← Ch.299 | Ch.301 → |
"Ngay chỗ này đây, ngươi không nên dán nhầm đấy, còn có, câu bì cao dược này không nên đụng tới, chỉ khi dùng mới mở ra thôi nếu không sẽ khởi động luyện kim trận ở trong đó, khi đấy thì mất đi một ít tác dụng mất!" A Nhĩ Văn dựa theo sai sử của Diệp Lãng, dán câu bì cao dược vào vị trí.
"Ừ! Đã biết!" Trần Bì nhìn A Nhĩ Văn, gật gật đầu, mà hắn cảm thấy có chuyện gì không thích hợp lắm, có điều nhất thời lại không nghĩ ra được.
"Tốt lắm! Cầm lấy, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc thuộc loại nghèo khổ, nếu không có chỗ ở thì cứ đến nơi sở thu dụng, có thể ăn luôn trong đó cũng đươc, nhưng nhất định phải nghe theo lời họ, bọn họ sẽ bảo ngươi làm một ít công tác, cũng sẽ phát tiền công cho ngươi!" A Nhĩ Văn thu thập một chút, sau đó nói với Trần Bì.
Sở thu dụng này cũng không phải là hơi lớn mà là một khu dân cư vô cùng lớn, trên một ngàn phòng, ở trong còn có một nhà án siêu bự, mỗi ngày đều cung cấp đồ ăn miền phí.
Chẳng qua, người ở trong phải làm một vài việc, tất nhiên là trong khả năng của họ! Mà nếu công tác, cuộc sống của những người này ổn định rồi thì sở thu dụng cũng sẽ an bài nơi ở mới cho họ, bất quá chỗ đó phải trả tiền thuê, cuộc sống cũng tự quản.
Có điều có vài kẻ độc thân vẫn ưa ở lại sở thu dụng hơn, bởi ở đây họ không cần tự mình nấu cơm, có thể giải quyết tại nhà ăn.
Cũng vì vậy mà làm người đến đây ngày càng nhiều, có khi kín hết cả chỗ!
Cuối cùng, Kỳ Tích Khu đành phải thực hành một biện pháp chuyên môn nhắm vào những người này, mở một khu dân cư mới! ở trong đó cũng có quán cơm cung cấp thực vật bất quá đều là buôn bán cả, muốn mua thì phải trả tiền, nhưng cũng không nhiều lắm.
Cứ như vậy, người mở quán cơm kiếm tiền, mà người độc thân thì đến mua, hai bên đều thỏa mãn nhu cầu của đối phương, hình thức này ngày càng được ủng hộ, cũng truyền lưu ra bốn phía.
Đây cũng là chuyện mà Diệp Lãng không nghĩ đến, việc mình làm lại ảnh hưởng đến toàn đại lục...
"ừ, được, yêm sẽ làm việc tốt, tiền công thì không cần, chỉ cần cho chúng ta có cái ăn cái ở là được!" Trần Bì hàm hậu lắc đầu, hắn cảm thấy người ta cho mình chỗ ở, còn cho cơm ăn là đủ rồi.
"Bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy, đây là ngươi nên được, chúng ta không muốn áp bức bất cứ ai cả!" A Nhĩ Văn tức giận nói nói xong liền mở cửa đi ra ngoài hắn còn phải tiếp tục hỗ trợ.
"Vậy được ròi!" Khi Trần Bì trả lời mới phát hiện A Nhĩ Văn đã đi ra ngoài, vì vậy hắn liền ôm lấy mẫu thân đi ra ngoài.
"Bệnh của ngươi thì đi tìm lão nhân phòng số bốn ấy, hắn hoàn toàn có thể trị cho ngươi mà! Thật là, A Nhĩ Văn à, các ngươi đang làm gì vậy, không phải đã bảo ngươi chia người bệnh ra sao?" Diệp Lãng xem xét một người bệnh xong liền cau mày nói.
"Ta đã nói rồi bất quá bọn hắn không chịu nghe, nhất định phải chính người trị cơ! Không chỉ có những người này, ngoài kia còn nhiều lắm, kỳ thật những Y Sư khác cũng có thể giải quyết, nhưng họ lại không tin." A Nhĩ Văn bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật hiện tượng như vậy cũng rất bình thường, biết có Y Sư Y thuật tốt thì tất nhiên sẽ tìm đến, cho dù bệnh của mình cũng không phải rất nghiêm trọng, đôi khi chỉ là cảm nhẹ cũng sẽ đi tìm Y Sư nổi danh.
Có điều, làm như vậy thường thường sẽ tạo thành lãng phí tài nguyên.
"Không phải đều là Y Sư sao, vì sao nhất định phải tìm ta, các ngươi có biết đang lãng phí thời gian của ta không, đó là lãng phí tính mạng của người khác đấy!" Diệp Lãng thực đau đầu nói.
