← Ch.247 | Ch.249 → |
"Ai, thực mệt nha, ta hẳn là trực tiếp động thủ cho khỏe, dù sao cũng không có vấn đề gì, Tạp Toa kia cũng lựa chọn hắn thôi." Diệp Lãng đột nhiên phát hiện mình còn có thể giải quyết vấn đề càng đơn giản hơn, hắn đang mắng mình sao lại ngu như vậy.
Trên thực tế, Diệp Lãng làm như vậy thì chưa chắc xong chuyện, sẽ không có hiệu quả tốt như bây giờ. Cũng vì vậy mà sau này Ái Đức Hoa cùng Tạp Toa đều cảm thấy may mắn khi Diệp Lãng không xằng bậy như thế, nếu không thì không biết hậu quả ra sao nữa.
"Họ Diệp, ngươi đừng kiêu ngạo, để ta tới cho ngươi biết ngươi chả là cái thá gì cả." Một người nhảy ra, lạnh lùng nói.
Không có nộ khí, không có thất lễ, làm người ta cảm thấy thực thích hợp, càng cảm thấy một cỗ hiệp nghĩa chính khí, người này xem ra không phải ngốc, đi làm tiên phong, có lẽ hắn nhìn ra được lúc này nhảy ra sẽ làm cho Tạp Toa có ấn tượng tốt với hắn.
"Ừ, tốt, chúng ta ra ngoài đi." Diệp Lãng gật gật đầu, sau đó hướng ra ngoài.
Vừa đi ra đại sảnh là một cái sàn lớn chừng sàn bóng rổ, ở đó đang tiến hành đại hỗn chiến, những người ra trước đang đấu bất diệc nhạc hồ ngoài đó.
Những người này tựa hồ không phát giác đã lâu như vậy mà Tạp Toa tiểu thư vẫn không đi ra, nói đơn giản hơn là đánh lâu như vậy cũng như không.
Bất quá, cũng có người thật sự quan sát, người của thành chủ phủ phải duy trì trật tự, hơn nữa còn phòng ngừa người ta phạm quy, đồng thời cũng có thể khai quật một ít nhân tài.
Cái cuối cùng mới là... Thứ yếu nhất, trên cơ bản không ai cảm thấy ở đây sẽ có nhân tài gì khai quật, cho dù là có, trên cơ bản cũng đã trở thành người của người khác.
Nhưng mà, ngoài ý muốn là thật sự có một nhân tài như vậy.
Điều này đồng dạng làm cho đám người Diệp Lãng cảm thấy ngoài ý muốn. Trong trận hỗn chiến này, có một người vô cùng nổi bật, từng bước từng bước đánh bại đối thủ, nếu cứ như vậy đi xuống thì hắn nhất định có thể đánh bại hết những người ở đây.
Vũ kỹ mà người này sử dụng có điều bình thường, là loại vũ kỹ mà bất cứ ai cũng có thể tiếp xúc được, nhưng hắn lại có thể phát huy vũ kỹ này đến mức tận cùng, trụ cột vô cùng vững chắc.
Mặc kệ người nọ tự tin với vũ kỹ của mình hay không thích suy nghĩ nhiều mới trực tiếp hỗn chiến trong này đi chăng nữa, người như vậy tuyệt đối là một nhân tài hiếm có, đáng giá mượn sức.
Có lẽ thành chủ đại nhân lúc này cho rằng đây là thu hoạch lớn nhất, vốn lần kén rể này không hạn chế thân phận là hắn muốn khai quật một số người mới, chẳng qua bị Diệp Lãng phá hủy, làm cho đại bộ phận không thể đến báo danh.
May mà lần này hắn cũng chỉ thuận tiện mà thôi, cũng không so đo chấp nhất, nếu không nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
"Ba ba..."
Lúc này Diệp Lãng tựa hồ quên đi mình muốn chiến đấu mà vỗ tay, dưới sự ảnh hưởng của hắn, những người khác cũng vỗ tay theo.
Một người có thể lấy vũ kỹ trụ cột làm được điều này quả thật không dễ dàng, giang sơn rộng lớn đa tài tử, những lời này quả thật không phải xạo.
Mà vốn là đối thủ, đám người Ái Đức Hoa, Ước Hàn Ni cũng vỗ tay, đương nhiên, trong này cũng có một số người không muốn người ta khinh thường, không muốn người ta cảm thấy mình hẹp hòi.
"Ha hả, đa tạ!" Người nọ đánh xong, cười ha hả nói biểu tình rất hàm hậu.
