← Ch.236 | Ch.238 → |
"..." Tiểu nhị kia nhìn Diệp Lãng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Nếu để cho những tên tiểu nhị khác thấy nhất định sẽ rất sung sướng trong lòng, cảm thấy thư thái.
Xem ra thiếu gia phóng thoáng quên mất chuyện này rồi, mà chuyện này lại không thể nói thẳng ra, dù sao, cũng phải nhìn ý tứ đối phương.
Nhưng mà, nếu bây giờ không có thì không bao giờ có nữa, đây cũng không phải một chút, có lẽ bằng thu vào cả năm của mình, cái này tuyệt đối không thể bỏ được!
Tiểu nhị kia nhìn Diệp Lãng thật lâu, cuối cùng làm ra một cái quyết định, hắn phải nói bóng gió...
"Kìa... công tử, ngươi còn có chuyện cần không?" Tiểu nhị kia lúng ta lúng túng nói, cũng nháy mắt ra hiệu với Diệp Lãng. Bất quá Diệp Lãng lại không quay đầu lại nhìn hắn, vẫn nhìn tiểu Nhị.
"Không có gì cả, cảm ơn, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi ngay!" Diệp Lãng quay đầu lại, rất lễ phép trả lời, sau đó lại quay về phía tiểu Nhị.
"Công tử, có phải người quên mất một việc không?" Tiểu nhị kia cau mày, sau đó cắn răng nhắc nhở.
"Quên?" Diệp Lãng có chút nghi hoặc nhìn tiểu nhị kia, sau đó lắc đầu."Không có!"
"... người nghĩ kỹ lại xem" Tiểu nhị kia xoa xoa tay, nhìn nhìn bàn thức ăn, sau đó lại nhìn Diệp Lãng.
"À, ta nhớ ra rồi, bữa sáng ngày mai của ta không cần bưng lên tận đây, ta sẽ tự mình đi xuống ăn!" Diệp Lãng nhìn cái bàn kia, tựa hồ đã hiểu ra.
Ngươi hiểu cái gì, ngươi chẳng hiểu cái gì cả!
Tiểu nhị kia nhìn Diệp Lãng, bây giờ hắn rất muốn khóc, hắn cảm thấy mình công dã tràng, cầm giỏ trúc múc nước, hắn lại cảm thấy, vừa rồi có lẽ mình đi hầu hạ Ái Đức Hoa thì kết quả sẽ tốt hơn nhiều.
Mà hắn không cam lòng cứ như vậy mà quên đi, không thể để cho cố gắng của mình lãng phí được, hắn phải cố gắng, cho dù không biết xấu hổ, cho dù đánh vỡ quy định thì hắn cũng phải lấy được phần thưởng này.
Bởi hắn tin rằng món tiền này sẽ làm cả đời hắn khó mà quên được, bỏ lỡ một dịp như thế chắc hắn sẽ hối hận một đời.
Nếu mà hắn biết chuyện xưa của Diệp Lãng nhất định sẽ càng khẳng định điểm này hơn!
Vì vậy tiểu nhị liền mở miệng, nói: "Công tử, người đã quên chuyện này này!" Khi hắn nói chuyện đồng thới cũng dùng ngón tay đặt lên túi tiền bên hông mình.
Cái dạng này cón thiếu mỗi nước trực tiếp đòi tiền ra, cơ hồ là hết sức minh bạch rồi, chắc hẳn ai cũng có thể hiểu ý hắn.
Đương nhiên đó là chỉ những người bình thường, có một số người chưa chắc sẽ hiểu bởi bọn họ căn bản không quan tâm điểm này...
"..." Diệp Lãng nhìn một hồi."À..."
Ngón trỏ hắn lắc lắc về phía trước, một bộ ta đã biết, rốt cuộc ta đã biết!
Ngươi biết rồi à? Thật sự quá tốt!
Tiểu nhị kia thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn muốn đi tự sát...
"Thắt lưng của ngươi có vấn đề à? Để ta xem dùm ngươi..."
"..."
Ca ca à, ngươi đang giả ngu hay thật sự là ngu vậy, sao ngươi lại nghĩ như thế vậy...
Lúc này tiểu nhị chuẩn bị nói thẳng với Diệp Lãng, nhưng hắn rất nhanh bỏ qua ý định này, hoặc có thể nói là hắn lập tức quên ngay.
Đơn giản là Diệp Lãng ngưng trọng nói:
"Thân ngươi có điểm suy nhược, ảnh hưởng đến thắt lưng, nếu không điều trị mà cứ để như vậy thì thận ngươi rất nhanh bị hỏng hoàn toàn, lúc đó ngươi sẽ chết!"
"Còn có, cho dù không chết thì cũng ảnh hưởng tới năng lực sinh dục của ngươi, ngươi có thể không có con được..."
