← Ch.137 | Ch.139 → |
Vì vậy mà Diệp Lam Vũ hối hận rất nhiều, mỗi lần bắt Diệp Lãng cùng đi dạo phố đều mất rất nhiều công sức.
Bất quá, tuy như vậy nàng vẫn rất hy vọng lại nhìn thấy bộ dáng Diệp Lãng mặc nữ trang, đương nhiên cũng chỉ vì vui đùa mà thôi, cũng không có mục đích gì khác.
Bây giờ đã có điều kiện, có cơ hội như vậy tự nhiên không thể bỏ qua được.
Lúc ấy, khi Diệp Lãng chính thức xuất trướng, không khí tựa như bị ngưng kết lại, toàn trường đều nhìn "xinh đẹp tuyệt luân" - Diệp Lãng, tạo hình kia quả thật có thể làm cho người ta điên cuồng.
Rồi sau đó, khi Diệp Lãng mở miệng xướng, vậy càng điên cuồng hơn!
Từ sau lần đó, cơ hồ tất cả mọi người đều đợi Diệp Lãng diễn tiếp, nhưng lại không được như mong đợi. Sau đó, cơ hồ ngày nào họ cũng đến, ngày nào cũng chọn, nhưng Diệp Lãng không dùng hình thức như vậy xuất hiện nữa.
Nói nhảm, hắn chỉ muốn chơi chơi mà thôi, một lần cũng đủ rồi, hắn lại không có sở thích biến thái đi sắm vai nữ nhân này.
Nhờ đó mà sinh ý của trà lâu tăng nhanh vô cùng, tiền thưởng, tiền chọn kịch đã vượt qua tiền trà mấy chục lần, cứ theo đà này, chỉ vài năm thôi là có thể thu hồi vốn, không, có lẽ sẽ nhanh hơn vì lúc này Diệp Thành còn chưa phát triển nhiều, thương nhân lui tới cũng không phải nhiều. Sau này thì khác, người người ra vào tấp nập vô cùng, đây là điều mà mọi người vĩnh viễn không tưởng tượng ra được.
Nhiều người tự nhiên sẽ có cạnh tranh, mà trà lâu cũng vậy, có người vì tranh nhau chọn kịch, chọn người hát mà vung tiền như rác, làm cho người sau này tiếp quản nơi này - Liễu Phi Yên ngày nào cũng cười rạng rỡ.
Đã quên nói, sau khi Liễu Phi Yên biết Diệp Lãng "phản bội", vì Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của nàng có một phần là tài sản của Diệp Lãng cho nên bị Triệu Nhã Nhu niêm phong!
Không tịch thủ tài sản nhưng lại niêm phong, về phần lý do là gì thì có rất rất nhiều, dù sao cũng bị niêm phong!
Vì thế, đám người Liễu Phi Yên và những thanh lâu nữ tử đều làm ra quyết định, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tìm đến Diệp Lãng mà nương tựa.
Kỳ thật việc mở trà lâu cũng có một phần nguyên nhân là vì các nàng, vì dàn xếp các nàng, để các nàng có thể tiếp tục nghệ thuật nhân sinh của các nàng, dù sao cũng là công nhân của mình, cũng nên chiếu cố một chút.
Muốn hỏi vì sao Diệp Lãng không mở thanh lâu cho khỏe mà để đám người Liễu Phi Yên chui vào mảnh thiên địa mới - trà lâu này, câu trả lời của hắn rất đơn giản: "Thanh lâu và trà lâu thì khác gì nhau? Không phải chỉ khác nhau một chữ sao?"
Tửu lâu? Cũng không phải là như nhau sao!
Trước kia Liễu Phi Yên cũng học qua một ít hí khúc ở Diệp Lãng, nàng cũng rất có thiên phú, sau khi Diệp Lãng đi rồi nàng chính là vai chính ở đây, nàng vẫn đẹp đẽ như vậy, vẫn làm cho rất nhiều nam nhân lâm vào điên cuồng.
Nhưng vẻ đẹp của nàng bây giờ cũng rất băng lãnh, làm người ta rõ ràng cảm giác được một loại khoảng cách, một loại cảm giác chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn chứ không thể tới gần được.
Bất quá càng là như vậy lại càng làm người ta cảm thấy ngứa ngáy, càng muốn đến gần hơn!
Lại nói, bây giờ số người có thể gặp được một mặt thanh tú của nàng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, ngoài tỷ muội của nàng cũng chỉ có Diệp Lãng, mà có đôi khi Diệp Lãng mang nàng đi dạo phố, nàng dùng bộ dáng thanh tú kia mà không ai nhận ra nàng chính là Liễu Phi Yên cả.
Cái này cũng giống như đám người Diệp Thành Thiên lúc trước vậy, rất khó tưởng tượng ra sự biến hóa của một người lại lớn đến vậy!
Trà lâu, chỗ này trong mắt Diệp Lãng là dùng để chơi đùa, là để bại gia, mà trong mắt Thất ca là nơi kiếm tiền, còn trong mắt Tam ca lại khác, hắn cảm thấy nơi này là một điểm thu thập tình báo rất tốt.
Nhất là càng về sau, người tới đây càng nhiều, đại nhân vật cũng thường xuyên xuất hiện, như vậy giá trị càng cao.