Nếu mà người này chưa có bối cảnh đằng sau thì quả thật là mục tiêu mà rất nhiều người muốn mời chào, thành chủ đại nhân đã sớm phân phó thủ hạ rồi, sau khi vụ này chấm dứt, vô luận kết quả thế nào cũng phải lưu người này lại.
"Vị đại thúc này, ngươi thật lợi hại ngươi tên là gì?" Diệp Lãng hỏi người kia, lúc này tựa hồ Diệp Lãng đã quên mục đích của mình, chỉ muốn làm quen người này một chút.
"Đại thúc? Năm nay ta mới 23, không phải đại thúc, " Người nọ có chút buồn bực nói.
"Gì? Ngươi mới 23? có phải nói lộn không, hẳn là 32 à!" Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời, trừng to hai mắt.
"Không đâu, thật sự ta chỉ có 23 tuổi, bất quá bề ngoài hơi già một chút, ha ha..." Người nọ gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
"Ừ, quả thật là già, vậy ngươi tên gì, ta gọi là Diệp Lãng, rất vui khi được quen biết ngươi!" Diệp Lãng rất nhanh ném chuyện già trẻ này ra phía sau, rất có lễ phép hỏi cũng vươn tay ra muốn bắt tay với người nọ.
"Ta gọi là Lý Thập Bất, rất vui khi được quen biết ngươi." Lý Thập Bất nhìn Diệp Lãng, sau đó mới trả lời, cũng có chút do dự không biết có nên duỗi tay ra hay không, bất quá cuối cùng vẫn nắm tay.
Đây cũng vì Lý Thập Bất rất ít tiếp xúc với quý tộc, cảm thấy quý tộc đều là cái loại người khó có thể thân cận, mà hắn cũng rất không thích quý tộc, nhưng đối với Diệp Lãng hắn lại cảm thấy rất thân cận, ít nhất sẽ không bài xích.
Đã vậy thì vì sao Lý Thập Bất còn đến đây? Kỳ thật cũng vì hắn muốn cưới thành chủ tiểu thư, như vậy thì cơm áo không lo, lại có thể trở thành một quý tộc.
Mà trước khi đến đây, chức nghiệp của Lý Thập Bất là một công nhân xây dựng, đúng vậy, rất bình thường.
Lý Thập Bất khác những người khác, hắn rất cần cù!
Vũ kỹ? Cái này cũng không phải chỉ riêng Lý Thập Bất có, nhưng người khác cũng có.
Đúng vậy, loại vũ kỹ thông thường này thì ai chẳng biết, lúc trước Lý Thập Bất muốn khí lực của mình lớn hơn một chút để có thể ra ngoài làm việc tốt hơn nên từ nhỏ bắt đẩu luyện tập đấu khí làm cường thân kiện thể.
Mà lúc đó hắn chỉ có 8 tuổi mà thôi, hắn cũng đã bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình, còn mấy đệ muội của hắn nữa. Làm lão đại, hắn phải đảm đương việc này!
Đứa nhở nhà nghèo sớm thành trụ cột trong nhà...
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao trông hắn già trước tuổi như vậy.
Mà vì sao Lý Thập Bất có thiên phú võ học cao như vậy nhưng lại không ai phát hiện ra? Cái này cũng vì chính hắn căn bản không biết đây là một loại thiên phú, hắn còn tưởng rằng điều này thực bình thường.
Mà lúc này hắn bất quá cũng chỉ tới thử vận, cũng không có ôm hi vọng gì, nếu lúc này thành chủ đại nhân mời chào hắn, cho hắn đãi ngộ thật tốt thì nhất định hắn sẽ vui vẻ hơn lấy được Tạp Toa rất nhiều.
"Lý Thập Bất, trụ cột võ học của ngươi rất tốt, ngươi không phải khuyết thiếu vũ kỹ cao minh mà là vận dụng những trụ cột này. Lấy tình huống của ngươi mà nói ta nghĩ vũ kỹ trên chiến trường sẽ thích hợp ngươi nhất, ta mua bản Thanh Long Chiến Kỹ này cũng đã rất lâu rồi, tặng ngươi!" Diệp Lãng cảm thấy được Lý Thập Bất thực hợp khẩu vị mình liền đưa một cuốn bí kíp đắt tiền của hắn ra.
"Cám ơn, hay là không cần đi, cái này thực đáng giá, ta mua không nổi. Trước kia cũng muốn mua rồi bất quá tiện nghi nhất cũng phải một ngàn tệ, ta không nỡ mua." Lý Thập Bất ha hả cười nói.
← Ch. 247 | Ch. 249 → |