← Ch.2002 | Ch.2004 → |
"Ầm!"
Lại là một Âm Ảnh Sinh Mệnh, bị cực hàn lực của Băng đế, kết thành cơ thể nham băng nổ tung.
Linh hồn khí tức của Âm Ảnh Sinh Mệnh kia, trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết.
Khe hở không gian nứt ra, Tần Liệt và u hồn Lăng Ngữ Thi lạnh lùng nhìn hai cái Âm Ảnh Ám Giới dần dần tới gần.
Tần Liệt chú ý, Âm Ảnh Ám Giới tới sau, ở sau khi đám người Băng đế, Viêm đế xông vào, Âm Ảnh Sinh Mệnh bắt đầu tử vong lượng lớn.
Những Âm Ảnh Sinh Mệnh kia không thể lấy tinh hà lực tán loạn để rèn luyện cơ thể nữa.
Bọn chúng chiến đấu với chúng sinh Linh Vực, ở lúc mất đi ưu thế Tận Diệt Chi Quang, không phải không thể ngăn cản nữa.
Một bên khác, chín tầng hồn đàn của Tần Hạo phóng thích thần mang lóa mắt, bắn tung tóe ra từng chùm sáng lạ ẩn chứa hủy diệt lực.
Âm Ảnh Sinh Mệnh bị hủy diệt lực tiếp xúc, thân thể kì dị cũng bỗng nhiên trở nên dễ vỡ vô cùng, kế tiếp nổ tung biến mất.
Bởi Lăng Ngữ Thi và Tần Hạo, thế cục bất lợi với chúng sinh Linh Vực được hoàn toàn nghịch chuyển lại.
"Hô!"
Cuối cùng, hai Âm Ảnh Ám Giới vặn vẹo, thành công dung hợp thành một đám.
"Ngao!"
Một Âm Ảnh Sinh Mệnh gào thét, từ trong Âm Ảnh Ám Giới sau khi dung hợp kia truyền tới, Âm Ảnh Ám Giới đó như đám mây u ám cực lớn, như có sinh mệnh ý thức, đột nhiên bay về phía khe hở không gian nứt ra.
"Âm Ảnh Sinh Mệnh bỏ chạy rồi!"
Băng đế ở trong Âm Ảnh Ám Giới, cảm thụ dị biến, vội vàng hét lớn.
"Lui ra!"
Tần Hạo cũng nhìn ra tình huống không ổn, lớn tiếng rít gào, chín tầng hồn đàn của hắn trong nháy mắt hóa thành mặt trời nóng rực.
Vô số thần quang lóa mắt từ trong hồn đàn đó tỏa ra, quét sạch chướng ngại cho chúng sinh Linh Vực.
Chúng sinh Linh Vực như hãm sâu vũng bùn, ở trong Âm Ảnh Ám Giới, hoạt động ban đầu chịu hạn chế rất lớn.
Nhưng sau khi Tần Hạo tận tình phóng thích lực lượng, bọn họ đều đột nhiên cảm thấy giống như mất đi tầng tầng trói buộc, mỗi người lập tức từ Âm Ảnh Ám Giới bay ra.
"Vù!"
Âm Ảnh Ám Giới to lớn, như là yêu ma hình thái hư ảo nhỏ đi, chui trở về khe hở không gian lúc tới.
Trong nháy mắt, Âm Ảnh Ám Giới kia đã biến mất không dấu vết.
Ở khe hở không gian đó, Tần Hạo và đám người Băng đế, Viêm đế, đều tĩnh tọa ở trên chín tầng hồn đàn, lạnh lùng nhìn khe hở nứt ra kia.
Bọn họ lo lắng sẽ có Âm Ảnh Sinh Mệnh mới tràn vào.
"Sẽ không."
Ngay lúc này, u hồn Lăng Ngữ Thi, sau khi lóe lên, đã dịch chuyển đến khe hở không gian xé rách kia.
Từ trong rất nhiều vết nứt không gian giao nhau đó lóe lên rất rất nhiều vực ngoại lưu quang không biết tên, giống như đi thông vực giới tinh không khác nhau.
Nhưng, sau khi u hồn Lăng Ngữ Thi tới, những khe hở không gian đan xen kia như đột nhiên bị lực lượng không biết tên ảnh hưởng.
Mọi người rõ ràng nhìn thấy, những khe hở không gian nứt ra kia, giống như miệng vết thương của sinh linh, chậm rãi vặn vẹo, dần dần khép lại.
"Đây là..."
Băng đế âm thầm động dung, chấn kinh nhìn Lăng Ngữ Thi, do dự chút, nói: "Ngươi có thể lấp lại chỗ thiếu sót của Linh Vực?"
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, gật đầu nói: "Ta là có năng lực như vậy."
Băng đế mừng rỡ, "Như vậy có phải ý nghĩa, Âm Ảnh Sinh Mệnh còn muốn bước vào Linh Vực, ngươi sẽ ngay lập tức biết động hướng của bọn chúng hay không?"
"Ta sẽ ngăn cản bọn chúng đến." Lăng Ngữ Thi tự tin nói.
Lời vừa nói ra, các cường giả Vực Thủy cảnh của Linh Vực, còn có chiến sĩ huyết mạch dị tộc, đều là vui sướng như cuồng.
