← Ch.0071 | Ch.0073 → |
Mùi rượu đậm đặc riêng biệt từ các vết thương trên người Tần Liệt tỏa ra, cả ngõ nhỏ đều lượn lờ một mùi thơm say lòng người, khiến Tần Liệt càng lúc càng kinh ngạc.
Một cảm giác nhức mỏi từ các vết thương khắp người truyền đến.
Hắn tập trung tinh thần nhìn kỹ, thấy những vết thương vốn ngay vừa rồi vẫn còn đổ máu, giờ máu đã ngừng chảy, hình như bắt đầu kết vẩy...
Mấy vết thương nhẹ rõ ràng đã ngừng chảy máu, vết thương đã kết vẩy, khép lại!
"Cái này..."
Tần Liệt giật mình nhìn chăm chăm miệng vết thương, thần sắc đầy vẻ khó tin.
"Rượu, rượu của Lý thúc, lại có công dụng kỳ diệu thế này!"
Sững sờ cả nửa ngày hắn mới run người tỉnh lại, nhìn về phía cửa hàng Lý Ký, hai mắt sáng ngời.
Hắn cũng không sốt ruột về Tinh Vân Các nữa, mà tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống chờ đợi.
Đến khi trời sắp tối đen, mọi vết thương trên người hắn đều đã ngừng chảy máu, cảm giác nhức mỏi tràn ngập toàn thân, tất cả miệng vết thương đều kết vẩy, mùi rượu trên vết thương cũng dần biến mất.
Rửa sạch mọi vết máu trên người xong, hắn trở lại Tinh Vân Các.
Trời muốn vào đêm, hắn ngồi trong phòng nhỏ của mình ngưng luyện linh lực, vận công chữa thương, phát hiện các vết thương đều khép lại rất nhanh, trong khi ban đầu hắn vẫn tưởng phải bị trọng thương vài ngày.
"Lý thúc, quả thực là một kỳ nhân."
Hôm sau, hắn đi tới điện luyện khí của Diêu Thái, tiếp tục học phân biệt và đặc điểm các loại linh tài, trình tự luyện khí, phụ giúp Diêu Thái luyện khí.
Qua tin tức của Tinh Vân Các, hắn biết Nghiêm Thanh Tùng và Phùng Khải bị sét đánh bị thương rất nặng, đã được đưa về phủ đệ của Toái Băng Phủ để dưỡng thương, làm bạn với Nhan Đức Vũ.
"Vậy mà không bổ chết các ngươi, coi như hai người các ngươi mạng lớn."
Tần Liệt biết rõ Phùng Khải và Nghiêm Thanh Tùng sẽ không từ bỏ ý đồ, chờ sau khi hồi phục thương thế, nhất định sẽ lại tìm cơ hội trả thù, "Lần sau các người đừng mong có may mắn như vậy!"
...
Thời nhanh trôi nhanh, đảo mắt nửa năm trôi qua.
Trong nửa năm này, Tần Liệt ban ngày theo Diêu Thái học luyện khí, ban đêm khổ tu, dùng khí xoáy trong linh hải rèn linh lực, hoặc lấy linh bản tập khắc linh trận đồ.
Đi theo Diêu Thái, hắn đã dần quen thuộc trình tự luyện thành 'khí', đặc điểm các loại linh tài cũng đã thuộc kỹ trong lòng, chỉ ngoại trừ chưa thử tự luyện khí, còn các bước nhỏ đều đã thử qua.
Luồng khí xoáy trong linh hải mỗi lần tu luyện đều tinh lọc linh lực, khiến linh lực ngưng luyện tinh thuần, chuẩn bị đột phá vào Khai Nguyên cảnh.
Hắn đã khắc được Trữ linh trận, giữa Trữ linh trận hình thành một nơi giống như trong linh hải, vừa trữ nạp được thiên địa linh khí, vừa cất giữ linh lực.
Hắn đã thử rót một ít linh lực vào trong Trữ linh trận, nhận thấy trận đồ thu nạp được tất cả!
Phát hiện này khiến hắn rất phấn chấn.
Nếu như trong Trữ linh bài có một phần linh lực, khi cùng người giao chiến linh lực bị cạn kiệt, có thể dùng Trữ linh bài để bổ sung linh lực cực nhanh, lập tức khôi phục sức chiến đấu.