Các bệnh nhân trầm mặc, quả thật bọn họ có ích kỷ một chút, nhưng bọn hắn vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.
"Đệ đệ, ngươi cứ vậy cũng vô dụng thôi, để ta nói cho! Các ngươi nghe đây, nếu ai còn như vậy, bệnh người khác có thể trị mà còn chạy đến đây thì không chỉ không được sự trị liệu của đệ đệ ta, về sau gặp vần đề gì không giải quyết được cũng không được trị liệu nữa!" Diệp Lam Vũ hung hăng nói nàng cũng không muốn đệ đệ của mình bị mệt chết đi được, hơn nữa còn vì loại nguyên nhân không cần thiết này.
Nếu nói vì cứu người thì nàng còn có thể miễn cưỡng tiếp thụ, nhưng cũng sẽ không nhiều lắm, nếu quá nhiều thì nhất định nàng sẽ không muốn, đây cũng là sự ích kỉ của nàng!
Mà lúc này Thất công chúa cũng bổ sung: "Các ngươi tìm Y Sư khác ở trong này đi, nếu ai cũng tìm Diệp Lãng thì kết quả chẳng phải vẫn vậy sao, nhưng Diệp Lãng phải chiếu cố rất nhiều người ở đây, còn chỗ các Y Sư khác lại rất ít người, sẽ được chiếu cố nhiều hơn!
"Nói cũng đúng..."
"Đúng vậy, không phải đều như nhau sao!"
Lập tức người ở dưới bắt đầu nghị luận, mà có một số người đã thực tự giác đi đến chỗ Y Sư mà bọn hắn hẳn phải đi...
Nhìn thấy như vậy, Diệp Lãng chỉ có thể nói đôi khi quả thật phải áp dụng chính sách cây gậy và củ cà rốt, phải có người vào vai phản diện, có người đóng vai ác mới được, tỷ tỷ và tiểu Thất quả nhiên là tổ hợp siêu mạnh! Mà vừa lúc đó lại xảy ra một tiểu nhạc đệm.
"À...."
Đột nhiên Trần Bì đứng lại lớn tiếng hét.
"??" Tất cả mọi người dừng lại chuyện đang làm, nhìn Trần Bì, cảm thấy rất nghi hoặc, ngươi muốn làm gì đây?
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Trần Bì cõng mẫu thân của mình, chỉ vào A Nhĩ Văn liên tục nói ba chữ ngươi, đúng ra là không nói nên lời.
A Nhĩ Văn nhìn quanh, xác định quả thật là chỉ mình, hắn mới hỏi: "Ta thì sao?" "Ngươi là nam, sao có thể dán thuốc cho mẫu thân yêm được!" Trần Bì cả giận nói.
A Nhĩ Văn không nói gì, mọi người trầm mặc.
Trên đại lục này, ước thúc giữa nam nữ tương đối nhiều, tuy rằng không nhiều như Trung Quốc cổ đại nhưng nhìn phía sau lưng, sờ phía sau lưng là không được, sẽ làm hại đến danh tiết.
"Đứa con ngốc, ngươi nói cái gì vậy, người ta là Y Sư." Lão nhân gia đỏ mặt lên, đánh Trần Bì một cái.
"Nương à, dù hắn là Y Sư cũng không được, hơn nữa, lần này cũng chỉ là dán một cái thôi vì sao không để một cái nữ qua?" Trần Bì nói.
"Ừ, hẳn là gọi một cái nữ!" Diệp Lãng gật đầu tán thành.
Đám người Diệp Lam Vũ hết chỗ nói rồi, sao ngươi lại ở đây gây ầm ĩ chứ.
"Đúng vậy, thần Y, bên cạnh người không phải có một nữ hài tử sao, vì sao không để nàng đến?" Trần Bì chỉ vào tiểu Nhị phía sau Diệp Lãng, hắn cảm thấy nàng có điều thích hợp hơn, mà Diệp Lam Vũ và Thất công chúa thì hắn không nghĩ tới làm gì.
"Ngươi nói tiểu Nhị à, nàng không thích hợp! Ta hẳn là nên tìm một nữ hộ sĩ, sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ, A Nhĩ Văn, lâu như vậy mà sao vẫn không ai nói gì ngươi thế? Thật sự là kỳ quái!" Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi hắn quên điểm này nhưng người khác hẳn là không quên a.
Trong mấy tháng này, trong đám người bệnh của hắn có không ít nữ nhân, thậm chí là thiếu nữ, đều là A Nhĩ Văn giúp đỡ ra tay, sao không ai nói gì hắn, cái này rất kỳ quái!
← Ch. 299 | Ch. 301 → |