← Ch.0126 | Ch.0128 → |
Khí Cụ Tông phân ra ngoại tông và nội tông, tông môn nằm ngay Diễm Hỏa Sơn, để sử dụng địa hỏa bên trong lòng đất của Diễm Hỏa Sơn.
Đệ tử nội tông của Khí Cụ Tông đều được phân cho một sơn động, trong sơn động có phòng dung luyện, lửa trong lò luyện đều là dẫn từ địa hỏa mà ra.
Dưới chân Diễm Hỏa Sơn, khu bán khí cụ được chia thành bốn khu vực địa, hỏa, thủy, phong.
Ở Khí cụ thành có bán linh tài, linh dược, linh đan, linh thạch, linh khí, đủ loại tài liệu tu luyện, do nội tông của Khí Cụ Tông quản lý.
Còn ngoại tông của Khí Cụ Tông thì ở ngay chỗ này.
Nói chung, nội tông Khí Cụ Tông chuyên phụ trách luyện khí, đệ tử nội tông có thân phận khá tôn quý, số lượng rất thưa thớt, ai cũng là Luyện Khí Sư chính thức.
Nơi chính thức quản lý Khí Cụ Tông, giúp Khí Cụ Tông có được địa vị cao cả, cũng chính là nội tông.
Ngoại tông chịu trách nhiệm bán Linh khí, quản lý các thành trì thuộc Khí Cụ Các, đánh bóng cho các món linh khí do đệ tử nội tông làm ra, tạo hình linh tài, giúp đệ tử nội tông dung luyện, cũng hoặc khắc Linh trận đồ, khiến "Khí" có linh, biến thành Linh khí.
Ngoại tông Khí Cụ Tông năm nào cũng tuyển đệ tử, chỉ cần tuổi không quá hai mươi, có kiến thức nhất định về luyện khí là có thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử ngoại tông.
Sau khi trở thành đệ tử ngoại tông, sẽ có sư phụ chuyên môn dạy cho kiến thức luyện khí, dạy đệ tử thử làm dung luyện, để cho họ trợ giúp đệ tử nội tông đánh bóng linh khí, học chừng một hai năm học tập, thiên phú của những người này sẽ từ từ lộ hết ra.
Đến lúc ấy, trong nội tông sẽ có người tới xét duyệt, nếu phát hiện có cây non có tiềm chất Luyện Khí Sư, sẽ dẫn vào nội tông, để Luyện Khí Sư chính thức truyền thụ kiến thức về Linh trận đồ.
Đây là con đường mọi đệ tử ngoại tông muốn vào nội tông đều phải trải qua, cũng khát vọng của đại đa số họ, là mục đích của những người thi tuyển vào ngoại tông.
Nếu được trở thành đệ tử nội tông, địa vị trong tông sẽ tăng vọt, chẳng những được phân phối hang luyện khí, mỗi tháng còn được cung cấp linh tài, có Luyện Khí Sư chỉ dẫn luyện khí, truyền thụ thuật khắc Linh trận đồ hạch tâm.
Đến khi trở thành Luyện Khí Sư, sẽ có chức vị trong tông, được thế lực khắp nơi nịnh bợ nịnh nọt.
Hôm nay, chính là ngày ngoại tông tuyển đệ tử hàng năm. Ngay từ sáng sớm, trên quảng trường trước ngoại tông đã xuất hiện rất nhiều gương mặt trẻ tuổi.
Cửa lớn còn chưa mở, rất nhiều người đã tới xí chỗ, trong đó có rất nhiều người mặc trang phục của Thất Sát cốc, Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu, Tử Vụ Hải, Vân Tiêu sơn năm đại thế lực cấp Hắc Thiết, những người này kẻ nào mặt mày cũng đầy ngạo ý, bên người có tôi tớ đi theo.
"Dĩ Uyên, đây chẳng phải là Tử Vụ Hải Dĩ Uyên sao? Sao hắn cũng tới đây?" Trong đám người, bỗng nhiên ồn ào, một người khẽ nói: "Tên Dĩ Uyên này mười bảy tuổi đã bước vào Khai Nguyên cảnh trung kỳ, năm nay mười chín, có lẽ đã đạt Khai Nguyên cảnh hậu kỳ. Con đường tu luyện võ đạo của hắn quá tốt rồi, sao lại còn đi tham gia khảo hạch làm đệ tử ngoại môn Khí Cụ Tông?"