Đến cuối cùng, đám người Thất ca không thể không bội phục Diệp Lãng, quả nhiên là bại gia như thần. Không chỉ mở ra một nơi kiếm tiền rất tốt, còn làm cho bọn họ có một nơi thu thập tình báo tốt như vậy.
Thuận tiện nói một chút, bây giờ mà chọn Diệp Lãng xướng một khúc, ít nhất phải 1000 kim tệ, hơn nữa còn không biết hắn có chịu xướng hay không.
Bây giờ Diệp Lãng rất hiếm khi mở miệng xướng một khúc, âm thanh làm mọi người hưng phấn dị thường. Có điều, hắn còn chưa xướng vài câu liền có người cứ đến đây phá.
Đây là một tổ nhỏ gồm 3 người, từ ba nữ tử thân mật nhất của Diệp Lãng tạo thành, đó là Diệp Lam Vũ, Thất công chúa và Chân Tiểu Yên!
"Tiểu hỗn đản, còn ở đây xướng cái gì mà xướng, ngươi có biết hôm nay là ngày mấy không?" Diệp Lam Vũ vừa đến liền chạy lên sân khấu, trực tiếp kéo Diệp lãng xuống dưới.
Mà những người dưới đài nguyên bản còn đang tức giận, thấy rõ là Diệp Lam Vũ cũng chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục uống trà!
Bằng không ngươi muốn thế nào, ngươi muốn đấu với vị đại tiểu thư này là muốn tìm mát mẻ à, không biến người thành cột băng mới là lạ, hơn nữa thường xuyên hại đến những người chung quanh!
Cho nên, muốn nói bây giờ dân chúng Diệp Thành sợ ai nhất, vậy không phải Diệp Lam Vũ thì còn ai vào đây nữa!
Bất quá, tuy sợ thì sợ, nhưng cũng thực thích nàng, không chỉ vì yêu ai yêu cả đường đi mà quả thật Diệp Lam Vũ có nhiều chỗ khiến người ta thích nàng thật, nàng không giống như những đại tiểu thư điêu ngoa, chỉ là có chút quá tay khi đụng vào chuyện gì của Diệp Lãng mà thôi.
"Ngày mấy?" Diệp Lãng có chút mê hoặc, thật sự hắn không nghĩ ra hôm nay là ngày đặc thù gì.
"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ngày mấy, chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta sắp phải đi rồi à?" Diệp Lam Vũ trừng mắt nhìn Diệp Lãng, rất là khó chịu nói.
"Ta biết, các ngươi phải đi tham gia cái gì mà Bài Vị Đại Tái chứ gì, muốn đi chịu đòn!" Diệp Lãng gật đầu trả lời.
Về cái Bài Vị Đại Tái này, theo lý thuyết thì các nàng không cần phải tham gia vì đáng ra các nàng đại biểu cho Hoàng Gia Học Viện, bây giờ khẳng định sẽ không thừa nhận thân phận của các nàng, mà cho dù có thừa nhận cũng rất khó để cho các nàng đại biểu.
Có điều, không thể đại biểu Hoàng Gia Học Viện cũng không có nghĩa là không thể đại biểu học viện khác.
Học viện gì?
Tự nhiên chính là Diệp Thành, đại biểu Diệp Gia Học Viện của Diệp Thành!
Diệp Gia Học Viện là một cơ sở giáo dục tất yếu nếu muốn thành thị phát triển. Nó có vị trí rất trọng yếu trong Diệp Thành, thế nhân đều hiểu được, một cái thành thị muốn phát triển cũng không thể chỉ dựa vào một nhóm người, cần phải nhiều thế hệ sau này chung tay vào nữa.
Vì vấn đề nhân tài tương lai, xây dựng học viện là điều tất yếu!
Mà muốn học viện có thể hấp dẫn được một ít học viên, sư phụ, đầu tiên phải có một ít danh tiếng. Không cần phải vào top 3, cũng không cần top 10, chỉ cần ở một phương diện cá biệt nào đó nổi bật, hấp dẫn một ít người đến đây cũng đủ rồi.
Bất cứ chuyện gì đều phải đi từng bước một, không thể một bước lên trời được! Vì thế, đám người Diệp Lam Vũ hiển nhiên trở thành đại biểu của Diệp Gia Học Viện, cơ hồ tất cả những ai lúc trước đại biểu Hoàng Gia Học Viện đến đây đều trở thành đại biểu của Diệp Gia Học Viện.
Một cỗ lực lượng như vậy, tin rằng lấy một ít thành tích cũng không phải khó khăn gì.
Nếu không phải những người đang theo học ở đệ nhất học viện của Diệp gia không trở về mà tiếp tục học ở bên kia, phỏng chừng đội ngũ này sẽ càng mạnh hơn!
Cái này cũng không phải là những người này không ủng hộ Diệp Gia Học Viện mà bọn hắn vốn là đệ tử của đệ nhất học viện, lại không đụng phải tình cảnh như Diệp Lam Vũ, thật sự là không dễ gì đổi lại được.
Dù sao, bây giờ đệ nhất học viện vẫn là học viện tốt nhất, ở trong đó học cũng là lựa chọn tốt nhất!
← Ch. 137 | Ch. 139 → |