Hắn vừa nghĩ ra ý này, liền lập tức bắt tay vào làm thử.
Hắn làm ra ba tấm Trữ linh bài, mỗi tấm rót vào một ít linh lực, sau đó thử nghiệm, thấy quả nhiên linh lực trong Trữ linh bài có thể lấy ra được!
Điều này cho thấy ý tưởng của hắn có thể thực hiện được!
"Nếu làm ra mười tấm Trữ linh bài, rót linh lực vào trữ, đi đánh nhau chẳng phải lúc nào cũng có linh lực bổ sung hay sao? cái này so với đan dược khôi phục linh lực mạnh hơn rất nhiều a!" Tần Liệt càng nghĩ càng kích động.
Nhưng ba ngày sau, hắn phát hiện xảy ra một vấn đề lớn linh lực giữ trong Trữ linh bài sẽ bị hao tổn dần dần.
Linh lực không thể được bảo tồn vĩnh viễn.
Để rót linh lực vào ba cái Trữ linh bài, hắn phải đình lại việc tu luyện, mất hết chín ngày để thực hiện.
Nhưng chỉ qua ba ngày, linh lực trong Trữ linh bài đã tiêu tán mất hơn phân nửa.
Trữ linh bài có thể cất giữ linh lực, nhưng không thể giữ chặt linh lực, linh lực để càng lâu càng tiêu tán mất.
Nếu bỏ nhiều tinh lực để rót linh lực vào trong Trữ linh bài sẽ ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện, mà linh lực kia cũng bị từ từ tán mất...
- rõ ràng là được không bù nổi mất.
"Gia gia luyện bức tượng gỗ cũng có Trữ linh trận, cũng chứa một đoàn linh lực tinh thuần trong đó, không biết... có phải cũng bị tiêu tán mất dần hay không?"
Nghĩ vậy, hắn lấy bức tượng Tần Sơn ra, dùng ý thức tinh thần cảm thụ, chậm rãi cảm nhận đoàn linh lực sáng rực bên trong linh trận đồ.
Linh lực kia rung động, một phần nhỏ thoát ra khỏi bức tượng, biến thành linh khí tự nhiên...
"Thì ra Trữ linh trận trong bức tượng cũng không tránh được hao tổn, linh lực cũng bị tán đi." Tần Liệt trầm tư, "Xem ra đây cũng là một trong các đạo lý của thiên địa, là quy tắc tự nhiên, không thể thay đổi được. linh lực trong tượng sở dĩ đến giờ chưa tiêu tán hết, chỉ có một nguyên nhân chúng quá mức tinh thuần, nên tuy bị tiêu tán nhưng chưa bị mất hết hoàn toàn."
Hắn sờ sờ cằm, tiếp tục tự đánh giá: "Cũng không phải là không có công dụng, nếu biết trước sắp cùng người giao chiến, sẽ có hung hiểm, có thể sớm cất trữ linh lực, bỏ vào hai ba cái Trữ linh bài, dùng trước khi chúng kịp tán đi, vẫn có thể đạt công dụng kỳ diệu."
...
"Hàn thúc, Lăng gia có tin gì không ạ?" Tần Liệt tới chỗ Hàn Khánh Thụy hỏi thăm.
Nửa năm qua đi, bây giờ, Tần Liệt đã được mười bảy tuổi.
Gia gia từng nói khi hắn mười bảy tuổi sẽ trở lại Lăng gia trấn tìm hắn. chỉ cần gia gia trở lại, người Lăng gia nhất định sẽ gửi thư thông báo cho hắn biết.
Hàn Khánh Thụy phụ trách nhận thư từ, nên nếu Lăng gia có thư, nhất định Hàn Khánh Thụy sẽ biết trước tiên.
"Không có." Hàn Khánh Thụy lắc đầu."Tần Liệt, tháng này ngươi tới năm lần rồi. thực ra ngươi đâu cần tới, nếu có tin gia gia ngươi, ta lập tức sẽ cho người báo cho ngươi biết, ngươi đâu cần cứ tới đây hỏi ta..."
"Vẫn chưa có sao..."
Tần Liệt chẳng nghe thấy lời Hàn Khánh Thụy, tinh thần sa sút cúi thấp đầu."Ta đã mười bảy, gia gia vẫn chưa về, xem ra đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. gia gia từng nói, nếu ta mười bảy mà ngươi chưa về thì không được đi tìm, phải tiếp tục tu luyện đến khi đạt tới một cảnh giới nhất định, phá vỡ được phong ấn Trấn Hồn Châu, lấy lại trí nhớ, sẽ khắc biết chuyện gì đã xảy ra."