Bọn họ rốt cuộc ý thức được, ở sau khi Địa Tâm Nguyên Mẫu của Linh Vực nhận chủ, một phương tinh không này xảy ra biến đổi to lớn như thế nào.
Cả Linh Vực, bởi Lăng Ngữ Thi và Địa Tâm Nguyên Mẫu dung hợp, tựa như bỗng nhiên có sinh mệnh.
Lăng Ngữ Thi chính là người bảo vệ cùng thần thủ hộ phương tinh không này!
"Quá tốt rồi, thật quá tốt rồi." Hoa Thiên Khung vui không tự kìm hãm được.
"Lăng tiểu thư, sư phụ ta?" Trần Lâm muốn nói lại thôi.
Ma Long tộc Tư Khoa Đặc cũng ghé lên đến, nói: "Phụ thân ta?"
Sư phụ Trần Lâm và Mâu Di Tư, lão tộc trưởng Ma Long tộc, còn có Lôi đế, đều lâm vào Âm Ảnh Ám Giới.
Bọn họ vốn cho rằng những người đó đã sớm tử vong, nhưng căn cứ cách nói của Lăng Ngữ Thi, những người đó đều còn khoẻ mạnh trên đời.
Chỉ là... Bọn họ bị Âm Ảnh Sinh Mệnh nhốt ở một vùng đất lạ nào đó.
Bọn họ đều muốn mượn dùng lực lượng Lăng Ngữ Thi, đem Lôi đế, tộc trưởng Ma Long tộc, còn có sư phụ của Trần Lâm cứu vớt ra.
"Xin lỗi, ta tạm thời chưa có lực lượng đó." Khuôn mặt Lăng Ngữ Thi đầy áy náy, nói: "Ta còn chưa triệt để dung hợp Địa Tâm Nguyên Mẫu, cho dù ta thực sự dung hợp Địa Tâm Nguyên Mẫu, ta cũng không dám bảo đảm, có thể ở cấm địa của Âm Ảnh Sinh Mệnh, đem bọn họ cứu ra."
"Bọn họ rốt cuộc ở nơi nào?" Tư Khoa Đặc vội vàng nói.
Lăng Ngữ Thi do dự chút, chợt nhìn về phía Tần Hạo, nói: "Hẳn ở nơi nào đó phụ cận Tận Diệt Chi Hải."
"Tận Diệt Chi Hải!" Sắc mặt Tần Hạo đột nhiên biến đổi.
"Ta muốn thu hồi lực lượng Địa Tâm Nguyên Mẫu." Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt nói.
Giọng chưa dứt, từ trên người bọn Viêm đế, Băng đế, còn có Xích Huyết Viên vương, Tư Khoa Đặc, đột nhiên bay ra từng điểm tinh mang lấp lánh.
Những tinh mang đó, mang khí tức Linh Vực thuần túy nhất cổ xưa nhất, tựa như còn đan xen sinh mệnh áo nghĩa cùng lực lượng pháp tắc kỳ lạ.
Sau đó, chỉ nháy mắt, những ánh sao đó tựa như đã biến mất không thấy.
Mất đi Địa Tâm Nguyên Mẫu, trên khuôn mặt mọi người đều hiện ra vẻ mất mát, có chút nhớ nhung không rời.
Nhưng mọi người cũng không nói gì, chưa bởi vì việc này mà nổi giận nữa, bởi vì Lăng Ngữ Thi và Địa Tâm Nguyên Mẫu sau này, ích lợi mang tới chúng sinh cho Linh Vực, tựa như vượt xa giá trị bọn họ dung hợp Địa Tâm Nguyên Mẫu.
"Ta tiêu hao không ít linh hồn lực, trạng thái của ta trước mắt, không thích hợp ở ngoài thời gian dài." Nàng nhìn thật sâu về phía Tần Liệt, biểu lộ ra ý tứ muốn quay về Địa Tâm Nguyên Mẫu, lại lấy linh hồn bí thuật bất luận kẻ nào cũng không nghe thấy, cũng không cảm giác được hướng Tần Liệt truyền âm, "Mọi người ở đây, ta đều có thể cảm thụ rõ ràng linh hồn dao động của họ, bất luận bọn họ ở nơi nào, ta đều có thể tìm được họ. Chỉ có chàng, ta không thể cảm giác linh hồn của chàng, không thể bắt giữ, cũng không cách nào ảnh hưởng tất cả của chàng."
Tần Liệt ngạc nhiên.
Hắn biết Lăng Ngữ Thi là lấy linh hồn truyền âm, biết chỉ có hắn có thể nghe thấy, nhưng... Hắn không hiểu hàm nghĩa trong lời của Lăng Ngữ Thi.
Hắn hỏi: "Điều này nói rõ cái gì? Có gì đặc biệt sao?"
Lăng Ngữ Thi trầm ngâm chút, lại lấy truyền âm độc đáo nói: "Điều này nói rõ chàng không thuộc về Linh Vực."
Tần Liệt đột nhiên chấn động.
Hắn chợt hiểu hàm nghĩa phen lời này của Lăng Ngữ Thi, hắn thân là đế tạo giả Viêm Nhật Luyện Ngục, chỉ cần những ác ma sinh ra ở Viêm Nhật Luyện Ngục, hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Bởi vì hắn là chủ nhân Viêm Nhật Luyện Ngục!
← Ch. 2002 | Ch. 2004 → |