"Quỷ mới biết!" Ai đó lầm bầm.
Mọi người đang bàn tán, một thanh niên áo tím, mặt mũi vui vẻ dễ chịu đi tới.
Thanh niên này tướng mạo bình thường, không có gì tuấn lãng xuất chúng, nhưng trên người có một khí chất khiến người ta thấy thoải mái, hắn gặp ai cũng mỉm cười, khiến mọi người đều sinh lòng hảo cảm.
"Dĩ Uyên, sao ngươi cũng tới đây?" Một thanh niên mặc trang phục giống hệt hắn thấy hắn tới, kỳ quái quay sang hỏi.
" Đột phá Vạn Tượng cảnh gian nan quá, ta tích lũy chưa đủ, nên tới Khí Cụ Tông học ít luyện khí, thay đổi phương pháp khác, xem thử có thể nhờ luyện khí giúp ta tiến triển trên con đường võ đạo hay không." Dĩ Uyên cũng không khách khí, không giấu diếm mục đích của mình.
"Lương Thiếu Dương! Đây không phải là Lương Thiếu Dương sao? Trời, sao hắn cũng tới vậy?" Lại có người la hoảng.
Rất nhiều thanh niên nghe thấy tên Lương Thiếu Dương đều hơi biến sắc.
Nhiều người bất giác tránh qua một bên, nhường đường cho một thanh niên một đường đi thẳng tới cửa, những người xí chỗ trước hắn thấy tới, cũng tránh ra.
Lương Thiếu Dương rõ ràng tới chậm nhưng cuối cùng lại là người đứng đầu tiên ở chỗ ghi danh.
"Hắn là ai?" Một âm thanh hỏi nho nhỏ.
"Đó là Lương Thiếu Dương của Ám Ảnh Lâu. Ai cũng biết Ám Ảnh Lâu là chỗ như thế nào, một bọn chuyên cầm linh thạch đi ám sát người ta. Chỉ cần trả đủ tiền, người của Ám Ảnh Lâu sẽ giúp ngươi giết người ngươi muốn giết." Một người thấp giọng giải thích, "Lương Thiếu Dương lớn lên trong Ám Ảnh Lâu, nghe nói mới mười hai tuổi đã bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ giết người, hôm nay hắn vừa mới mười chín tuổi, nhưng trên tay đã có ít nhất là hơn trăm nhân mạng rồi..."
Nghe vậy, rất nhiều người thầm biến sắc, lặng lẽ cách Lương Thiếu Dương thêm vài bước.
Tử Vụ Hải Dĩ Uyên ngẩng đầu nhìn hướng chỗ Lương Thiếu, cười cười kỳ dị, lắc đầu cũng không nói gì.
Lương Thiếu Dương cắt ngang chỗ hắn mà đi, nhưng hắn như không buồn để ý, không muốn xung đột với Lương Thiếu Dương.
"Tiểu thư, mời đi vào." Bên ngoài lại có người tới, một lão bộc lưng còng dẫn một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài tiến đến.
Thiếu nữ chừng 18-19 tuổi, mắt xếch, chân mày lá liễu, mũi cao thẳng, xem ra là một người đã quen cường thế.
Cô mặc quần màu lam nhạt, áo mỏng như tơ, cặp đùi đẹp lấp ló.
Cô chẳng buồn để ý tới bao ánh mắt nóng rực phóng tới, ngang ngạnh cắt đường, tới thẳng chỗ Lương Thiếu Dương.
"Huyền sát cốc Âu Dương Tinh Tinh!" Một người chủ động lùi lại, khẽ thốt.
Nghe thấy cô gái này từ Thất Sát cốc tới, lại mang họ Âu Dương, nhiều người cũng lập tức tránh đường.
Cô gái rất tự nhiên đi thẳng tới, đến cạnh Dĩ Uyên thì hơi dừng chân, mắt nghi hoặc: "Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?"
Dĩ Uyên ôn hòa cười gật đầu: "Ba năm trước lệnh tôn từng đưa ngươi tới Tử Vụ Hải, ta chính là người phụ trách dẫn đường."
"Thì ra là ngươi." Âu Dương Tinh Tinh giật mình, sau đó khẽ gật đầu, rồi mới lướt qua Dĩ Uyên đi tiếp.
Đến sau lưng Lương Thiếu Dương mới dừng lại.
