← Ch.0139 | Ch.0141 → |
Tần Liệt dùng lực hàn băng, đóng băng toàn thân, khiến độc tố của Âm Thực Trùng không thể tiếp tục phát tán thêm.
Từ lúc nhìn thấy Âm Thực Trùng, cảm giác được đầu càng ngày càng nặng, hắn đã hiểu ra ngay có điều không ổn, nhưng hắn vẫn phản ứng bị chậm, không lập tức ra tay ngăn cản độc tố lan tràn.
Đến khi hắn ngừng mài Long Cốt ngọc, tập trung toàn lực kháng cự độc tố, thì đã không còn kịp nữa.
Máu chảy trong tay chân, gân mạch, xương cốt bị độc tố khuếch tán khiến trở nên chậm chạp hẳn đi, khiến hắn mất đi khả năng khống chế thân thể.
Cũng may, trong lúc nguy cấp, hắn đã kịp vận lực hàn băng trong hai nguyên phủ băng cầu.
Hắn rút ý thức linh hồn vào trong Trấn Hồn Châu, nhập vào trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, nghe rõ từng lời đối thoạt của Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên và Liên Nhu.
"Ta phải đi chế thuốc." Liên Nhu trấn định lại, "Chỉ cần hắn bảo trì được hiện trạng, chờ ta mang thuốc tới, đổ lên người, nước thuốc sẽ thấm vào trong, hóa giải độc tố."
Dĩ Uyên đột nhiên thò tay ra cầm lấy Âm Thực Trùng trên người Tần Liệt dí tới sát mắt mình, nhìn kỹ, "Âm Thực Trùng trưởng thành là như vầy à? Trước giờ vẫn nghe nói độc trùng này rất lợi hại, nhưng chưa từng nhìn thấy."
"Coi chừng trúng độc!" Đường Tư Kỳ thấy Dĩ Uyên cầm Âm Thực Trùng, kinh hãi lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Dĩ Uyên.
"Đường sư tỷ không phải sợ, dù ta chưa từng nhìn thấy Âm Thực Trùng, nhưng vẫn biết khá nhiều về nó đấy." Dĩ Uyên cười nhạt."Độc tố chính là tinh hoa sinh mệnh của Âm Thực Trùng, là óc là não, là tánh mạng của chúng nó. Chúng nó nhổ độc tố ra rồi thì cũng đồng nghĩa là đã ném đi sinh mạng, không sống nổi nữa."
" Tần huynh đã dùng lực băng hàn đóng băng bản thân, băng hàn đáng sợ thế này... Ngay cả ta cũng muốn chịu không thấu, huống chi là mấy con độc trùng đã chết? Dù chúng chưa chết, thì cũng bị đông lạnh mà chết, còn làm cái gì được nữa?"
"Đúng thế à?" Đường Tư Kỳ không tin Dĩ Uyên, quay sang nhìn Liên Nhu.
Liên Nhu gật đầu, "Tên tâm thần Dĩ Uyên này thực không phải đồ đần, hắn nói đều là thật, độc tố của Âm Thực Trùng chính là tinh hoa sinh mệnh của chúng nó, một khi nhổ ra, là nó chết chắc."
Dĩ Uyên nghe cô xác nhận, mặt mũi tươi roi rói, dương dương đắc ý bộ dáng.
"Ta phải đi luyện thuốc ngay, về hang động trong Diễm Hỏa Sơn, chuyện ở đây giao cho hai người." Liên Nhu biết việc này không nên chậm trễ, "Kẻ muốn giết Tần Băng nhất định sẽ đến xem kết quả, tốt nhất một trong hai người nên ở lại, phòng ngừa Tần Băng bị người làm hại."
Mắt Đường Tư Kỳ lóe lên tia giảo hoạt: "Thì cứ bảo là Tần Băng đã chết rồi thôi!"
Cô nhìn Liên Nhu, hừ một tiếng: "Hai chúng ta đi ra ngoài, để Dĩ Uyên lại canh chừng cho Tần Băng, kẻ muốn giết hắn rất có thể đang trà trộn trong đám người bên ngoài kia. Ta sẽ tới nói chuyện với Đồng trưởng lão, để ông ấy điều tra xem gần đây kẻ nào hỏi thông tin về Âm Thực Trùng, kẻ nào mới từ phía nam đến đây..."
"Ý kiến hay." Dĩ Uyên khen, "Nếu bảo Tần Băng đã chết, nói không chừng có người sẽ yên lòng, nhẹ nhõm thở phào, lòi đuôi ra."
Ba người bàn bạc một hồi, Dĩ Uyên ở lại bên cạnh Tần Liệt, Đường Tư Kỳ và Liên Nhu đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa nhà Tần Liệt có rất nhiều người tụ tập, đệ tử nội ngoại tông đều có, nghểnh cổ cò cố dòm vào bên trong.
