← Ch.225 | Ch.227 → |
"Đi tìm chết đi, ta nhất định sẽ rất nhanh khôi phục". Lãnh Huyết Ngũ đá một cước vào cổ Diệp Lãng, loại nói gở như hắn phải nghiêm trị.
"Không có, ta nói thật mà, nguơi nhỏ đi vào ngày thứ ba của ta, nhưng ta bắt đầu lớn lâu như vậy, ngươi lại không có chút động tĩnh gì, thoạt nhìn, tình huống ngươi rất là khó nói". Diệp Lãng còn nghiêm túc nói.
Lãnh Huyết Ngũ trầm mặc, kỳ thật nàng cũng nghĩ đến điều này, cũng có chút lo lắng nên vẫn không dám hỏi chuyện này, mà khi Diệp Lãng nhắc tới làm nàng càng thêm lo lắng hơn.
"Ha ha, nha đầu ngốc, ai bảo lại đá ta". Diệp Lãng cười ha ha, "Ta cho ngươi biết, ta đã sớm bị chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi nên mới khôi phục nhanh hơn một chút, ngươi thì khác, ngươi là lần đầu tiên".
Lãnh Huyết Ngũ ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu bốc hỏa.
"Bắn bay ngươi..." Lãnh Huyết Ngũ còn chưa bão nổi, Diệp Lãng đã dùng một đầu ngón út bắn bay nàng.
Long Cát công chúa và Lãnh Huyết Thất cũng không biết nên nói Diệp Lãng như thế nào nữa, đi khi dễ một nữ hài tử như vậy, hơn nữa còn là nữ hài tử nhỏ, là đáng yêu như vậy.
"Hừ!" Lãnh Huyết Ngũ rất nhẹ nhàng xoay người rơi xuống đất, sau đó vọt lên tay Diệp Lãng, hung hăng cắn một cái.
Động tác này lưu loát hành văn liền mạch, không có chút nào dừng lại, tựa hồ như nàng đã luyện qua rất nhiều lần vậy.
Đúng vậy, đúng là luyện qua rất nhiều lần, nàng bị Diệp Lãng hất, bắn ra rất nhiều lần, Diệp Lãng cũng không thương hoa tiếc ngọc gì với nàng cả.
"A, phun phun, Diệp Lãng, ngươi bôi cái gì ở trên đấy!" Lãnh Huyết Ngũ vừa cắn xuống lập tức nhả ra vì trên tay Diệp Lãng không biết có cái vị gì đó làm nàng rất khó chịu.
"KHông có bôi mà, à, đúng rồi, khi sáng ta làm một cái thí nghiệm nho nhỏ, chắc là bắn lên người đó". Diệp Lãng vẻ mặt ta không biết.
"Ngươi, ngươi nhất định là cố ý!" Lãnh Huyết Ngũ cắn răng nói.
"Không phải a, ta không cố ý, là ngoài ý muốn mà thôi". Diệp Lãng thực thành khẩn nói.
"..."
"Được rồi, hai người các ngươi không cần quậy nữa". Long Cát công chúa biết hai người cứ như vậy mãi thì không có kết quả gì nên phải mở miệng ngăn cản.
"Đệ đệ, ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói phải đi là khi nào đi?" Long Cát công chúa nhìn Diệp Lãng.
"Bây giờ a!" Diệp Lãng trả lời, cầm lấy Lãnh Huyết Ngũ, rất cẩn thận chà xát miệng giúp nàng, rồi lại thực tùy ý ném nàng lên bàn.
"Cái gì? Bây giờ? ngươi không nói giỡn đấy chứ?" Long Cát công chúa lập tức nói, tuy biết rằng hắn sẽ phải đi, nhưng đi nhanh như vậy làm nàng thật sự không có một chút tâm lý chuẩn bị nào.
"Đùa cái gì, ta đã nói rồi, ta khôi phục xong sẽ đi, bây giờ mà còn không đi thì ta sợ sẽ không kịp nữa, vạn nhất lại lạc đường thì sao?" Diệp Lãng nói, hắn tựa hồ cũng lo lắng đến việc mình sẽ lạc đường.
"Được rồi, cũng biết sẽ lúc lúc như vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Lãnh địa của ta cũng cần ta về quản lý, lần này đi cũng hơi lâu rồi". Long Cát công chúa tuy không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, hơn nữa lần này tính thời gian ra thì cũng không ít gì.
"Ừ, trước sau gì cũng phải rời đi thôi, ở lâu sẽ không có ý nghĩa gì!" Diệp Lãng nhẹ nhàng nói, lúc này thần sắc của hắn trở nên rất cao thâm.
Đám người Long Cát công chúa ngây ra một chút, ba nữ tử đều chưa từng thấy biểu tình này của hắn, cơ hồ không ai có thể nhìn thấy biểu tình như vậy của Diệp Lãng nên trong thời gian ngắn đều cho rằng là một loại ảo giác.
