← Ch.274 | Ch.276 → |
"Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu, sau đó liền đi vào bên trong, hắn không quản những cái khác, cũng không để ý lời người khác nói hắn chỉ muốn cứu người.
Diệp Lãng có thể nói là một người tốt, rất có thiện tâm, dọc theo đường đi có thế nhìn ra được điều này, Tuy rằng nói cũng có thể là vì tiện đường, nhưng vẫn không thể phủ định được thiện tâm của hắn.
Ừ, ít nhất Diệp Lãng tự cho là vậy, hắn cảm thấy mình là một người rất tốt
"Công tử, người thật sự muốn đi?" A Nhĩ Văn đuổi theo Diệp Lãng.
"Đúng vậy, cái này có gì mà thật với giả, người ở trong cần ta, " Diệp Lãng đi về phía trước, vừa đi vừa nói, dân chạy nạn ven đường nhìn ba người, trong mắt có điểm mê hoặc.
"Nếu ngươi đi thì ta cũng đi!" A Nhĩ Văn vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ hạ một quyết định rất lớn.
"Trước tiên ngươi cứ chờ ở ngoài một chút, ta vào xem tình huống trước, " Diệp Lãng lắc đầu, đối với A Nhĩ Văn, Diệp Lãng cảm thấy hắn không biết y thuật, cái gì hắn có thể làm thì những người khác cũng có thể nên cũng không cần riêng hắn đi vào làm gì.
Hơn nữa nói gì thì nói cái này cũng là ôn dịch, nhiều thêm một người bị lây cũng là một chuyện đau đầu rồi miễn được thì nên miễn.
"Không, ta muốn theo công tử, ta tin tưởng có công tử thì ta sẽ không xảy ra chuyện gì cả, " A Nhĩ Vân kiên định nói.
Tin tưởng? Tin mới là lạ, có điều không nói như vậy thì nhất định Diệp Lãng sẽ không để hắn vào, kỳ thật hắn đã tính toán đồng sinh đồng tử với Diệp Lãng để đền đáp ơn cứu mạng của Diệp Lãng.
Ơn cứu mạng này hình như cũng quá lem nha, chỉ kém có lấy thân báo đáp! May mà hắn không phải nữ nhân, nếu không nhất định sẽ gả cho Diệp Lãng, hầu hạ Diệp Lãng cả đời.
"Ta còn không biết mình có thể khống chế được hay không, sao ngươi lại tin tưởng?" Diệp Lãng có điểm tò mò hỏi hắn không hiểu sao A Nhĩ Văn có thể tin tưởng được.
"Đây là một loại trực giác, " A Nhĩ Văn thuận miệng trả lời, vấn đề nào không trả lời được thì dùng cái này để đáp, đây cũng là một đáp án rất thông dụng.
"Ngươi là nữ nhân à? Trực giác, cái này không phải chỉ có nữ nhân mói nói sao?" Diệp Lãng nhìn A Nhĩ Văn hoài nghi nói.
"..."
"Bộ dạng ngươi đúng là giống nữ nhân nha, mái tóc làn da dáng người, chỗ nào cũng giống, những ngực của ngươi lại giống sân bay, cũng có điểm xóc nảy nên hẳn không phải rồi, " Diệp Lãng ngắm nghía thân thể A Nhĩ Văn, sau đó thực khẳng định nói.
"..."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Lãng mang theo tiểu Nhị và A Nhĩ Văn đến bên cạnh kết giới, ở đây cũng không có người thủ hộ, lý do rất đơn giản, ở đây không phải cửa vào.
"Công tử, ta đã nói rồi, ở bên này không có cửa vào, sao ngươi còn đến đây mà không chịu đi vào, " A Nhĩ Văn gõ vào kết giới một cái, trên kết giới xuất hiện một ít gợn sóng, sau đó rất nhanh liền tiêu thất.
"Đi vào đây đơn giản mà, không nhất định phải từ cửa vào, " Ngón tay Diệp Lãng nhẹ vung lên. Trên ngón tay phát ra quang mang nhàn nhạt, tay hắn lại làm những động tác mà A Nhĩ Văn nhìn nhưng không hiểu.
Còn chưa đợi A Nhĩ Văn hỏi gì, dưới ngón tay Diệp Lãng, kết giới hiện ra một cái lỗ nho nhỏ, một cái lỗ đủ để một người đi vào.
Nhìn không khí như gợn sóng, A Nhĩ Văn ngây dại bây giờ hắn càng thêm khẳng định Diệp Lãng không đơn giản, ngay cả đại hình kết giới như vậy cũng phá được, có thể tưởng tượng được luyện kim thuật của hắn cao minh đến đâu.
Mà một màn này của Diệp Lãng bị những người chú ý hắn phát hiện, những người này nguyên chỉ cảm thấy tò mò với Diệp Lãng mà thôi bây giờ trở nên - càng tò mò hơn...