Bàng Phong, Điền Kiến Hào, Lương Thiếu Dương, Doãn Hạo cũng ở trong đám đông, Âu Dương Tinh Tinh đang ngồi tĩnh tu dưới Linh Văn trụ cũng đứng dậy, nhìn sang.
"Tư Kỳ, không cứu kịp đâu, độc tố đã vào trong óc, không ai cứu nổi hắn nữa." hai người đi ra về sau, Liên Nhu khẽ nói, vẻ bất đắc dĩ.
Đường Tư Kỳ đầy vẻ tiếc nuối, "Quên đi, chúng ta đã hết sức rồi, nếu cứu không được thì chỉ trách số mạng hắn không tốt mà thôi."
Hai người vừa nói chuyện vừa để mắt quan sát đám người kia.
"Ta đi về trước." Liên Nhu nhìn xong, xoay người đi về phía Diễm Hỏa Sơn.
Đường Tư Kỳ quay người đóng cửa lại, cau mày: "Hắn không sống nổi nữa, mọi người hãy để cho hắn yên tĩnh, ai có việc gì cần làm thì đi làm đi, ta sẽ báo việc này cho Đồng trưởng lão, để ông ấy đi bắt kẻ dám dùng Âm Thực Trùng hãm hại đồng môn, hừ!" Cô nghiêm nghị, nhìn về phía đám Lương Thiếu Dương, Điền Kiến Hào.
Điền Kiến Hào, Lương Thiếu Dương thần sắc vẫn như thường, không lộ ra bất cứ điểm gì khác lạ.
Nên Đường Tư Kỳ đến tiền viện tìm Đồng Tể Hoa, "Đồng thúc, Tần Băng bị người dùng Âm Thực Trùng cắn, có người muốn hại chết hắn."
Trong một phòng tu luyện trong tiền viện của ngoại đường, Đường Tư Kỳ ngắn gọn kể lại mọi việc.
"Tần Băng dùng hàn lực phong ấn bản thân, khiến độc tố của Âm Thực Trùng không khuếch tán tiếp được, Liên Nhu nói có thể chữa cho hắn, ta đã để Dĩ Uyên lại để phòng ngừa." Đường Tư Kỳ không giấu diếm Đồng Tể Hoa chút gì, "Ta với Liên Nhu đã nói ra ngoài là Tần Băng đã chết, chúng ta là muốn kẻ giết người hài lòng thả lỏng, để lộ ra sơ hở."
Đồng Tể Hoa trầm mặt: "Mới có mấy tháng mà lại xảy ra loại chuyện này, dám dùng Âm Thực Trùng ám hại đồng môn, kẻ này quả thực quá mức độc ác âm tàn, chắc chắn không phải là người bình thường."
"Liên Nhu đoán... kẻ kia vì lo Tần Băng cùng ta quá mức thân mật, nên mới ra tay." Đường Tư Kỳ cúi đầu.
"Ừ, ta hiểu rồi, ngươi đừng bận tâm." Đồng Tể Hoa gật đầu: "Chuyện này xảy ra ở ngoại tông, tất nhiên ta phải chịu trách nhiệm. Ta sẽ cho điều tra nguồn phát tán Âm Thực Trùng để xem gần đây có ai hỏi han về nó, có ai từ phía nam đến đây hay không."
"Vậy thì làm phiền Đồng thúc."
"Đây là chức trách của ta, ngươi không cần phải cám ơn, có tin tức gì ta sẽ cho người báo cho ngươi biết."
"Vậy ta đi trước."
...
"Thiếu Dương, ngươi còn cau mày gì nữa? Tần Băng kia, không phải đã chết rồi sao?" Doãn Hạo hỏi.
Lương Thiếu Dương ở trong thạch lâu của mình, sắc mặt âm trầm: "Chưa chắc hắn đã chết. Từ nhỏ cha ta đã từng nói một câu, muốn ta luôn phải nhớ không được quên, không tận mắt thấy thi thể, không tự mình kiểm tra, thì không thể nói mục tiêu đã tử vong!"
" Độc tố của Âm Thực Trùng tuy chậm nhưng cực kỳ đáng sợ, trúng độc từ nửa đêm, thì đến sáng sớm độc đã thẩm thấu toàn thân, một khi đã vào não, trên cơ bản là hết thuốc chữa." Doãn Hạo nhẩm tính, "Tính theo thời gian phát độc, thì bây giờ trăm phần trăm độc tố đã vào não rồi, lại thêm hôm nay đã qua nửa canh giờ, hắn chắc chắn là phải chết."
"Trên lý thuyết là như vậy, chỉ sợ có yếu tố bất ngờ." Lương Thiếu Dương cau chặt mày, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: "Ngươi lấy Âm Thực Trùng từ đâu?"
"Mua của một khách khanh trong ngoại tông, do mấy năm trước hắn tìm được trong đầm lầy độc phía nam." Doãn Hạo thấy Lương Thiếu Dương cẩn thận, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn." Khách khanh ngoại tông, bình thường không ở trong tông môn, ta với hắn mua bán ở ngoài thành, chắc không có ai phát hiện ra đâu."