Có nghiêm trọng như vậy không? Nếu bây giờ có người hỏi Diệp Lãng vấn đề này thì nhất định Diệp Lãng sẽ trả lời --- Không phải? hắn chỉ bị một ít bệnh vặt vãnh mà thôi chỉ cần điều trị một chút là được.
Mà hắn cũng bất qua là nói theo sách thôi, bệnh nhỏ này mà không điều trị sẽ tạo ra hậu quả như vậy, đây cũng là đạo lý bệnh nhẹ không chữa thì để biến thành bệnh nan y.
"Công tử, ta còn cứu được không? Tên tiểu nhị kia lập tức sốt ruột hỏi, gần nhất hắn cũng cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, lần này Diệp Lãng nói làm hắn sợ chết khiếp.
"Ngươi gặp được ta thì nhất định có thể cứu chữa, ta kê cho ngươi ít thuốc, mỗi ngày ngươi cứ uống như vậy, duy trì một tháng là được. mà về sau nếu ngươi tiếp tận lực ăn nhiều rau dưa, ít ăn thịt lại, sáng nào cũng chạy chậm 30 phút, sau đó đi bộ 10 phút, đồng thời bảo trì hít thở thật sâu..." Diệp Lãng nói, đồng thời lấy ra một cây bút máy ghi phương thuốc lại.
Đối với những bài thể dục như vậy, tin rằng bất cứ ai làm cũng sẽ có ưu đãi, có sự trợ giúp nhất định với thân thể.
"Chỉ cần làm như vậy thì có thể khỏi bệnh không?" Tiểu nhị kia tiếp lấy phương thuốc, cầm tay Diệp Lãng, hai mắt lưng tròng hỏi, hắn muốn nghe được đáp án khẳng định.
"Ừ, ta cam đoan ngươi nhất định sẻ tốt hơn!" Diệp Lãng gập đầu nói, chỗ đó chỉ uống thuốc thì không còn vấn đề gì cả, sau đó là rèn luyện thân thể, tự nhiên sẽ ngày càng tốt hơn thôi.
Đây là có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân!
"Đa tạ công tử, đây là một chút tâm ý của ta, người không nên chê ít nha!" Tiểu nhị kia lấy hết tiền trên người cố đưa cho Diệp Lãng, bộ dáng kích động vô cùng. (Chết cười mất!!!)
Y sư xem chút bệnh cũng tiêu phí không phải ít tiền của, số tiền trên người hắn tuyệt đối ít hơn!
"Không cần, ta không thu tiền, đây chỉ là tùy tiện nhìn một chút, nhấc tay một cái mà thôi!" Diệp Lãng trả lời, cũng cự tuyệt.
"Công tử, người nhất định phải nhận lấy, người là phụ mẫu thứ hai của ta, không có người vốn không có ta!" Tiểu nhị kia nhất định không chịu, sống chết bắt Diệp Lãng phải nhận tiền.
Có cần như vậy không? Diệp Lãng có điềm khó hiểu, hắn không biết lời vừa rồi của mình dọa cho tiểu nhị sợ tè ra cả quần, giống như sắp chết đến nơi vậy, bây giờ được hắn cứu tự nhiên sẽ muốn cảm tạ ngàn lần.
"Nếu như vậy thì ta nhận." Diệp Lãng nhận lấy phần kim tệ này, tuy rằng hắn là một bại gia tử nhưng không có nghĩa là hắn không nhận tiền.
Nếu hắn không thu thì tài sản hắn sẽ không ngày càng nhiều!
Hắn chỉ là không đi chiếm tiện nghi người khác mà thôi, bao giờ hắn cho rằng đây là mình nên được thì hắn mới nhận lấy, mà đối với thứ nên được này thì hắn chưa bao giờ khách khí, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Tuy rằng bệnh của tiểu nhị này không phải là nan y, nhưng cũng là một phiền toái không nhỉ, nên để y sư xem thì nhất định sẽ mất số tiền gấp vài lần, hơn nữa hiệu quả không nhất định sẽ hơn hắn vì thế tiền này hắn nhận.
Có điều chuyện này liền trở nên thú vị...
"Di? Sao ta lại... " Chờ sự tình qua rồi, tiểu nhị kia hồi tưởng lại mới phát hiện không những không được tiền "bo" mà còn phải bồi thêm tiền thuốc mem.
Tuy rằng cái này cũng không thiệt thòi gì hắn cả, hắn coi như là có lời, hắn cảm giác vẫn rất là buồn bực, vô cùng buồn bực!
Nhưng chuyện này cũng làm tiểu nhị xác định một sự kiện, thiếu gia vug tiền như rác này là một y sư, tuy hắn không biết trình độ đến mức nào nhưng có thể khẳng định là một y sư tốt, ít nhất hắn có thể chữa khỏi bệnh của mình!
← Ch. 236 | Ch. 238 → |