"Tần Liệt! Tần Liệt!" Hàn Khánh Thụy khẽ quát.
"Hả?" Tần Liệt sắc mặt sa sút, mắt vô thần ngẩng đầu lên: "Hàn thúc, chuyện gì?"
"Tin tức về gia gia ngươi thì không có, nhưng mà ở đây có một bức thư cho ngươi, từ Sâm La điện gởi tới, ngươi xem đi." Hàn Khánh Thụy đưa qua một lá thư màu vàng nhạt, giọng nói đượm vẻ kinh ngạc: "Ngươi có người quen ở Sâm La điện à?"
"Không có." Tần Liệt cũng hoang mang, cầm lấy thư, mở ra, nhíu mày xem một lúc, mới hiểu được.
Thư là của Lăng Ngữ Thi, nhờ bạn bè ở Sâm La điện đưa tới, Thất sát cốc và Sâm La điện quan hệ tốt, bọn tiểu bối thường đi thực hiện nhiệm vụ chung, nên quen biết nhau.
Tinh Vân Các là thế lực phụ thuộc của Sâm La điện, nên nhờ người Sâm La điện truyền tin về Tinh Vân Các rất là tiện lợi.
Thư của Lăng Ngữ Thi rất dài, kể chuyện tu luyện ở Thất Sát cốc, nói hai tỷ muội nàng rất được Cưu bà bà quan tâm, chẳng những cho dùng linh đan trân quý, mà còn cho dùng dược liệu hiếm có cho ngâm người, trợ giúp hai người luyện thể, khiến cảnh giới của cả hai đều tăng lên rất nhanh.
Hôm nay, Lăng Ngữ Thi đã đột phá thành công Khai Nguyên cảnh, còn Lăng Huyên Huyên đạt cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, cũng sắp đột phá.
Lăng Ngữ Thi không nói mình nhớ Tần Liệt, nhưng nói một thời gian ngắn nữa sẽ khẩn cầu Cưu bà bà cho về thăm Lăng gia trấn.
Lăng Ngữ Thi nói đã vụng trộm giấu mấy viên thuốc, và đơn thuốc rèn luyện thân thể, đợi về gặp Tần Liệt sẽ đưa hết cho hắn.
"Không phải Sâm La điện, là thư của Thất sát cốc..." Tần Liệt cất thư, vẻ mặt lại khôi phục nét ôn hòa.
Thư của Lăng Ngữ Thi lời lẽ ôn nhu, khiến niềm thương cảm của hắn đối với gia gia giảm được một ít.
Cảm giác được người khác nhớ tới không quên khiến cho hắn vui sướng, tâm tình cũng khá hơn.
"Ha ha, xem ra là thư của Lăng tiểu thư hử." Hàn Khánh Thụy cười vỗ vai hắn: "Thất sát cốc đồng cấp với Sâm La điện, lợi hại hơn Tinh Vân Các, nhưng ngươi không phải là không có cơ hội vào đâu, ngươi còn trẻ, tuổi trẻ chính là tiền vốn, Hàn thúc tin tưởng ngươi sẽ gặp lại Lăng tiểu thư."
"Vâng, cảm ơn Hàn thúc." Tần Liệt gật đầu, "Nếu có tin của gia gia, xin cho ta biết." Hắn cáo từ đi về.
Tần Sơn chưa quay lại, nên việc Lăng Ngữ Thi nhớ hắn trở thành động lực phấn đấu cho hắn.
Thời gian sau đó, hắn toàn tâm vùi đầu vào tập khắc linh trận đồ, luyện võ đạo, và kỹ xảo chiến đấu.
Hắn đã nhiều lần tới Tàng kinh lâu, phòng trọng lực, phòng tĩnh tâm và phòng chiến đấu trong tu luyện tràng.
Điểm cống hiến của hắn đang giảm đi nhanh chóng, nhưng bù lại nhận thức về võ đạo tăng lên, càng lúc càng sâu sắc, kinh nghiệm chiến đấu cũng dũng mãnh và phong phú hơn.
← Ch. 0071 | Ch. 0073 → |