôi phục lại, sẽ từ trong Trấn Hồn châu truyền đến lực hút mạnh mẽ.
Hắn rất vất vả ngưng luyện hồn lực cùng máu tươi, sẽ ở trong thời gian cực ngắn, bị Trấn Hồn châu hút ra hơn phân nửa.
Trấn Hồn châu sẽ giữ lại cho hắn một bộ phận hồn lực cùng máu tươi, làm hắn có năm thành sức chiến đấu, làm hắn không đến mức thật sự thương tổn đến thân thể.
Hồn lực cùng máu tươi dư thừa, thì là bị rút sạch, bị hút vào một không gian phong ấn trong Trấn Hồn châu, không biết tác dụng gì.
Từng lần ngưng luyện hồn lực, máu tươi, từng lần bị Trấn Hồn châu rút sạch, vòng đi vòng lại.
Cái này làm cảnh giới của Tần Liệt trì trệ không tiến, các loại linh quyết tu luyện, cũng không có cách nào có đột phá nữa.
Toàn bộ thời gian của hắn, đều dùng để ngưng luyện hồn lực, máu tươi, cũng không có công phu đi quản cái khác nữa.
Sức chiến đấu của hắn, cũng bởi vì Trấn Hồn châu hút ra hồn lực, máu tươi, suy yếu trên diện rộng.
Tình huống đám người Đỗ Hướng Dương tốt hơn một chút.
Những người này ở lúc hướng Băng chi cấm địa xâm nhập, bởi vì hàn khí tăng thêm, làm bước chân tiến lên của bọn họ càng ngày càng chậm chạp, bọn họ cần hao phí lượng lớn thời gian lấy linh thạch khôi phục linh lực, mới dám tiếp tục tiến lên.
Thời gian nhoáng lên một cái, lại là hơn nửa tháng trôi qua, đoàn người dần dần bước vào trung ương Băng chi cấm địa.
Giờ phút này, bọn họ ở lúc ngồi yên tu luyện khôi phục, xa xa mơ hồ có thể thấy được từng ngọn núi băng trong suốt, trên những ngọn núi băng đó bao trùm tuyết trắng, gió lạnh xẹt qua, tuyết lớn trên núi băng bay tán loạn, truyền đến tiếng xé gió chói tai
← Ch. 0510 | Ch. 0512 → |