← Ch.234 | Ch.236 → |
Trở lại chuyện chính, nói về trình độ xa hoa của Bảo Nguyệt Lâu này tuyệt đối được cho là nhất lưu trên đại lục, cho dù là người khó tính đến đâu đi nữa cũng sẽ cảm thấy nơi này rất tốt.
Nhưng mà, làm một tục nhân, Diệp Lãng lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn cảm thấy nơi này vẫn còn chưa đủ tục khí.
"Tiểu Hắc, đây là lữ điếm tửu lâu mà ngươi nói là người thấy tốt nhất từ trước đến nay? Nói cái gì mà xanh vàng rực rỡ, nói cái gì mà khí phái tuyệt đỉnh, thật sự làm người ta thất vọng a". Diệp Lãng có chút thất vọng nhìn Bảo Nguyệt Lâu, có lẽ hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn. Nếu không phải Ái Đức Hoa nói làm hắn hy vọng thì có lẽ hắn sẽ không cảm thấy thất vọng như vậy.
Dọc theo đường đi, chẳng phải hắn cũng ở qua những tửu điếm kém cỏi sao? Nhưng vì hắn hiểu điều kiện hạn chế, dưới hoàn cảnh bất đồng sẽ có những điều kiện bất đồng.
Mà hắn cũng không phải loại người nhất định phải sống xa hoa, cho dù ở đâu hắn cũng có thể tiếp thụ, tất nhiên là phải ở chỗ đắt nhất, quý nhất nơi đó...
"... ngươi cảm thấy như vậy còn không đủ?" Ái Đức Hoa có chút ngoài ý muốn hỏi, hắn cảm thấy Bảo Nguyệt Lâu này đã đủ xa hoa tới mức không thể xa hoa thêm được nữa.
"Đương nhiên không đủ, ngươi nhìn xem, pho tượng này nhìn qua là biết mạ vàng rồi, không phải toàn bộ là hoàng kim, còn cái bàn này nữa không phải dùng loại gỗ lim tơ vàng tốt nhất mà là loại kém hơn một bậc, mấy chiếc đũa này lại không phải dùng ngà voi mà là bạc trắng ..." Diệp Lãng nhất nhất nói hết ra những chỗ hắn cho rằng không đủ, mà những lời này làm cho những người phụ cận lâm vào xấu hổ, nhất là Ái Đức Hoa.
Uy uy, đại thiếu gia à, nếu làm như lời ngươi nói thì đây là hoàng gia lữ điếm rồi, chỉ có hoàng đế mới có thể phối trí như vậy.
Không, phải nói là chỉ có hoàng cung mới phối trí như vậy, hơn nữa còn không phải là hoàng cung bình thường.
"Thiếu gia của ta à, ngươi nói là hoàng cung chứ đâu phải lữ điếm, ta đi đâu tìm lữ điếm như vậy cho ngươi..." Ái Đức Hoa có chút vô lực nói.
Ừ, đúng đúng.
Những người gần đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý quan điểm này.
"Có mà, ta nhớ rõ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu như vậy đó!" Diệp Lãng nói.
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu? Cái này hình như có nghe nói qua, nhưng có lẽ không phải tửu lâu à..." Có người nói, người ở đây đều là thương nhân quý tộc kiến thức rộng lớn, tự nhiên cũng có người từng đi qua Hoàng Thành Tường Không rồi.
"Đó là cái gì?" Ái Đức Hoa tò mò hỏi, hắn tự hồ chưa từng biết những nơi như vậy.
"Là thanh lâu, chẳng phải đều giống nhau sao?" Diệp Lãng tùy ý nói.
"... cái này sao giống được? Loại địa phương như thanh lâu, vì hấp dẫn khách nhân thì cái gì chẳng làm được, hơn nữa cũng chưa chắc phòng nào cũng có, có thể chỉ có một hai phòng thôi, đại khái là ngươi đi cái loại phòng này a." Ái Đức Hoa nói, đồng thời cũng bắt đầu khinh bỉ Diệp Lãng, vậy mà đi cái loại địa phương như vậy.
"Phải không? Quên đi, chấp nhận một chút à." Diệp Lãng lắc đầu, sau đó bước vào, "Tiểu nhị, cho ta hai phòng tốt nhất, lại làm một bàn thức ăn chiêu đãi các ngươi. Cái gì? Phòng tốt nhất đã đầy? Vậy bảo người trong đó dọn ra ngoài thôi..."
"Ai, lại tới nữa..." Ái Đức Hoa có điểm đau đầu nói, chuyện như vậy không phải lần đầu hắn thấy.
