← Ch.087 | Ch.089 → |
Mây trắng vắt ngang trời, lốm đốm một vài nơi thanh minh xanh biếc, không gợn mây.
Diệp Lãng đang nhìn bẩu trời, ngẩn người.
"Vì sao không đáp ứng, ngươi tới nhà ta ở một năm rưỡi hai năm thì sao, tỷ tỷ rất thương ngươi mà!" Biểu tỷ bắt lẫy lỗ tai của Diệp Lãng, lại dây dưa vấn đề này.
"Ta biết ngươi thương ta, chỉ là nhà ngươi quá xa, hình như ở Hoàng Thành Chu Tước Đế Quốc, cách nơi này mấy ngàn dặm, ta lười đi xa như vậy!" Diệp Lãng nói, hắn không muốn đi Chu Tước Đế Quốc, hắn lười!
"Khỉ, mất công ta thương ngươi, về sau mặc kệ ngươi!" Biểu tỷ quệt mồm nói, những lời này tựa hồ rất có lực uy hiếp, chỉ có điều lời này nàng nói không chỉ một lần...
"Biết rồi biết rồi, lần này ngươi đến đây cũng lâu rồi, nên sớm về đi." Diệp Lãng xoa xoa lỗ tai, rất tùy ý trả lời.
Căn cứ vào dĩ vãng, vị biểu tỷ này đến đây cũng không dừng lại lâu lắm, tuy rằng mỗi năm nàng mới đến một lần, nhưng mỗi lần như vậy cũng không quá một tháng, tựa hồ thân phận của nàng không cho phép nàng ở lại lâu hơn.
Thân phận của nàng là gì? Cái này Diệp Lãng hoàn toàn không biết, hắn thậm chí không biết nhà ngoại của mình làm cái gì bên kia nữa, ngay cả thân phận cụ thể cũng không biết, hắn chỉ biết là một danh môn vọng tộng tại Chu Tước Đế Quốc thôi.
Về chuyện này lão mẹ của hắn cũng không nói thêm cái gì với Diệp Lãng, cũng chỉ có Diệp Thành Thiên có nói qua một ít mà thôi.
Mặc kệ nói gì thì nói, nhà lão mẹ của hắn bên kia hẳn không đơn giản, từ lão mẹ hắn và vị biểu tỷ này cũng nhìn ra được phần nào.
Mà tựa hồ cũng không phải chỉ vì tính cách của Diệp Lãng nên hắn không đi hỏi rõ ràng thôi, cho dù hắn hỏi cũng không chiếm được ít nhiều tin tức, đối với thân phận của Long An Kỳ, toàn bộ Diệp gia đều rất mơ hồ, chỉ biết đại khái mà thôi.
Ngay cả Diệp gia còn như vậy thì những người khác càng không phải nói!
Muốn nói chân chính biết chuyện thì toàn bộ Tường Không Đế Quốc cũng chỉ có vài người, dùng ngón tay cũng có thể đếm ra được. Bất quá may là trong vài người này có người có quyền thế nhất đế quốc cho nên chuyện này cứ vậy mà trôi qua. Cái gì? Người có quyền thế nhất đế quốc là ai? Nói nhảm, đương nhiên là vua của một nước --
Hoàng Đế!!
"Đúng vậy, cũng lâu thật, ngày mai ta phải khởi hành đi về rồi, tiểu đứa ngốc, vấn đề của ta thật sự không có biện pháp giải quyết sao?" Biểu tỷ sâu kín nói, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu, đồng thời cũng mang một chút ưu thương.
Mỗi một lần tới đây nàng cũng biết sẽ có ngày ly biệt, cũng biết mình sẽ ưu thương khổ sở. Chẳng qua nàng vẫn không nhịn được mà đến đây, đến để xem đệ đệ ngây ngốc của mình.
"Không." Diệp Lãng lắc đầu, nói: "Vấn đề của ngươi kỳ thật không khó, tuy không thể thay đổi thể chất của ngươi nhưng có thể trực tiếp xử lý theo vẻ ngoài."
"??" Biểu tỷ có chút khó hiểu nhìn Diệp Lãng.
"Nói đơn giản hơn là trực tiếp mài rụng vết sẹo của ngươi, sau đó lại xử lý làn da một chút là có thể xóa vết sẹo kia rồi!" Diệp Lãng lại giải thích.
"Thật vậy sao? Vậy cần có những thứ gì, cần bao nhiêu thời gian, có đau hay không?" Biểu tỷ hưng phấn hỏi.
"Cái gì cần ta đều chuẩn bị cả rồi, trong vòng hôm nay là có thể thu phục rồi, để ngày mai ngươi đi vui vẻ một chút, về phần có đau hay không thì ta không biết!! Hắc hắc!" Diệp Lãng không có hảo ý cười, thực rõ ràng muốn trả thù biểu tỷ hắn một chút.
