← Ch.1907 | Ch.1909 → |
Rất nhiều ác ma bản thổ Cửu U, vừa nghe nói Thiên Khải đang triệu hồi Quyền Trượng Vận Mệnh, cũng đều hoảng hốt.
Thiên Khải vốn là một trong ba đại Huyết Hồn Đạo Sư, lấy tinh thông vận mệnh chi lực nổi tiếng, hơn nữa nghe nói hắn lý giải đối với thuật vận mệnh đã vượt qua đại hiền giả một đời trước.
Đại hiền giả kia, chính là chủ nhân một đời trước của Quyền Trượng Vận Mệnh, chết bởi U Minh luyện ngục bị hủy diệt.
Thiên Khải chưa thể lấy được Quyền Trượng Vận Mệnh đã đáng sợ như thế, nếu để hắn lấy được Quyền Trượng Vận Mệnh, hắn hỗ trợ đối với Tạp Tư Thác Nhĩ và Áo Tư Đinh chỉ sợ thực có thể dẫn đến Cửu U Luyện Ngục hủy diệt.
Đến khi đó, cục diện tám tầng luyện ngục, cả Thâm Uyên đều sẽ viết lại.
Các ác ma tới từ bên ngoài lấy Đạo Sâm cầm đầu, tựa như cũng không muốn Tạp Tư Thác Nhĩ và Áo Tư Đinh hai người trở thành Thâm Uyên Chi Chủ mới.
Bọn họ muốn ở trước khi Thiên Khải triệu hồi ra Quyền Trượng Vận Mệnh, dốc toàn lực ngăn cản hắn, để tránh hối hận không kịp.
"Quân chủ, đây là cơ hội tốt nhất!"
Thâm Uyên ma long A Tư gia Lạc, ở dưới sự nhắc nhở của Đạo Sâm bọn vực ngoại ác, cũng hướng Áo Tư Đốn rống.
Lúc này, Thiên Khải đang mượn dùng huyết mạch Thâm Lam, phát ra kêu gọi với Quyền Trượng Vận Mệnh.
Một khi để Thiên Khải có Quyền Trượng Vận Mệnh, chiến lực của hắn sẽ bước hướng một độ cao mới, đến khi đó muốn đối phó hắn thì càng thêm gian nan.
"Vậy... Động thủ đi."
Áo Tư Đốn nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn về phía bóng ma anh trai hắn Áo Tư Đinh hình thành, huyết mạch dao động trong ma thể đột ngột trở nên sôi trào.
"Con trông coi cho tốt nha đầu Lăng gia kia."
Cũng ở giờ phút này, Tần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Tần Liệt, thấp giọng phân phó.
Tần Liệt ngẩn ra.
"Oành!"
Chín tầng hồn đàn của Tần Hạo phóng thích ánh sáng thần thánh rực rỡ lóa mắt, đột nhiên hướng nơi Linh tộc tụ tập bay đi.
Cơ thể hùng vĩ như núi của hắn đứng thẳng tắp ở đỉnh chín tầng hồn đàn, trên người dâng tràn ra khí thế kinh người mênh mông vô cùng.
Chín tầng hồn đàn kia của hắn, cũng ở trong khoảnh khắc trở nên nguy nga như núi lớn.
"Hắc, khí tức máu thịt thật cường đại..."
Phân thân kia của Tạp Tư Thác Nhĩ, mắt thấy chín tầng hồn đàn của Tần Hạo bay ra, rõ ràng tỏ ra có chút kinh ngạc.
Tần Hạo vốn hướng Linh tộc mà đi, như nghe thấy hắn kinh hô, tòa hồn đàn chín tầng đó đột ngột dừng lại.
Tần Hạo xoay người nhìn về phía phân thân này của Tạp Tư Thác Nhĩ.
Ánh mắt Tạp Tư Thác Nhĩ chợt ngưng trọng.
"Hoa hoa hoa!"
Chín tầng hồn đàn dưới thân Tần Hạo, trong mỗi một tầng đều có linh lực cuồn cuộn, như thác nước phun trào ra.
Những linh lực đó như ác xà cắn nuốt lẫn nhau, trong nháy mắt hóa thành một cột năng lượng to dài, ánh sáng thần thánh rực rỡ từ trong cột năng lượng đó chiếu rọi ra, tràn ngập lực áp bức khủng bố vỡ nát hư không.
Phân thân kia của Tạp Tư Thác Nhĩ, như ở trong nháy mắt đã bị cột năng lượng đó đánh trúng.
"Oành!"
Phân thân Tạp Tư Thác Nhĩ còn chưa khôi phục đến lực lượng đỉnh phong, đột nhiên nổ tung, hóa thành máu thịt rải rác đầy trời.
"Ồ!"
Trong ác ma Cửu U, Á Luân con trai thứ hai của Áo Tư Đốn há hốc mồm, khuôn mặt đầy kinh hãi.
Còn có mấy đại ác ma cũng có huyết mạch cấp mười, thực lực tương đương A Tư gia Lạc, trong mắt quỷ cũng lóng lánh ánh sáng khác lạ.
Vừa rồi, bọn họ đều biết A Tư gia Lạc bị thương, hơn nữa là thương ở trong tay Tần Hạo.