Mỗi lần gặp được phòng tốt nhất của lữ điếm đã có người chiếm. Diệp Lãng sẽ bắt người ta dọn ra ngoài, đương nhiên, hắn sẽ bồi thường rất nhiều tiền, không ai có thể kháng cự nổi.
Tất nhiên nếu gặp được tình huống có điều đặc thù, có nguyên nhân thì Diệp Lãng cũng không ép buộc.
Chẳng qua, quen thì quen đấy, nhưng bây giờ Ái Đức Hoa có chút lo lắng, những chổ khác thì còn đỡ, dù sao cũng không phải địa phương lớn gì, không có đại nhân nào cả, nhưng ở đây thì khác nơi này dù sao cũng là một trong mười tòa thành thị lớn nhất của Ngã Lạp Đế Quốc, đại nhân vật tuyệt đối không ít.
"Vị công tử này, chỗ chúng ta không có quy củ như vậy..." Nhân viên tửu lâu rất bình tĩnh nói, bọn họ gặp chuyện này không phải một hai lần, có rất nhiều người muốn khoe ra quyền lực và tài phú sẽ đến đây làm chuyện như vậy.
Đương nhiên, trong những người này, có người thành công đạt được mục đích, nhưng có người thì khác, chỉ nhục nhã một phen.
Lúc này mọi người ở đây đều muốn xem kết cục của Diệp Lãng là gì.
"Ta mặc kệ quy củ của các ngươi, bảo bọn họ đi ra, cái ta có là tiền, ai nguyện ý nhường lại thì ta cho bọn hắn 1000 kim tệ." Diệp Lãng thuận miệng nói.
"Cái gì?"
"1000 kim tệ?"
"Cái này cũng biến thái quá à..."
"..."
Đột nhiên toàn trường ồ lên, tuy rằng nói ở đây đều là đại phú ông, thương nhân, quý tộc, những người tùy tiện lấy ra 1000 kim tệ thì rất hiếm.
Mà 1000 kim tệ này vẻn vẹn là vì để người ta nhường phòng cho mình, cái này cũng quá bại gia a!
Đừng quên, phòng tốt nhất ở đây thì một ngày bất quá chỉ có 2 kim tệ mà thôi, mỗi lần Diệp Lãng đi đâu cũng tiêu tiền như nước, nếu cứ đi bên cạnh hắn một hồi thì sẽ làm người ta quên đi giá trị của kim tệ, sẽ coi nó như ngân tệ vậy, không, hẳn là tiền đồng.
2 kim tệ có thể làm cho một gia đình bình thường sống qua được một năm.
"Ta... ta lập tức đi thông báo." Nhân viên tửu lâu kia lập tức nói, sau đó chạy đi.
Thiếu gia như vậy tùy tiện cho ít tiền bo cũng có thể làm mình phát đạt, đây cũng là kinh nghiệm của hắn, cũng là vì sao hắn lại "nhiệt tình yêu thương" công tác này.
Rất nhanh đã có người chạy đến, còn không phải một nữa kia, những người này đều đang ở trong loại phòng tốt nhất, mặc dù bọn họ là người có thân phận có tiền bạc, nhưng cái hấp dẫn này thật sự quá lớn, làm cho bọn họ không để ý đến cà mặt mũi.
"Đúng là người mà, nói cái gì mà tôn nghiêm mặt mũi quan trọng nhất, sẽ không bị tiền tài khuất phục, đó chẳng qua là giả chưa đủ cao mà thôi." Ái Đức Hoa lại một lần nữa cảm thán nói, từ Diệp Lãng làm hắn chứng kiến nhân tính đáng ghê tởm này không chỉ một lần.
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có người không bị tiền tài khuất phục, bởi cảm tình không phải đáng ghê tởm mà là đáng trân trọng...
Mà vấn đề bây giờ của Diệp Lãng là, lúc này nên đưa 1000 kim tệ cho ai đây? Nhiều người như vậy thì nên chọn ai?
Kỳ thật vấn đề này rất đơn giản, ít nhất đối với Diệp Lãng mà nói nó là một vấn đề không đáng suy nghĩ.
"Đến trước được trước, ngươi với ngươi." Trước đến giờ đối mặt với những vấn đề này Diệp Lãng đều thực tùy ý, tùy tiện chọn một cái điều kiện là được, có lẽ là trước nhất, có lẽ là thuận mắt nhất, có lẽ là cao nhất, có lẽ là xinh đẹp nhất, có lẽ...
Dù sao chính là hắn thích gì thì thế đó thôi.
Cùng lúc đó, Diệp Lãng tùy tay thả ra 2000 kim tệ cho người ta, mày không nhăn lại tý nào. Điều này làm mọi người hiểu được bại gia tử này là một tên rất có tiền.
← Ch. 234 | Ch. 236 → |