Trước mặt ta là hắn sao?
"Hì hì, đi rồi!" Khi Long Cát công chúa đang ngẩn người, Diệp Lãng liền mang theo khôi lỗi thiếu nữ chạy, hắn chạy trốn rất nhanh, cho dù Long Cát công chúa kêu to cũng không dừng lại.
Điều này làm cho mọi người tựa hồ hiểu ra, hóa ra tiểu hỗn đản này vì có cơ hội chạy mới giả bộ cao thâm...
"Tiểu hỗn đản... ngươi đứng lại đó cho ta, dừng lại cho ta..."
...
"Công chúa, có muốn đuổi theo hắn không?"
"Quên đi, không cần đuổi theo". Long Cát công chúa lắc đầu nói.
Nàng biết vừa rồi vì sao Diệp Lãng lại vội vã như vậy, kỳ thật Diệp Lãng biết những thời khắc như vậy, càng lâu sẽ càng làm tăng thêm sự bi thương của ly biệt mà thôi.
Nàng biết, Diệp Lãng không muốn mình bị khổ sở.
Kỳ thật mỗi một lần hai người chia ly Diệp Lãng đều đã nghĩ tất cả biện pháp làm Long Cát công chúa quên bi thương mặc dù có lẽ là hắn vô tình nhưng đều làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Mà lúc này Lãnh Huyết Ngũ lại muốn đánh đoạn sự ấm áp của Long Cát công chúa, đơn giản là nàng nhớ đến một chuyện:
"Công chúa đại nhân, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng tựa hồ ngươi đã quên hắn sẽ lạc đường à, ngươi yên tâm để cho hắn đi một mình sao?"
"A... đúng rồi, sao ta lại quên mất, đuổi theo bắt tiểu hỗn đản kia về cho ta, đừng để hắn lại lạc mất". Long Cát công chúa nhảy dựng lên, trước kia đều là nàng rời đi, mà bây giờ là Diệp Lãng rời đi.
"..."
Có điều Diệp Lãng lại cố ý không để Long Cát côgn chúa tìm được, kỵ sĩ đoàn của Long Cát công chúa lật tung Long Thành lên cũng không tìm thấy.
Lúc đó, Diệp Lãng thực rõ ràng thuê một chiếc xe ngựa, đương nhiên có là có xa phu, có thể đưa hắn đến mục đích của mình. Ngoài việc không ai hộ tống ra, kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn.
Nếu nói, không có gì ngoài ý muốn thì Diệp Lãng sẽ tới được đích.
Ừ, không có gì ngoài ý muốn...
"Cái gì? hắn đi rồi?" Tiểu hỗn đản này sao nói đi là đi, ta còn chưa kịp nhìn xem bộ dáng bây giờ của hắn là sao nữa". Hoàng thái hậu nghe được tin tức này xong, thật sự có điểm lâm vào chán nản, "Hắn đi cũng tốt, ta cũng nên xuất phát".
Sau đó hoàng thái hậu cũng bắt đầu xuất phát, nàng vốn muốn đi lâu rồi, chỉ là muốn nhìn Diệp Lãng nhiều hơn một chút nên mới ở lại chỗ này thôi.
...
Nửa tháng sau, ở trong cảnh nội của Ngả Lạp đế quốc, tại một vùng núi rất có danh tiếng.
Vùng núi này nổi danh cũng không phải là vì phong cảnh tú lệ, cũng không phải tài nguyên phong phú, đương nhiên càng không phải ở trong này có thần tiên.
Nơi này nổi danh là vì trong này có rất nhiều sơn tặc cường đạo.
Tuy rằng ở đây là cảnh nội Ngả Lạp đế quốc, nhưng nơi này cũng thuộc mảnh đất không ai quản lý tới, sơn tặc đạo tặc hoành hành. Mà nơi này lại là con đường phải đi qua nếu muốn vào Ngả Lạp đế quốc nên thương lữ phải thông qua nơi này mới được.
Mà những thương lữ này lại càng tăng thêm sự hoành hành của sơn tặc cường đạo, thương lữ càng nhiều, sơn tặc cường đạo sẽ càng giàu, tự nhiên sẽ càng thêm cường đại.
Dưới hoàn cảnh như vậy, đủ loại kiểu dáng cường đạo đoàn cứ như vậy mà sinh ra, có cướp của người giàu chia cho người nghèo, có vì mưu sinh, có thuần túy chỉ vì tiền tài...
Muốn nói, địa phương như vậy thì Ngả Lạp đế quốc hẳn không nên để cho vấn đề này tồn tại, phải tiêu diệt. Nhưng vì nơi này thật sự là rất xa, núi cao hoàng đế xa nên vẫn không tiêu diệt thành công.
← Ch. 225 | Ch. 227 → |