Những đại ác ma tự phụ kia đều cười nhạo A Tư gia Lạc, đều nói A Tư gia Lạc có phải quá già rồi hay không, bằng không sao có thể bị một nhân tộc không tiếng tăm gì làm bị thương?
Tự hủ là chủng tộc trí tuệ cao cấp, Á Luân đối với nhân tộc tràn đầy coi thường, hắn cũng cảm thấy A Tư gia Lạc bị Tần Hạo làm bị thương có chút mất mặt.
Cho đến giờ phút này, mắt thấy linh lực trong hồn đàn của Tần Hạo ngưng tụ cột năng lượng, đem một khối phân thân của Tạp Tư Thác Nhĩ đánh vỡ nát trong nháy mắt, bọn họ mới ý thức được Tần Hạo đáng sợ.
Nhát mắt cột năng lượng và phân thân kia của Tạp Tư Thác Nhĩ va chạm, dao động từ đó truyền tới làm bọn họ cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Chỉ là, Tạp Tư Thác Nhĩ kia hóa thành sương máu đầy trời, vẫn im lặng lơ lửng trên không.
Không có một giọt máu tươi, không có một giọt máu thịt, cũng không có một mảnh xương vỡ rơi xuống.
Khu vực máu thịt mơ hồ kia như một bức tranh tanh máu quỷ dị, đình trệ bất định.
Tần Liệt lấy phân hồn Hồn tộc cấp mười phi thường rõ ràng cảm giác được, khí tức linh hồn Tạp Tư Thác Nhĩ tràn đầy mỗi một khối máu thịt, mỗi một giọt máu tươi.
Mặc dù nổ tung thành sương máu, mưa máu, mảnh vỡ, Tạp Tư Thác Nhĩ vẫn chưa từng tử vong.
Hắn còn nhớ, lúc ở Hoàng Tuyền Luyện Ngục, một khối phân thân của Tạp Tư Thác Nhĩ, sau khi nổ tung vẫn tụ lại.
Quả nhiên.
Khi Tần Hạo xoay người, điều khiển chín tầng hồn đàn lại hướng nơi Linh tộc tụ tập bay đi, khu vực máu thịt mơ hồ kia, khí tức thuộc về linh hồn Tạp Tư Thác Nhĩ chợt trở nên mãnh liệt!
Máu tươi, thịt nát, xương gãy, như có sinh mệnh cựa quậy dung hợp lẫn nhau.
Ngắn ngủn mấy giây thời gian, những máu thịt rải rác đó ngưng kết thành một cục máu thịt cực lớn.
Mà lúc này, chín tầng hồn đàn của Tần Hạo, giống như ngọn núi lớn ầm ầm ép về phía tộc nhân Linh tộc tụ tập.
Tộc trưởng Linh tộc A Tát Đức, khuôn mặt không vui ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tòa hồn đàn chín tầng kia đánh xuống, hừ nói: "Nếu không phải xem ở trên mặt mũi Liệt Diễm Diên, chúng ta lúc trước đã phá hủy U Minh thành, đem ngươi chém giết rồi."
Tựa như, hắn lúc trước dẫn rất nhiều cường giả Linh tộc, ở lúc vây công U Minh thành chưa dốc toàn lực, chính là vì cho Liệt Diễm Diên một cái mặt mũi.
Nhìn từ trên trên danh nghĩa, Tần Hạo quả thật là con rể của Liệt Diễm Diên, mà Thiên Khải ở lúc tiến vào Cửu U, hẳn có thỏa thuận ngầm với Liệt Diễm Diên.
Bọn họ là cho rằng, thật đem Tần Hạo đánh chết, có thể sẽ đắc tội Liệt Diễm Diên.
-- mặc dù bọn họ biết Liệt Diễm Diên và Tần Hạo không hòa thuận.
"Lúc trước ta cũng chưa nặng tay." Tần Hạo trầm giọng nói.
Vô số linh quang rực rỡ, như là từng dòng suối, từ trong chín tầng hồn đàn kia của hắn buông xuống, như tấm rèm chói mắt.
"Bức tường không gian!"
A Tát Đức thúc giục thiên phú huyết mạch, chỉ thấy một mảng không gian ở đỉnh đầu tộc nhân Linh tộc sinh ra hoa văn rậm rạp.
Một khắc đó, toàn bộ tộc nhân Linh tộc đều cảm giác bọn họ và chín tầng hồn đàn của Tần Hạo, giống như cách mấy thế giới.
Bọn họ đều rốt cuộc không cảm giác được lực uy nhiếp đến từ hồn đàn của Tần Hạo.
Tần Hạo cũng rõ ràng cảm giác được, hắn mất đi khóa khí tức đối với linh hồn A Tát Đức, thậm chí cảm thấy A Tát Đức đã từ Cửu U Luyện Ngục biến mất.
Nhưng A Tát Đức rõ ràng ngay tại phía dưới, lấy mắt rõ ràng có thể nhìn thấy...
"Hô!"
Cũng ở giờ phút này, bóng ma Áo Tư Đinh trên bầu trời đột nhiên bỗng dưng biến mất.
← Ch. 1907 | Ch. 1909 → |