← Ch.222 | Ch.224 → |
"An Kiệt, ta muốn đến Diệp thành một lần!" Hoàng thái hậu nói với hoàng đế Chu Tước Long An Kiệt, sự xuất hiện của Diệp Lãng cũng làm nàng không thể trốn lại chuyện này nữa. )
"Ta đã biết, ta sẽ an bài!" Long AN Kiệt phản đối, gật đầu đi an bài chuyện này, với hắn mà nói, chuyện này cũng là một tâm bệnh rất lớn.
Nếu có thể thì Long An Kiệt cũng muốn tự mình đi một chuyến, hóa giải chuyện tình giữa mình và muội muội.
"Tiểu hỗn đản, lúc trước ngươi nói nếu ta chết nguơi sẽ khổ sở, ngươi sẽ khóc, thật vậy không?" Long Cát công chúa cười hì hì nhìn Diệp Lãng, hy vọng có thể nghe lời nói làm nàng thực thoải mái.
"Thật sự! Ngươi chết, ta nhất định sẽ làm một cái đám ma thật lớn cho ngươi, túc trực bên linh cữu của ngươi!" Diệp Lãng gật đầu nói.
"..."
"Còn có, ta sẽ giết những người muốn giết ngươi, mang đầu họ đến bái tế ngươi! Sau đó đốt rất nhiều tiền giấy, nha hoàn tỳ nữ, phòng lớn, gia cụ cho ngươi, nếu ngươi thích thì ta sẽ đốt thêm một tỷ phu anh tuấn cho ngươi..."
"Cút!"
"Biểu tỷ..."
"Cái gì!"
"Ngươi không nên chết, chết đi ta sẽ không được nhìn thấy ngươi, như vậy ta sẽ thực không thoải mái". Diệp Lãng nhìn Long Cát công chúa, trong mắt tựa hồ có khẩn cầu, hắn thật sự không muốn nàng rời đi.
Long Cát công chúa ấm áp trong lòng, ôm Diệp Lãng vào ngực, nhẹ nhàng nói: "Tiểu ngốc, ta sẽ không chết, ta còn muốn nhìn ngươi cả đời..."
Diệp Lãng không nói gì, không phải hắn không muốn nói mà vì hắn bị ôm không nói được gì, bất quá hắn cũng không ngại, hắn cảm thấy như vậy thực thoải mái...
Cứ như vậy đi xuống, thời gian như dừng lại n khắc...
Gần đây trong Long thành truyền lưu một chuyện, đó là Long Cát công chúa có một đứa con riêng, hơn nữa càng truyền càng có ý tứ.
"Các ngươi có biết không? Nghe nói Long Cát công chúa có một đứa con riêng!" Ở một góc nào đó trong Long thành, người qua đường giáp thần bí và thập phần cẩn thận nói.
"Vậy ngươi có biết đứa con riêng này là của Long Cát công chúa với ai không?" Ngươi qua đường ất hỏi, tựa hồ hỏi thăm, cũng tựa hồ biết rõ.
"Cái này không biết..."Người qua đường giáp lắc đầu trả lời.
"Chỉ có chút vậy mà còn dám khoe trước mặt ta! Ta cho ngươi biết, đứa con riêng này là ở mấy năm trước, không phải nàng rất thân với tam vương tử của Ngả Lạp đế quốc sao? Chính là của hắn!" Người qua đường ất trả lời.
"Đi đi đi, đừng nói bừa, bọn họ thân nhau là thật, nhưng luôn ám đấu với nhau, hai người đều hận không thể giết được đối phương, sao có thể ở cùng một chỗ như vậy được!" Lúc này người qua đường bính lại nhảy ra, "Ta nói cho các ngươi biết, đứa con riêng này theo nguồn tin đáng tin cậy là của nàng và một công tử ở Tường KHông đế quốc. Bởi vì quan hệ của hai nước nên không công bố ra mà thôi!"
"Gớm, không biết gì mà cũng nói, đó căn bản không phải là con riêng của Long Cát công chúa, nghe nói là hoàng thái hậu... Cho nên Long Cát công chúa chỉ là kẻ chịu tội thay thôi. Các ngươi không biết à, mỗi ngày hoàng thái hậu đều ôm đứa con riêng này đi qua đi lại..."
"Thiệt hay giả..."
"Thiên chân vạn xác!"
Những nghị luận này có thể tùy ý gặp được trong Long thành, nhưng đều là vụng trộm nghị luận, một khi bị người phát hiện sẽ không hay ho. Long Cát công chúa thì chưa nói, ngay cả hoàng thái hậu cũng dám đụng vào.
Mà càng về sau lại hoài nghi đến trên đầu hoàng đế Chu Tước Long An Kiệt, quả nhiên người đời đáng sợ a!