"Chuyện gì cũng có cái 'không ngờ', ta hận nhất là cái 'không ngờ' này !" Lương Thiếu Dương mắt lộ độc quang, hạ giọng: "Làm cho sạch sẽ đi!"
Doãn Hạo nhìn hắn, đáy lòng ớn lạnh, gật đầu, "Ta tự đi xử lý." Rồi kinh sợ rời đi, ra khỏi thạch lâu, mới biết lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Hắn biết tính Lương Thiếu Dương, nếu hắn không dọn dẹp sạch sẽ, để có người tìm ra đầu mối mà mò tới hắn, để tránh bị nghi tới bản thân, chắc chắn Lương Thiếu Dương sẽ ra tay khử hắn trước.
Nên để Lương Thiếu Dương không động sát tâm với mình, hắn phải giải quyết nhanh tên khách khanh ngoại tông kia.
...
"Tần huynh, mục tiêu theo đuổi của ngươi ghê gớm quá, nên mới gặp phải lắm hung hiểm thế này. A, ta nhẹ nhõm hơn ngươi nhiều, Liên Nhu dưới mắt mọi người rất bình thường, cô lại thường xuyên đi cùng Đường sư tỷ, nên không ai để ý tới cô cả, đối thủ cạnh tranhcủa ta đã ít càng thêm ít."
Dĩ Uyên kéo một cái ghế tới ngồi ngay bên cạnh Tần Liệt tán chuyện.
"Nhưng mà lần này ta cũng có thay đổi cái nhìn về Đường sư tỷ nha. Không ngờ tâm địa cô ta cũng không tệ lắm, ta còn tưởng cô ta thấy ngươi trúng độc sẽ hả hê, âm thầm thở phào khoái chí. Cô ta cãi lộn với ngươi nhiều lần như vậy, lần nào tới đây cũng mặt lạnh như tiền, giận dữ mà về, ha ha! Ta còn tưởng cô ta hận sao ngươi không chết sớm hơn ấy chứ..."
"Tần huynh, ta có thể nhìn ra cảnh giới của ngươi đó, ngươi là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ đúng không? nhưng khí tức băng hàn trên người... rất là bất thường! Ta đã thấy ngươi ra tay với Điền Kiến Hào, sau này không thấy thêm lần nào nữa, nhưng ta có cảm giác thực lực chân chính của ngươi không kém, hơn nữa lai lịch của ngươi ta cũng không biết, nên ta thấy rất hiếu kỳ với ngươi."
Dĩ Uyên rảnh rỗi thoải mái nói nhảm linh tinh, một người lầm bầm lầu bầu.
Tần Liệt không động đậy gì được, cũng không nói được, chỉ có thể bị động nằm nghe Dĩ Uyên nói nhảm.
Đến trưa, Đường Tư Kỳ tới, "Dĩ Uyên, ngươi đi ăn đi, ta mới ăn xong, tới đây đổi phiên cho ngươi."
"Đồng trưởng lão nói thế nào?" Dĩ Uyên hỏi.
"Ông ấy bảo sẽ hết sức điều tra." Đường Tư Kỳ đáp.
Dĩ Uyên gật đầu, "Ta cũng tin năng lực của Đồng trưởng lão. Ừ, ta đi ăn cơm, nửa canh giờ sau sẽ quay lại." Nói xong, hắn ra thạch lâu, đóng cửa lại.
Lúc này, tin Tần Liệt bị trúng độc Âm Thực Trùng mà chết đã lan truyền ra ngoài, rất nhiều đệ tử nội và ngoại tông, đều biết.
Cho nên không ai tới đây nhòm ngó nghe ngóng tin tức gì nữa, mà quay về với công việc thường ngày của mình.
Đường Tư Kỳ ngồi lên chiếc ghế Dĩ Uyên đã ngồi, nhìn bức tượng băng Tần Liệt, đây là lần đầu tiên cô thoải mái nhìn hắn kỹ như vậy: "Ừm, bộ dáng không nói chuyện, không đưa mặt thối ra trông cũng không tệ lắm, nếu cơ thể bất động, ý thức cũng bị đóng băng, thì còn có thể..."
Cô lớn mật đi tới chỗ, cúi người nhìn mặt hắn, rồi thò tay ra sờ sờ mặt hắn. Ngón tay Đường Tư Kỳ run lên, rụt lại: "Cái tên này, không biết luyện Linh quyết gì, lạnh như vậy..."
Cô chớp chớp mắt, nhìn Tần Liệt, lẩm bẩm: "Có thật là ngươi tới đây vì ta không? Làm bao nhiêu việc chỉ để khiến ta chú ý tới ngươi không? Là muốn ta để ý tới ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai vậy? Ta không nhận ra ngươi, hình như trước đây cũng chưa từng gặp ngươi a..."
← Ch. 0139 | Ch. 0141 → |