Nhất là những thảnh viên ngăn cản Diệp Lãng khi nãy, bọn họ nhìn thấy Diệp Lãng cứ vậy mà mở ra kết giới làm bọn họ hoài nghi có phải mình nhìn nhầm không.
"Đứng lặng ra đó làm gì, mau vào à, " Khi A Nhĩ Văn đang ngẩn người, Diệp Lãng đã đi vào trong kết giới, gọi A Nhĩ Văn.
"A, đến đây, ngay lập tức, " A Nhĩ Văn bị bừng tỉnh, lập tức đi vào, mà sau khi hắn đi vào thì kết giới kia liền khôi phục nguyên trạng, Diệp Lãng cũng đi về một phía.
Bên cạnh luyện kim trận cũng có những người bệnh dính ôn dịch, người người rên rỉ thống khổ, khuôn mặt vặn vẹo, nằm lăn lóc ra không biết sống hay chết làm nơi này biến thành địa ngục trần gian.
Trong ngoài luyện kim trận như hai thế giới khác nhau vậy, so với tình huống ở trong thì bên ngoài quả thật là thiên đường.
Lúc này Diệp Lãng đã mang khẩu trang đặc chế của mình, đeo bao tay, cũng trang bị cho A Nhĩ Văn như thế.
Phòng hộ là tất yếu, cho dù Diệp Lãng không ngại sinh tử nhưng cũng không cần sinh bệnh cùng người ta làm gì, cái này không cần thiết...
Mà khẩu trang, bao tay đặc chế của Diệp Lãng có hiệu quả phòng hộ tốt hơn người khác rất nhiều, tinh lọc càng hoàn toàn hơn, hơn nữa còn tự mang theo một tầng khí kình phòng hộ, có thể cách trở tất cả vi khuẩn ở ngoài.
Đồng thời khẩu trang của Diệp Lãng sẽ không gây trở ngại đến thanh âm nói chuyện, cơ hồ giống như không mang vậy. Chẳng qua điểm duy nhất làm người ta không nói được lời nào là, tạo hình khẩu trang của hắn có điểm kỳ lạ.
"Công tử, sao cái này nhìn thế nào cũng giống như khăn che mặt của đạo tặc vậy..." Đây là đánh giá thích hợp nhất về khẩu trang này của A Nhĩ Văn.
"Phải không? Có thể là tương tự à, " Diệp Lãng không thèm để ý trả lời.
"Không phải là vì người làm ra tương tự sao?" A Nhĩ Văn lẩm bẩm nói lời Diệp Lãng quả thật có điềm kỳ quái quên đi, mặc kệ, kỳ quái thì kỳ quái.
Nếu A Nhĩ Vàn biết tác dụng thật sự của bộ bảo hộ này thì hắn sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa, nếu có thì chỉ có kỳ quái không hiểu vì sao Diệp Lãng lại làm vật như thế.
Kỳ thật bộ đồ này dùng để đi trộm đồ vật này nọ, trang bị này có thể ngăn chặn hết thảy khói mê khói độc, thứ này luôn xuất hiện trong một số cơ quan bẫy rập.
Đương nhiên đó chỉ là công năng khuyến mãi thêm thôi, chủ yếu là dùng để lặn xuống nước, khí kình có thể ngăn cách nước, đồng thời khẩu trang kia có thể trực tiếp thở bình thường, chỉ cần dùng luyện kim trận chuyển hóa nước thành dưỡng khí là được.
Mặc kệ nói gì thì nói dù sao công năng này cũng có thể ứng phó tình hình hiện tại Diệp Lãng liền lấy tạo hình kỳ lạ như vậy đi xem bệnh cho người ta, hiểu biết tình huống đạt ôn dịch này.
Mà chưa chờ Diệp Lãng xem tình huống cũng đã có người xông tới, đều mang khẩu trang, mặc đồ phòng hộ, mười phần tương tự những người trước đó nên Diệp Lãng cũng coi bọn hắn như những người trước.
"Vừa rồi sao ngươi có thể đi xuyên qua kết giới của chúng ta, " Những người đó chỉ vào Diệp Lãng chất vấn.
"Đi tới!" Diệp Lãng thành thật hồi đáp, nếu không tính chuyện hắn phá vỡ kết giới thì quả thật là đi tới.
A Nhĩ Văn không nói gì.
Cùng lúc đó, Diệp Lãng đã ngồi chồm hổm xuống trước mặt một bệnh nhân có vẻ sắp xong đời, lấy ra mấy cái ngân chàm, đâm vào thân thể người bệnh, tạm thời ổn định tình huống của người bệnh, sau đó bắt mạch.
Đương nhiên cái gọi là ổn định này thì ngoại nhân không nhìn ra được, bọn họ chỉ thấy Diệp Lãng cầm châm đi đâm người...
← Ch. 274 | Ch. 276 → |