Lương Thiếu Dương đưa lưng về phía cô, từ đầu đến cuối không quay lại xem, chỉ chăm chăm nhìn cánh cửa, chờ nó mở.
"Hừ, vẫn còn một tên rắm thí..." Âu Dương Tinh Tinh đứng lại, nhìn lưng Lương Thiếu Dương, cau mày lầm bầm.
Những người đã nhường đường giờ lại chen chúc nhập vào, đứng sau hai người kia
Dĩ Uyên bị rớt lại phía sau, vẫn ha ha cười, chẳng hề buồn lòng.
Lại thêm nhiều người nữa tới, nhưng những người tới sau này lại xếp hàng rất trật tự, không ai chen ngang.
Một thanh niên mặt lạnh lùng, khí chất lạnh như băng, lặng lẽ đi tới, đứng sau cùng.
Hai người đứng ngay phía trước hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, lỗ chân lông đều không kềm được dựng đứng.
Hai người cau mày, nhìn thanh niên hàn khí kia chằm chằm, sau đó yên lặng cùng hắn kéo giãn khoảng cách với hắn.
Ánh nắng nóng dần, thời gian cửa mở sắp tới, đội xếp hàng trên quảng trường càng lúc càng dài.
Một thanh niên mặc trang phục của Sâm La Điện, cười hắc hắc từ cuối hàng đi lên.
Hắn nhìn lướt qua hàng người, trừ phía trước sau một thanh niên lạnh lùng thì chẳng còn chỗ nào có thể chen vào được.
Hắn vui vẻ, thầm nghĩ trời cũng giúp ta, xông tới chỗ đó.
Trước sau thanh niên này đều đã có người, tên kia ngẫm nghĩ, rồi bước tới chiếm chỗ ngay phía trước thanh niên lạnh lùng.
Hắn vừa mới đứng vững thì sau lưng truyền tới một tiếng quát lạnh băng: "Cút!"
Một bàn tay lạnh đến thấu xương đặt lên bả vai hắn, thấu vào tận trong người hắn, khiến hắn lạnh căm như đang trong ngày giá rét.
Người này giật mình, quay đầu lại, nét mặt dữ tợn, "Tiểu tử muốn chết!"
"Bảo ngươi cút!" thanh niên lạnh lùng lộ vẻ mất kiên nhẫn, bàn tay còn lại đưa ra túm ngay lấy cổ người kia, hất một cái, người kia lập tức bị ném bay ra ngoài.
"Rầm!" tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết.
Hai đầu hàng dài đều quay đầu, mọi con mắt nhìn vào người thanh niên vừa bị ném bay.
Một người bật kêu: " Điền Kiến Hào của Sâm La Điện! tu vi Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, phụ thân hắn là Thống Lĩnh dưới trướng Đại điện chủ, sao lại bị người ta ném ra?"
Mọi con mắt đều lập tức trở nên đầy tò mò, ngó loanh quanh tìm người động thủ.
Cả Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh đứng phía trước, Dĩ Uyên ở khúc giữa cũng hiếu kỳ quay đầu lại xem.
Người đứng trước và sau thanh niên lạnh lùng kia thấy Điền Kiến Hào bị ném bay thì đều biến sắc.
Hai người này lập tức kề sát lại người cạnh mình, giãn khoảng cách với thanh niên lạnh lùng kia thêm một đoạn, sợ bị phiền toái.
"Ngươi dám ném ta?" Điền Kiến Hào đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng, nóng giận vọt tới.
"Cút!"
Thanh niên lạnh lùng nhíu mày, đợi Điền Kiến Hào tới gần, tung ra một cước.
Ngay vào giữa ngực Điền Kiến Hào.
Thân hình cường tráng của Điền Kiến Hào như một viên pháo, lại bắn văng lên, ầm ầm rơi xuống đất.
Điền Kiến Hào rùng mình, trên ngực có một lớp băng mỏng, lửa giận trong lòng hắn trong nháy mắt cũng bị đóng băng.
Lần này hắn không nói gì nữa, trong mắt đầy sợ hãi.
Một lát sau, Điền Kiến Hào đứng lên, thành thành thật thật đi xuống cuối đội xếp hàng.
Mọi người đều cười cười, hiểu hắn đã bị đánh đến sợ rồi.
← Ch. 0126 | Ch. 0128 → |