Đương nhiên cũng có một phần nhỏ người nói ra vài câu gần giống với sự thật.
"Các ngươi đều sai lầm cả rồi, ta nghe nói tiểu hài tử này là biểu đệ Long Cát công chúa, là ngoại tôn của hoàng thái hậu!"
"Ừ, ta cũng nghe nói vậy! Tiểu hài tử này vẫn luôn gọi Long Cát công chúa là biểu tỷ, mà hoàng thái hậu vẫn luôn tự xưng là bà ngoại, hẳn là ngoại tôn!"
"Nhưng ta cũng nghe nói tiểu hài tử này chưa bao giờ gọi hoàng thái hậu là bà ngoại, có đôi khi thậm chí còn phản đối hoàng thái hậu gọi hắn là ngoại tôn nữa!"
"Có vấn đề! Phương diện này nhất định có vấn đề! Thọ lễ hằng năm của hoàng thái hậu, cho dù tất cả công chúa không đến đông đủ nhưng tất cả những đứa nhỏ của các nàng cũng đều xuất hiện qua, sao chưa bao giờ nghe thấy có một tiểu vương tử như vậy".
"Hơn nữa ta nghe nói, tiểu hài tử này đột nhiên xuất hiện, không phải đi cùng người khác, cũng không một công chúa nào biết hắn cả..."
"Nghe nói thân phận của tiểu hài tử này không ai được phép nhắc tới!"
"Xem ra nhất định có chuyện không thể để người biết..."
"Ta đã nói không bàn luận chuyện này mà, các ngươi..."
"A, chạy mau, Hắc Dực kỵ sĩ đoàn đến kìa..."
Lập tức đám người nghị luận chạy tán loạn, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Hắc Dực kỵ sĩ đoàn, mà Hắc Dực kỵ sĩ đoàn cũng không đuổi theo, lắc đầu đi đến điểm đàm luận kế tiếp.
Chuyện quan trọng nhất lúc này của Hắc Dực kỵ sĩ đoàn là dìm đợt phong ba này xuống, đừng để người ta đàm luận tiếp!
Long Cát công chúa có thể nói được, bị nghị luận một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu nghị luận về hoàng thái hậu thì tính chất khác nhau rồi!
Kỳ thật muốn bình ổn chuyện này thì trên lý luận, chỉ cần công khai thân phận của tiểu hài tử kia là được, nhưng hiển nhiên không có khả năng, nếu không cũng không phải xuất động Hắc Dực kỵ sĩ đoàn.
Mà xuất động Hắc Dực kỵ sĩ đoàn kỳ thật cũng chỉ làm chuyện xấu hơn thôi, mặc dù thể tạm thời ngăn lời đồn đại nhưng sẽ chỉ làm người ta thêm phỏng đoán mà thôi, người hoài nghi càng nhiều, nghĩ đến càng nhiều.
Tin rằng đám người Long AN Kiệt và hoàng thái hậu cũng biết như vậy, bất quá bọn hắn vẫn làm như thế cũng vì hai lý do, một là thân phận của tiểu hài tử này không thể nói ra được, mà hai là thân phận của tiểu hài tử này sẽ sớm được công bố thôi, để cho người ta đoán một chút cũng chẳng sao.
Mà vô luận như thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc tiểu hài tử này là ai?
Nhưng vào lúc này, ngay tại một ngã tư đường trong Long thành, tiểu hài tử kia đang đi trên đường cái, bất quá chỉ có một mình tiểu hài tử thôi, đều không thấy Long Cát công chúa hay hoàng gia thị vệ hoặc là kỵ sĩ đoàn đi theo.
Tình huống này rất rõ ràng là tiểu hài tử đã vụng trộm chạy ra, đào thoát khỏi đám người Long Cát công chúa, một mình "chạy loạn" khắp nơi.
Mà cho dù tiểu hài tử này là đề tài đàm luận hiện nay của tất cả mọi người, người người đều nghị luận nhưng lại không có bao nhiêu người gặp qua hắn. Bởi vậy cho dù có người nhìn thấy hắn cũng chỉ xem hắn như một tiểu hài tử bình thường, một tiểu hài tử chỉ có 7, 8 tuổi bình thường mà thôi.
Mặc kệ nói gì thì nói, nếu tính đúng lên thì Long Cát công chúa phải sinh hạ đứa bé này vào lúc mười mấy tuổi, nếu không sẽ không có đứa con riêng lớn như vậy.
Đối với tuổi của tiểu hài tử này còn có rất nhiều phỏng đoán, có người nói là 4-5 tuổi, có người nói 6-7 tuổi, vẫn không thể xác định chắc chắn được.
← Ch. 222 | Ch. 224 → |