"Ba!" Biểu tỷ gõ đầu Diệp Lãng một cái, thần tình khó chịu nhìn là thấy...
"Sao lại đánh ta nữa?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.
"Ngươi cứ nói đi?!" Biểu tỷ vẫn khó chịu: "Ngươi đã có biện pháp, hơn nữa chỉ cần một ngày là xong, vì sao đến tận bây giờ mới nói, hại ta ngày nào cũng phải đến đây cầu ngươi! Có phải ngươi cảm thấy như vậy thực thích không!!"
Hóa ra là vậy, cũng không phải Diệp Lãng muốn trả thù, bất quá cũng phải nói đúng là làm người ta không thích lắm!
"Không phải mà, ta tự chuẩn bị cho ngươi, muốn cho ngươi một cái kinh hỉ mà thôi, còn có, nếu ngươi khỏi rồi liền lập tức rời đi, như vậy rất lâu sau chúng ta mới có thể gặp lại."
Trong lời nói của hắn làm người ta có thể cảm nhận ra hắn thực thích biểu tỷ này, có lẽ chỉ vì nàng cứu mình mà lưu lại vết sẹo kia, mà có lẽ hắn không muốn xóa vết sẹo này nhanh như vậy cũng vì muốn giữ lại một đoạn kỷ niệm kia, một đoạn kỷ niệm bình thường mà chứng tỏ tình nghĩa không bình thường giữa tỷ đệ.
Biểu tỷ ngây người một hồi, thật lâu sau mới mở miệng nói:
"Tiểu ngốc, tỷ tỷ ta sao nỡ bỏ về sớm được, chỉ là vấn đề giữa chúng ta... Ai, thôi quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Nếu ngươi không phải Diệp gia thiếu gia, ta cũng không phải... thì chúng ta cũng không phải phiền toái như vậy rồi!"
Ngữ khí của biểu tỷ rất ôn nhu, mà bên trong cũng lộ ra một loại quan hệ rắc rối phức tạp, càng lộ ra thông tin phụ mẫu Diệp Lãng có thể ở cùng một chỗ nhất định cũng trải qua rất nhiều trắc trở.
"??" Diệp Lãng thực không hiểu, việc này hắn không biết chút nào.
"Không nói cái này nữa, vừa rồi tỷ tỷ hiểu lầm ngươi, ngươi có đau không?" Biểu tỷ nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mình vừa gõ xuống, bộ dáng đau lòng hối hận.
"Không đau, ta cũng quen rồi, các ngươi luôn thích gõ đầu ta, ta nghĩ ta không cần luyện Thiết Đầu Công cũng có thể trở thành Thiết Đầu quá." Diệp Lãng lắc lắc đầu nói.
Biểu tỷ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn biểu đệ của mình.
"Đứa ngốc!" Biểu tỷ lấy một tay ôm Diệp Lãng vào ngực."Ngươi đúng là một tiểu đứa ngốc!"
"??" Diệp Lãng không rõ, biểu tỷ mình sao vậy, giống như thực xúc động vậy.
Tuy hắn không hiểu rõ, cũng không đi tìm hiểu nữa vì hắn cảm thấy bị ôm vậy cũng rất thoải mái!
Qua thật lâu sau, hai người cũng không biết cụ thể là bao lâu nữa, rốt cục tách ra!
"Biểu tỷ, nếu không bây giờ ta chữa cho ngươi luôn đi rồi chúng ta đi chơi, ngươi cũng không cần phải mang cái khăn che mặt nữa."
"Thôi cứ đi chơi trước đi, đến tối rồi chữa sau. Dù sao cái khăn này phải mang, cho dù ở đây ta cũng phải mang mà." Biểu tỷ mỉm cười.
"?? Vì sao, ngươi có chỗ nào không giống người à?" Diệp Lãng khó hiểu hỏi.
"Đôi lúc muốn vả miệng ngươi quá!" Biểu tỷ tức giận nói: "Tuy không phải ý đó nhưng cũng giông giống vài phần, biểu tỷ không thể để người khác nhìn thấy được."
"??" Vẻ mặt Diệp Lãng khó hiểu, mà lúc này hắn cũng nhớ ra biểu tỷ chỉ không mang khăn che mặt trước mặt mấy người bọn hắn mà thôi, trước mặt những người khác thì luôn đội khăn.
Lúc đầu Diệp Lãng nghĩ là nàng sợ người khác nhìn thấy sẹo cho nên mới che mặt, bây giờ ngẫm lại hình như không phải. Biểu tỷ chỉ cần hơi chỉnh lại một chút là hoàn toàn có thể che khuất vết sẹo rồi, vẫn có thể hiển lộ dung mạo xinh đẹp vô cùng của nàng, như vậy thì cần gì phải làm điều thừa như vậy đây?
Diệp Lãng còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã bị biểu tỷ lôi ra ngoài đi chơi, mà hắn cũng nhanh chóng quên béng việc này đi. Hắn là người như vậy, có một số việc người khác không giải thích rõ với hắn thì hắn không hiểu được, mà khi hắn không hiểu cũng không nghĩ nhiều, sẽ lựa chọn quên đi!
"Tiểu đứa ngốc, đằng sau hình còn người đuổi theo ngươi kìa, không ngờ ngươi rất được hoan nghênh ở đây nhỉ." Biểu tỷ thở hồng hộc nói, nàng kéo theo Diệp Lãng chạy qua không biết bao nhiêu con đường rồi.
Nàng không nghĩ tới hai người mình đi ra ngoài chơi thôi mà gặp cục diện như vậy.
Lúc đó, khi hai người vừa bước ra cửa đã có một đám người "mai phục" ở gần đó xông tới, vây hai người vào giữa.
Biểu tỷ liền trực tiếp rút kiếm ra, chuẩn bị chém giết những người này, nàng nghĩ rằng bọn họ muốn phục kích hai người!
Sau đó nàng mới phát hiện ra những người này chỉ tìm biểu đệ mình thôi, hơn nữa không phải phục kích mà chỉ cầu hắn lấy ra thêm một ít luyện kim vật phẩm nữa thôi!
Những người này không phải ai khác, là đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ bị Diệp Lam Vũ đuổi đi!
Đương nhiên là thuật sĩ thôi, là tiểu đệ. Lãnh đạo cũng về trước rồi, chuyện mai phục tất nhiên là do tiểu đệ làm rồi.
Diệp Lãng mặt nhăn mày nhíu nói thẳng: "Các ngươi trở về nói với bọn họ là làm người nên biết thế nào là đủ, cái ta nên cho ta đã cho rồi, còn lại tự nhìn bản lãnh các ngươi thôi! Chỉ cần các ngươi hiểu được bản chất của vấn đề là được rồi, cần gì phải hỏi lại ta!"
"Thập Tam thiếu gia..."
"Người tới, ngăn những người này lại, đừng để bọn họ tới làm phiền ta." Diệp Lãng trực tiếp ra lệnh với Diệp gia thị vệ ở đằng xa, ngăn những luyện kim thuật sĩ còn chưa từ bỏ ý định lại, mãi cho đến khi Diệp Lãng rời đi thật xa.
Mà Diệp Lãng và biểu tỷ không ngờ, vừa thoát khỏi sự quấy rầy của đám luyện kim thuật sĩ lại nghênh đón một đớn quấy rầy lớn hơn nữa, toàn bột thành thị quấy rầy, từ bình dân đến quý tộc quấy rầy!
"Thập Tam thiếu gia, Thập Tam thiếu gia, mọi người đến nhìn xem, là Thập Tam thiếu gia."
"Thật sự là Thập Tam thiếu gia a!"
"Mau, đừng cho Thập Tam thiếu gia chạy, hắn còn nợ chúng ta mà." (không phải dịch sai đâu, chương sau sẽ rõ... - DG)
"Đúng vậy, Thập Tam thiếu gia, ngài đừng đi, ngài còn chưa kể chúng ta biết chuyện xưa của ngài mà!"
Cứ như vậy Diệp Lãng đã bị người vây quanh, mà cũng dưới hoàn cảnh như vậy, hắn dùng một loại biểu tình thực thối nói: "Chuyện xưa không bàn nữa, các ngươi chẳng phải muốn biết về luyện kim thuật của ta sao, kỳ thật, cái này là dựa vào thiên phú và sự cố gắng vô cùng của ta thôi."
Ngươi cố gắng? Tựa hồ ngươi cũng đầu tư nhiều về lĩnh vực luyện kim đấy, có điều ngươi thật sự rất cố gắng sao? Hình như thời gian ngươi chạy loạn khắp nơi nhiều hơn một chút thì phải, nơi nơi loạn mua, nơi nơi bại gia. Cũng vì ngươi bại gia nên ngươi mới có nhiều cơ hội hơn người khác rất nhiều, mới có được thành tựu hôm nay.
Cho nên nói, thành công của ngươi hẳn là ba phần thiên phú và cố gắng, ngoài ra toàn bộ là nhờ vào bại gia cả!
Ai, không nghĩ tới bại gia cũng là một biện pháp gia tăng thực lực, cái này lần đầu tiên nhìn thấy đấy, cái này chưa chắc là sau này không có, nhưng tuyệt đối trước nay chưa có, cũng chỉ có Diệp gia Thập Tam thiếu gia này mới có thể khai sáng truyền kỳ như vậy!
← Ch. 087 | Ch. 089 → |